Chương 13
Xyleijk
08/03/2023
Ôn Ninh ở bên cạnh nhìn, há miệng rồi ngậm lại.
Ôn Tình là người trở về chậm nhất cho nên được mong nhớ nhiều nhất, thật vất vả rốt cục tất cả mọi người mới đoàn tụ, Ôn Ninh và tất cả người Ôn gia đều kích động như nhau, duy chỉ có mấy ngày trước tra ra tình trạng khác thường của Ngụy Vô Tiện cứ mãi ghi nhớ trong lòng, muốn nhanh chóng nói cho tỷ tỷ, nhưng hết câu hỏi thăm này đến câu hỏi thăm kia lúc gặp lại, không tìm ra được một khoảng trống nào.
Cho đến khi Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đến người Ôn gia mới giải tán. Bốn người vào trong phòng ngồi xuống, Thái độ Ngụy Vô Tiện nói chuyện với Ôn Tình tự nhiên, Ôn Ninh suýt nữa cho rằng mình hiểu lầm. Nếu không phải từng chứng kiến cảm xúc không thể che giấu được của Ngụy Vô Tiện khi nghe nói đến chuyện kim đan, thì hắn có lẽ không bao giờ nghi ngờ người này có ký ức bị tổn hại.
Nhưng nghi ngờ chưa được thừa nhận, không thể khẳng định, hắn do dự không biết nên nói với tỷ tỷ như thế nào.
Tỷ tỷ có thể phát hiện ra không?
Ngụy Vô Tiện biểu hiện quá mức bình thường.
Ôn Tình rất dứt khoát và lưu loát, ngay cả nói lời cảm ơn cũng không dây dưa, không đợi Ôn Ninh do dự xong đã bắt đầu kiểm tra mạch.
Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện, nhận thấy Ôn Tình nhìn lại một cái, vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào muốn rời đi, Ngụy Vô Tiện cuối cùng không mở miệng kêu y đi.
Ánh mắt đảo qua ống tay áo màu đen Ngụy Vô Tiện vén lên, rơi xuống phần cổ tay trắng nõn lộ ra, phía trên có mạch máu màu xanh nhạt, được Ôn Tình để tay lên kiểm tra cẩn thận.
"....."
..........
Kiểm tra được cái gì sẽ nói thẳng, trước khi bắt mạch Ôn Tình đã nói như vậy.
Thời gian cực kỳ dài trôi qua trước sau không nói một lời nào.
Ôn Tình kiểm tra mạch một tay cho Ngụy Vô Tiện hơn nửa canh giờ, đổi tay kia càng lâu hơn, sử dùng linh lực, lông mày nhíu lại vẻ mặt nghiêm túc dị thường.
Cho đến khi kết thúc ai nấy tự thu tay về.
Một lúc lâu sau, rốt cục cân nhắc xong từ ngữ, Ôn Tình mở miệng, ngữ khí mạnh mẽ không cho phép phản bác: "Bất kể ta nói cái gì, cũng đừng phản ứng trước."
Ngụy Vô Tiện nhìn nàng.
Ôn Tình nói nhanh: "Kết quả khác xa so với mong đợi, không có tiền lệ tương ứng, hiện tại cho dù nói tốt hay xấu gì, sau này cũng đều có thể lật ngược lại, ngươi hiểu ý của ta chứ."
Ngụy Vô Tiện dứt khoát nói: "Đã biết."
Nhận được câu trả lời khẳng định, Ôn Tình nói: "Theo lẽ thường mà phán đoán, người mất kim đan và người tu quỷ đạo tất nhiên sẽ có tổn hại tương ứng."
Ngụy Vô Tiện chờ khúc sau, Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, rũ mi mắt xuống, lông mi tạo thành một bóng mờ nhàn nhạt trên gò má như ngọc.
Sau câu nói mở đầu thẳng thắn, tốc độ nói của Ôn Tình chậm lại một chút, nói tỉ mỉ: "Người trước (mất kim đan) sẽ giống như người bình thường, thậm chí linh mạch càng bị hao tổn nhiều hơn so với người bình thường; Người sau (tu quỷ đạo) sẽ tổn hại thân thể, ngươi sáng tạo ra quỷ đạo, đến nay không ít người bắt chước, ta đã gặp qua mấy người. Phần lớn chỉ tu luyện mấy tháng, nhìn bề ngoài đúng là khó có thể nhận ra điều gì không ổn, nhưng nếu đã chủ động bạo lộ oán khí ra trước, thân thể làm tấm chắn cho hồn phách tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng."
Nàng bị điều chuyển, có nghe chuyện Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo, bách gia vì chuyện này từ từ lên tiếng chỉ trích, người có ý đồ bắt chước lại càng ngày càng nhiều, từng chữa trị cho một người, người nọ tu tiên, nhưng không biết từ khi nào bắt đầu thường xuyên bị bệnh vặt, người tu tiên mà tu vi chưa đạt đến một mức độ nào đó quả thật không thể bách bệnh bất xâm, Ôn Tình đối với những bệnh vặt kia cũng không gặp khó khăn, nhưng chữa khỏi cái này lại bị cái khác, lặp đi lặp lại.
Từng nghe nói người này khoe khoang với người khác rằng quỷ đạo rất dễ nhập môn mà hiệu quả lại nhanh, nhưng vẫn chưa có ai chứng minh quỷ đạo tổn hại thân thể, bình thường sẽ không liên hệ (hai chuyện này) với nhau.
"Những người này, càng tu tiên không thuận lợi, tiếp xúc với quỷ đạo càng nhiều, thì tổn hại bên trong càng rõ ràng."
Sau khi trải qua nhiều ca bệnh, càng thêm xác định, Ôn Tình cũng không có ý định chủ động nhắc nhở, người liên quan đến quỷ đạo tăng lên, nếu nàng tiên phong chỉ ra tai họa ngầm, dựa vào thân phận của nàng những thế gia này sẽ không cảm kích mà chỉ biết giận chó đánh mèo. Cho nên giữ im lặng, mọi việc có thể làm chỉ là trị ngọn không trị gốc, nhưng nàng không nói, sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát ra.
