Vạn Thần Hệ Liệt: Thiên Chi Vương
Quyển 1 - Chương 8: Hoàng Thất Đều Nói Nàng Là Phế Vật (8)
Dị Vy Diễm Thảo
13/09/2018
Nam Cung Dạ Hi trở lại Vị Ương cung trời đã tối.
Hoàng Giang phía xa xa vẫn chảy, nhìn từ trên cao thấy hoa đăng lập lòe thả đầy sông…
Nam Cung Dạ Hi có một giấc mộng rất kì quái…
Nàng đứng trước biển trời đầy sao và trăng… Lúc này, bầu trời rất bất thường, giống như có một loại uy áp đè nén con người xuống, nàng cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
Điều kì lạ là có đến sáu Mặt trăng xoay quanh một Mặt trời. Mặt trời đỏ rực như quả cầu lửa. Nhìn xuyên qua tầng mây, từng tia nắng gắt chiếu xuống Nhân gian đến đâu người dân ngã xuống đến đó. Đột nhiên, mọi thứ lưu chuyển thành màu đỏ - như máu. Một trận lửa liệt diễm bùng lên, nuốt trọn bầu trời sao, sáu Mặt trăng cùng một Mặt trời. Ngọn lửa giống như dập mãi không tắt, từng nhân ảnh tiến lên rồi ngã xuống, người chết hàng loạt.
Một quan tài trông rất kì dị, ở giữa là ấn Mặt trăng – Mặt trời tượng trưng cho Âm – Dương hài hòa. Từng đợt rung chuyển, tia ánh sáng lấy tốc độ ánh sáng cực nhanh lao thẳng vào quan tài đó.
Nam Cung Dạ Hi đứng đó nhìn tất cả, nhìn cảnh quan tài vang lên một tiếng động lớn. Thế giới bỗng chao đảo.
Nàng nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều thứ thay đổi một. Từng kẽ không gian nứt ra, rất nhiều luồng sáng thoát ra, chui vào kẽ hở đó.
Sáu Mặt trăng bỗng dung hợp lại – Huyết Nguyệt!
Mặt trời bị nuốt trọn. Từ Huyết Nguyệt đó lại phân ra thành một Mặt trăng còn huyền ảo hơn Mặt trăng trước, thành một Mặt trời còn sáng chói hơn Mặt trời trước.
Một thứ khí gì đó lưu chuyển trong không khí…
Bóng dáng ai đó lười biếng nằm nghiêng trên quan tài, cái bóng đó cười lên mấy tiếng quỷ dị. Một âm thanh từ nơi xa xăm nào đó vọng lại…
Nàng đứng chôn chân ở đó, căn bản là không thể di chuyển khi bị một cỗ uy áp đè nên người. Lại trơ mắt đứng nhìn tia sáng xuyên qua người… Từng chút, từng chút một. Toàn thân ê ẩm.
Hình ảnh vỡ vụn, đưa nàng trở về thực tại.
Nam Cung Dạ Hi hốt hoảng tỉnh dậy, mặt đã nhễ nhại mồ hôi. Giống như có thứ gì đó rất đáng sợ sắp đến.
Một hồi mộng trời đã sáng. Nàng rời giường, lại thấy tên nam tử đang ngồi trong phòng.
Nam Cung Dạ Hi cười lạnh, âm trầm nói: “Vào đây sao? Ngươi muốn làm gì?”
Nam tử quay đầu lại, nở một nụ cười khuynh thiên địa: “Dạ Hi…”
Nàng nhíu mày, mới sáng ra đã gặp quỷ: “Ngươi rên cái gì? Nói!”
“Dạ Hi, nàng không nên nặng lời như thế với ta… Ta sẽ tổn thương.” Hắn nói, mặt trông rất tội nghiệp.
“Ngươi… đáng thương? Cút, đi làm việc của ngươi.” Nam Cung Dạ Hi không biết thương hoa tiếc ngọc một câu đuổi thẳng hắn đi, vẻ mặt lộ ra sự không kiên nhẫn.
