Chương 14: Chọc giận sếp lớn rồi!
Ngữ Tuyết
25/08/2023
Oa, ngọc bội đẹp quá đi, ông chủ, ta mua cái này
Nàng cầm lấy miếng ngọc bội lên ngắm nghía, ngọc bội màu lam đẹp mắt liền khiến nàng rất thích.
- Cô nương, cái này là một đôi, cô muốn lấy cái còn lại không?
- Được, vậy lấy một đôi đi
Khinh Ti vui vẻ nhận lấy ngọc bội, Thu Họa bên cạnh móc ngân lượng ra trả cho ông chủ, hoàn toàn lơ đi Hàn Sơ.
- Thu Họa, Thu Ý, chúng ta qua kia xem thử đi
- Bên kia hình như là kỹ viện mà, người đến đó làm gì chứ?
- Xem bên trong có cái gì
- Bên trong đương nhiên là có nữ nhân cùng với nam nhân rồi, có gì lạ đâu
Kỹ viện ở đây ngoài kỹ nữ còn có cả kỹ nam, không có nữ nhân và nam nhân thì có cái gì khác.
Vương phi của bọn họ có phải đã quên mất Vương gia còn ở đây rồi không?
Thu Họa và Thu Ý lén quay về phía sau quan sát biểu hiện của Vương gia nhà bọn họ. Nhìn mặt hắn đen thui là biết, Vương phi hôm nay xui xẻo rồi.
- Nàng có chắc muốn vào trong không ?
Đang định đi đến chỗ đó xem thử thì nàng chợt cảm thấy sống lưng lành lạnh, đang là ban ngày trời nắng chang chang sao lại lạnh như vậy không biết.
- Không cần nữa, chúng ta đi nơi khác xem đi
" Tên Đá Tảng này là tảng băng tu luyện thành tinh sao? Sao lại lạnh kinh người như thế !"
Có ngốc mới không biết hắn đang không vui, tuy nàng không thông minh lắm nhưng cũng không ngốc đến nỗi vào đó.
Nàng mà dám vào nơi trăng hoa đó, khẳng định hắn sẽ vì mặt mũi mà xử đẹp nàng.
Nghĩ đến cảnh bị bỏ vào lòng heo thả trôi sông là thấy sợ rồi!
- Biểu ca, huynh cũng ở đây sao, trùng hợp quá!
Ninh Tâm quận chúa không biết chui từ đâu ra đứng chắn giữa nàng và hắn, nàng tranh thủ hắn bận ứng phó nàng ta vội kéo hai tỳ nữ chuồn êm.
- Bản vương không phải biểu ca của ngươi, đừng gọi bừa
Ánh mắt hắn không ở trên người Ninh Tâm mà dõi theo nữ nhân đang rón ra rón rén chuồn đi.
Nàng ta chỉ là nữ nhi của một Vương gia khác họ, ông ta là nghĩa huynh của phụ hoàng hắn nên mới được phong vương, nàng ta đối với hắn chẳng thân thích gì cả.
Nữ nhân này thật phiền phức, hắn đã nói không có ý với nàng ta mà nàng ta vẫn cứ bám riết không buông.
Ban sáng nếu không vì hoàng đế ân chuẩn, hắn còn lâu mới để nàng ta vào Vương phủ.
- Vậy ta gọi sư huynh chắc là được nhỉ?
- Quận chúa mời tránh ra, bản vương còn có việc bận
- Huynh bận đi theo ả ta có đúng không?
Ninh Tâm chỉ tay ra sau lưng nhưng rất tiếc nàng đã chuồn đi từ lâu rồi, hắn cũng vì vậy mà không còn kiêng nhẫn với nàng ta.
Tiểu nữ nhân háo sắc nhà hắn nếu không canh kĩ để cho nàng có cơ hội chắc chắn sẽ đi tìm nam nhân khác cho mà xem.
- Quận chúa ăn nói cho đàng hoàng, nàng ấy là Vương phi bản vương dùng kiệu hoa tám người khiêng rước về...
... không phải người ngươi có thể chỉ trỏ như vậy
- Nàng ta có điểm nào hơn ta chứ?
- Cái đó ngươi không cần hỏi, trong mắt ta nàng ấy đặc biệt hơn bất kì ai
- Ta không tin ta không bằng một đích nữ bị coi thường của phủ tướng quân
- Nàng ấy không phải người bị coi thường nữa, nàng ấy là Vương phi của bản vương
Hắn không cho nàng ta cơ hội nhiều lời, Hàn Sơ trực tiếp phất áo bỏ đi, hắn còn phải đuổi theo nàng nữa.
