Chương 5: Sống Chết Không Liên Quan
Vô Nhất Vô Bửu
17/08/2023
Người như Lý Tiết Ngọc đúng là không hợp với quán bar chút nào cả. Cô quá ngây thơ trong sáng, cũng không thể hiểu được loại người ở đây mà đối phó với họ lại được.
Lâm Hàn Phong đẩy cô đến đây làm việc, không tiếp khách thì lao động chân tay. Cô bị câm, lại không thể viết, cả ngày Lý Tiết Ngọc chỉ biết cắm đầu làm công việc của mình, dọn dẹp lau chùi, chà nhà vệ sinh, việc gì nặng việc gì bẩn thỉu đều do Lý Tiết Ngọc làm cả.
Ở nhà họ Lý cô sớm đã quen với mấy công việc nặng nhọc này rồi. Nợ có thể không trả, nhưng tiền lãi Lý Tiết Ngọc phải làm việc kiếm cơm trả không thiếu một đồng cho Lâm Hàn Phong.
Cô cũng không biết mình gây hận gì với người đàn ông này, anh ta rất ghét cô, nhiều lần tới lui nơi này chỉ để giám sát xem Lý Tiết Ngọc có lười biếng hay khôbg mà thôi.
Cuộc đời cô nhưng cô không thể quyết định hay làm gì tốt đẹp cho bản thân mình cả, mặc cho người khác sắp xếp rồi điều khiển mà thôi.
Lý Tiết Ngọc chà rửa toilet xong thì mang đồ ra ngoài, cô về kho rồi ngồi một góc ở đó, cô đã đến quán bar này làm việc được hơn một tháng rồi.
Một tháng qua đúng là sống không dễ dàng gì.
Lý Tiết Ngọc lấy khăn tay lau mặt, cả ngày làm việc không ngừng bây giờ cô sớm thấm mệt rồi.
"Khụ...khụ..."
Cô cảm thấy trong người không khỏe, quán bar này nửa đêm mới bắt đầu mở cửa. Bây giờ trời còn sáng, cô có thể chợp mắt nghỉ ngơi không?
Lý Tiết Ngọc co mình lại, một lúc sau liền ngã ra đất.
"Khụ...khụ..."
Cô khó chịu quá, có vẻ như sắp sốt rồi. Lý Tiết Ngọc nằm đấy mà mơ màn, chỉ mong lúc này không ai đến tìm cô mà thôi.
Cô muốn ngủ, chỉ là chợp mắt một chút. Lý Tiết Ngọc sớm kiệt sức rồi, bị đẩy đến đây, ban ngày thì lau chùi dọn dẹp, ban đêm thì cũng thế, chỉ là khách đến đây không an phận, bọn họ không nôn mửa thì cũng là gây gỗ đánh nhau rồi đập đồ.
Người dọn cũng chỉ có mình Lý Tiết Ngọc làm.
...
Buổi tối.
Lâm Hàn Phong ngồi đó thưởng thức rượu của mình, quán bar đã lên nhạc, giờ mở cửa đã đến rồi.
Anh ngồi đấy nhìn Lý Tiết Ngọc ở đối diện đang cúi đầu rót rượu cho khách.
"Đại ca vẫn để mắt đến cô ta quá nhỉ?" Uông Thừa đi đến rót rượu cho anh.
Lâm Hàn Phong không đáp.
Phía bên này Lý Tiết Ngọc có chút mơ màn, đầu của cô cứ xoay xoay nên không thể tập trung làm gì cả. Cộng thêm tiếng nhạc càng lúc càng lớn rồi tiếng la hét của mọi người khiến đầu cô muốn nổ tung cả lên.
Lý Tiết Ngọc cúi người rót rượu cho vị tiểu thư kia, hai tay run rẩy không cẩn thận làm đổ rượu ra ngoài.
"Mẹ nó con khốn này."
Bị đổ rượu lên người vị tiểu thư kia liền đứng lên, Lý Tiết Ngọc sợ hãi lùi ra phía sau, cô vội vội vàng vàng cúi đầu thể hiện lời xin lỗi.
"Mày bị câm sao?"
Lý Tiết Ngọc run rẩy ngẩng đầu lên nhìn cô ta rồi gật đầu.
"Mẹ nó hề hước thật chứ." Cô ta lẩm bẩm rồi đi đến nắm lấy tóc cô lôi ra sau.
"Đưa đây." Cô ta quay đầu nhìn bạn của mình.
Một cô gái khác đưa cho vị tiểu thư kia chai rượu mới.
Vị tiểu thư kính mến này cũng không hề nương tay, cô ta cầm bình rượu đổ thẳng lên đầu của Lý Tiết Ngọc.
"Con khốn."
Lý Tiết Ngọc sợ hãi vùng vẫy thoát khỏi tay cô ra, cô run rẩy ngồi một góc ôm đầu mình.
"Còn chống cự sao?"
Cô ta tức giận cầm chai rượu rỗng đến phía cô.