Hắn mặt dày lại quấn lấy nàng. Giờ hắn không ngồi một chỗ nữa, mạnh dạn liều mạng ôm Nam Cung Dạ Hi.
“Một, cút. Hai, chết.”
Nam Cung Dạ Hi đứng im một chỗ, dáng người vốn thấp nên hắn ngồi xuống cũng có thể ôm trọn người nàng.
“Dạ Hi…” Nam tử đáng thương nói.
Chưa dứt lời, Nam Cung Dạ Hi hất người nam tử ra, phất tay rời đi: “Như Hoa, Như Nguyệt…”
Hai nàng rất nhanh mở cửa chạy vào dẫn Nam Cung Dạ Hi đi.
Đêm thì nằm mộng, không thể nói là ác mộng nhưng cũng không phải điềm lành gì. Sáng ra thì gặp kẻ không muốn gặp, tâm tình của nàng cũng không quá tốt. Lại nghĩ tới nay phải đi Mê Huyễn thêm lần nữa, tâm tình mới tốt hơn.
Nếu ở hiện đại thì chắc chắn Mê Huyễn sẽ thành khu sinh thái ngàn năm có một được bảo vệ nghiêm ngặt… Nghĩ tới ở đó, đến cả cầu vồng cũng là nhân tạo, chỉ thiếu Mặt trăng cùng Mặt trời là nhân tạo thôi.
Nàng lắc lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ vẩn vơ, dù sao muốn cũng không thể trở lại… Mà nàng đây lại không muốn.
“Miên Miên, ngươi nói xem, ở cảnh giới như ta thì có thể không ngủ chưa?” Nàng hỏi, trong lòng vẫn ám ảnh giấc mơ hôm qua.
Miên Miên không biết đêm qua tiểu chủ nhân gặp mộng, trả lời thành thật: “Dĩ nhiên là ở cảnh giới này, con người có thể không ngủ. Tuy nhiên, Miên Miên khuyên tiểu chủ nhân vẫn nên ăn uống nghỉ ngơi điều độ…” Nghĩ đến cái gì đó, nó lập tức ngậm miệng…
Sao nó lại quên mất, tiểu chủ nhân không thích ngủ chứ?
Khi ở chỗ đó, tiểu chủ nhân không thích… nói chính xác là rất sợ ngủ. Tuy không biết nguyên nhân tại sao nhưng hầu như tiểu chủ nhân toàn phải dùng thôi miên mới có thể ngủ được.
May mắn là khi đến đây, do cơ thể mệt mỏi nên tiểu chủ nhân mới dễ dàng chìm vào giấc ngủ…
Bây giờ nói như vậy… tiểu chủ nhân chắc chắn sẽ không bao giờ ngủ đâu!
Nam Cung Dạ Hi yếu ớt cười, trong lòng đang tính toán đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Nàng tu luyện đã muộn hơn người khác nên giờ nàng sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa. Nghĩ tới thứ uy áp trong giấc mộng kì lạ kia khiến nàng lại thấy khó chịu.
“Miên Miên, còn bao nhiêu thời gian là đấu tộc?” Ngoài mặt Nam Cung Dạ Hi cười, trong lòng lại đang toan tính điều gì đó…
Nam Cung gia cứ năm năm sẽ có một lần đấu tộc. Đấu tộc này trước tiên là cho Hoàng thất Nam Cung, sau đó đệ tử Nam Cung gia sẽ tiến hành đấu với các thế gia khác trong Nam Cung đế quốc.
Đấu tộc treo giải thưởng rất lớn, và cũng rất thần bí nên thu hút rất nhiều các đệ tử từ nhiều nơi khác đến thám thính. Bất cứ ai có biểu hiện tốt ở đấu tộc sẽ danh vang thiên hạ. Hình như Đại hoàng huynh của nàng cũng từ đây mà ra.
Miên Miên cứng ngắc trả lời: “Tiểu chủ nhân, còn một năm nữa sẽ tiến hành đấu tộc. Mong người nhất định phải cố gắng.”
