Chương 37: Hài tử
Ngữ Tuyết
14/11/2023
Vương gia, không xong rồi, vương phi xảy ra chuyện rồi
Hàn Sơ đang cùng Hàn Quân trong thư phòng thì Thu Ý vội vội vàng vàng chạy đến, hắn chỉ vừa nghe nàng xảy ra chuyện liền kích động lao nhanh ra cửa.
- Nàng ấy bị làm sao, mau nói ta biết?
- Vương... vương phi bị ngất xỉu trong hoa viên, La công tử đã cho gọi thái y rồi ạ
- Mau đến đó
Hắn vừa nói xong liền chẳng thèm chạy mà dùng khinh công đi đến tìm nàng.
Trong phòng nàng mọi người đều trong tâm trạng thấp thỏm, bình thường nàng rất khỏe mạnh sao bây giờ nói ngất xỉu thì liền ngất xỉu.
- Nàng ấy sao rồi?
Thái y vừa bắt mạch xong thì Hàn Sơ đã tới, còn chưa thấy người đâu thì giọng nói đã đến trước.
Lão thái y đi đến trước mặt hắn liền hành lễ, Hàn Sơ ngăn cản trực tiếp để ông ta trả lời mình, hiện tại trong lòng hắn không quan tâm đến lễ tiết gì nữa, cái hắn quan tâm là an nguy của nàng.
- Nói đi, nàng ấy rốt cục là bị làm sao?
- Chúc mừng vương gia, vương phi người có hỷ rồi
- Có hỷ rồi?
Mặt hắn hơi ngơ ra không hiểu ý của thái y, dù gì bao nhiêu năm nay hắn đều quanh đi quẩn lại ở chiến trường, cũng chưa từng chạm vào nữ nhân khác, không hiểu ý thái y nói là chuyện thường
- Dạ, vương phi mang thai được hai tháng rồi ạ
- Ông lui xuống đi, Hà Thụy, thưởng!
Mặc dù trong lòng kinh hỷ nhưng vẫn để Hà Thụy tiễn thái y đi, lúc này có trời mới biết trong lòng hắn kích động đến cỡ nào.
La Huân Phong từ đầu đứng trong phòng, lúc nãy hắn nhìn bụng nàng đã có phần nghi ngờ, đến bây giờ lời thái y nói lại cứ như vạn mũi đao đâm vào tim hắn, rất đau.
Nữ nhân hắn yêu lại có hài tử với người khác, hắn còn cơ hội nữa sao. Hay là nói từ đầu hắn đã để vụt mất cơ hội rồi.
Nếu hắn từ đầu cưới nàng làm nương tử, Điềm vương không còn cơ hội giành nàng nữa, nhưng mà trên đời này làm gì có nếu như.
- Ta bị làm sao vậy?
Khinh Ti mi mắt khẽ động, nàng chống tay ngồi dậy nhưng bị hắn đi đến đỡ lấy.
- Từ từ thôi, nơi này của nàng đang có hài tử của chúng ta đó
Hắn đặt tay lên bụng nàng, động tác hết sức nhẹ nhàng cẩn thận.
- Chàng nói thật sao?
- Thật, nàng đó, hiện tại còn có hài tử, mọi việc không được tùy hứng đâu
- Ta biết rồi mà, thời gian này phải phiền phu quân chăm sóc ta rồi
Nàng một câu hắn một câu người xướng ta họa, La Huân Phong cụp mắt, xem ra vẫn là hắn thừa thãi.
- Ể, La Huân Phong, huynh cũng ở đây sao?
Ánh mắt nàng vô tình bắt gặp ánh mắt thất vọng của hắn, nàng hiểu rõ La Huân Phong đối nàng như thế nào, có điều tình cảm là không thể miễn cưỡng, người nàng yêu là Hàn Sơ.
- Ừm, nếu muội không sao rồi, ta có chuyện, đi trước đây
- Được, đa tạ huynh chuyện lúc nãy
Hắn chỉ gật đầu rồi xoay lưng đi ra cửa, không khó để nhìn ra hắn có phần cô độc không nói nên lời.
Chẳng mấy chốc trong hoàng cung tất cả mọi người đều biết nàng có hài tử, đương nhiên chuyện này lại khiến một số người không chịu ngồi yên.
- Mẫu hậu, hiện giờ tình thế còn chưa nắm chắc mười phần, tiếp theo hài tử đó có phải chúng ta nên xử lý
- Đương nhiên là chúng ta không thể để nó có mặt trên thế gian này...
... có điều hẳn có người còn muốn diệt trừ nó hơn cả ta, chúng ta hiện tại chỉ nên ngồi yên chờ ngư ông đắc lợi thôi
- Mẫu hậu, người nói như vậy có nghĩa là sao?
