Vân Thâm Bất Tri Xuân Dục Vãn

Chương 4: Thám Độc

Lưu Diên Trường Ngưng

03/02/2022

Sở Phất ngạc nhiên, hôm nay nàng với tiểu quận chúa cũng chỉ mới gặp lần thứ hai, tính ra vẫn là người xa lạ, tiểu quận chúa lại cứ như vậy tin nàng? Nàng lẳng lặng nhìn gương mặt tươi cười đơn thuần và dễ gần của Yến Anh, không biết vì sao, tâm niệm muốn chữa khỏi của nàng lại nhiều hơn một phần.

Khoảng chừng đến Đại Yến đã hơn một năm, Sở Phất cũng gặp qua rất nhiều bệnh nhân trầm kha không trị khỏi. Nàng cũng từng tận lực, cũng từng bất đắc dĩ, nhưng chưa một lần nào giống như bây giờ, động tâm niệm muốn giành lại tính mạng Yến Anh từ trong tay Diêm Vương gia.

Đại khái là nhân tâm của nàng bắt đầu nảy mầm.

Sở Phất nhẹ nhàng bâng quơ, tìm cho mình một lý do, đi đến bên cạnh án, cầm bút viết xong phương thuốc, giao cho Lục Lan, "Làm phiền vị tỷ tỷ này..."

"Ta tên Lục Lan, đáng lẽ nhỏ hơn Sở đại phu mới đúng." Lục Lan thấy tiểu quận chúa che chở đại phu này như thế, đủ thấy tiểu quận chúa đã tán thành từ tận đáy lòng. Nàng nhận phương thuốc, nhìn về phía Hồng Nhiễm, "Nàng tên Hồng Nhiễm, những khi một mình ta đều gọi nàng là Hồng tỷ tỷ."

Hồng Nhiễm nhìn tư thế vừa rồi của Sở Phất, nhất định là có bản lĩnh, nàng trầm giọng nói: "Cũng đừng kêu ta tỷ tỷ, ta cùng với Lục Lan đều là tỳ nữ, ngươi là thượng khách, về sau trực tiếp gọi tên hai người chúng ta là được rồi."

"Ừm." Sở Phất gật đầu, "Làm phiền."

Lục Lan gật đầu, cẩn thận cất xong phương thuốc, cầm cây dù chạy ra khỏi【 Mưa Xuân Gian 】, đi bốc thuốc ngao dược cho tiểu quận chúa.

"Ta còn cần nước ấm." Sở Phất lại nói, "Lát nữa dùng cho quận chúa tắm thuốc."

Hồng Nhiễm có chút không yên tâm để Sở Phất ở riêng với tiểu quận chúa, nàng chần chờ một lát.

"Chờ Lục Lan cô nương quay về rồi hẵng đi." Sở Phất biết nàng đang đề phòng chuyện gì, chung quy mình là người xa lạ, Hồng Nhiễm có tâm như vậy, cũng coi như là người tận trung.

Hồng Nhiễm bị nhìn thấu tâm tư, nhất thời không biết nên tiếp lời Sở Phất như thế nào.

"Hồng nhi." Bỗng nhiên Yến Anh gọi nàng, muốn bắt góc áo nàng, bắt hụt vài lần, hai tay đều là trống trơn.

Hồng Nhiễm vội vàng quỳ xuống, giơ tay tiến lại gần, "Có Hồng Nhiễm."

Yến Anh bắt được ống tay áo nàng, mỉm cười nói: "Ngươi đi đi."

"Hả?" Hồng Nhiễm ngây ra.

Yến Anh nhẹ nhàng cười cười, cũng không chuẩn bị lặp lại lần nữa.

Nếu tiểu quận chúa đã mở miệng, nàng há có đạo lý không theo? Nàng gật đầu đứng lên, có một số lời thật sự không tiện ở chỗ này cảnh cáo Sở Phất, nàng chỉ có thể nghiêm túc nhìn thoáng qua Sở Phất.

Sở Phất cười lạnh nhạt, nụ cười tựa như gió bắc se lạnh, khiến cho người ta khó mà đến gần.

Hồng Nhiễm cố ý đi qua bên người Sở Phất, thấp giọng dặn dò, "Cẩn thận chút."