“Ồ…” Nàng nhìn Miên Miên, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu búp bê dò đoán tâm tử chủ nhân, lại chưa kịp nhìn thấu đã thấy nàng ôm một cái túi nhỏ đi. Vội vội vàng vàng bám vào tay áo chủ nhân, âm thầm vuốt mồ hôi, lần sau nó không nên mất thời gian vào việc này.
Mê Huyễn sâm lâm.
“Rống! Gào…”
Tiếng Ma thú rống vang vọng cả sâm lâm, không ít người hốt hoảng tháo chạy, mấy kẻ khác lại mon men tới gần khu vực nguy hiểm đó. Trong lòng từng người ở đây đều biết rõ, có kẻ chiến với Ma thú… Và có khả năng sẽ được làm “Ngư ông đắc lợi”.
“Vút” một tiếng.
Thân hình thấp thấp xoẹt qua, nhẹ nhàng đứng ở trên cành cây gần bãi chiến trường đó.
Nữ tử ngoảnh đầu lại, ngũ quan tuy hết sức phổ thông giống như có một loại ma lực khiến người ta không thể khinh nhờn. Bóng dáng độc tôn, tử y trong gió lại càng tôn lên khí quý bức người của nàng.
Khí chất này là từ trong xương, trong tủy!
Nàng chỉ tùy tiện đứng trên cành cây, giống như bị ẩn vào sâu trong sương mù nhưng vẫn khiến mấy kẻ xung quanh sinh ra sợ hãi.
Uy áp này tuyệt đối là của mấy lão biến thái!
Nam Cung Dạ Hi nhíu mày, nhìn lướt qua nữ tử mặc bạch y thanh thoát ở phía dưới.
Nữ tử này chính là người mà hôm trước nàng đã gặp ở Mê Huyễn.
Thật kì quái, kẻ này rất có thực lực… Nhưng giống như có gì đó không ổn.
Miên Miên ha hả cười trong lòng: “Tiểu chủ nhân, tiểu nhân đây có thể giúp gì cho ngài?”
“Ồ, ngươi biết gì sao, Miên Miên?” Nàng cười, gọi hai từ Miên Miên còn đặc biệt thêm “hiệu ứng” khiến Miên Miên không khỏi run rẩy người.
Nó cứng đờ nói: “Ha hả, phục vụ cho tiểu chủ nhân là vinh hạnh của Miên Miên.”
Nàng nhìn lướt qua phía dưới.
Nữ tử mặc bạch y chiến đấu đến quên trời quên đất, ngũ hành nguyên tố phô trương, một chiêu mà xung quanh tán loạn.
Ma thú nàng ta đánh chính là một con chim to gấp người nàng ta mấy trăm ngàn lần. Không biết có phải ảo giác hay không, nàng nghe thấy mấy câu mơ hồ…
“Đồ xấu xí. Chết đi!” hay là “Chủ nhân thật uy phong!” hoặc “Chủ nhân thật uy vũ!”,…
Nếu như kẻ đang nói nãy giờ phát hiện ra ý nghĩ của Nam Cung Dạ Hi, có lẽ kẻ đó đã lao đầu vào vách đá mà chết tức tưởi: “…” Thế này mà bảo nghe thấy mơ hồ, nghe được mấy câu?
Nàng ta đang nghe hết cuộc đối thoại của chúng ta rồi.
Nam Cung Dạ Hi không biết sự thật lúc này đang ngồi tựa đầu trên cành cây theo dõi tình huống.
Không khí đang rất hài hoa, “ầm” một tiếng. Mặt nàng đen lại.
Không gian giống như đóng băng, khí lạnh tụ lại.
Bầu trời vần vũ, tí tách tiếng lôi điện trên đỉnh đầu.
Sắc mặt nàng đen, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào bông hoa nhỏ bị nữ tử mặc bạch y đè nát dưới đất.
Tử Linh hoa của nàng!
Ầm một tiếng, một tia tử lôi lấy tốc độ ánh sáng đánh xuống nữ tử mặc bạch y.
Mọi người không khỏi hốt hoảng nhìn bầu trời bỗng nhiên biến đổi, lại còn có tử lôi đánh xuống. Trong lòng không khỏi “buồn” thay nữ tử bạch y.