Xoảng
Mảnh vỡ chai rượu văng ra tứ tung, đầu của Lý Tiết Ngọc cũng bắt đầu chảy máu. Hai tay cô run rẩy đưa lên trán, máu...máu...
Lý Tiết Ngọc nhìn vị khách đang tức giận kia, cô sợ hãi chấp tay lại xin cô ấy tha mạng.
Lâm Hàn Phong ngồi chứng kiến tất cả.
"Ra tay mạnh thật đó." Uông Thừa lên tiếng.
Lúc này Mặc Triết đã đến quán bar, vừa bước vào trong thì thấy một màn náo nhiệt thế kia.
Anh nhìn Lý Tiết Ngọc đang cúi đầu xin tha, trên sàn còn có mảnh vỡ mà máu tươi. Mặc Triết nhăn mặt, anh tính tiến đến chỗ cô thì Lâm Hàn Phong bất ngờ đứng dậy đi đến chỗ Lý Tiết Ngọc trước anh.
"Này..."
"Cô hơi quá rồi đấy." Anh lên tiếng, không quên đưa tay ra kéo Lý Tiết Ngọc đứng dậy.
"Anh...anh Lâm..."
Mặc Triết vội chạy đến, Lâm Hàn Phong đẩy người sang cho đàn em của mình. Mặc Triết đỡ lấy cô, anh nhăn mặt lại khi thấy máu đang không ngừng tuông ra.
"Lý Tiết Ngọc." Mặc Triết nhìn cô.
Cô bị dọa cho sợ chỉ có thể nhìn anh rồi lắc đầu. Chưa cầm cự được bao lâu thì ngất đi.
"Lý Tiết Ngọc." Mặc Triết hốt hoảng đỡ lấy cô.
"Nóng quá...cô ấy bị sốt rồi." Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Hàn Phong.
Máu trên tay anh càng lúc càng nhiều, Mặc Triết càng sốt ruột hơn. Anh quay sang nhìn Uông Thừa.
"Còn không đưa cô ấy đến bệnh viện sẽ xảy ra án mạng đó." Anh bế cô lên rồi gào lớn.
Uông Thừa vẫn ngồi đó, bởi vì Lâm Hàn Phong chưa ra lệnh.
Lâm Hàn Phong ngửi thấy mùi máu tanh liền nhăn mặt khó chịu, anh xua tay: "Uông Thừa."
"Đã rõ."
Lúc này tên khốn đó mới chịu đứng lên.
Trong mắt họ Lý Tiết Ngọc cũng chỉ như ngọn cỏ ven đường mà thôi. Sống hay chết cũng không liên quan gì đến họ.
Chỉ có mình Mặc Triết là sắp đứng ngồi không yên vì cô rồi.
Hoàn toàn để tâm đến người phụ nữ yếu đuối này lắm.
Lâm Hàn Phong đẩy cô đến đây làm việc, không tiếp khách thì lao động chân tay. Cô bị câm, lại không thể viết, cả ngày Lý Tiết Ngọc chỉ biết cắm đầu làm công việc của mình, dọn dẹp lau chùi, chà nhà vệ sinh, việc gì nặng việc gì bẩn thỉu đều do Lý Tiết Ngọc làm cả.
Ở nhà họ Lý cô sớm đã quen với mấy công việc nặng nhọc này rồi. Nợ có thể không trả, nhưng tiền lãi Lý Tiết Ngọc phải làm việc kiếm cơm trả không thiếu một đồng cho Lâm Hàn Phong.
Cô cũng không biết mình gây hận gì với người đàn ông này, anh ta rất ghét cô, nhiều lần tới lui nơi này chỉ để giám sát xem Lý Tiết Ngọc có lười biếng hay khôbg mà thôi.
Cuộc đời cô nhưng cô không thể quyết định hay làm gì tốt đẹp cho bản thân mình cả, mặc cho người khác sắp xếp rồi điều khiển mà thôi.
Lý Tiết Ngọc chà rửa toilet xong thì mang đồ ra ngoài, cô về kho rồi ngồi một góc ở đó, cô đã đến quán bar này làm việc được hơn một tháng rồi.
Một tháng qua đúng là sống không dễ dàng gì.
Lý Tiết Ngọc lấy khăn tay lau mặt, cả ngày làm việc không ngừng bây giờ cô sớm thấm mệt rồi.
"Khụ...khụ..."
Cô cảm thấy trong người không khỏe, quán bar này nửa đêm mới bắt đầu mở cửa. Bây giờ trời còn sáng, cô có thể chợp mắt nghỉ ngơi không?
Lý Tiết Ngọc co mình lại, một lúc sau liền ngã ra đất.
"Khụ...khụ..."
Cô khó chịu quá, có vẻ như sắp sốt rồi. Lý Tiết Ngọc nằm đấy mà mơ màn, chỉ mong lúc này không ai đến tìm cô mà thôi.
Cô muốn ngủ, chỉ là chợp mắt một chút. Lý Tiết Ngọc sớm kiệt sức rồi, bị đẩy đến đây, ban ngày thì lau chùi dọn dẹp, ban đêm thì cũng thế, chỉ là khách đến đây không an phận, bọn họ không nôn mửa thì cũng là gây gỗ đánh nhau rồi đập đồ.
