Chương 89: Thập dạ trường đình cửu mộng quân 14
Thất Tiểu Hoàng Thúc
23/08/2023
Lý Thập Nhất dẫn Tống Thập Cửu về phòng, xách bình nước ấm bên trên bếp lò nhỏ, rót đầy một chén trà Lục An cho Tống Thập Cửu, sau đó chuẩn bị nước rửa mặt với nhiệt độ thích hợp.
Tống Thập Cửu nhận lấy khăn tay Lý Thập Nhất đã vắt ráo nước, vùi mặt vào trong hơi nước nóng ẩm, hít sâu một hơi, nghe thấy âm thanh thu dọn sách vở của Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất thu dọn giấy viết thư hỗn loạn lại, xếp ngay ngắn từng tờ, kẹp vào trong sách, tiếng giấy như thể mang theo hương mực, có thể an ủi người về sau hành trình mệt mỏi.
Lúc này cuối cùng Lý Thập Nhất cũng có cảm giác "trở về", nó chân thực cụ thể trong động tác của Lý Thập Nhất, làm tiêu tan cảm giác phiêu bạt trong ngày dài tháng rộng của Tống Thập Cửu.
Lại lật thêm một trang giấy, Tống Thập Cửu nghe thấy Lý Thập Nhất hỏi: "Dù sao em cũng nhớ lại rồi, Chu Yếm thì thế nào?"
Tống Thập Cửu vắt khăn lên giá gỗ, quay người dựa sang bên, hai tay chống hai bên, chớp mắt nói: "Cẩn thận suy nghĩ thì làm lợn cũng không tệ."
"Hiện tại thời thế hỗn loạn, lương thực thịt thà tăng giá vùn vụt, không hời à."
Tống Thập Cửu nói rất nghiêm túc, nhưng ý cười trong mắt lại vô cùng giảo hoạt, thậm chí còn thong thả nhướng đuôi mày, nhìn vào trong mắt Lý Thập Nhất.
Đôi môi đang mím lại của Lý Thập Nhất thả lỏng, lắc đầu cười thành tiếng.
Cuối cùng Lý Thập Nhất cũng cười, nụ cười thản nhiên lại trong vắt, còn giống mây tụ mây tan lãng mạn nhất trong lòng Tống Thập Cửu. Tống Thập Cửu sâu xa nhìn Lý Thập Nhất, đi tới trước bàn, ngồi đối diện với Lý Thập Nhất, ở giữa là chén trà nóng hổi, Tống Thập Cửu chống tay nhìn Lý Thập Nhất cách làn hương trà, nói: "Ban nãy trước khi em lên tiếng, chị đã sợ."
Tống Thập Cửu sử dụng câu trần thuật, không cần Lý Thập Nhất trả lời.
Tiếp sau đó mới là câu hỏi: "Sợ điều gì thế?"
Hương trà nhuộm lên một lớp ẩm trên khuôn mặt Lý Thập Nhất, giống như trái cây được ngậm một cánh dịu dàng, Tống Thập Cửu liếm môi dưới, không ý thức được động tác của bản thân gợi cảm nhường nào.
Tống Thập Cửu chỉ cúi mắt, chậm rãi nói: "Chẳng qua là em có lại kí ức. Chẳng lẽ ngày mai chị có lại kí ức rồi, sẽ không cần em nữa à?"
Âm thanh của Tống Thập Cửu vẫn mềm mại, như rượu trái cây ngọt lành thanh khiết vào cổ họng, vừa nghe là vị ngọt, nghe tiếp sẽ thấy say.
Lý Thập Nhất bắt đầu cảm thấy, có một sự quyến rũ tới muộn, đang từ từ vén màn che.
Nhưng người đối diện nói chuyện nghiêm túc tới đòi mạng, Tống Thập Cửu nhỏ tiếng nói: "Lo lắng của chị đã qua, nên tới lượt em rồi."
Cũng không biết Lệnh Hoành trước kia không lọt mắt cô, lúc nói chuyện liệu có sự dịu dàng ít ỏi như Lý Thập Nhất hay không.
Tống Thập Cửu cúi đầu, ngón cái vẽ vòng tròn theo miệng chén trà: "Em đã tính toán rồi."
"Hiện tại ở bên chị em không hề có khúc mắc, sau này chỉ cần chị có chút chần chừ, chị sẽ có lỗi với em, sẽ hổ thẹn trong lòng."
"Đây là toan tính chị chưa từng dạy em, em chỉ dùng nó để đối phó với chị."
Tống Thập Cửu cắn môi, ánh mắt lóe sáng, nửa là ngây thơ nửa là dè dặt, nửa là cô gái nhỏ Lý Thập Nhất yêu thương, nửa là kẻ cướp bóc quay về muốn tiếp tục nổi dậy sau khi đã thất bại.
Thứ Tống Thập Cửu muốn cướp bóc chính là tình yêu không hề giữ lại của Lý Thập Nhất, hiện tại là tiếng trống trận đầu tiên dưới ngọn cờ tươi sáng.
Trống trận gõ vào tim Lý Thập Nhất, ầm ầm ầm ầm, lại giống như khúc dạo đầu của cơn mưa xuân, tiếng sấm hãi hùng vang bên đường chân trời, sau đó liền có tiếng mưa rả rích rơi xuống.
Nó muốn rơi rợp kín đất trời, nuôi dưỡng tất cả khát vọng của sinh linh.
Lý Thập Nhất nói: "Phải, tôi sợ."
Khi Tống Thập Cửu mở mắt, cô sợ, sợ Tống Thập Cửu trước mặt không còn là Tống Thập Cửu trước kia. Khi Hoành Công Ngư nói tới nước sinh tinh, cô sợ, sợ tình cảm không biết bắt đầu từ đâu này có nguyên nhân hoang đường. Khi A La nói tới canh Mạnh Bà, cô sợ, sợ kiếp trước mà Tống Thập Cửu đã quên sạch có thứ gì đó khắc cốt ghi tâm không nên bị lãng quên.
Cô đã nghĩ ra vô số khả năng có thể giày vò bản thân, nhưng không có.
Từ nhỏ cô đã không phải một người may mắn, khi mẹ bán cô cho thầy, nói là học tài nghệ, cô mất một tháng mới hiểu ra, cha mẹ nói sẽ tới thăm cô là giả dối.