Lại chọc phải vị đại năng nào!
Cơn giận không nguôi, Nam Cung Dạ Hi nhảy ra, một cước lại một cước chà đạp lên người nữ tử bạch y.
“Ai cho ngươi chà đạp nó này! Hừ!”
“Đánh nhau chỗ kia chạy qua chỗ này làm gì? Lão nương chà đạp, chà đạp này!”
“Dám khinh nhờn sự thuần khiết của nó… Lão nương chà, chà, chà chết ngươi!”
“…”
Nữ tử bạch y cả người như đơ ra. Vốn ăn mệt với con chim xấu xí kia, lại “vô tình” bị thiên lôi đánh trúng, giờ lại từ đâu nhảy ra kẻ này khiến nàng ta không còn sức phản kháng.
Mà nàng với thân thể chín tuổi dễ dàng chà đạp nữ tử với thân thể của người trưởng thành.
Nam Cung Dạ Hi sau khi “chà đạp” nàng ta chán rồi mới nhảy đi, trên tay vẫn ấp ủ Tử Linh hoa.
Còn nữ tử bạch y, “kẻ bị hành hung” từ đầu đến cuối vẫn không hiểu lý do tại sao kẻ kia lại qua “chà đạp” nàng ta?
Nhưng nàng ta lại đủ sự thông minh để hiểu rằng, không nên cho thú sủng của nàng ta ra ngoài, nếu không sẽ gặp phiền phức.
Như vậy, lần này nàng ta ăn đau, nghiến răng kêu ra tiếng.
“Ta không quan tâm ngươi là ai… Nhưng Phượng Khinh Y ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!”
Cắn răng đứng dậy, Phượng Khinh Y trừng mắt nhìn mấy kẻ xung quanh, không có tâm tình ngoảnh đầu chạy mắt.
Hình ảnh này rơi vào mắt mấy kẻ định làm “ngư ông đắc lợi” lại thành chạy trốn cái chết.
Nam Cung Dạ Hi về đến Vị Ương cung thì mặt trời vẫn chưa lên quá đầu. Nàng cẩn thận trồng Tử Linh hoa thay thế vị trí của chậu Thất Thải Hải Đường.
Sau khi khá hài lòng với dáng vẻ của chậu Tử Linh hoa, dặn Như Hoa Như Nguyệt cẩn thận chăm sóc, nàng lại chạy một chuyến đến Công hội Lính đánh thuê.
Lại nói, Thương Huyễn đại lục không chỉ Ma Pháp sư có địa vị cao mà Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Thuần Thú sư, Bùa Chú sư,… đều chiếm một vị trí nhất định. Không thể không nói đến Triệu Hồi sư – một chức nghiệp tôn quý nhất và “miểu sát” toàn bộ chức nghiệp khác chỉ trong một giây ngay sau khi xuất hiện…
Đáng tiếc là Triệu Hồi sư tuyệt chủng rồi.
Nam Cung Dạ Hi nhìn bảng chiếu cáo thiên hạ.
Nội dung bảng như sau:
[Tuyển không giới hạn: Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Thuần Thú sư, Bùa Chú sư,…
Kí tên: Quy Nguyên môn.]
Ở dưới tờ giấy qua loa của Quy nguyên môn còn đính kèm “Cách để phát hiện năng lực”, cụ thể như sau.
Luyện Đan sư yêu cầu là Ma Pháp sư hệ Hỏa, độ tinh thuần càng cao càng tốt.
Tương tự như vậy, Luyện Khí sư cũng cần hệ Hỏa.
Còn những môn nghiêng về phía thiên phú cao như Thuần Thú sư, Bùa chú sư,… yêu cầu tự mình khám phá!
Nam Cung Dạ Hi: “…” Cái quỷ gì vậy?
Quy Nguyên môn này… Tuyệt đối là môn phái mới được thành lập.
Nếu nói đến môi trường phát triển tốt cho các chức nghiệp thông dụng trên thì phải đến với Công hội Luyện đan sư, Công hội Luyện khí sư, Công hội Bùa chú sư,… trên Thương Huyễn.