- Thật đáng ghét! Tử Các Khinh Ti, ngươi đợi đó cho ta
' Hắt xì... hắt xì...'
Khinh Ti đang đi trên đường bỗng dưng hắt hơi hai cái liên tiếp, trong lòng tự biết là ai đang mắng mình.
" Hừm, ta còn chưa làm gì đã bị người ta mắng, oan ức thật mà!!"
- Vương phi...
- Đã bảo gọi tiểu thư rồi mà, hai muội mau quên thế
- Tiểu thư, chúng ta không chờ cô gia sao?
- Chờ hắn làm gì, hắn có hồng nhan bên cạnh rồi, ta phải đi tìm tiểu mỹ nam thôi
Nói ra cũng nhờ có Ninh Tâm kia giúp nàng giữ chân hắn, khó khăn lắm mới ra ngoài được, có hắn theo thì còn gì vui nữa.
- Tiểu... tiểu thư, hay là người đừng nghĩ tới chuyện đó nữa
- Đúng vậy, không nên suy nghĩ nữa, ta nên hành động thôi
- Cái đó... tiểu thư, chúng ta đi mua điểm tâm thôi
Thu Họa, Thu Ý liên tục nháy mắt ra hiệu cho nàng, Khinh Ti chẳng hiểu gì cả.
- Mắt hai muội bị sao đấy? Không phải bụi bay vào rồi đó chứ?
- Không phải đâu tiểu thư
- Không phải vậy thì chúng ta mau đi thôi
- Nàng muốn đi đâu đấy?
- Đi tìm mỹ nam chứ còn đi đâu
Khinh Ti không nhận ra bất thường mà thuận thế trả lời, hai nha hoàn của nàng nhìn hắn mặt dần chuyển đen trong lòng thầm kêu không xong.
Đến nước này bọn họ chỉ có thể cầu phúc cho nàng thôi, vậy mà nàng lại dám nói ra những lời đó trước mặt hắn.
- Ồ, xem ra ta trước giờ quá khoan dung với nàng rồi nhỉ ?!
Nữ nhân ôm mộng tìm mỹ nam rốt cục nhận ra được điểm mấu chốt, nàng từ từ xoay người lại.
Không nhìn thì thôi, nhìn đến mặt hắn thì liền thấy sợ, Khinh Ti cười đến thật tươi, nàng muốn dùng nụ cười đó khiến hắn nguội bớt.
- Hì hì, ngươi không cùng quận chúa đi dạo sao?
- Nàng muốn như vậy à?
Khinh Ti rất muốn trả lời là đúng nhưng nhìn mặt hắn có thách nàng cũng không dám.
Hắn lúc này ở trong mắt nàng còn đáng sợ hơn cả hổ nữa cơ, nàng chỉ sợ nói sai một chữ liền bị hắn nuốt vào bụng luôn.
- Đâu, làm gì có, a, hôm nay trời nắng nhỉ, chúng ta tìm tửu lâu ăn cơm thôi
- Không đi tìm người nữa sao?
- Không đi nữa, ta đi ăn cơm
Nàng thật hận bản thân không mọc thêm mấy trăm cái chân nữa để chạy cho nhanh, chứ nàng thấy mấy dặm quanh đây đều bị khí lạnh của hắn ảnh hưởng rồi.
- Nàng tốt nhất đừng nên có suy nghĩ tìm nam nhân khác, nếu không...
- Ta không dám có suy nghĩ đó đâu!
" Không cho ta nghĩ thì ta hành động luôn là được mà!"
Ngoài mặt nói vậy trong lòng thì bồi thêm một câu, có điều hắn như biết được suy nghĩ của nàng vậy.
- Nàng dám hành động thì hậu quả sẽ không nhỏ đâu
- Hi hi, ngươi xem, ta có làm gì đâu nha!
" Đá Tảng chết tiệt nhà ngươi đợi đấy, ta nhớ kĩ mặt ngươi rồi!!! "
Khinh Ti cắn môi xoay người đi về hướng tửu lâu, từng bước chân của nàng như bị buộc thêm chì vậy.