Cùng thầy nương tựa vào nhau, đọc sách luyện quyết, lần đầu tiên mở quan tài móc được chuỗi vàng, cô sợ hãi tới nỗi bắp chân run rẩy, lúc này mới biết thường ngày bản thân ăn cơm gì. Là cơm của người chết, là thứ cơm thất đức bị trời phạt.
Rồi sau này, mỗi lần thập tử nhất sinh, cô đều tính tới trường hợp xấu nhất, nếu có thể giữ lại mạng sống, cô liền cảm thấy có thể gọi là may mắn.
Mà Tống Thập Cửu nói với cô, hai chữ "may mắn" không chỉ là "mạng sống" nhỏ bé này, nó có thể lớn hơn rộng hơn, có thể nhiều hơn xa hơn.
Cô dùng ánh mắt mỗi lần bò ra khỏi đống người chết như thể thấy được ngày mai nhìn Tống Thập Cửu, đó là ánh mắt yếu ớt nhất, cũng là ánh mắt cứng chắc nhất.
Tống Thập Cửu bị ánh mắt của Lý Thập Nhất quấy nhiễu tới nỗi tâm trí lay động, Tống Thập Cửu đè nhỏ giọng, khẽ nói: "Kí ức trước kia là kí ức, kí ức chúng ta quen biết thì không phải kí ức sao? Ai nói nhất định phải đặt trên cân đo nặng nhẹ? Em thì không."
"Thế sự biến đổi, suy nghĩ muôn hình vạn trạng. Nếu em trước kia không phải là em của lúc này, em của ngày mai liệu có phải là em của hôm nay? Em của thời khắc này, liệu có phải là em của thời khắc tiếp theo?"
"Trong trái tim em, lại là em của thời điểm nào?"
"Trước kia chị nói, tạc nhật chủng chủng thí như tạc nhật tử, kim nhật chủng chủng thí như kim nhật sinh. Chị thấu hiểu nhất, thông minh nhất, tại sao hiện tại lại nhìn trước ngó sau, sợ bóng sợ gió thế?"
Tống Thập Cửu quăng ra mấy câu hỏi, khiến ấn đường của Lý Thập Nhất khẽ nhíu lại, thêm lần nữa cô nghẹn họng, lờ mờ nhớ được dường như đây là lần thứ ba. Lần đầu tiên là Tống Thập Cửu chất vấn cô dựa vào cái gì không thể thích cô, lần thứ hai, dường như là trên đường phố phồn hoa những trống vắng, có một chàng trai tức tối xông tới, ngửa cằm tranh luận với cô chuyện cô trừng phạt Chu Yếm.
Lúc này Tống Thập Cửu mới dịu dàng khép môi, một lúc lâu sau mới nói: "Chị nhìn xem."
"Kiếp trước kiếp này, chị đều không nói lại em."
"Kiếp này kiếp trước, em cũng không đánh lại chị."
"Bởi thế cho nên có một vài chuyện đại khái đã là định mệnh. Mà những chuyện có thể tùy tiện sửa đổi, có lẽ cũng không quá quan trọng."
Nước trà đã nguội, hơi nóng cũng tan đi, khuôn mặt của Tống Thập Cửu trở nên rõ ràng lại trong suốt, lắc lư phát sáng trong ánh nến.
Tống Thập Cửu nói: "Có một chuyện không quan trọng, em muốn sửa lại lúc này."
Trong lòng Lý Thập Nhất "cạch" một tiếng, có linh cảm chẳng lành, như thể có người kéo lấy trái tim bản thân khẽ lắc lư, giây tiếp theo lại dịu dàng vuốt một cái.
Tống Thập Cửu đưa tay về phía Lý Thập Nhất, mím môi lại: "Chị lại đây."
Lý Thập Nhất chần chừ một khoảnh khắc, đi tới trước mặt Tống Thập Cửu, sau đó bị Tống Thập Cửu kéo lấy cổ tay, ngồi trên hai chân Tống Thập Cửu.
Tống Thập Cửu vòng lấy Lý Thập Nhất, nhìn Lý Thập Nhất nghi hoặc nhướng đuôi mày xong, mới dính đôi môi hôn gần nốt ruồi đỏ trên cổ Lý Thập Nhất.
Tống Thập Cửu dùng đầu mũi cọ qua cọ lại, âm thanh khẽ như tiếng thì thầm: "Muốn chị."
Muốn Lý Thập Nhất, muốn Lệnh Hoành.
Tống Thập Cửu giãn ra chút khoảng cách, con ngươi cũng nhuộm lên sắc hồng, cứ dùng ánh mắt như say như không như thế nhìn Lý Thập Nhất, hỏi Lý Thập Nhất: "Được không?"
Hơi thở của Lý Thập Nhất thoáng hỗn loạn trong một khoảnh khắc, sau đó che giấu đi ráng hồng dè dặt sau tai, mặt mày vẫn lạnh lẽo, cô chăm chú nhìn Tống Thập Cửu từ trên xuống dưới, tay phải vịn lấy vai Tống Thập Cửu.
Cô hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, em sẽ nhận lỗi với chị." Tống Thập Cửu nắm lấy tay của Lý Thập Nhất.
"Nhận lỗi thế nào?" Ánh mắt của Lý Thập Nhất sắp tan chảy.
"Mặc người thu thập."
Lời ân ái rung động nhất, gọi là dục vọng, hai chữ cất thành lời, là muốn chị.
Muốn chị lúc chị viết chữ, muốn chị lúc chị vẽ tranh, muốn chị lúc tỉnh giấc, muốn chị trước khi ngủ, muốn chiếm đoạt toàn bộ cơ thể và thời gian của chị, muốn làm người nắm quyền trong tình cảm của chị, muốn làm kẻ tôn thờ trong tư tưởng.
Cô muốn dùng tất cả tư thế xấu hổ nhất từng tưởng tượng cũng như không dám tưởng tượng muốn Lý Thập Nhất một lượt.
Còn muốn dùng phương pháp khác khắc con dấu trước kia chưa từng tặng lên nơi ẩm ướt ấm áp nhất.
Cô muốn cùng Lý Thập Nhất đắm chìm trong tình yêu vui sướng tràn trề, sau đó cùng mơ một giấc mơ lâu dài mà đẹp đẽ.
Chương 89.: 1
Chương 89.: 1: Tống Thập Cửu x Lý Thập Nhất
Lý Thập Nhất ngồi lên giường, đặt quyển sách trong tay xuống.