Nhưng không quan trọng, quan trọng là nàng cần tiền!
Hoàng Giang phía xa xa vẫn chảy, nhìn từ trên cao thấy hoa đăng lập lòe thả đầy sông…
Nam Cung Dạ Hi có một giấc mộng rất kì quái…
Nàng đứng trước biển trời đầy sao và trăng… Lúc này, bầu trời rất bất thường, giống như có một loại uy áp đè nén con người xuống, nàng cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
Điều kì lạ là có đến sáu Mặt trăng xoay quanh một Mặt trời. Mặt trời đỏ rực như quả cầu lửa. Nhìn xuyên qua tầng mây, từng tia nắng gắt chiếu xuống Nhân gian đến đâu người dân ngã xuống đến đó. Đột nhiên, mọi thứ lưu chuyển thành màu đỏ - như máu. Một trận lửa liệt diễm bùng lên, nuốt trọn bầu trời sao, sáu Mặt trăng cùng một Mặt trời. Ngọn lửa giống như dập mãi không tắt, từng nhân ảnh tiến lên rồi ngã xuống, người chết hàng loạt.
Một quan tài trông rất kì dị, ở giữa là ấn Mặt trăng – Mặt trời tượng trưng cho Âm – Dương hài hòa. Từng đợt rung chuyển, tia ánh sáng lấy tốc độ ánh sáng cực nhanh lao thẳng vào quan tài đó.
Nam Cung Dạ Hi đứng đó nhìn tất cả, nhìn cảnh quan tài vang lên một tiếng động lớn. Thế giới bỗng chao đảo.
Nàng nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều thứ thay đổi một. Từng kẽ không gian nứt ra, rất nhiều luồng sáng thoát ra, chui vào kẽ hở đó.
Sáu Mặt trăng bỗng dung hợp lại – Huyết Nguyệt!
Mặt trời bị nuốt trọn. Từ Huyết Nguyệt đó lại phân ra thành một Mặt trăng còn huyền ảo hơn Mặt trăng trước, thành một Mặt trời còn sáng chói hơn Mặt trời trước.
Một thứ khí gì đó lưu chuyển trong không khí…
Bóng dáng ai đó lười biếng nằm nghiêng trên quan tài, cái bóng đó cười lên mấy tiếng quỷ dị. Một âm thanh từ nơi xa xăm nào đó vọng lại…
Nàng đứng chôn chân ở đó, căn bản là không thể di chuyển khi bị một cỗ uy áp đè nên người. Lại trơ mắt đứng nhìn tia sáng xuyên qua người… Từng chút, từng chút một. Toàn thân ê ẩm.
Hình ảnh vỡ vụn, đưa nàng trở về thực tại.
Nam Cung Dạ Hi hốt hoảng tỉnh dậy, mặt đã nhễ nhại mồ hôi. Giống như có thứ gì đó rất đáng sợ sắp đến.
Một hồi mộng trời đã sáng. Nàng rời giường, lại thấy tên nam tử đang ngồi trong phòng.
Nam Cung Dạ Hi cười lạnh, âm trầm nói: “Vào đây sao? Ngươi muốn làm gì?”
Nam tử quay đầu lại, nở một nụ cười khuynh thiên địa: “Dạ Hi…”
Nàng nhíu mày, mới sáng ra đã gặp quỷ: “Ngươi rên cái gì? Nói!”
“Dạ Hi, nàng không nên nặng lời như thế với ta… Ta sẽ tổn thương.” Hắn nói, mặt trông rất tội nghiệp.
“Ngươi… đáng thương? Cút, đi làm việc của ngươi.” Nam Cung Dạ Hi không biết thương hoa tiếc ngọc một câu đuổi thẳng hắn đi, vẻ mặt lộ ra sự không kiên nhẫn.
Hắn mặt dày lại quấn lấy nàng. Giờ hắn không ngồi một chỗ nữa, mạnh dạn liều mạng ôm Nam Cung Dạ Hi.
“Một, cút. Hai, chết.”