Quỷ đạo tổn hại thân thể, lâu dài sẽ hại đến căn cơ của người tu tập.
Nhưng phương pháp tu luyện này mặc dù bị người ta chỉ trích, hiệu quả thành công thần tốc của nó, lại không bị giới hạn bởi linh lực cùng thiên phú, vẫn cực kỳ hấp dẫn, người thích đi đường tắt chưa bao giờ thiếu, sẽ không cự tuyệt.
Người đi lên con đường tà đạo chưa tới đường cùng, không thân không quen chỉ có thể thờ ơ đứng nhìn, nhưng nàng rất rõ ràng tại sao Ngụy Vô Tiện sáng tạo ra quỷ đạo.
Ôn Tình nói: "Lần trước tạm biệt ngươi đã không còn kim đan, vả lại sau khi mổ đan cực kỳ suy yếu." Không có linh lực hộ thân, dùng linh mạch của thân thể người thường đã bị hao tổn để khống chế quỷ lực, hẳn là phải chịu oán khí ăn mòn càng sâu hơn, bởi vì tu tập quỷ đạo sớm hơn tất cả mọi người, là người tinh thông nhất.
Ngụy Vô Tiện chờ phán quyết cuối cùng, Ôn Tình lại thấp giọng nói: "Nghe đến đây, ngươi chắc hẳn cho rằng ta muốn khuyên ngươi dừng lại đừng tu quỷ đạo nữa."
Ngụy Vô Tiện nói: "Chẳng lẽ ngươi không phải có ý này hay sao?"
Ôn Tình ngước mắt lên, người bình thường không có kim đan hơn hai mươi tuổi hẳn cũng là dáng vẻ trẻ tuổi, dung mạo Ngụy Vô Tiện không có vấn đề gì, sau khi mất kim đan ảnh hưởng đến tuổi thọ có lẽ sẽ không xuất hiện nhanh như vậy.
Trong Xạ Nhật Chi Chinh, chịu trách nhiệm chữa trị ở hậu phương Ôn thị, Ôn Tình từng nhìn thấy dáng vẻ của Nguỵ Vô Tiện ở tiền tuyến từ xa xa. Thổi sáo ngự thi không mang kiếm, quanh người vốn có sơ hở, nhưng khi tuyến phòng thủ bất chợt bị chọc thủng, Ngụy Vô Tiện đột nhiên lắc mình đến trước mặt một người giơ tay túm lấy, bằng tay không bóp đứt cổ họng của tên tu sĩ này trước mắt bao người.
Tốc độ khiến cho tất cả mọi người sợ hãi.
Không bàn tới dung mạo, sau khi kim đan bị lấy đi thì linh lực và việc vận dụng thể chất lẽ ra sẽ phải giảm sút.
Ôn Tình nhớ lại cảnh tượng đó, không khỏi do dự đối với những gì hôm nay có thể tra ra được qua việc bắt mạch Ngụy Vô Tiện, trải qua chẩn đoán tỉ mỉ xem xét, kết quả đạt được khiến người ta khó có thể tin nổi
"Nếu không phải tự tay ta mổ kim đan của ngươi ra, thì ta gần như cho rằng ngươi hoặc là không có mổ đan, hoặc là trùng tu." Ôn Tình nói xong tự mình lắc đầu phủ định, tu sĩ cấp thấp cả đời cũng không kết thành kim đan, mong muốn có viên thứ hai quả thực là mơ mộng hão huyền, thiên tài có cao đi nữa, liệu có thể hay sao?
"Những gì có thể kiểm tra ta đều đã kiểm tra, quả thật hoàn toàn không tra ra trên người ngươi có gì không ổn. Đây hẳn là tin tốt đi, chỉ là tốt đến mức ta thật sự không thể tin tưởng."
Lam Vong Cơ trước sau yên lặng lắng nghe bỗng nhiên nói: "Không có tổn hại thân thể?"
Ôn Tình trả lời: "Phải."
"Ban đầu ta định kêu Ngụy Vô Tiện kềm chế một chút, có thể dùng ít được bao nhiêu thì dùng ít bấy nhiêu, bất quá hiện giờ cũng không biết nên nói như thế nào."
Hiện tại cũng không có tiền lệ tu tập quỷ đạo trước đó để có thể tham khảo, nói không chừng Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo chính là sẽ không tổn hại thân thể —— nói ra suy đoán không có căn cứ là quá vô trách nhiệm, thẳng thắn nói rõ tất cả để cho hắn tự mình lựa chọn.
Lam Vong Cơ không hỏi gì nữa.
Cuối cùng Ôn Tình nói: "Tạm thời đại gia đình chúng ta nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ ở lại chỗ này, đa tạ các ngươi cung cấp chỗ dung thân. Ngụy Vô Tiện, ngươi có thời gian thì tới đây, cho dù ba tháng năm tháng tới một lần cũng được, ta giúp ngươi xem một chút."
Ngụy Vô Tiện gắt đầu nói: "..... Đa tạ.".
Kết quả tốt hơn dự kiến, nhưng cũng không phải là không có tai họa ngầm, có một số việc không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ biết cảm ơn. Ôn Tình nghe vậy lắc đầu, đại khái cũng cảm thấy mình không nói ra được lời hữu ích gì.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Ôn Ninh lắp bắp muốn giữ bọn hắn lại cùng ăn một bữa cơm, Ngụy Vô Tiện cười khéo léo cự tuyệt, Ôn Tình thật vất vả mới trở về, vẫn nên để cho bọn họ đoàn tụ thật tốt trước, người ngoài không nên quấy rầy.
Dọc trên đường đi gặp những người Ôn gia khác đều kinh ngạc khi thấy bọn hắn muốn đi, mở miệng giữ lại, nhưng chỉ cần Ngụy Vô Tiện cự tuyệt thì không kiên trì nữa.
Chỉ có một đứa nhỏ, vẫn là a Uyển kia, vùng ra khỏi bà nội đang dắt nó, nhấc cái chân ngắn tũn chạy tới ôm lấy chân Ngụy Vô Tiện, ngửa mặt nhìn hắn, nói: "Ca ca không ở chỗ chúng ta ăn cơm sao?"