Tống Thập Cửu nghiêng người về phía trước, phủ lên lưng của Lý Thập Nhất, tay giữ lấy Lý Thập Nhất trượt từ trên lưng xuống dưới, nhanh chóng cởi bỏ khuy áo bên cổ, chỉ cởi tới phía trên bụng, mặc cho đôi núi tuyết đẫy đà lộ ra ngoài, không kịp chờ đợi phủ lên trên.
Cô muốn Lý Thập Nhất, hơn nữa dục vọng tới rất trực tiếp, không cần hôn môi hay trêu đùa dạo đầu, trực tiếp xoa nắm phần mê hoặc nhất.
Da gà nổi lên trên da Lý Thập Nhất, một cặp hồng mai trên núi tuyết được nắm trong tay dựng đứng lên, Tống Thập Cửu kéo nhẹ xuống, sau đó khẽ nắm ngón tay lại để nó dựng đứng thêm. Tống Thập Cửu cố ý tránh đi phần đầu hồng hào dần dần cứng lại, cằm gác trên hõm cổ của Lý Thập Nhất động đậy, ánh mắt rũ xuống, thu vào trong mắt sự biến hóa của đỉnh núi tuyết.
Hai ngày trước trong sách nói, rồng tính dâm. Trước khi gặp Lý Thập Nhất, Tống Thập Cửu không hiểu được chữ cuối cùng.
Hiện tại trong tay được lấp đầy dục vọng ấm áp dịu dàng, Tống Thập Cửu đã hiểu rõ chữ cuối ấy.
Trời sinh cô đã hiểu làm thế nào để trêu chọc một người.
Tầng cuối cùng là hôn môi, nụ hôn thúc đẩy dục vọng giống như ngọn lửa nhỏ đốt cháy củi khô, dần dần tạo thành ngọn lửa lớn rền vang, cuối cùng cháy tận trong tay người.
Tầng trên cùng là sự xa cách giữa đôi môi và ngôn ngữ, nhưng động tác lại trực tiếp tấn công vào chỗ hiểm, khiến sự ngượng ngùng của Lý Thập Nhất không kịp chuẩn bị, mâu thuẫn đối lập với phản ứng cơ thể, không ngừng thử thách trái tim xấu hổ của Lý Thập Nhất.
Tống Thập Cửu muốn chiến thắng triệt để trái tim xấu hổ của Lý Thập Nhất.
Đợi tới khi hồng mai trên núi tuyết nở rộ khiến người ta muốn hái, Tống Thập Cửu mới buông nó ra, tay vẫn vân vê vuốt ve ở nơi mẫn cảm, nhưng cơ thể lại vòng về phía trước, nhìn vào trong mắt Lý Thập Nhất. Ánh mắt Lý Thập Nhất nóng rực nhìn Tống Thập Cửu, sóng mắt lóe lên, động tác của Tống Thập Cửu lặp lại một lần, sóng mắt dịu lại, động tác của Tống Thập Cửu nhẹ hơn một chút.
Vệt hồng lan tràn từ đáy mắt tới sau gáy Lý Thập Nhất, tao nhã di chuyển tới trước ngực, nhưng trên mặt Lý Thập Nhất vẫn điềm tĩnh, chỉ có hơi thở có phần gấp gáp, ánh mắt trong trẻo như nước, thoáng dập dềnh gợn sóng nhìn Tống Thập Cửu.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thập Nhất và sắc xuân dạt dào va vào nhau tạo ra sự mâu thuẫn hấp dẫn, Lý Thập Nhất muốn đưa tay ra, muốn đáp lễ nơi mềm mại trước ngực Tống Thập Cửu.
Tống Thập Cửu co lưng tránh đi, nhìn thấy Lý Thập Nhất cắn môi dưới, sau đó cúi cằm xuống trong con ngươi nhắm hờ của Lý Thập Nhất, động đậy đôi môi cắn lấy đỉnh núi tuyết.
Tống Thập Cửu nghe thấy tiếng hít vào khẽ khàng bên trên.
Chỉ một âm thanh này, giống như một giây rời khỏi khuôn phép cũ bước vào con đường sai trái, giống như một giây không thể khống chế trong những khống chế dục vọng, giống như một giây muốn triệt để sa đọa cùng càn rỡ trong sự thận trọng ràng buộc.
Đỉnh núi bị bao phủ bởi sự ẩm ướt nóng bỏng, đầu lưỡi đang càn quét bên trên giống như cá bơi lội, sau đó lại khẽ khàng mút lấy. Tống Thập Cửu dùng tay đỡ bên dưới, để thưởng thức nó một cách dễ dàng hơn, cô không biết tại sao bản thân lại lưu luyến nó không nỡ rời tay, thứ cô muốn nếm được không chỉ là đỉnh hồng kia, mà là sự dung túng của Lý Thập Nhất dành cho cô, là sự cho phép độc nhất cho cô ở trên người Lý Thập Nhất.
Tống Thập Cửu giãn ra chút khoảng cách, nhìn vệt hồng trên làn da như miếng ngọc, càng làm tôn lên hai chú thỏ ngọc trắng nõn trắng nà, đỉnh núi xinh xắn là chiếc mũi đỏ, ươn ướt vươn lên.
Tống Thập Cửu hôn tạm biệt thỏ ngọc thêm lần nữa, khẽ đẩy ngã Lý Thập Nhất lên giường, vừa an ủi thỏ ngọc mềm mại, vừa cởi quần của Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất đè lại tay Tống Thập Cửu.
Nhưng chỉ giữ một nhịp, không có động tác nào khác, sau đó tốn công vô ích buông ra, mặc cho Tống Thập Cửu tách hai chân mình ra, khi Tống Thập Cửu đang định cúi đầu liền giữ lấy cằm Tống Thập Cửu, vừa đè nén ham muốn vuốt ve, vừa khàn khàn hỏi cô: "Mỗi lần đều thế này nên em không muốn nữa à?"
Hơi thở mềm mại của Tống Thập Cửu phả lên vị trí mẫn cảm, Tống Thập Cửu nhìn cánh hoa nở rộ trước mắt, đã được tưới đầm đìa, không nhịn được cử động tay gảy lên, không bất ngờ khi nghe thấy tiếng thở hổn hển khó lòng khống chế bên trên.
"Muốn." Tống Thập Cửu rất thật thà.