Sở Phất chẳng màng đoái hoài tới nàng, đi về bên giường tiểu quận chúa, dời giá cắm nến bên cạnh xa một chút, bắt tay gói lại tô đường vẫn còn ăn dở dang.

Hồng Nhiễm gần như bị gạt bỏ sang một bên, trong lòng tuy bực, nhưng không thể làm gì được tên đại phu kia, chỉ đành hậm hực rời khỏi【 Mưa Xuân Gian 】, đi chuẩn bị nước ấm cho tiểu quận chúa.

"Được rồi." Yến Anh đột nhiên nhỏ giọng mở miệng, "Phất nhi có thể tiếp tục." Nói xong, nàng nằm xuống giường, khép đôi mi lại.

Sở Phất có phần kinh ngạc, nàng quỳ gối bên giường, không nhịn được hỏi: "Ngươi biết ta muốn làm gì?"

"Giá nến vẫn còn." Yến Anh nhấp môi mỉm cười, chỉ đơn giản nói bốn chữ.

Lục Lan chi ra ngao dược, Hồng Nhiễm chi ra nước ấm, tuy nàng không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể biết việc chẩn trị của Sở Phất mới chỉ vừa bắt đầu. Sở Phất chỉ dời giá cấm nến ra, chứ chưa có để giá cắm nến lại chỗ cũ, nghĩ đến vẫn là muốn động châm đi.

"Chỉ một châm." Sở Phất thản nhiên mở miệng, ngữ khí ôn hoà hơn lúc nãy rất nhiều.

Yến Anh len lén níu chặt chăn, xuôi theo hai bên chăn mềm bỗng dưng xuất hiện hai nếp nhăn to bằng cỡ nắm tay.

Sở Phất thấy được rõ ràng, nhịn không được mím môi cười cười. Nàng cẩn thận lấy châm ra lần nữa, lại hơ lên ánh nến, nghiêng người đến gần mặt Yến Anh.

Kinh sợ phát hiện hơi thở Sở Phất cần kề bên cổ mình, thân thể Yến Anh nhẹ nhàng co rụt lại, cảm giác tim đập dồn dập sắp vọt lên tận yết hầu.

Chỉ cảm thấy bên mắt dường như "Đinh" một cái giống như muỗi cắn, Yến Anh còn chưa kịp phản ứng, Sở Phất đã đứng dậy cầm ngân châm đi tới bên ánh nến, kiểm tra tỉ mỉ.

Hình như lần này... Không có đường ăn.

Yến Anh có chút thất vọng nhỏ, nàng ngồi dậy, hai tay siết chặt ấn lên ngực, muốn làm cho nhịp tim cuồng loạn chậm lại.



Sở Phất nhẹ nhàng vê kim, sau khi nhìn một vòng, ánh mắt tập trung trên mũi kim đang chuyển dần sang màu đen. Quả nhiên đúng như nàng suy đoán, hai mắt tiểu quận chúa đột nhiên bị mù có liên quan với tích độc.

Đã xác định chứng bệnh, vậy đúng bệnh hốt thuốc, tiểu quận chúa nhất định có thể gặp lại quang minh.

Sở Phất hạ quyết tâm, sau đó đốt ngân châm rồi thu hồi túi châm. Nàng đến gần mép giường, quỳ gối bên cạnh giường, nhìn thấy Yến Anh gắt gao ôm ngực, tưởng nàng không thoải mái.

"Quận chúa, thế nhưng trái tim khó chịu?"

"Không... Khụ khụ... Không phải..."

Yến Anh bối rối đặt hai tay đang che ngực trở về bên người, lại nắm chặt chăn.

Sở Phất nhìn ở đáy mắt, nhưng không vội nói thẳng ra, nàng cung kính, nói: "Quận chúa, nếu không thoải mái, nhất định phải nói." Dừng một chút, Sở Phất nhấc góc chăn lên, kéo tay nàng giấu ở dưới chăn ra.

Đốt ngón tay rõ ràng, cổ tay rất nhỏ gầy -- không biết là che ra, hay mới hồi nãy sợ đau dọa ra, lúc này lòng bàn tay đã một mảnh mồ hôi mỏng.

"Đau không?" Sở Phất một bên bắt mạch, một bên hỏi Yến Anh.

Yến Anh vốn định nói không đau, nhưng liếm nhẹ môi dưới, cuối cùng gật đầu.

"Đau ở đâu?" Sở Phất hỏi tiếp.