Còn muốn ôm cả chân Lam Vong Cơ, nhưng hai người mặc dù bị cản lại không bước tới trước nữa, sóng vai cùng đứng, nhưng cánh tay ngắn muốn ôm hai người trưởng thành cùng lúc vẫn là khó khăn.
Ngụy Vô Tiện cười một cái: "Ta và vị ca ca này trở về có cơm ăn, không ở lại."
Ôn Uyển rất hy vọng bọn hắn ở lại, vặn vẹo tới lui nhỏ giọng nói: "A Uyển nghe lén được một bí mật, bọn họ nói, hôm nay có rất nhiều đồ ăn ngon...".
Ngụy Vô Tiện quay đầu cười nói với Lam Vong Cơ: "Làm sao bây giờ, nó ôm chân ta như vậy, ta không đi được." Hắn không đi, Lam Vong Cơ cũng sẽ không đi, yên lặng dừng lại nhìn bọn họ.
Ôn Uyển vui vẻ, cho rằng như vậy có thể giữ được người ở lại, ôm càng chặt hơn.
Ngụy Vô Tiện giả vờ thở dài nói: "A Uyển nặng quá, ta thật sự đi không nổi.... Kỳ lạ ghê!" Một tay xách nó lên kẹp vào dưới cánh tay, xoa tóc rối tung, Ôn Uyển ở dưới cánh tay hắn vặn vẹo giãy dụa cười khanh khách, Ngụy Vô Tiện nói đùa: "Ngươi không cho chúng ta đi, ta sẽ bắt cóc ngươi xuống núi."
Ôn Uyển nhăn mặt: "A Uyển không thể xuống núi." Hẳn là lời cảnh báo của người lớn.
"A." Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy thì ngươi ở lại đi."
Hắn đi về phía lão thái thái đang cầm một cây gậy gỗ đang khẩn trương nhìn, đặt a Uyển xuống bên cạnh chân bà, nhưng lão bà bà còn chưa nắm lấy, Ôn Uyển lại lũn tũn chạy tới, lần này ôm lấy chân Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhìn nó một cái, vươn một tay ra, chậm rãi sờ sờ đầu nó.
Lúc này Ôn Ninh từ phía sau đuổi theo, nói: "Ngụy công tử, Lam công tử..... Ta, ta tiễn các ngươi...."
Ôn Uyển chạy lăng quăng một vòng, cuối cùng vẫn không bị trả lại cho bà nội trước, dù sao cũng chỉ có một đoạn đường này, Ngụy Vô Tiện ẵm một chút cũng không sao cả.
Cho đến khi đi ra khỏi phạm vi thôn Tiểu Sơn, Ôn Ninh còn muốn tiễn nữa, Ngụy Vô Tiện nói: "Đến đây là được rồi." Hắn dừng lại, Lam Vong Cơ cũng không hẹn mà cùng dừng lại.
Ôn Uyển nhớ rõ người lớn đã nói rằng không thể đi ra ngoài, hôm nay đã đi ra ngoài rất xa, biết hai ca ca thật sự phải đi, thất vọng buông lỏng tay, Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút, cũng sờ sờ đầu nó rồi mới đưa về cho Ôn Ninh, Ôn Ninh vội vàng đón lấy.
Ngụy Vô Tiện cười nói một câu đi thôi.
Khu vực này đều hoang vắng không có người, cách khách điếm hơi xa, cho nên sau khi tạm biệt, Lam Vong Cơ triệu Tị Trần ra mang hắn lên, ngự kiếm bay lên không trung.
Ôn Ninh ôm A Uyển, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
***
Hắn đã nghĩ lúc tiễn bọn họ thì lại nói chút chuyện.
Lần đầu là đuổi theo không kịp, sau khi hai người rời đi, Ôn Ninh rốt cục tìm được cơ hội nói với tỷ tỷ: Ngụy Vô Tiện hình như trí nhớ bị tổn hại, ngay cả chuyện mổ đan cũng không nhớ rõ.
Ôn Tình nghe xong, trầm mặc một hồi nói: "Ngược lại che dấu rất tốt, thì ra là như vậy, khó trách."
Ôn Ninh hỏi: "Khó trách cái gì?"
Ôn Tình cầm ly nước uống một ngụm, nói: "Lúc nói chuyện, hắn nhìn Hàm Quang Quân rất nhiều lần, ta thấy vậy còn tưởng rằng giữa bọn họ bỗng nhiên có cái gì... Thì ra không phải." Mất trí nhớ rồi, người bên ngoài nói cái gì quả thật khó có thể phán đoán thật giả, Ngụy Vô Tiện đây là thông qua phản ứng của Lam Vong Cơ để phán đoán một vài chuyện.
Thảo nào không rời ra, nhưng tại sao Ngụy Vô Tiện chọn người này, không phải nghe nói là như nước với lửa gặp mặt là đánh nhau sao? Gọi thẳng tên quả thật rất thân thiết.
Ôn Ninh nghe tỷ tỷ nói như vậy, không biết vì sao lại nhớ tới buổi sáng hôm đó, Lam Vong Cơ đứng dậy từ bên giường Ngụy Vô Tiện.
Ôn Tình nói: "Sao vậy?"
Ôn Ninh: "Không, không có gì."
"Ta chỉ là đang suy nghĩ. Hiện giờ Ngụy công tử và Lam công tử, thoạt nhìn quan hệ thật sự là rất tốt..."
Ôn Tình không quan tâm, quan hệ hai người có tốt hay không không liên quan gì đến nàng, nói: "Về phần ngươi muốn hỏi, ta không biết vì sao hắn mất trí nhớ cũng như mức độ trí nhớ bị hao tổn, mới vừa rồi cũng đã nói không tra ra được vấn đề khác, nếu hắn không muốn nói rõ ràng với ta, thì ta cũng không thể nào phán đoán."
Ôn Ninh nói cho nàng biết chính là muốn hỏi có thể khôi phục trí nhớ cho Ngụy Vô Tiện hay không, nhưng nghe xong thì hiểu được ý của Ôn Tình, hiển nhiên lần này không giúp được gì.