"Nhưng muốn chị, luôn khiến em kích động hơn." Tống Thập Cửu phủ đôi môi lên trên, nỉ non giữa hai cánh hoa run rẩy, "Một lát nữa, chị giúp em nhé."
Một tiếng ngâm nga ngấm vào xương cốt, Lý Thập Nhất duỗi cổ, nhắm mắt ngẩng cằm lên, trượt tay tới trên vành tai của Tống Thập Cửu, lại khó lòng nhẫn nại đè lấy gáy cô, khẽ khàng vuốt xe, dịu dàng với Tống Thập Cửu như Tống Thập Cửu đối đãi với vườn hoa yếu ớt nhất của bản thân.
Đây mới là hôn, mới là nụ hôn thân mật nhất, những cái mút cùng vẽ vòng tròn chẳng thể nào đủ, muốn tiến sâu thêm một chút, rồi lại muốn tiến sâu thêm chút nữa, sâu tới mức tới được nơi bắt đầu của sự ướt át, thưởng thức tình yêu nhễ nhại trong cơn mưa rào của Lý Thập Nhất.
Xin chị hãy ướt thêm chút nữa, ướt thêm chút nữa.
Yêu em thêm chút nữa, yêu em thêm chút nữa.
Cổ họng của Lý Thập Nhất liên tục trượt xuống, giơ cánh tay lên, mu bàn tay che đi đôi mắt, khó lòng chịu đựng cất lên những tiếng rên khẽ.
Tiếng rên rỉ của Lý Thập Nhất êm tai như thế, người bên cạnh có thể nghe được những lời trách mắng mất kiên nhẫn của Lý Thập Nhất, hoặc nghe được tiếng thở hổn hển ngắt quãng trong những chiêu thức của Tống Thập Cửu, có thể nghe thấy âm thanh thê lương không biết làm sao trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, là phản kháng, là mời gọi, là phản bội, là phục tùng, là lưu luyến không nỡ nên mềm lòng, cũng là hạ mình van nài nhiều hơn.
Tất cả phóng túng của Lý Thập Nhất đều trút ra trong tiếng rên nhỏ bé này, giống như đang nói với Tống Thập Cửu – Đừng đi.
Tống Thập Cửu nâng chân phải của Lý Thập Nhất lên, tách ra thêm chút nữa, nghiêng đầu di chuyển cằm, muốn cho Lý Thập Nhất nhiều hơn.
Cuối cùng Lý Thập Nhất mở mắt, rũ mắt nhìn xuống, nhìn thấy Tống Thập Cửu qua đường nét của núi tuyết, đưa tay lau đi chiếc cằm ẩm ướt của Tống Thập Cửu, đôi môi mím lại khiến nó càng thêm đỏ, cuối cùng ham muốn trong mắt Lý Thập Nhất được giải phóng ra ngoài, không chút che giấu nhìn khuôn mặt của Tống Thập Cửu một lượt.
Lý Thập Nhất chống lên hai vai của Tống Thập Cửu, nói với cô: "Lên trên một chút."
Tống Thập Cửu nâng người dậy: "Sao thế?"
Lý Thập Nhất rũ mí mắt, đưa tay chạm vào ngực Tống Thập Cửu, nắm lấy nơi mềm mại ấy, nhưng ngôn từ vẫn rất kiềm chế: "Để tôi sờ em."
Đây là lần đầu tiên Lý Thập Nhất nói một cách thẳng thắn như thế, khiến da đầu Tống Thập Cửu ù ù nổ tung, nhưng Tống Thập Cửu chỉ giấu đi vệt hồng trong đôi mắt, liếm khóe môi còn chưa tận hứng, lại cúi đầu xuống.
Lần này tay cùng miệng kết hợp, thông thoáng không trở ngại chiếm hữu Lý Thập Nhất.
Lồng ngực của Lý Thập Nhất trập trùng kịch liệt, nghiêng đầu nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn động tác của Tống Thập Cửu, lại không khống chế được quay đầu lại.
Tống Thập Cửu rút tay ra, vẫn đang hôn Lý Thập Nhất, nhưng hai tay lại lưu loát cởi áo quần của bản thân, bày ra cơ thể không gì che chắn trước mắt Lý Thập Nhất, động tác mút khiến Tống Thập Cửu điên cuồng, không chút sức lực tự chăm sóc hai đỉnh núi của bản thân.
Tống Thập Cửu ngẩng đôi mắt cảnh sắc mênh mông tình ý nhìn Lý Thập Nhất, lại đưa tay mình vào sâu trong ánh mắt dạt dào, an ủi nơi yếu ớt của bản thân, cũng là nơi Lý Thập Nhất khát vọng nhất.
Ánh mắt Lý Thập Nhất lướt qua lướt lại một vòng, giống như đang nói: "Tôi xoa thay em."
Hô hấp của Lý Thập Nhất chỉ hỗn loạn một giây, nhưng không để tiếng rên rỉ lớn hơn trào ra, cô vẫn giữ lấy đầu Tống Thập Cửu, khẽ ấn, sau đó buông ra, đặt hờ lên trên.
Nhưng Tống Thập Cửu lại cảm nhận rõ ràng được thủy triều dữ dội giữa răng môi, từng đợt từng đợt biểu thị sự kích động của Lý Thập Nhất.
Tống Thập Cửu ngẩng mắt, nhìn mu bàn tay đặt trên mặt của Lý Thập Nhất, nhưng ánh mắt lại chăm chú trong động tác chơi đùa chính mình của Tống Thập Cửu.
Thì ra chị ấy thích nhìn. Suy nghĩ này không nghi ngờ gì là thứ xúi giục Tống Thập Cửu, khiến động tác lấy lòng Lý Thập Nhất càng thêm dịu dàng, khiến động tác an ủi bản thân càng ra sức. Tống Thập Cửu đưa ngón tay vào sâu trong cơ thể mình, giống như ngón tay của Lý Thập Nhất đưa sâu vào trong cơ thể cô trước kia, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, không chút phiền phức thay đổi ngón tay tiến vào trong.
Cơ thể của Lý Thập Nhất run lên, khẽ thở dốc một tiếng, khó lòng khống chế bản thân kéo Tống Thập Cửu lên, vẫn duy trì tư thế quỳ sấp, nhưng bản thân ngồi sau lưng Tống Thập Cửu, khẽ nói: "Quỳ vững."