Người dọn cũng chỉ có mình Lý Tiết Ngọc làm.
...
Buổi tối.
Lâm Hàn Phong ngồi đó thưởng thức rượu của mình, quán bar đã lên nhạc, giờ mở cửa đã đến rồi.
Anh ngồi đấy nhìn Lý Tiết Ngọc ở đối diện đang cúi đầu rót rượu cho khách.
"Đại ca vẫn để mắt đến cô ta quá nhỉ?" Uông Thừa đi đến rót rượu cho anh.
Lâm Hàn Phong không đáp.
Phía bên này Lý Tiết Ngọc có chút mơ màn, đầu của cô cứ xoay xoay nên không thể tập trung làm gì cả. Cộng thêm tiếng nhạc càng lúc càng lớn rồi tiếng la hét của mọi người khiến đầu cô muốn nổ tung cả lên.
Lý Tiết Ngọc cúi người rót rượu cho vị tiểu thư kia, hai tay run rẩy không cẩn thận làm đổ rượu ra ngoài.
"Mẹ nó con khốn này."
Bị đổ rượu lên người vị tiểu thư kia liền đứng lên, Lý Tiết Ngọc sợ hãi lùi ra phía sau, cô vội vội vàng vàng cúi đầu thể hiện lời xin lỗi.
"Mày bị câm sao?"
Lý Tiết Ngọc run rẩy ngẩng đầu lên nhìn cô ta rồi gật đầu.
"Mẹ nó hề hước thật chứ." Cô ta lẩm bẩm rồi đi đến nắm lấy tóc cô lôi ra sau.
"Đưa đây." Cô ta quay đầu nhìn bạn của mình.
Một cô gái khác đưa cho vị tiểu thư kia chai rượu mới.
Vị tiểu thư kính mến này cũng không hề nương tay, cô ta cầm bình rượu đổ thẳng lên đầu của Lý Tiết Ngọc.
"Con khốn."
Lý Tiết Ngọc sợ hãi vùng vẫy thoát khỏi tay cô ra, cô run rẩy ngồi một góc ôm đầu mình.
"Còn chống cự sao?"
Cô ta tức giận cầm chai rượu rỗng đến phía cô.
Xoảng
Mảnh vỡ chai rượu văng ra tứ tung, đầu của Lý Tiết Ngọc cũng bắt đầu chảy máu. Hai tay cô run rẩy đưa lên trán, máu...máu...
Lý Tiết Ngọc nhìn vị khách đang tức giận kia, cô sợ hãi chấp tay lại xin cô ấy tha mạng.
Lâm Hàn Phong ngồi chứng kiến tất cả.
"Ra tay mạnh thật đó." Uông Thừa lên tiếng.
Lúc này Mặc Triết đã đến quán bar, vừa bước vào trong thì thấy một màn náo nhiệt thế kia.
Anh nhìn Lý Tiết Ngọc đang cúi đầu xin tha, trên sàn còn có mảnh vỡ mà máu tươi. Mặc Triết nhăn mặt, anh tính tiến đến chỗ cô thì Lâm Hàn Phong bất ngờ đứng dậy đi đến chỗ Lý Tiết Ngọc trước anh.
"Này..."
"Cô hơi quá rồi đấy." Anh lên tiếng, không quên đưa tay ra kéo Lý Tiết Ngọc đứng dậy.
"Anh...anh Lâm..."
Mặc Triết vội chạy đến, Lâm Hàn Phong đẩy người sang cho đàn em của mình. Mặc Triết đỡ lấy cô, anh nhăn mặt lại khi thấy máu đang không ngừng tuông ra.
"Lý Tiết Ngọc." Mặc Triết nhìn cô.
Cô bị dọa cho sợ chỉ có thể nhìn anh rồi lắc đầu. Chưa cầm cự được bao lâu thì ngất đi.
"Lý Tiết Ngọc." Mặc Triết hốt hoảng đỡ lấy cô.
"Nóng quá...cô ấy bị sốt rồi." Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Hàn Phong.
Máu trên tay anh càng lúc càng nhiều, Mặc Triết càng sốt ruột hơn. Anh quay sang nhìn Uông Thừa.
"Còn không đưa cô ấy đến bệnh viện sẽ xảy ra án mạng đó." Anh bế cô lên rồi gào lớn.
Uông Thừa vẫn ngồi đó, bởi vì Lâm Hàn Phong chưa ra lệnh.
Lâm Hàn Phong ngửi thấy mùi máu tanh liền nhăn mặt khó chịu, anh xua tay: "Uông Thừa."
"Đã rõ."
Lúc này tên khốn đó mới chịu đứng lên.
Trong mắt họ Lý Tiết Ngọc cũng chỉ như ngọn cỏ ven đường mà thôi. Sống hay chết cũng không liên quan gì đến họ.
Chỉ có mình Mặc Triết là sắp đứng ngồi không yên vì cô rồi.
Hoàn toàn để tâm đến người phụ nữ yếu đuối này lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.