Hắn ngẩn người một hồi, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại nói: "Ta, ta đi tiễn bọn Ngụy công tử." Thời gian chậm trễ khá lâu rồi, chỉ sợ hai người kia đã đi xa, vì thế vội vàng vàng đuổi theo.
Còn lại một mình Ôn Tình ngồi đó, chậm rãi uống cạn chén nước trà trong tay.
Kiểm tra mạch không tra ra vấn đề, thậm chí Ngụy Vô Tiện căn bản không định nói ra, nàng cho dù có y thuật cao hơn nữa cũng bó tay không có cách nào. Bất quá, điều nàng không nhắc đến với Ôn Ninh chính là, không chỉ có chấn thương và bệnh tật mới có thể ảnh hưởng đến trí nhớ.
Nàng không biết Ngụy Vô Tiện đã quên cái gì, nhớ cái gì. Chỉ biết bao gồm chuyện gia tộc bị tiêu diệt, mổ đan, còn có nàng lúc điều chuyển nghe được Ôn Triều ném Ngụy Vô Tiện vào Loạn Tán Cương... Bất kỳ chuyện nào cũng không ai có thể chịu nổi, còn liên tiếp phát sinh cùng lúc, sau đó Xạ Nhật Chi Chinh cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì, cho dù là chủ động hay bị động, quên đi cũng không có gì không tốt.
Mà tại sao lúc này Ngụy Vô Tiện lại tỏ ra đặc biệt tín nhiệm Lam Vong Cơ? Nàng chắc chắn vừa rồi nếu Lam Vong Cơ có ý kiến khác đối với lời nàng nói, thì Ngụy Vô Tiện sẽ tin tưởng Lam Vong Cơ trước, nếu không cũng sẽ không cần thỉnh thoảng nhìn qua như vậy.
Sự tin tưởng này bắt nguồn từ ký ức ư?
Trong trường hợp nào người ta sẽ quên hết tất cả mọi thứ chỉ nhớ mỗi một người?
- ---------------------------------------------
Lời tác giả:
Ôn Tình: Đây chỉ là một giả định, tôi không phải là một nhà tâm lý học, các bậc cao minh vui lòng tránh ra, cảm ơn!
(Nhưng Tiện cũng không nói với ai việc trí nhớ tổn hại, ngoại trừ lần đầu tiên tỉnh lại ở một hoàn cảnh xa lạ, không thể không bị sư tỷ phát hiện, dẫn đến Giang tông chủ cũng biết. Tiện xem như là nửa chủ động nửa bị động thừa nhận, Lam Vong Cơ không hỏi thì có thể hắn sẽ không nhanh chóng chủ động nói, hỏi rồi thì lựa chọn thẳng thắn thừa nhận. Sau đó gặp người khác hoặc gặp tất cả mọi người trong Liên Hoa Ổ đều không có ý định tiết lộ chuyện mất trí nhớ, Ôn Ninh ngay từ đầu cũng không biết, nhưng hắn đã biết khi thấy vẻ chấn động không thể che giấu của Ngụy Vô Tiện lúc nói chuyện mổ đan, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không thừa nhận với Ôn Ninh, cho nên Ôn Ninh không biết rằng Tiện thực sự chỉ nhớ được thiếu niên Lam Trạm còn những thứ khác đều không nhớ, Ôn Tình cũng không lập tức nhìn ra, Ôn Ninh nói ra rồi nàng cũng không biết được tình huống thực tế.
Tiện mất trí nhớ tinh thần cảnh giác càng cao hơn trước kia, có lẽ hiện tại hắn đang ở bên cạnh Kỷ các ngươi nhìn không ra, dù sao hắn cũng không thể gặp ai cũng nói liền là ta mất trí nhớ, Kỷ là người đặc biệt.
Huống chi Ôn Tình nói nàng không phát hiện ra trên người hắn có vấn đề gì, vậy tất nhiên không cần phải thừa nhận hắn mất trí nhớ, cũng không dò ra được, cần gì phải hỏi.)
Lại nói Ôn Tình thật sự không tra ra thân thể của Tiện có vấn đề, hơn nữa cảm thấy có chút bối rối, không có kim đan không thể sử dụng linh lực, ngoài dự đoán là thể chất Ngụy Vô Tiện lại không bị giảm sút.
Quỷ đạo tổn hại thân thể là trong nguyên tác có nói: "Phương pháp tu luyện từ trước đến giờ của hắn mặc dù bị người ta chỉ trích, lâu dài sẽ tổn hại đến căn cơ của người tu luyện", mà chuyện thể chất tu luyện này là " cảm quan cá nhân ", người bình thường rèn luyện thân thể sẽ đạt tới một mức giới hạn, người tu tiên vì có linh lực góp sức có thể tăng thêm một tầng, ví dụ như người Lam gia nhã nhặn nhưng có lực tay kinh người, hẳn là ngoại trừ chăm chỉ rèn luyện ra, Hàm Quang Quân chỉ dựa vào đứng đảo ngược để đạt được sức mạnh ngàn cân tóm lại là đã vượt qua cực hạn của cơ thể con người, quả nhiên linh lực cũng có trợ giúp cho thể chất. Bất quá có linh lực mà không cố ý rèn luyện hoặc thiên phú không tốt thì thể chất cũng sẽ không đặc biệt tốt.
Mà trong nguyên tác mất đi kim đan bất kể là lắc mình đến trước mặt người khác, một tay bóp đứt cổ người khác, tay không bắn trả kiếm trở về mà không cần cung tên, có thể chuẩn xác bắn chết tu sĩ từ xa... đều chứng tỏ thật ra Tiện có tổn hại thân thể hay không thật sự là một dấu chấm hỏi.
Tôi sẽ viết về điều đó.