Lý Thập Nhất kéo ngón tay của Tống Thập Cửu ra, dùng ngón tay của bản thân thay vào.
Đêm dài đằng đẵng, không cần bến bờ.
Chương 90<:
Tống Thập Cửu nhận lấy khăn tay Lý Thập Nhất đã vắt ráo nước, vùi mặt vào trong hơi nước nóng ẩm, hít sâu một hơi, nghe thấy âm thanh thu dọn sách vở của Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất thu dọn giấy viết thư hỗn loạn lại, xếp ngay ngắn từng tờ, kẹp vào trong sách, tiếng giấy như thể mang theo hương mực, có thể an ủi người về sau hành trình mệt mỏi.
Lúc này cuối cùng Lý Thập Nhất cũng có cảm giác "trở về", nó chân thực cụ thể trong động tác của Lý Thập Nhất, làm tiêu tan cảm giác phiêu bạt trong ngày dài tháng rộng của Tống Thập Cửu.
Lại lật thêm một trang giấy, Tống Thập Cửu nghe thấy Lý Thập Nhất hỏi: "Dù sao em cũng nhớ lại rồi, Chu Yếm thì thế nào?"
Tống Thập Cửu vắt khăn lên giá gỗ, quay người dựa sang bên, hai tay chống hai bên, chớp mắt nói: "Cẩn thận suy nghĩ thì làm lợn cũng không tệ."
"Hiện tại thời thế hỗn loạn, lương thực thịt thà tăng giá vùn vụt, không hời à."
Tống Thập Cửu nói rất nghiêm túc, nhưng ý cười trong mắt lại vô cùng giảo hoạt, thậm chí còn thong thả nhướng đuôi mày, nhìn vào trong mắt Lý Thập Nhất.
Đôi môi đang mím lại của Lý Thập Nhất thả lỏng, lắc đầu cười thành tiếng.
Cuối cùng Lý Thập Nhất cũng cười, nụ cười thản nhiên lại trong vắt, còn giống mây tụ mây tan lãng mạn nhất trong lòng Tống Thập Cửu. Tống Thập Cửu sâu xa nhìn Lý Thập Nhất, đi tới trước bàn, ngồi đối diện với Lý Thập Nhất, ở giữa là chén trà nóng hổi, Tống Thập Cửu chống tay nhìn Lý Thập Nhất cách làn hương trà, nói: "Ban nãy trước khi em lên tiếng, chị đã sợ."
Tống Thập Cửu sử dụng câu trần thuật, không cần Lý Thập Nhất trả lời.
Tiếp sau đó mới là câu hỏi: "Sợ điều gì thế?"
Hương trà nhuộm lên một lớp ẩm trên khuôn mặt Lý Thập Nhất, giống như trái cây được ngậm một cánh dịu dàng, Tống Thập Cửu liếm môi dưới, không ý thức được động tác của bản thân gợi cảm nhường nào.
Tống Thập Cửu chỉ cúi mắt, chậm rãi nói: "Chẳng qua là em có lại kí ức. Chẳng lẽ ngày mai chị có lại kí ức rồi, sẽ không cần em nữa à?"
Âm thanh của Tống Thập Cửu vẫn mềm mại, như rượu trái cây ngọt lành thanh khiết vào cổ họng, vừa nghe là vị ngọt, nghe tiếp sẽ thấy say.
Lý Thập Nhất bắt đầu cảm thấy, có một sự quyến rũ tới muộn, đang từ từ vén màn che.
Nhưng người đối diện nói chuyện nghiêm túc tới đòi mạng, Tống Thập Cửu nhỏ tiếng nói: "Lo lắng của chị đã qua, nên tới lượt em rồi."
Cũng không biết Lệnh Hoành trước kia không lọt mắt cô, lúc nói chuyện liệu có sự dịu dàng ít ỏi như Lý Thập Nhất hay không.
Tống Thập Cửu cúi đầu, ngón cái vẽ vòng tròn theo miệng chén trà: "Em đã tính toán rồi."
"Hiện tại ở bên chị em không hề có khúc mắc, sau này chỉ cần chị có chút chần chừ, chị sẽ có lỗi với em, sẽ hổ thẹn trong lòng."
"Đây là toan tính chị chưa từng dạy em, em chỉ dùng nó để đối phó với chị."
Tống Thập Cửu cắn môi, ánh mắt lóe sáng, nửa là ngây thơ nửa là dè dặt, nửa là cô gái nhỏ Lý Thập Nhất yêu thương, nửa là kẻ cướp bóc quay về muốn tiếp tục nổi dậy sau khi đã thất bại.
Thứ Tống Thập Cửu muốn cướp bóc chính là tình yêu không hề giữ lại của Lý Thập Nhất, hiện tại là tiếng trống trận đầu tiên dưới ngọn cờ tươi sáng.
Trống trận gõ vào tim Lý Thập Nhất, ầm ầm ầm ầm, lại giống như khúc dạo đầu của cơn mưa xuân, tiếng sấm hãi hùng vang bên đường chân trời, sau đó liền có tiếng mưa rả rích rơi xuống.
Nó muốn rơi rợp kín đất trời, nuôi dưỡng tất cả khát vọng của sinh linh.
Lý Thập Nhất nói: "Phải, tôi sợ."
Khi Tống Thập Cửu mở mắt, cô sợ, sợ Tống Thập Cửu trước mặt không còn là Tống Thập Cửu trước kia. Khi Hoành Công Ngư nói tới nước sinh tinh, cô sợ, sợ tình cảm không biết bắt đầu từ đâu này có nguyên nhân hoang đường. Khi A La nói tới canh Mạnh Bà, cô sợ, sợ kiếp trước mà Tống Thập Cửu đã quên sạch có thứ gì đó khắc cốt ghi tâm không nên bị lãng quên.
Cô đã nghĩ ra vô số khả năng có thể giày vò bản thân, nhưng không có.
Từ nhỏ cô đã không phải một người may mắn, khi mẹ bán cô cho thầy, nói là học tài nghệ, cô mất một tháng mới hiểu ra, cha mẹ nói sẽ tới thăm cô là giả dối.
Cùng thầy nương tựa vào nhau, đọc sách luyện quyết, lần đầu tiên mở quan tài móc được chuỗi vàng, cô sợ hãi tới nỗi bắp chân run rẩy, lúc này mới biết thường ngày bản thân ăn cơm gì. Là cơm của người chết, là thứ cơm thất đức bị trời phạt.