Nam Cung Dạ Hi đứng im một chỗ, dáng người vốn thấp nên hắn ngồi xuống cũng có thể ôm trọn người nàng.
“Dạ Hi…” Nam tử đáng thương nói.
Chưa dứt lời, Nam Cung Dạ Hi hất người nam tử ra, phất tay rời đi: “Như Hoa, Như Nguyệt…”
Hai nàng rất nhanh mở cửa chạy vào dẫn Nam Cung Dạ Hi đi.
Đêm thì nằm mộng, không thể nói là ác mộng nhưng cũng không phải điềm lành gì. Sáng ra thì gặp kẻ không muốn gặp, tâm tình của nàng cũng không quá tốt. Lại nghĩ tới nay phải đi Mê Huyễn thêm lần nữa, tâm tình mới tốt hơn.
Nếu ở hiện đại thì chắc chắn Mê Huyễn sẽ thành khu sinh thái ngàn năm có một được bảo vệ nghiêm ngặt… Nghĩ tới ở đó, đến cả cầu vồng cũng là nhân tạo, chỉ thiếu Mặt trăng cùng Mặt trời là nhân tạo thôi.
Nàng lắc lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ vẩn vơ, dù sao muốn cũng không thể trở lại… Mà nàng đây lại không muốn.
“Miên Miên, ngươi nói xem, ở cảnh giới như ta thì có thể không ngủ chưa?” Nàng hỏi, trong lòng vẫn ám ảnh giấc mơ hôm qua.
Miên Miên không biết đêm qua tiểu chủ nhân gặp mộng, trả lời thành thật: “Dĩ nhiên là ở cảnh giới này, con người có thể không ngủ. Tuy nhiên, Miên Miên khuyên tiểu chủ nhân vẫn nên ăn uống nghỉ ngơi điều độ…” Nghĩ đến cái gì đó, nó lập tức ngậm miệng…
Sao nó lại quên mất, tiểu chủ nhân không thích ngủ chứ?
Khi ở chỗ đó, tiểu chủ nhân không thích… nói chính xác là rất sợ ngủ. Tuy không biết nguyên nhân tại sao nhưng hầu như tiểu chủ nhân toàn phải dùng thôi miên mới có thể ngủ được.
May mắn là khi đến đây, do cơ thể mệt mỏi nên tiểu chủ nhân mới dễ dàng chìm vào giấc ngủ…
Bây giờ nói như vậy… tiểu chủ nhân chắc chắn sẽ không bao giờ ngủ đâu!
Nam Cung Dạ Hi yếu ớt cười, trong lòng đang tính toán đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Nàng tu luyện đã muộn hơn người khác nên giờ nàng sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa. Nghĩ tới thứ uy áp trong giấc mộng kì lạ kia khiến nàng lại thấy khó chịu.
“Miên Miên, còn bao nhiêu thời gian là đấu tộc?” Ngoài mặt Nam Cung Dạ Hi cười, trong lòng lại đang toan tính điều gì đó…
Nam Cung gia cứ năm năm sẽ có một lần đấu tộc. Đấu tộc này trước tiên là cho Hoàng thất Nam Cung, sau đó đệ tử Nam Cung gia sẽ tiến hành đấu với các thế gia khác trong Nam Cung đế quốc.
Đấu tộc treo giải thưởng rất lớn, và cũng rất thần bí nên thu hút rất nhiều các đệ tử từ nhiều nơi khác đến thám thính. Bất cứ ai có biểu hiện tốt ở đấu tộc sẽ danh vang thiên hạ. Hình như Đại hoàng huynh của nàng cũng từ đây mà ra.
Miên Miên cứng ngắc trả lời: “Tiểu chủ nhân, còn một năm nữa sẽ tiến hành đấu tộc. Mong người nhất định phải cố gắng.”
“Ồ…” Nàng nhìn Miên Miên, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu búp bê dò đoán tâm tử chủ nhân, lại chưa kịp nhìn thấu đã thấy nàng ôm một cái túi nhỏ đi. Vội vội vàng vàng bám vào tay áo chủ nhân, âm thầm vuốt mồ hôi, lần sau nó không nên mất thời gian vào việc này.