Ngoài ra, ý tôi là có tổn hại thân thể hay không là một dấu chấm hỏi, có nghĩa là bản gốc không nói rõ ràng có tổn hại thân thể hay không, vì vậy tôi dự định xen vào để viết, và bởi vì bản gốc không được viết rõ ràng, vì vậy mọi người hiểu khác nhau là bình thường, tôi cũng biết rằng có rất nhiều khả năng, chỉ là khi viết truyện này sẽ đi theo hướng mà tôi thiết lập ~
Ôn Tình là người trở về chậm nhất cho nên được mong nhớ nhiều nhất, thật vất vả rốt cục tất cả mọi người mới đoàn tụ, Ôn Ninh và tất cả người Ôn gia đều kích động như nhau, duy chỉ có mấy ngày trước tra ra tình trạng khác thường của Ngụy Vô Tiện cứ mãi ghi nhớ trong lòng, muốn nhanh chóng nói cho tỷ tỷ, nhưng hết câu hỏi thăm này đến câu hỏi thăm kia lúc gặp lại, không tìm ra được một khoảng trống nào.
Cho đến khi Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đến người Ôn gia mới giải tán. Bốn người vào trong phòng ngồi xuống, Thái độ Ngụy Vô Tiện nói chuyện với Ôn Tình tự nhiên, Ôn Ninh suýt nữa cho rằng mình hiểu lầm. Nếu không phải từng chứng kiến cảm xúc không thể che giấu được của Ngụy Vô Tiện khi nghe nói đến chuyện kim đan, thì hắn có lẽ không bao giờ nghi ngờ người này có ký ức bị tổn hại.
Nhưng nghi ngờ chưa được thừa nhận, không thể khẳng định, hắn do dự không biết nên nói với tỷ tỷ như thế nào.
Tỷ tỷ có thể phát hiện ra không?
Ngụy Vô Tiện biểu hiện quá mức bình thường.
Ôn Tình rất dứt khoát và lưu loát, ngay cả nói lời cảm ơn cũng không dây dưa, không đợi Ôn Ninh do dự xong đã bắt đầu kiểm tra mạch.
Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện, nhận thấy Ôn Tình nhìn lại một cái, vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào muốn rời đi, Ngụy Vô Tiện cuối cùng không mở miệng kêu y đi.
Ánh mắt đảo qua ống tay áo màu đen Ngụy Vô Tiện vén lên, rơi xuống phần cổ tay trắng nõn lộ ra, phía trên có mạch máu màu xanh nhạt, được Ôn Tình để tay lên kiểm tra cẩn thận.
"....."
..........
Kiểm tra được cái gì sẽ nói thẳng, trước khi bắt mạch Ôn Tình đã nói như vậy.
Thời gian cực kỳ dài trôi qua trước sau không nói một lời nào.
Ôn Tình kiểm tra mạch một tay cho Ngụy Vô Tiện hơn nửa canh giờ, đổi tay kia càng lâu hơn, sử dùng linh lực, lông mày nhíu lại vẻ mặt nghiêm túc dị thường.
Cho đến khi kết thúc ai nấy tự thu tay về.
Một lúc lâu sau, rốt cục cân nhắc xong từ ngữ, Ôn Tình mở miệng, ngữ khí mạnh mẽ không cho phép phản bác: "Bất kể ta nói cái gì, cũng đừng phản ứng trước."
Ngụy Vô Tiện nhìn nàng.
Ôn Tình nói nhanh: "Kết quả khác xa so với mong đợi, không có tiền lệ tương ứng, hiện tại cho dù nói tốt hay xấu gì, sau này cũng đều có thể lật ngược lại, ngươi hiểu ý của ta chứ."
Ngụy Vô Tiện dứt khoát nói: "Đã biết."
Nhận được câu trả lời khẳng định, Ôn Tình nói: "Theo lẽ thường mà phán đoán, người mất kim đan và người tu quỷ đạo tất nhiên sẽ có tổn hại tương ứng."
Ngụy Vô Tiện chờ khúc sau, Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, rũ mi mắt xuống, lông mi tạo thành một bóng mờ nhàn nhạt trên gò má như ngọc.
Sau câu nói mở đầu thẳng thắn, tốc độ nói của Ôn Tình chậm lại một chút, nói tỉ mỉ: "Người trước (mất kim đan) sẽ giống như người bình thường, thậm chí linh mạch càng bị hao tổn nhiều hơn so với người bình thường; Người sau (tu quỷ đạo) sẽ tổn hại thân thể, ngươi sáng tạo ra quỷ đạo, đến nay không ít người bắt chước, ta đã gặp qua mấy người. Phần lớn chỉ tu luyện mấy tháng, nhìn bề ngoài đúng là khó có thể nhận ra điều gì không ổn, nhưng nếu đã chủ động bạo lộ oán khí ra trước, thân thể làm tấm chắn cho hồn phách tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng."
Nàng bị điều chuyển, có nghe chuyện Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo, bách gia vì chuyện này từ từ lên tiếng chỉ trích, người có ý đồ bắt chước lại càng ngày càng nhiều, từng chữa trị cho một người, người nọ tu tiên, nhưng không biết từ khi nào bắt đầu thường xuyên bị bệnh vặt, người tu tiên mà tu vi chưa đạt đến một mức độ nào đó quả thật không thể bách bệnh bất xâm, Ôn Tình đối với những bệnh vặt kia cũng không gặp khó khăn, nhưng chữa khỏi cái này lại bị cái khác, lặp đi lặp lại.
Từng nghe nói người này khoe khoang với người khác rằng quỷ đạo rất dễ nhập môn mà hiệu quả lại nhanh, nhưng vẫn chưa có ai chứng minh quỷ đạo tổn hại thân thể, bình thường sẽ không liên hệ (hai chuyện này) với nhau.
"Những người này, càng tu tiên không thuận lợi, tiếp xúc với quỷ đạo càng nhiều, thì tổn hại bên trong càng rõ ràng."
Sau khi trải qua nhiều ca bệnh, càng thêm xác định, Ôn Tình cũng không có ý định chủ động nhắc nhở, người liên quan đến quỷ đạo tăng lên, nếu nàng tiên phong chỉ ra tai họa ngầm, dựa vào thân phận của nàng những thế gia này sẽ không cảm kích mà chỉ biết giận chó đánh mèo. Cho nên giữ im lặng, mọi việc có thể làm chỉ là trị ngọn không trị gốc, nhưng nàng không nói, sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát ra.
Quỷ đạo tổn hại thân thể, lâu dài sẽ hại đến căn cơ của người tu tập.