Rồi sau này, mỗi lần thập tử nhất sinh, cô đều tính tới trường hợp xấu nhất, nếu có thể giữ lại mạng sống, cô liền cảm thấy có thể gọi là may mắn.
Mà Tống Thập Cửu nói với cô, hai chữ "may mắn" không chỉ là "mạng sống" nhỏ bé này, nó có thể lớn hơn rộng hơn, có thể nhiều hơn xa hơn.
Cô dùng ánh mắt mỗi lần bò ra khỏi đống người chết như thể thấy được ngày mai nhìn Tống Thập Cửu, đó là ánh mắt yếu ớt nhất, cũng là ánh mắt cứng chắc nhất.
Tống Thập Cửu bị ánh mắt của Lý Thập Nhất quấy nhiễu tới nỗi tâm trí lay động, Tống Thập Cửu đè nhỏ giọng, khẽ nói: "Kí ức trước kia là kí ức, kí ức chúng ta quen biết thì không phải kí ức sao? Ai nói nhất định phải đặt trên cân đo nặng nhẹ? Em thì không."
"Thế sự biến đổi, suy nghĩ muôn hình vạn trạng. Nếu em trước kia không phải là em của lúc này, em của ngày mai liệu có phải là em của hôm nay? Em của thời khắc này, liệu có phải là em của thời khắc tiếp theo?"
"Trong trái tim em, lại là em của thời điểm nào?"
"Trước kia chị nói, tạc nhật chủng chủng thí như tạc nhật tử, kim nhật chủng chủng thí như kim nhật sinh. Chị thấu hiểu nhất, thông minh nhất, tại sao hiện tại lại nhìn trước ngó sau, sợ bóng sợ gió thế?"
Tống Thập Cửu quăng ra mấy câu hỏi, khiến ấn đường của Lý Thập Nhất khẽ nhíu lại, thêm lần nữa cô nghẹn họng, lờ mờ nhớ được dường như đây là lần thứ ba. Lần đầu tiên là Tống Thập Cửu chất vấn cô dựa vào cái gì không thể thích cô, lần thứ hai, dường như là trên đường phố phồn hoa những trống vắng, có một chàng trai tức tối xông tới, ngửa cằm tranh luận với cô chuyện cô trừng phạt Chu Yếm.
Lúc này Tống Thập Cửu mới dịu dàng khép môi, một lúc lâu sau mới nói: "Chị nhìn xem."
"Kiếp trước kiếp này, chị đều không nói lại em."
"Kiếp này kiếp trước, em cũng không đánh lại chị."
"Bởi thế cho nên có một vài chuyện đại khái đã là định mệnh. Mà những chuyện có thể tùy tiện sửa đổi, có lẽ cũng không quá quan trọng."
Nước trà đã nguội, hơi nóng cũng tan đi, khuôn mặt của Tống Thập Cửu trở nên rõ ràng lại trong suốt, lắc lư phát sáng trong ánh nến.
Tống Thập Cửu nói: "Có một chuyện không quan trọng, em muốn sửa lại lúc này."
Trong lòng Lý Thập Nhất "cạch" một tiếng, có linh cảm chẳng lành, như thể có người kéo lấy trái tim bản thân khẽ lắc lư, giây tiếp theo lại dịu dàng vuốt một cái.
Tống Thập Cửu đưa tay về phía Lý Thập Nhất, mím môi lại: "Chị lại đây."
Lý Thập Nhất chần chừ một khoảnh khắc, đi tới trước mặt Tống Thập Cửu, sau đó bị Tống Thập Cửu kéo lấy cổ tay, ngồi trên hai chân Tống Thập Cửu.
Tống Thập Cửu vòng lấy Lý Thập Nhất, nhìn Lý Thập Nhất nghi hoặc nhướng đuôi mày xong, mới dính đôi môi hôn gần nốt ruồi đỏ trên cổ Lý Thập Nhất.
Tống Thập Cửu dùng đầu mũi cọ qua cọ lại, âm thanh khẽ như tiếng thì thầm: "Muốn chị."
Muốn Lý Thập Nhất, muốn Lệnh Hoành.
Tống Thập Cửu giãn ra chút khoảng cách, con ngươi cũng nhuộm lên sắc hồng, cứ dùng ánh mắt như say như không như thế nhìn Lý Thập Nhất, hỏi Lý Thập Nhất: "Được không?"
Hơi thở của Lý Thập Nhất thoáng hỗn loạn trong một khoảnh khắc, sau đó che giấu đi ráng hồng dè dặt sau tai, mặt mày vẫn lạnh lẽo, cô chăm chú nhìn Tống Thập Cửu từ trên xuống dưới, tay phải vịn lấy vai Tống Thập Cửu.
Cô hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, em sẽ nhận lỗi với chị." Tống Thập Cửu nắm lấy tay của Lý Thập Nhất.
"Nhận lỗi thế nào?" Ánh mắt của Lý Thập Nhất sắp tan chảy.
"Mặc người thu thập."
Lời ân ái rung động nhất, gọi là dục vọng, hai chữ cất thành lời, là muốn chị.
Muốn chị lúc chị viết chữ, muốn chị lúc chị vẽ tranh, muốn chị lúc tỉnh giấc, muốn chị trước khi ngủ, muốn chiếm đoạt toàn bộ cơ thể và thời gian của chị, muốn làm người nắm quyền trong tình cảm của chị, muốn làm kẻ tôn thờ trong tư tưởng.
Cô muốn dùng tất cả tư thế xấu hổ nhất từng tưởng tượng cũng như không dám tưởng tượng muốn Lý Thập Nhất một lượt.
Còn muốn dùng phương pháp khác khắc con dấu trước kia chưa từng tặng lên nơi ẩm ướt ấm áp nhất.
Cô muốn cùng Lý Thập Nhất đắm chìm trong tình yêu vui sướng tràn trề, sau đó cùng mơ một giấc mơ lâu dài mà đẹp đẽ.
Chương 89.: 1
Chương 89.: 1: Tống Thập Cửu x Lý Thập Nhất
Lý Thập Nhất ngồi lên giường, đặt quyển sách trong tay xuống.