- Chuyện đó con khoan hãy nói tới, đợi đến lúc nào đó tự khắc con sẽ hiểu thôi
- Dạ vâng
- Được rồi Vũ nhi, thời gian này con cứ hảo hảo bên cạnh hoàng đế, chăm sóc tốt cho ông ta
- Nhi thần hiểu rồi, mẫu hậu yên tâm
...----------------...
Tại một cung điện khác không kém phần xa hoa so với cung điện của hoàng hậu,cung này còn có thể là nơi nào khác ngoài Hoa Tâm cung của Hiền phi.
- Nương nương, Nhàn vương cầu kiến
- Cho nó vào
Một thân hoa phục lộng lẫy, tuy tuổi đã quá tứ tuần nhưng nhan sắc lại bảo dưỡng rất tốt.
Bà ta là mẫu phi của Hàn Sơ cùng Hàn Quân, có điều cả tâm tư đều đặt trên người Nhàn vương gia, lại vô cùng lạnh nhạt, xa cách với Điềm vương.
- Nhi thần tham kiến mẫu phi
- Quân nhi mau đến đây cho mẫu phi xem, dạo này con trông gầy đi nhiều rồi
Hàn Quân vẫn một bộ ung dung, kính cẩn đi đến phía bà ta, cung nữ mang ra một chiếc ghế đặt bên cạnh ghế của bà.
- Nào, ngồi cạnh mẫu phi
- Mẫu phi, dạo này người vẫn khỏe chứ ạ
- Ta thì có gì được chứ, ngược lại là con, dạo này vất vả nhiều rồi
Hiền phi vỗ nhẹ lên mu bàn tay y, ánh mắt từ ái của người mẫu thân mà chắc hẳn Hàn Sơ chưa từng có được.
- Không vất vả, giúp phụ hoàng phân ưu là bổn phận của nhi thần
- Phải rồi, nghe nói Điềm vương phi mang thai rồi, là sự thật?
- Dạ đúng là sự thật, hôm đó nhi thần vừa hay ở phủ của hoàng huynh
Hiền phi sau khi được chứng thực hoàn toàn không hề thấy được ý vui mừng trong đáy mắt bà ta, ngược lại ánh mắt lại có điểm kì lạ.
- Con dự tính như thế nào?
- Thì đường nhiên là nhi thần tặng quà mừng cho hoàng huynh rồi, đây là chuyện đại hỷ
Hàn Sơ đang cùng Hàn Quân trong thư phòng thì Thu Ý vội vội vàng vàng chạy đến, hắn chỉ vừa nghe nàng xảy ra chuyện liền kích động lao nhanh ra cửa.
- Nàng ấy bị làm sao, mau nói ta biết?
- Vương... vương phi bị ngất xỉu trong hoa viên, La công tử đã cho gọi thái y rồi ạ
- Mau đến đó
Hắn vừa nói xong liền chẳng thèm chạy mà dùng khinh công đi đến tìm nàng.
Trong phòng nàng mọi người đều trong tâm trạng thấp thỏm, bình thường nàng rất khỏe mạnh sao bây giờ nói ngất xỉu thì liền ngất xỉu.
- Nàng ấy sao rồi?
Thái y vừa bắt mạch xong thì Hàn Sơ đã tới, còn chưa thấy người đâu thì giọng nói đã đến trước.
Lão thái y đi đến trước mặt hắn liền hành lễ, Hàn Sơ ngăn cản trực tiếp để ông ta trả lời mình, hiện tại trong lòng hắn không quan tâm đến lễ tiết gì nữa, cái hắn quan tâm là an nguy của nàng.
- Nói đi, nàng ấy rốt cục là bị làm sao?
- Chúc mừng vương gia, vương phi người có hỷ rồi
- Có hỷ rồi?
Mặt hắn hơi ngơ ra không hiểu ý của thái y, dù gì bao nhiêu năm nay hắn đều quanh đi quẩn lại ở chiến trường, cũng chưa từng chạm vào nữ nhân khác, không hiểu ý thái y nói là chuyện thường
- Dạ, vương phi mang thai được hai tháng rồi ạ
- Ông lui xuống đi, Hà Thụy, thưởng!
Mặc dù trong lòng kinh hỷ nhưng vẫn để Hà Thụy tiễn thái y đi, lúc này có trời mới biết trong lòng hắn kích động đến cỡ nào.
La Huân Phong từ đầu đứng trong phòng, lúc nãy hắn nhìn bụng nàng đã có phần nghi ngờ, đến bây giờ lời thái y nói lại cứ như vạn mũi đao đâm vào tim hắn, rất đau.