Nhưng phương pháp tu luyện này mặc dù bị người ta chỉ trích, hiệu quả thành công thần tốc của nó, lại không bị giới hạn bởi linh lực cùng thiên phú, vẫn cực kỳ hấp dẫn, người thích đi đường tắt chưa bao giờ thiếu, sẽ không cự tuyệt.
Người đi lên con đường tà đạo chưa tới đường cùng, không thân không quen chỉ có thể thờ ơ đứng nhìn, nhưng nàng rất rõ ràng tại sao Ngụy Vô Tiện sáng tạo ra quỷ đạo.
Ôn Tình nói: "Lần trước tạm biệt ngươi đã không còn kim đan, vả lại sau khi mổ đan cực kỳ suy yếu." Không có linh lực hộ thân, dùng linh mạch của thân thể người thường đã bị hao tổn để khống chế quỷ lực, hẳn là phải chịu oán khí ăn mòn càng sâu hơn, bởi vì tu tập quỷ đạo sớm hơn tất cả mọi người, là người tinh thông nhất.
Ngụy Vô Tiện chờ phán quyết cuối cùng, Ôn Tình lại thấp giọng nói: "Nghe đến đây, ngươi chắc hẳn cho rằng ta muốn khuyên ngươi dừng lại đừng tu quỷ đạo nữa."
Ngụy Vô Tiện nói: "Chẳng lẽ ngươi không phải có ý này hay sao?"
Ôn Tình ngước mắt lên, người bình thường không có kim đan hơn hai mươi tuổi hẳn cũng là dáng vẻ trẻ tuổi, dung mạo Ngụy Vô Tiện không có vấn đề gì, sau khi mất kim đan ảnh hưởng đến tuổi thọ có lẽ sẽ không xuất hiện nhanh như vậy.
Trong Xạ Nhật Chi Chinh, chịu trách nhiệm chữa trị ở hậu phương Ôn thị, Ôn Tình từng nhìn thấy dáng vẻ của Nguỵ Vô Tiện ở tiền tuyến từ xa xa. Thổi sáo ngự thi không mang kiếm, quanh người vốn có sơ hở, nhưng khi tuyến phòng thủ bất chợt bị chọc thủng, Ngụy Vô Tiện đột nhiên lắc mình đến trước mặt một người giơ tay túm lấy, bằng tay không bóp đứt cổ họng của tên tu sĩ này trước mắt bao người.
Tốc độ khiến cho tất cả mọi người sợ hãi.
Không bàn tới dung mạo, sau khi kim đan bị lấy đi thì linh lực và việc vận dụng thể chất lẽ ra sẽ phải giảm sút.
Ôn Tình nhớ lại cảnh tượng đó, không khỏi do dự đối với những gì hôm nay có thể tra ra được qua việc bắt mạch Ngụy Vô Tiện, trải qua chẩn đoán tỉ mỉ xem xét, kết quả đạt được khiến người ta khó có thể tin nổi
"Nếu không phải tự tay ta mổ kim đan của ngươi ra, thì ta gần như cho rằng ngươi hoặc là không có mổ đan, hoặc là trùng tu." Ôn Tình nói xong tự mình lắc đầu phủ định, tu sĩ cấp thấp cả đời cũng không kết thành kim đan, mong muốn có viên thứ hai quả thực là mơ mộng hão huyền, thiên tài có cao đi nữa, liệu có thể hay sao?
"Những gì có thể kiểm tra ta đều đã kiểm tra, quả thật hoàn toàn không tra ra trên người ngươi có gì không ổn. Đây hẳn là tin tốt đi, chỉ là tốt đến mức ta thật sự không thể tin tưởng."
Lam Vong Cơ trước sau yên lặng lắng nghe bỗng nhiên nói: "Không có tổn hại thân thể?"
Ôn Tình trả lời: "Phải."
"Ban đầu ta định kêu Ngụy Vô Tiện kềm chế một chút, có thể dùng ít được bao nhiêu thì dùng ít bấy nhiêu, bất quá hiện giờ cũng không biết nên nói như thế nào."
Hiện tại cũng không có tiền lệ tu tập quỷ đạo trước đó để có thể tham khảo, nói không chừng Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo chính là sẽ không tổn hại thân thể —— nói ra suy đoán không có căn cứ là quá vô trách nhiệm, thẳng thắn nói rõ tất cả để cho hắn tự mình lựa chọn.
Lam Vong Cơ không hỏi gì nữa.
Cuối cùng Ôn Tình nói: "Tạm thời đại gia đình chúng ta nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ ở lại chỗ này, đa tạ các ngươi cung cấp chỗ dung thân. Ngụy Vô Tiện, ngươi có thời gian thì tới đây, cho dù ba tháng năm tháng tới một lần cũng được, ta giúp ngươi xem một chút."
Ngụy Vô Tiện gắt đầu nói: "..... Đa tạ.".
Kết quả tốt hơn dự kiến, nhưng cũng không phải là không có tai họa ngầm, có một số việc không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ biết cảm ơn. Ôn Tình nghe vậy lắc đầu, đại khái cũng cảm thấy mình không nói ra được lời hữu ích gì.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Ôn Ninh lắp bắp muốn giữ bọn hắn lại cùng ăn một bữa cơm, Ngụy Vô Tiện cười khéo léo cự tuyệt, Ôn Tình thật vất vả mới trở về, vẫn nên để cho bọn họ đoàn tụ thật tốt trước, người ngoài không nên quấy rầy.
Dọc trên đường đi gặp những người Ôn gia khác đều kinh ngạc khi thấy bọn hắn muốn đi, mở miệng giữ lại, nhưng chỉ cần Ngụy Vô Tiện cự tuyệt thì không kiên trì nữa.
Chỉ có một đứa nhỏ, vẫn là a Uyển kia, vùng ra khỏi bà nội đang dắt nó, nhấc cái chân ngắn tũn chạy tới ôm lấy chân Ngụy Vô Tiện, ngửa mặt nhìn hắn, nói: "Ca ca không ở chỗ chúng ta ăn cơm sao?"