Lần này nàng phải hết sức lấy lòng hắn thôi, ngày tháng êm đẹp trong Vương phủ của nàng không thể kết thúc như vậy được.
Nàng cầm lấy miếng ngọc bội lên ngắm nghía, ngọc bội màu lam đẹp mắt liền khiến nàng rất thích.
- Cô nương, cái này là một đôi, cô muốn lấy cái còn lại không?
- Được, vậy lấy một đôi đi
Khinh Ti vui vẻ nhận lấy ngọc bội, Thu Họa bên cạnh móc ngân lượng ra trả cho ông chủ, hoàn toàn lơ đi Hàn Sơ.
- Thu Họa, Thu Ý, chúng ta qua kia xem thử đi
- Bên kia hình như là kỹ viện mà, người đến đó làm gì chứ?
- Xem bên trong có cái gì
- Bên trong đương nhiên là có nữ nhân cùng với nam nhân rồi, có gì lạ đâu
Kỹ viện ở đây ngoài kỹ nữ còn có cả kỹ nam, không có nữ nhân và nam nhân thì có cái gì khác.
Vương phi của bọn họ có phải đã quên mất Vương gia còn ở đây rồi không?
Thu Họa và Thu Ý lén quay về phía sau quan sát biểu hiện của Vương gia nhà bọn họ. Nhìn mặt hắn đen thui là biết, Vương phi hôm nay xui xẻo rồi.
- Nàng có chắc muốn vào trong không ?
Đang định đi đến chỗ đó xem thử thì nàng chợt cảm thấy sống lưng lành lạnh, đang là ban ngày trời nắng chang chang sao lại lạnh như vậy không biết.
- Không cần nữa, chúng ta đi nơi khác xem đi
" Tên Đá Tảng này là tảng băng tu luyện thành tinh sao? Sao lại lạnh kinh người như thế !"
Có ngốc mới không biết hắn đang không vui, tuy nàng không thông minh lắm nhưng cũng không ngốc đến nỗi vào đó.
Nàng mà dám vào nơi trăng hoa đó, khẳng định hắn sẽ vì mặt mũi mà xử đẹp nàng.
Nghĩ đến cảnh bị bỏ vào lòng heo thả trôi sông là thấy sợ rồi!
- Biểu ca, huynh cũng ở đây sao, trùng hợp quá!
Ninh Tâm quận chúa không biết chui từ đâu ra đứng chắn giữa nàng và hắn, nàng tranh thủ hắn bận ứng phó nàng ta vội kéo hai tỳ nữ chuồn êm.
- Bản vương không phải biểu ca của ngươi, đừng gọi bừa
Ánh mắt hắn không ở trên người Ninh Tâm mà dõi theo nữ nhân đang rón ra rón rén chuồn đi.
Nàng ta chỉ là nữ nhi của một Vương gia khác họ, ông ta là nghĩa huynh của phụ hoàng hắn nên mới được phong vương, nàng ta đối với hắn chẳng thân thích gì cả.
Nữ nhân này thật phiền phức, hắn đã nói không có ý với nàng ta mà nàng ta vẫn cứ bám riết không buông.
Ban sáng nếu không vì hoàng đế ân chuẩn, hắn còn lâu mới để nàng ta vào Vương phủ.
- Vậy ta gọi sư huynh chắc là được nhỉ?
- Quận chúa mời tránh ra, bản vương còn có việc bận
- Huynh bận đi theo ả ta có đúng không?
Ninh Tâm chỉ tay ra sau lưng nhưng rất tiếc nàng đã chuồn đi từ lâu rồi, hắn cũng vì vậy mà không còn kiêng nhẫn với nàng ta.
Tiểu nữ nhân háo sắc nhà hắn nếu không canh kĩ để cho nàng có cơ hội chắc chắn sẽ đi tìm nam nhân khác cho mà xem.
- Quận chúa ăn nói cho đàng hoàng, nàng ấy là Vương phi bản vương dùng kiệu hoa tám người khiêng rước về...
... không phải người ngươi có thể chỉ trỏ như vậy
- Nàng ta có điểm nào hơn ta chứ?
- Cái đó ngươi không cần hỏi, trong mắt ta nàng ấy đặc biệt hơn bất kì ai
- Ta không tin ta không bằng một đích nữ bị coi thường của phủ tướng quân
- Nàng ấy không phải người bị coi thường nữa, nàng ấy là Vương phi của bản vương
Hắn không cho nàng ta cơ hội nhiều lời, Hàn Sơ trực tiếp phất áo bỏ đi, hắn còn phải đuổi theo nàng nữa.