Tống Thập Cửu nghiêng người về phía trước, phủ lên lưng của Lý Thập Nhất, tay giữ lấy Lý Thập Nhất trượt từ trên lưng xuống dưới, nhanh chóng cởi bỏ khuy áo bên cổ, chỉ cởi tới phía trên bụng, mặc cho đôi núi tuyết đẫy đà lộ ra ngoài, không kịp chờ đợi phủ lên trên.
Cô muốn Lý Thập Nhất, hơn nữa dục vọng tới rất trực tiếp, không cần hôn môi hay trêu đùa dạo đầu, trực tiếp xoa nắm phần mê hoặc nhất.
Da gà nổi lên trên da Lý Thập Nhất, một cặp hồng mai trên núi tuyết được nắm trong tay dựng đứng lên, Tống Thập Cửu kéo nhẹ xuống, sau đó khẽ nắm ngón tay lại để nó dựng đứng thêm. Tống Thập Cửu cố ý tránh đi phần đầu hồng hào dần dần cứng lại, cằm gác trên hõm cổ của Lý Thập Nhất động đậy, ánh mắt rũ xuống, thu vào trong mắt sự biến hóa của đỉnh núi tuyết.
Hai ngày trước trong sách nói, rồng tính dâm. Trước khi gặp Lý Thập Nhất, Tống Thập Cửu không hiểu được chữ cuối cùng.
Hiện tại trong tay được lấp đầy dục vọng ấm áp dịu dàng, Tống Thập Cửu đã hiểu rõ chữ cuối ấy.
Trời sinh cô đã hiểu làm thế nào để trêu chọc một người.
Tầng cuối cùng là hôn môi, nụ hôn thúc đẩy dục vọng giống như ngọn lửa nhỏ đốt cháy củi khô, dần dần tạo thành ngọn lửa lớn rền vang, cuối cùng cháy tận trong tay người.
Tầng trên cùng là sự xa cách giữa đôi môi và ngôn ngữ, nhưng động tác lại trực tiếp tấn công vào chỗ hiểm, khiến sự ngượng ngùng của Lý Thập Nhất không kịp chuẩn bị, mâu thuẫn đối lập với phản ứng cơ thể, không ngừng thử thách trái tim xấu hổ của Lý Thập Nhất.
Tống Thập Cửu muốn chiến thắng triệt để trái tim xấu hổ của Lý Thập Nhất.
Đợi tới khi hồng mai trên núi tuyết nở rộ khiến người ta muốn hái, Tống Thập Cửu mới buông nó ra, tay vẫn vân vê vuốt ve ở nơi mẫn cảm, nhưng cơ thể lại vòng về phía trước, nhìn vào trong mắt Lý Thập Nhất. Ánh mắt Lý Thập Nhất nóng rực nhìn Tống Thập Cửu, sóng mắt lóe lên, động tác của Tống Thập Cửu lặp lại một lần, sóng mắt dịu lại, động tác của Tống Thập Cửu nhẹ hơn một chút.
Vệt hồng lan tràn từ đáy mắt tới sau gáy Lý Thập Nhất, tao nhã di chuyển tới trước ngực, nhưng trên mặt Lý Thập Nhất vẫn điềm tĩnh, chỉ có hơi thở có phần gấp gáp, ánh mắt trong trẻo như nước, thoáng dập dềnh gợn sóng nhìn Tống Thập Cửu.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thập Nhất và sắc xuân dạt dào va vào nhau tạo ra sự mâu thuẫn hấp dẫn, Lý Thập Nhất muốn đưa tay ra, muốn đáp lễ nơi mềm mại trước ngực Tống Thập Cửu.
Tống Thập Cửu co lưng tránh đi, nhìn thấy Lý Thập Nhất cắn môi dưới, sau đó cúi cằm xuống trong con ngươi nhắm hờ của Lý Thập Nhất, động đậy đôi môi cắn lấy đỉnh núi tuyết.
Tống Thập Cửu nghe thấy tiếng hít vào khẽ khàng bên trên.
Chỉ một âm thanh này, giống như một giây rời khỏi khuôn phép cũ bước vào con đường sai trái, giống như một giây không thể khống chế trong những khống chế dục vọng, giống như một giây muốn triệt để sa đọa cùng càn rỡ trong sự thận trọng ràng buộc.
Đỉnh núi bị bao phủ bởi sự ẩm ướt nóng bỏng, đầu lưỡi đang càn quét bên trên giống như cá bơi lội, sau đó lại khẽ khàng mút lấy. Tống Thập Cửu dùng tay đỡ bên dưới, để thưởng thức nó một cách dễ dàng hơn, cô không biết tại sao bản thân lại lưu luyến nó không nỡ rời tay, thứ cô muốn nếm được không chỉ là đỉnh hồng kia, mà là sự dung túng của Lý Thập Nhất dành cho cô, là sự cho phép độc nhất cho cô ở trên người Lý Thập Nhất.
Tống Thập Cửu giãn ra chút khoảng cách, nhìn vệt hồng trên làn da như miếng ngọc, càng làm tôn lên hai chú thỏ ngọc trắng nõn trắng nà, đỉnh núi xinh xắn là chiếc mũi đỏ, ươn ướt vươn lên.
Tống Thập Cửu hôn tạm biệt thỏ ngọc thêm lần nữa, khẽ đẩy ngã Lý Thập Nhất lên giường, vừa an ủi thỏ ngọc mềm mại, vừa cởi quần của Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất đè lại tay Tống Thập Cửu.
Nhưng chỉ giữ một nhịp, không có động tác nào khác, sau đó tốn công vô ích buông ra, mặc cho Tống Thập Cửu tách hai chân mình ra, khi Tống Thập Cửu đang định cúi đầu liền giữ lấy cằm Tống Thập Cửu, vừa đè nén ham muốn vuốt ve, vừa khàn khàn hỏi cô: "Mỗi lần đều thế này nên em không muốn nữa à?"
Hơi thở mềm mại của Tống Thập Cửu phả lên vị trí mẫn cảm, Tống Thập Cửu nhìn cánh hoa nở rộ trước mắt, đã được tưới đầm đìa, không nhịn được cử động tay gảy lên, không bất ngờ khi nghe thấy tiếng thở hổn hển khó lòng khống chế bên trên.
"Muốn." Tống Thập Cửu rất thật thà.
"Nhưng muốn chị, luôn khiến em kích động hơn." Tống Thập Cửu phủ đôi môi lên trên, nỉ non giữa hai cánh hoa run rẩy, "Một lát nữa, chị giúp em nhé."