Còn muốn ôm cả chân Lam Vong Cơ, nhưng hai người mặc dù bị cản lại không bước tới trước nữa, sóng vai cùng đứng, nhưng cánh tay ngắn muốn ôm hai người trưởng thành cùng lúc vẫn là khó khăn.
Ngụy Vô Tiện cười một cái: "Ta và vị ca ca này trở về có cơm ăn, không ở lại."
Ôn Uyển rất hy vọng bọn hắn ở lại, vặn vẹo tới lui nhỏ giọng nói: "A Uyển nghe lén được một bí mật, bọn họ nói, hôm nay có rất nhiều đồ ăn ngon...".
Ngụy Vô Tiện quay đầu cười nói với Lam Vong Cơ: "Làm sao bây giờ, nó ôm chân ta như vậy, ta không đi được." Hắn không đi, Lam Vong Cơ cũng sẽ không đi, yên lặng dừng lại nhìn bọn họ.
Ôn Uyển vui vẻ, cho rằng như vậy có thể giữ được người ở lại, ôm càng chặt hơn.
Ngụy Vô Tiện giả vờ thở dài nói: "A Uyển nặng quá, ta thật sự đi không nổi.... Kỳ lạ ghê!" Một tay xách nó lên kẹp vào dưới cánh tay, xoa tóc rối tung, Ôn Uyển ở dưới cánh tay hắn vặn vẹo giãy dụa cười khanh khách, Ngụy Vô Tiện nói đùa: "Ngươi không cho chúng ta đi, ta sẽ bắt cóc ngươi xuống núi."
Ôn Uyển nhăn mặt: "A Uyển không thể xuống núi." Hẳn là lời cảnh báo của người lớn.
"A." Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy thì ngươi ở lại đi."
Hắn đi về phía lão thái thái đang cầm một cây gậy gỗ đang khẩn trương nhìn, đặt a Uyển xuống bên cạnh chân bà, nhưng lão bà bà còn chưa nắm lấy, Ôn Uyển lại lũn tũn chạy tới, lần này ôm lấy chân Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhìn nó một cái, vươn một tay ra, chậm rãi sờ sờ đầu nó.
Lúc này Ôn Ninh từ phía sau đuổi theo, nói: "Ngụy công tử, Lam công tử..... Ta, ta tiễn các ngươi...."
Ôn Uyển chạy lăng quăng một vòng, cuối cùng vẫn không bị trả lại cho bà nội trước, dù sao cũng chỉ có một đoạn đường này, Ngụy Vô Tiện ẵm một chút cũng không sao cả.
Cho đến khi đi ra khỏi phạm vi thôn Tiểu Sơn, Ôn Ninh còn muốn tiễn nữa, Ngụy Vô Tiện nói: "Đến đây là được rồi." Hắn dừng lại, Lam Vong Cơ cũng không hẹn mà cùng dừng lại.
Ôn Uyển nhớ rõ người lớn đã nói rằng không thể đi ra ngoài, hôm nay đã đi ra ngoài rất xa, biết hai ca ca thật sự phải đi, thất vọng buông lỏng tay, Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút, cũng sờ sờ đầu nó rồi mới đưa về cho Ôn Ninh, Ôn Ninh vội vàng đón lấy.
Ngụy Vô Tiện cười nói một câu đi thôi.
Khu vực này đều hoang vắng không có người, cách khách điếm hơi xa, cho nên sau khi tạm biệt, Lam Vong Cơ triệu Tị Trần ra mang hắn lên, ngự kiếm bay lên không trung.
Ôn Ninh ôm A Uyển, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
***
Hắn đã nghĩ lúc tiễn bọn họ thì lại nói chút chuyện.
Lần đầu là đuổi theo không kịp, sau khi hai người rời đi, Ôn Ninh rốt cục tìm được cơ hội nói với tỷ tỷ: Ngụy Vô Tiện hình như trí nhớ bị tổn hại, ngay cả chuyện mổ đan cũng không nhớ rõ.
Ôn Tình nghe xong, trầm mặc một hồi nói: "Ngược lại che dấu rất tốt, thì ra là như vậy, khó trách."
Ôn Ninh hỏi: "Khó trách cái gì?"
Ôn Tình cầm ly nước uống một ngụm, nói: "Lúc nói chuyện, hắn nhìn Hàm Quang Quân rất nhiều lần, ta thấy vậy còn tưởng rằng giữa bọn họ bỗng nhiên có cái gì... Thì ra không phải." Mất trí nhớ rồi, người bên ngoài nói cái gì quả thật khó có thể phán đoán thật giả, Ngụy Vô Tiện đây là thông qua phản ứng của Lam Vong Cơ để phán đoán một vài chuyện.
Thảo nào không rời ra, nhưng tại sao Ngụy Vô Tiện chọn người này, không phải nghe nói là như nước với lửa gặp mặt là đánh nhau sao? Gọi thẳng tên quả thật rất thân thiết.
Ôn Ninh nghe tỷ tỷ nói như vậy, không biết vì sao lại nhớ tới buổi sáng hôm đó, Lam Vong Cơ đứng dậy từ bên giường Ngụy Vô Tiện.
Ôn Tình nói: "Sao vậy?"
Ôn Ninh: "Không, không có gì."
"Ta chỉ là đang suy nghĩ. Hiện giờ Ngụy công tử và Lam công tử, thoạt nhìn quan hệ thật sự là rất tốt..."
Ôn Tình không quan tâm, quan hệ hai người có tốt hay không không liên quan gì đến nàng, nói: "Về phần ngươi muốn hỏi, ta không biết vì sao hắn mất trí nhớ cũng như mức độ trí nhớ bị hao tổn, mới vừa rồi cũng đã nói không tra ra được vấn đề khác, nếu hắn không muốn nói rõ ràng với ta, thì ta cũng không thể nào phán đoán."
Ôn Ninh nói cho nàng biết chính là muốn hỏi có thể khôi phục trí nhớ cho Ngụy Vô Tiện hay không, nhưng nghe xong thì hiểu được ý của Ôn Tình, hiển nhiên lần này không giúp được gì.