Nữ nhân hắn yêu lại có hài tử với người khác, hắn còn cơ hội nữa sao. Hay là nói từ đầu hắn đã để vụt mất cơ hội rồi.
Nếu hắn từ đầu cưới nàng làm nương tử, Điềm vương không còn cơ hội giành nàng nữa, nhưng mà trên đời này làm gì có nếu như.
- Ta bị làm sao vậy?
Khinh Ti mi mắt khẽ động, nàng chống tay ngồi dậy nhưng bị hắn đi đến đỡ lấy.
- Từ từ thôi, nơi này của nàng đang có hài tử của chúng ta đó
Hắn đặt tay lên bụng nàng, động tác hết sức nhẹ nhàng cẩn thận.
- Chàng nói thật sao?
- Thật, nàng đó, hiện tại còn có hài tử, mọi việc không được tùy hứng đâu
- Ta biết rồi mà, thời gian này phải phiền phu quân chăm sóc ta rồi
Nàng một câu hắn một câu người xướng ta họa, La Huân Phong cụp mắt, xem ra vẫn là hắn thừa thãi.
- Ể, La Huân Phong, huynh cũng ở đây sao?
Ánh mắt nàng vô tình bắt gặp ánh mắt thất vọng của hắn, nàng hiểu rõ La Huân Phong đối nàng như thế nào, có điều tình cảm là không thể miễn cưỡng, người nàng yêu là Hàn Sơ.
- Ừm, nếu muội không sao rồi, ta có chuyện, đi trước đây
- Được, đa tạ huynh chuyện lúc nãy
Hắn chỉ gật đầu rồi xoay lưng đi ra cửa, không khó để nhìn ra hắn có phần cô độc không nói nên lời.
Chẳng mấy chốc trong hoàng cung tất cả mọi người đều biết nàng có hài tử, đương nhiên chuyện này lại khiến một số người không chịu ngồi yên.
- Mẫu hậu, hiện giờ tình thế còn chưa nắm chắc mười phần, tiếp theo hài tử đó có phải chúng ta nên xử lý
- Đương nhiên là chúng ta không thể để nó có mặt trên thế gian này...
... có điều hẳn có người còn muốn diệt trừ nó hơn cả ta, chúng ta hiện tại chỉ nên ngồi yên chờ ngư ông đắc lợi thôi
- Mẫu hậu, người nói như vậy có nghĩa là sao?
- Chuyện đó con khoan hãy nói tới, đợi đến lúc nào đó tự khắc con sẽ hiểu thôi
- Dạ vâng
- Được rồi Vũ nhi, thời gian này con cứ hảo hảo bên cạnh hoàng đế, chăm sóc tốt cho ông ta
- Nhi thần hiểu rồi, mẫu hậu yên tâm
...----------------...
Tại một cung điện khác không kém phần xa hoa so với cung điện của hoàng hậu,cung này còn có thể là nơi nào khác ngoài Hoa Tâm cung của Hiền phi.
- Nương nương, Nhàn vương cầu kiến
- Cho nó vào
Một thân hoa phục lộng lẫy, tuy tuổi đã quá tứ tuần nhưng nhan sắc lại bảo dưỡng rất tốt.
Bà ta là mẫu phi của Hàn Sơ cùng Hàn Quân, có điều cả tâm tư đều đặt trên người Nhàn vương gia, lại vô cùng lạnh nhạt, xa cách với Điềm vương.
- Nhi thần tham kiến mẫu phi
- Quân nhi mau đến đây cho mẫu phi xem, dạo này con trông gầy đi nhiều rồi
Hàn Quân vẫn một bộ ung dung, kính cẩn đi đến phía bà ta, cung nữ mang ra một chiếc ghế đặt bên cạnh ghế của bà.
- Nào, ngồi cạnh mẫu phi
- Mẫu phi, dạo này người vẫn khỏe chứ ạ
- Ta thì có gì được chứ, ngược lại là con, dạo này vất vả nhiều rồi
Hiền phi vỗ nhẹ lên mu bàn tay y, ánh mắt từ ái của người mẫu thân mà chắc hẳn Hàn Sơ chưa từng có được.
- Không vất vả, giúp phụ hoàng phân ưu là bổn phận của nhi thần
- Phải rồi, nghe nói Điềm vương phi mang thai rồi, là sự thật?
- Dạ đúng là sự thật, hôm đó nhi thần vừa hay ở phủ của hoàng huynh
Hiền phi sau khi được chứng thực hoàn toàn không hề thấy được ý vui mừng trong đáy mắt bà ta, ngược lại ánh mắt lại có điểm kì lạ.
- Con dự tính như thế nào?
- Thì đường nhiên là nhi thần tặng quà mừng cho hoàng huynh rồi, đây là chuyện đại hỷ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.