Mê Huyễn sâm lâm.
“Rống! Gào…”
Tiếng Ma thú rống vang vọng cả sâm lâm, không ít người hốt hoảng tháo chạy, mấy kẻ khác lại mon men tới gần khu vực nguy hiểm đó. Trong lòng từng người ở đây đều biết rõ, có kẻ chiến với Ma thú… Và có khả năng sẽ được làm “Ngư ông đắc lợi”.
“Vút” một tiếng.
Thân hình thấp thấp xoẹt qua, nhẹ nhàng đứng ở trên cành cây gần bãi chiến trường đó.
Nữ tử ngoảnh đầu lại, ngũ quan tuy hết sức phổ thông giống như có một loại ma lực khiến người ta không thể khinh nhờn. Bóng dáng độc tôn, tử y trong gió lại càng tôn lên khí quý bức người của nàng.
Khí chất này là từ trong xương, trong tủy!
Nàng chỉ tùy tiện đứng trên cành cây, giống như bị ẩn vào sâu trong sương mù nhưng vẫn khiến mấy kẻ xung quanh sinh ra sợ hãi.
Uy áp này tuyệt đối là của mấy lão biến thái!
Nam Cung Dạ Hi nhíu mày, nhìn lướt qua nữ tử mặc bạch y thanh thoát ở phía dưới.
Nữ tử này chính là người mà hôm trước nàng đã gặp ở Mê Huyễn.
Thật kì quái, kẻ này rất có thực lực… Nhưng giống như có gì đó không ổn.
Miên Miên ha hả cười trong lòng: “Tiểu chủ nhân, tiểu nhân đây có thể giúp gì cho ngài?”
“Ồ, ngươi biết gì sao, Miên Miên?” Nàng cười, gọi hai từ Miên Miên còn đặc biệt thêm “hiệu ứng” khiến Miên Miên không khỏi run rẩy người.
Nó cứng đờ nói: “Ha hả, phục vụ cho tiểu chủ nhân là vinh hạnh của Miên Miên.”
Nàng nhìn lướt qua phía dưới.
Nữ tử mặc bạch y chiến đấu đến quên trời quên đất, ngũ hành nguyên tố phô trương, một chiêu mà xung quanh tán loạn.
Ma thú nàng ta đánh chính là một con chim to gấp người nàng ta mấy trăm ngàn lần. Không biết có phải ảo giác hay không, nàng nghe thấy mấy câu mơ hồ…
“Đồ xấu xí. Chết đi!” hay là “Chủ nhân thật uy phong!” hoặc “Chủ nhân thật uy vũ!”,…
Nếu như kẻ đang nói nãy giờ phát hiện ra ý nghĩ của Nam Cung Dạ Hi, có lẽ kẻ đó đã lao đầu vào vách đá mà chết tức tưởi: “…” Thế này mà bảo nghe thấy mơ hồ, nghe được mấy câu?
Nàng ta đang nghe hết cuộc đối thoại của chúng ta rồi.
Nam Cung Dạ Hi không biết sự thật lúc này đang ngồi tựa đầu trên cành cây theo dõi tình huống.
Không khí đang rất hài hoa, “ầm” một tiếng. Mặt nàng đen lại.
Không gian giống như đóng băng, khí lạnh tụ lại.
Bầu trời vần vũ, tí tách tiếng lôi điện trên đỉnh đầu.
Sắc mặt nàng đen, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào bông hoa nhỏ bị nữ tử mặc bạch y đè nát dưới đất.
Tử Linh hoa của nàng!
Ầm một tiếng, một tia tử lôi lấy tốc độ ánh sáng đánh xuống nữ tử mặc bạch y.
Mọi người không khỏi hốt hoảng nhìn bầu trời bỗng nhiên biến đổi, lại còn có tử lôi đánh xuống. Trong lòng không khỏi “buồn” thay nữ tử bạch y.
Lại chọc phải vị đại năng nào!