- Thật đáng ghét! Tử Các Khinh Ti, ngươi đợi đó cho ta
' Hắt xì... hắt xì...'
Khinh Ti đang đi trên đường bỗng dưng hắt hơi hai cái liên tiếp, trong lòng tự biết là ai đang mắng mình.
" Hừm, ta còn chưa làm gì đã bị người ta mắng, oan ức thật mà!!"
- Vương phi...
- Đã bảo gọi tiểu thư rồi mà, hai muội mau quên thế
- Tiểu thư, chúng ta không chờ cô gia sao?
- Chờ hắn làm gì, hắn có hồng nhan bên cạnh rồi, ta phải đi tìm tiểu mỹ nam thôi
Nói ra cũng nhờ có Ninh Tâm kia giúp nàng giữ chân hắn, khó khăn lắm mới ra ngoài được, có hắn theo thì còn gì vui nữa.
- Tiểu... tiểu thư, hay là người đừng nghĩ tới chuyện đó nữa
- Đúng vậy, không nên suy nghĩ nữa, ta nên hành động thôi
- Cái đó... tiểu thư, chúng ta đi mua điểm tâm thôi
Thu Họa, Thu Ý liên tục nháy mắt ra hiệu cho nàng, Khinh Ti chẳng hiểu gì cả.
- Mắt hai muội bị sao đấy? Không phải bụi bay vào rồi đó chứ?
- Không phải đâu tiểu thư
- Không phải vậy thì chúng ta mau đi thôi
- Nàng muốn đi đâu đấy?
- Đi tìm mỹ nam chứ còn đi đâu
Khinh Ti không nhận ra bất thường mà thuận thế trả lời, hai nha hoàn của nàng nhìn hắn mặt dần chuyển đen trong lòng thầm kêu không xong.
Đến nước này bọn họ chỉ có thể cầu phúc cho nàng thôi, vậy mà nàng lại dám nói ra những lời đó trước mặt hắn.
- Ồ, xem ra ta trước giờ quá khoan dung với nàng rồi nhỉ ?!
Nữ nhân ôm mộng tìm mỹ nam rốt cục nhận ra được điểm mấu chốt, nàng từ từ xoay người lại.
Không nhìn thì thôi, nhìn đến mặt hắn thì liền thấy sợ, Khinh Ti cười đến thật tươi, nàng muốn dùng nụ cười đó khiến hắn nguội bớt.
- Hì hì, ngươi không cùng quận chúa đi dạo sao?
- Nàng muốn như vậy à?
Khinh Ti rất muốn trả lời là đúng nhưng nhìn mặt hắn có thách nàng cũng không dám.
Hắn lúc này ở trong mắt nàng còn đáng sợ hơn cả hổ nữa cơ, nàng chỉ sợ nói sai một chữ liền bị hắn nuốt vào bụng luôn.
- Đâu, làm gì có, a, hôm nay trời nắng nhỉ, chúng ta tìm tửu lâu ăn cơm thôi
- Không đi tìm người nữa sao?
- Không đi nữa, ta đi ăn cơm
Nàng thật hận bản thân không mọc thêm mấy trăm cái chân nữa để chạy cho nhanh, chứ nàng thấy mấy dặm quanh đây đều bị khí lạnh của hắn ảnh hưởng rồi.
- Nàng tốt nhất đừng nên có suy nghĩ tìm nam nhân khác, nếu không...
- Ta không dám có suy nghĩ đó đâu!
" Không cho ta nghĩ thì ta hành động luôn là được mà!"
Ngoài mặt nói vậy trong lòng thì bồi thêm một câu, có điều hắn như biết được suy nghĩ của nàng vậy.
- Nàng dám hành động thì hậu quả sẽ không nhỏ đâu
- Hi hi, ngươi xem, ta có làm gì đâu nha!
" Đá Tảng chết tiệt nhà ngươi đợi đấy, ta nhớ kĩ mặt ngươi rồi!!! "
Khinh Ti cắn môi xoay người đi về hướng tửu lâu, từng bước chân của nàng như bị buộc thêm chì vậy.
Lần này nàng phải hết sức lấy lòng hắn thôi, ngày tháng êm đẹp trong Vương phủ của nàng không thể kết thúc như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.