Hắn ngẩn người một hồi, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại nói: "Ta, ta đi tiễn bọn Ngụy công tử." Thời gian chậm trễ khá lâu rồi, chỉ sợ hai người kia đã đi xa, vì thế vội vàng vàng đuổi theo.
Còn lại một mình Ôn Tình ngồi đó, chậm rãi uống cạn chén nước trà trong tay.
Kiểm tra mạch không tra ra vấn đề, thậm chí Ngụy Vô Tiện căn bản không định nói ra, nàng cho dù có y thuật cao hơn nữa cũng bó tay không có cách nào. Bất quá, điều nàng không nhắc đến với Ôn Ninh chính là, không chỉ có chấn thương và bệnh tật mới có thể ảnh hưởng đến trí nhớ.
Nàng không biết Ngụy Vô Tiện đã quên cái gì, nhớ cái gì. Chỉ biết bao gồm chuyện gia tộc bị tiêu diệt, mổ đan, còn có nàng lúc điều chuyển nghe được Ôn Triều ném Ngụy Vô Tiện vào Loạn Tán Cương... Bất kỳ chuyện nào cũng không ai có thể chịu nổi, còn liên tiếp phát sinh cùng lúc, sau đó Xạ Nhật Chi Chinh cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì, cho dù là chủ động hay bị động, quên đi cũng không có gì không tốt.
Mà tại sao lúc này Ngụy Vô Tiện lại tỏ ra đặc biệt tín nhiệm Lam Vong Cơ? Nàng chắc chắn vừa rồi nếu Lam Vong Cơ có ý kiến khác đối với lời nàng nói, thì Ngụy Vô Tiện sẽ tin tưởng Lam Vong Cơ trước, nếu không cũng sẽ không cần thỉnh thoảng nhìn qua như vậy.
Sự tin tưởng này bắt nguồn từ ký ức ư?
Trong trường hợp nào người ta sẽ quên hết tất cả mọi thứ chỉ nhớ mỗi một người?
- ---------------------------------------------
Lời tác giả:
Ôn Tình: Đây chỉ là một giả định, tôi không phải là một nhà tâm lý học, các bậc cao minh vui lòng tránh ra, cảm ơn!
(Nhưng Tiện cũng không nói với ai việc trí nhớ tổn hại, ngoại trừ lần đầu tiên tỉnh lại ở một hoàn cảnh xa lạ, không thể không bị sư tỷ phát hiện, dẫn đến Giang tông chủ cũng biết. Tiện xem như là nửa chủ động nửa bị động thừa nhận, Lam Vong Cơ không hỏi thì có thể hắn sẽ không nhanh chóng chủ động nói, hỏi rồi thì lựa chọn thẳng thắn thừa nhận. Sau đó gặp người khác hoặc gặp tất cả mọi người trong Liên Hoa Ổ đều không có ý định tiết lộ chuyện mất trí nhớ, Ôn Ninh ngay từ đầu cũng không biết, nhưng hắn đã biết khi thấy vẻ chấn động không thể che giấu của Ngụy Vô Tiện lúc nói chuyện mổ đan, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không thừa nhận với Ôn Ninh, cho nên Ôn Ninh không biết rằng Tiện thực sự chỉ nhớ được thiếu niên Lam Trạm còn những thứ khác đều không nhớ, Ôn Tình cũng không lập tức nhìn ra, Ôn Ninh nói ra rồi nàng cũng không biết được tình huống thực tế.
Tiện mất trí nhớ tinh thần cảnh giác càng cao hơn trước kia, có lẽ hiện tại hắn đang ở bên cạnh Kỷ các ngươi nhìn không ra, dù sao hắn cũng không thể gặp ai cũng nói liền là ta mất trí nhớ, Kỷ là người đặc biệt.
Huống chi Ôn Tình nói nàng không phát hiện ra trên người hắn có vấn đề gì, vậy tất nhiên không cần phải thừa nhận hắn mất trí nhớ, cũng không dò ra được, cần gì phải hỏi.)
Lại nói Ôn Tình thật sự không tra ra thân thể của Tiện có vấn đề, hơn nữa cảm thấy có chút bối rối, không có kim đan không thể sử dụng linh lực, ngoài dự đoán là thể chất Ngụy Vô Tiện lại không bị giảm sút.
Quỷ đạo tổn hại thân thể là trong nguyên tác có nói: "Phương pháp tu luyện từ trước đến giờ của hắn mặc dù bị người ta chỉ trích, lâu dài sẽ tổn hại đến căn cơ của người tu luyện", mà chuyện thể chất tu luyện này là " cảm quan cá nhân ", người bình thường rèn luyện thân thể sẽ đạt tới một mức giới hạn, người tu tiên vì có linh lực góp sức có thể tăng thêm một tầng, ví dụ như người Lam gia nhã nhặn nhưng có lực tay kinh người, hẳn là ngoại trừ chăm chỉ rèn luyện ra, Hàm Quang Quân chỉ dựa vào đứng đảo ngược để đạt được sức mạnh ngàn cân tóm lại là đã vượt qua cực hạn của cơ thể con người, quả nhiên linh lực cũng có trợ giúp cho thể chất. Bất quá có linh lực mà không cố ý rèn luyện hoặc thiên phú không tốt thì thể chất cũng sẽ không đặc biệt tốt.
Mà trong nguyên tác mất đi kim đan bất kể là lắc mình đến trước mặt người khác, một tay bóp đứt cổ người khác, tay không bắn trả kiếm trở về mà không cần cung tên, có thể chuẩn xác bắn chết tu sĩ từ xa... đều chứng tỏ thật ra Tiện có tổn hại thân thể hay không thật sự là một dấu chấm hỏi.
Tôi sẽ viết về điều đó.
Ngoài ra, ý tôi là có tổn hại thân thể hay không là một dấu chấm hỏi, có nghĩa là bản gốc không nói rõ ràng có tổn hại thân thể hay không, vì vậy tôi dự định xen vào để viết, và bởi vì bản gốc không được viết rõ ràng, vì vậy mọi người hiểu khác nhau là bình thường, tôi cũng biết rằng có rất nhiều khả năng, chỉ là khi viết truyện này sẽ đi theo hướng mà tôi thiết lập ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.