Yến Anh lại không nhớ ra rốt cuộc vừa rồi Sở Phất đâm ở nơi nào, nàng nhíu nhíu mày, đang suy nghĩ nên trả lời như nào.

Lúc sau Sở Phất bắt mạch xong, xác nhận không có gì đáng lo ngại. Nàng ôn nhu phủ lên trán Yến Anh, nơi đó có ra mồ hôi, nhưng da thịt tiểu quận chúa rất ấm, không có hàn ý.

Mềm mại, ấm áp.

Hai từ này nhanh chóng lướt qua trong đầu Yến Anh, một ý niệm khác lại hiện lên trong đầu -- Hồng Nhiễm nói Phất nhi đẹp, rốt cuộc là đẹp như thế nào đây?

Sở Phất thu tay về, Yến Anh thuận thế bắt được tay áo nàng, vẫn là nói ra lời trong lòng, "Phất nhi, ta có thể ăn thêm tô đường nữa được không?"

Sở Phất chuyển mắt lườm nguýt hợp tô đường kế bên, lạnh lùng thốt: "Không thể."

"Tại sao?" Yến Anh nhíu mày.

Sở Phất dửng dưng nói: "Ta là đại phu, ta nói không thể, thì tự nhiên là không thể."

"..." Yến Anh hết lời cãi lại, nàng hơi thư mi, cười nói, "Vậy... Nếu thuốc quá đắng thì sao?"

Sở Phất không nghĩ tới tiểu quận chúa thế mà lại bắt đầu cò kè mặc cả với nàng, nàng mỉm cười nói: "Quận chúa hẳn đã nghe qua một câu, thuốc đắng dã tật."

Có vẻ Yến Anh bắt được câu chuyện, tiếp lời nói: "Cho nên lương y cũng sẽ rất hung dữ?"

Sở Phất tươi cười cứng đờ, ngơ ngác nhìn nụ cười đắc y của Yến Anh.

Hồi lâu chưa nghe thấy Sở Phất trả lời, Yến Anh lại kéo kéo tay áo Sở Phất, thấp giọng nói: "Phất nhi, ngươi nhất định rất giống Quan Âm Bồ Tát."

Đây vẫn là lần đầu Sở Phất được người ta khen như vậy, nhìn gương mặt thuần thiện của Yến Anh, biết nàng nói đều là lời thật lòng. Dẫu chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng so với cái gì "Hoa Đà tại thế" thì lại càng ấm lòng hơn.

Sở Phất cũng không biết nên đáp lại nàng cái gì, đành vội vàng chấm dứt đề tài này, "Quận chúa, nên nghỉ ngơi."

"Phất nhi, mắt của ta sẽ tốt chứ?" Yến Anh giọng u buồn hỏi.

Sở Phất trầm mặc, không đến một khắc chữa lành cuối cùng, nàng không bao giờ nhẹ hứa bệnh nhân điều gì. Nếu không, kì vọng càng cao thất vọng cũng sẽ càng cao.

Yến Anh cũng trầm mặc một lúc, nàng lắc đầu cười khẽ, cuối cùng buông tay áo Sở Phất ra.

Sở Phất nhét góc chăn cho nàng, cầm tô đường tới, chọn một viên nhỏ nhất.

"Quận chúa."

"Hửm?"



"A..."

"A?"

Lúc này động tác của Sở Phất rất ôn nhu, đút tô đường sát bên môi Yến Anh, dặn dò nói: "Chỉ phá lệ lần này, lúc ăn cẩn thận một chút, đừng để bị nghẹn."

Yến Anh ngậm lấy tô đường, cực kỳ vui vẻ.

Vị ngọt hòa tan giữa môi và răng, thấm vào vị giác. Nàng cũng không phải chưa từng ăn qua tô đường, nhưng chẳng biết tại sao, cái viên ăn hôm nay hình như còn ngọt hơn mấy cái viên ăn trước đây.

Khóe miệng Yến Anh giương lên, cười đến xán lạn hơn bao giờ hết.

Sở Phất nhíu mày, nhìn bộ dáng thiên chân vô tà của nàng, lại có chút hốt hoảng. Quá khứ phủ đầy bụi bất chợt gợi lên một màn, nàng vội vàng quay mặt sang nơi khác, không dám nhìn mặt tiểu quận chúa nữa.