Cơn giận không nguôi, Nam Cung Dạ Hi nhảy ra, một cước lại một cước chà đạp lên người nữ tử bạch y.
“Ai cho ngươi chà đạp nó này! Hừ!”
“Đánh nhau chỗ kia chạy qua chỗ này làm gì? Lão nương chà đạp, chà đạp này!”
“Dám khinh nhờn sự thuần khiết của nó… Lão nương chà, chà, chà chết ngươi!”
“…”
Nữ tử bạch y cả người như đơ ra. Vốn ăn mệt với con chim xấu xí kia, lại “vô tình” bị thiên lôi đánh trúng, giờ lại từ đâu nhảy ra kẻ này khiến nàng ta không còn sức phản kháng.
Mà nàng với thân thể chín tuổi dễ dàng chà đạp nữ tử với thân thể của người trưởng thành.
Nam Cung Dạ Hi sau khi “chà đạp” nàng ta chán rồi mới nhảy đi, trên tay vẫn ấp ủ Tử Linh hoa.
Còn nữ tử bạch y, “kẻ bị hành hung” từ đầu đến cuối vẫn không hiểu lý do tại sao kẻ kia lại qua “chà đạp” nàng ta?
Nhưng nàng ta lại đủ sự thông minh để hiểu rằng, không nên cho thú sủng của nàng ta ra ngoài, nếu không sẽ gặp phiền phức.
Như vậy, lần này nàng ta ăn đau, nghiến răng kêu ra tiếng.
“Ta không quan tâm ngươi là ai… Nhưng Phượng Khinh Y ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!”
Cắn răng đứng dậy, Phượng Khinh Y trừng mắt nhìn mấy kẻ xung quanh, không có tâm tình ngoảnh đầu chạy mắt.
Hình ảnh này rơi vào mắt mấy kẻ định làm “ngư ông đắc lợi” lại thành chạy trốn cái chết.
Nam Cung Dạ Hi về đến Vị Ương cung thì mặt trời vẫn chưa lên quá đầu. Nàng cẩn thận trồng Tử Linh hoa thay thế vị trí của chậu Thất Thải Hải Đường.
Sau khi khá hài lòng với dáng vẻ của chậu Tử Linh hoa, dặn Như Hoa Như Nguyệt cẩn thận chăm sóc, nàng lại chạy một chuyến đến Công hội Lính đánh thuê.
Lại nói, Thương Huyễn đại lục không chỉ Ma Pháp sư có địa vị cao mà Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Thuần Thú sư, Bùa Chú sư,… đều chiếm một vị trí nhất định. Không thể không nói đến Triệu Hồi sư – một chức nghiệp tôn quý nhất và “miểu sát” toàn bộ chức nghiệp khác chỉ trong một giây ngay sau khi xuất hiện…
Đáng tiếc là Triệu Hồi sư tuyệt chủng rồi.
Nam Cung Dạ Hi nhìn bảng chiếu cáo thiên hạ.
Nội dung bảng như sau:
[Tuyển không giới hạn: Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Thuần Thú sư, Bùa Chú sư,…
Kí tên: Quy Nguyên môn.]
Ở dưới tờ giấy qua loa của Quy nguyên môn còn đính kèm “Cách để phát hiện năng lực”, cụ thể như sau.
Luyện Đan sư yêu cầu là Ma Pháp sư hệ Hỏa, độ tinh thuần càng cao càng tốt.
Tương tự như vậy, Luyện Khí sư cũng cần hệ Hỏa.
Còn những môn nghiêng về phía thiên phú cao như Thuần Thú sư, Bùa chú sư,… yêu cầu tự mình khám phá!
Nam Cung Dạ Hi: “…” Cái quỷ gì vậy?
Quy Nguyên môn này… Tuyệt đối là môn phái mới được thành lập.
Nếu nói đến môi trường phát triển tốt cho các chức nghiệp thông dụng trên thì phải đến với Công hội Luyện đan sư, Công hội Luyện khí sư, Công hội Bùa chú sư,… trên Thương Huyễn.
Nhưng không quan trọng, quan trọng là nàng cần tiền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.