Một tiếng ngâm nga ngấm vào xương cốt, Lý Thập Nhất duỗi cổ, nhắm mắt ngẩng cằm lên, trượt tay tới trên vành tai của Tống Thập Cửu, lại khó lòng nhẫn nại đè lấy gáy cô, khẽ khàng vuốt xe, dịu dàng với Tống Thập Cửu như Tống Thập Cửu đối đãi với vườn hoa yếu ớt nhất của bản thân.
Đây mới là hôn, mới là nụ hôn thân mật nhất, những cái mút cùng vẽ vòng tròn chẳng thể nào đủ, muốn tiến sâu thêm một chút, rồi lại muốn tiến sâu thêm chút nữa, sâu tới mức tới được nơi bắt đầu của sự ướt át, thưởng thức tình yêu nhễ nhại trong cơn mưa rào của Lý Thập Nhất.
Xin chị hãy ướt thêm chút nữa, ướt thêm chút nữa.
Yêu em thêm chút nữa, yêu em thêm chút nữa.
Cổ họng của Lý Thập Nhất liên tục trượt xuống, giơ cánh tay lên, mu bàn tay che đi đôi mắt, khó lòng chịu đựng cất lên những tiếng rên khẽ.
Tiếng rên rỉ của Lý Thập Nhất êm tai như thế, người bên cạnh có thể nghe được những lời trách mắng mất kiên nhẫn của Lý Thập Nhất, hoặc nghe được tiếng thở hổn hển ngắt quãng trong những chiêu thức của Tống Thập Cửu, có thể nghe thấy âm thanh thê lương không biết làm sao trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, là phản kháng, là mời gọi, là phản bội, là phục tùng, là lưu luyến không nỡ nên mềm lòng, cũng là hạ mình van nài nhiều hơn.
Tất cả phóng túng của Lý Thập Nhất đều trút ra trong tiếng rên nhỏ bé này, giống như đang nói với Tống Thập Cửu – Đừng đi.
Tống Thập Cửu nâng chân phải của Lý Thập Nhất lên, tách ra thêm chút nữa, nghiêng đầu di chuyển cằm, muốn cho Lý Thập Nhất nhiều hơn.
Cuối cùng Lý Thập Nhất mở mắt, rũ mắt nhìn xuống, nhìn thấy Tống Thập Cửu qua đường nét của núi tuyết, đưa tay lau đi chiếc cằm ẩm ướt của Tống Thập Cửu, đôi môi mím lại khiến nó càng thêm đỏ, cuối cùng ham muốn trong mắt Lý Thập Nhất được giải phóng ra ngoài, không chút che giấu nhìn khuôn mặt của Tống Thập Cửu một lượt.
Lý Thập Nhất chống lên hai vai của Tống Thập Cửu, nói với cô: "Lên trên một chút."
Tống Thập Cửu nâng người dậy: "Sao thế?"
Lý Thập Nhất rũ mí mắt, đưa tay chạm vào ngực Tống Thập Cửu, nắm lấy nơi mềm mại ấy, nhưng ngôn từ vẫn rất kiềm chế: "Để tôi sờ em."
Đây là lần đầu tiên Lý Thập Nhất nói một cách thẳng thắn như thế, khiến da đầu Tống Thập Cửu ù ù nổ tung, nhưng Tống Thập Cửu chỉ giấu đi vệt hồng trong đôi mắt, liếm khóe môi còn chưa tận hứng, lại cúi đầu xuống.
Lần này tay cùng miệng kết hợp, thông thoáng không trở ngại chiếm hữu Lý Thập Nhất.
Lồng ngực của Lý Thập Nhất trập trùng kịch liệt, nghiêng đầu nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn động tác của Tống Thập Cửu, lại không khống chế được quay đầu lại.
Tống Thập Cửu rút tay ra, vẫn đang hôn Lý Thập Nhất, nhưng hai tay lại lưu loát cởi áo quần của bản thân, bày ra cơ thể không gì che chắn trước mắt Lý Thập Nhất, động tác mút khiến Tống Thập Cửu điên cuồng, không chút sức lực tự chăm sóc hai đỉnh núi của bản thân.
Tống Thập Cửu ngẩng đôi mắt cảnh sắc mênh mông tình ý nhìn Lý Thập Nhất, lại đưa tay mình vào sâu trong ánh mắt dạt dào, an ủi nơi yếu ớt của bản thân, cũng là nơi Lý Thập Nhất khát vọng nhất.
Ánh mắt Lý Thập Nhất lướt qua lướt lại một vòng, giống như đang nói: "Tôi xoa thay em."
Hô hấp của Lý Thập Nhất chỉ hỗn loạn một giây, nhưng không để tiếng rên rỉ lớn hơn trào ra, cô vẫn giữ lấy đầu Tống Thập Cửu, khẽ ấn, sau đó buông ra, đặt hờ lên trên.
Nhưng Tống Thập Cửu lại cảm nhận rõ ràng được thủy triều dữ dội giữa răng môi, từng đợt từng đợt biểu thị sự kích động của Lý Thập Nhất.
Tống Thập Cửu ngẩng mắt, nhìn mu bàn tay đặt trên mặt của Lý Thập Nhất, nhưng ánh mắt lại chăm chú trong động tác chơi đùa chính mình của Tống Thập Cửu.
Thì ra chị ấy thích nhìn. Suy nghĩ này không nghi ngờ gì là thứ xúi giục Tống Thập Cửu, khiến động tác lấy lòng Lý Thập Nhất càng thêm dịu dàng, khiến động tác an ủi bản thân càng ra sức. Tống Thập Cửu đưa ngón tay vào sâu trong cơ thể mình, giống như ngón tay của Lý Thập Nhất đưa sâu vào trong cơ thể cô trước kia, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, không chút phiền phức thay đổi ngón tay tiến vào trong.
Cơ thể của Lý Thập Nhất run lên, khẽ thở dốc một tiếng, khó lòng khống chế bản thân kéo Tống Thập Cửu lên, vẫn duy trì tư thế quỳ sấp, nhưng bản thân ngồi sau lưng Tống Thập Cửu, khẽ nói: "Quỳ vững."
Lý Thập Nhất kéo ngón tay của Tống Thập Cửu ra, dùng ngón tay của bản thân thay vào.
Đêm dài đằng đẵng, không cần bến bờ.
Chương 90<:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.