Tâm dược khó tìm, xem ra năm tháng vẫn chưa đủ dài, vẫn chưa thể chôn vùi hoàn toàn những người đó cùng những sự việc đó.

Sở Phất đặt tô đường xuống, đi đến bên cửa sổ -- chỉ đẩy ra một khoảng nhỏ, xuyên qua ô cửa trông ra bên ngoài, đường trúc thanh bích, mưa trắng tơ sữa, quả là ngày xuân phong cảnh tuyệt trần.

Xuân về... Hoa nở...

Mùa xuân đã đến, nhưng lòng hồ vẫn như cũ không có xuân về hoa nở.

Sở Phất cười chua chát, phát ra một tiếng than nhẹ.

Nàng cho rằng cách Yến Anh rất xa, Yến Anh sẽ không nghe thấy tiếng thở dài của mình.

Trái lại Yến Anh nghe rõ ràng, thính giác của người mù nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Đáy lòng nàng hiện lên một nghi vấn, thế gian này không một ai trời sinh lạnh lẽo, trong lòng Sở Phất rốt cuộc còn vương vấn câu chuyện gì?

【 Mưa Xuân Gian 】một mảnh yên lặng, giọt mưa dai dẳng rơi xuống mái hiên, phát ra tiếng vang giòn mịn. Yến Anh vốn đã suy yếu, nghe được nhiều, cũng dần dâng lên cảm giác mệt mỏi, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Hồng Nhiễm đun nước nóng xong, thì nhờ các tỳ nữ khác đổ nước nóng vô thùng gỗ rồi nối đuôi nhau đi tới, rất nhanh đã chuẩn bị sẵn canh mộc của tiểu quận chúa muốn dùng.

Sở Phất ngưng thần suy nghĩ, sau khi nghĩ kĩ muốn cho dược liệu nào vào trong canh mộc, liền kê đơn thuốc, làm phiền Hồng Nhiễm chạy thêm chuyến nữa.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Sở Phất đến gần Yến Anh, nhẹ giọng kêu: "Quận chúa... Quận chúa..."

"Phất nhi..." Yến Anh ngủ say mơ màng, nàng chớp chớp mắt, tuy không nhìn thấy Sở Phất, nhưng nghe thấy giọng nói của nàng, trong lòng rất kiên định.

Nàng theo bản năng vươn tay ra, lại bị Hồng Nhiễm dắt lấy trước một bước, thuận thế đỡ nàng ngồi dậy.

Sở Phất bặm môi, lui về sau một bước.

Không biết tại sao, Hồng Nhiễm vẫn còn ba phần cảnh giác với Sở Phất. Nàng là y nữ giang hồ, tay chân vụng về, thật không nên hầu hạ tiểu quận chúa đi tắm.

"Sở đại phu, Vương phi cho mời." Đột nhiên Hồng Nhiễm nói với Sở Phất.

Yến Anh bỗng chốc nắm chặt tay áo Hồng Nhiễm, nàng dịu dàng cười khẽ, "Đừng sợ, mẫu phi không hung dữ, Phất nhi ngươi trở về sớm một chút."

Hồng Nhiễm sửng sờ nhìn Yến Anh, tiểu quận chúa chưa từng nói những lời như thế với nàng và Lục Lan bao giờ.

Dù sao đi nữa Yến Anh không thể nhìn thấy gì cả, tiếp tục nói: "Khụ khụ... Ta chờ ngươi... Tiếp tục trị liệu cho ta..."

Khi Sở Phất nghe thấy ba chữ "Ta chờ ngươi" kia, không biết vì sao, tiếng lòng lại khẽ rung động.

"Vâng."

Sở Phất cúi đầu với tiểu quận chúa, lúc đứng dậy, không khỏi giương mắt liếc nhìn tiểu quận chúa một cái.

Chỉ thấy Yến Anh gật đầu cười thật tươi với nàng, ngón út rũ xuống tại bên người, âm thầm móc ngoéo ba lần với nàng, làm như ước định.

Tác giả có lời muốn nói:

Đổi mới ~ Tuy bề ngoài tiểu quận chúa nhuyễn manh, kỳ thật thì... (Che miệng Diên Tiểu Ngưng!)

Tốt tốt, mọi người chậm rãi xem há ~ bay vèo vèo ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vân Thâm Bất Tri Xuân Dục Vãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook