Chương 25
Trần Tiểu Thái
13/06/2017
VÃN THIÊN HÀ
Tác giả: Trần Tiểu Thái
Thể loại: cổ trang, cung đình hầu tước, cường công cường thụ
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Editor: Lưu Thủy
Đệ nhị thập ngũ chương
Phó Hình Giản trầm mặc, hồi lâu đứng dậy, thản nhiên nói: “Nếu đã vậy, ta cáo từ.”
Đến bên cửa chợt quay đầu nói: “Lý Nhược Phi, cho dù ngươi không phải người Lãng quốc, không phải kiếp số của Tứ đệ, thì ngươi cũng là loại người bình sinh ta hận nhất, sỉ nhục ngày hôm nay, chính là báo ứng.”
Ra khỏi cửa lại đụng phải Phó Hoài Xuyên, Phó Hình Giản kiềm nén cơn giận, nói: “Ngươi đều nghe rồi chứ? Giết hắn đi, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn cắn đứt yết hầu.”
Phó Hoài Xuyên không đáp, ra khỏi Minh Tuyền uyển mới nói: “Hắn cũng không dễ gì cho chúng ta năm năm thái bình, đành phải dùng cái chết của hắn bức Nhan Xung Vũ tấn công Trữ quốc trước. Nhân đại quân Lãng quốc tiếp cận, ta có thể mượn cơ hội này độc chưởng binh quyền, lấy ngoại trừ nội, danh chính ngôn thuận bức lão nhân thoái vị cho ta.”
Phó Hình Giản đôi mắt ngời sáng: “Khi nào động thủ?” Ý nghĩ xoay chuyển, thở dài: “Đáng tiếc lại kích khởi chiến loạn…”
Thanh âm Phó Hoài Xuyên lạnh lẽo đến không hề phập phồng: “Hiện tại vẫn chưa giết được.”
Phó Hình Giản giận tái mặt: “Chẳng lẽ ngươi còn luyến tiếc?”
Chợt thấy sát khí thoáng hiện trong mắt Phó Hoài Xuyên: “Lão nhân còn sống, tất nhớ Phó Trác Quần, nhất định không dễ để chúng ta minh đao minh thương giết hắn.” Lạnh lùng cười: “Lãng quốc Nhiếp chính vương phi cùng Tỉnh Thân sứ giả Mộc Kỳ Lân ba ngày sau sẽ đến Tĩnh Phong, đến lúc đó vừa đúng đại điển săn bắn mùa thu, chính là thời cơ tốt để mượn đao giết người.”
Mượn không phải là đao, mà là con báo tuyết Phó Hoài Xuyên nuôi dưỡng kia.
Báo tuyết đã thay đổi bộ dạng biếng nhác vô hại nằm phục dưới chân Phó Hoài Xuyên ngày đó, một đôi bích nhãn u ám lãnh khốc, bày ra tư thế sẵn sàng vuột bắn tới.
Lý Nhược Phi lưng dựa đại thụ không khỏi cười khổ. Thì ra đây chính là phương thức tử vong xứng với mình mà đêm đó Phó Hoài Xuyên nói.
Trong khoảng thời gian này, Lý Nhược Phi đã quen với việc bị thương, trị thương, vết thương khỏi được bảy tám phần, lại bị thương, biểu tình của Khổng Nhân Băng cũng từ khiếp sợ khi lần đầu chữa thương dần dần đến tê tái, gần đây lại thêm vài phần thương tiếc không đành.
Đêm đó, Lý Nhược Phi đang định ngủ, Phó Hoài Xuyên khẽ bước vào, vẻ mặt cổ quái, nói: “Nhược Phi, cùng ta tâm sự được chứ?”
Lý Nhược Phi ngồi dậy, xích sắt lay động, thản nhiên nói: “Không có gì đáng nói cả.”
Phó Hoài Xuyên chăm chú nhìn hắn, nhãn thần Lý Nhược Phi khẽ chớp động, trong cảnh giác giấu không được một tia sợ hãi.
Đầu ngón tay Phó Hoài Xuyên vuốt ve đuôi mày hắn, không ngoài dự liệu, lập tức bị Lý Nhược Phi đưa tay gạt ra.
Phó Hoài Xuyên cũng không giận, chỉ khẽ thở dài, hỏi: “Ngươi sợ ta?”
Lý Nhược Phi gật đầu, nói thẳng: “Ta sợ đau.”
Phó Hoài Xuyên thở dài, nhìn con ngươi đen nháy trong veo của hắn, thanh âm mang theo vô hạn ôn nhu lưu luyến: “Lần đầu gặp ngươi, là ở Khai Yết, lúc ấy lất phất tuyết rơi, ngươi lại khiêu khích ta, ăn không của ta một bữa cơm còn không chịu cho ta biết tên.”
“Lần đầu giao phong, đã bị ngươi bất ngờ tập kích đắc thủ, trên thảo nguyên Ngạch Luân Yến Vân Bách Kỵ ngàn con ngựa tốt toàn quân bị diệt, ta đã biết, đời này thứ ta muốn có được nhất chính là ngươi.”
“Vô luận là trên chiến trường hay trong triều đình, ta gần như vận dụng tất cả tâm cơ quyền mưu, mới đưa ngươi vào được Tứ vương phủ của ta, mềm rắn đều có, thầm mong ngươi sẽ tiếp nhận ta. Một đêm hạnh phúc nhất chính là ở phủ Thái tử, ngươi vì ta cản rượu độc, ta cõng ngươi trên nền tuyết đi một đường thật dài.”
…
…
“Lần này bắt ngươi trở về, ta vốn muốn loại bỏ dã tính kiêu ngạo của ngươi trước, ta nghĩ dù sao chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, ta sẽ từ từ thu phục ngươi.”
“Đáng tiếc…”
Lý Nhược Phi đột nhiên ngắt lời, cười nói: “Muốn giết ta rồi sao?”
Phó Hoài Xuyên trầm mặc, tia ôn nhu trong mắt biến mất, con ngươi thâm trầm, khí thế vương giả dần trở nên mãnh liệt: “Muốn thành tựu bá nghiệp đế vương, thì phải vứt bỏ được. Ngươi đã khiến ta tâm thần rối loạn, ta sẽ không tha cho ngươi được nữa.”
“Ngươi dụng binh như thần, tung hoành vô địch, Nhan Xung Vũ hiện giờ một tay nắm giữ quân quyền Lãng quốc, nhắm thẳng Trung Nguyên, mắt thấy Tĩnh Phong huynh đệ bất hòa, đến lúc Trữ quốc đại loạn, Nhan Xung Vũ tấn công Trữ quốc, giang sơn Trung Nguyên từ phía bắc Toa Hà nguy cơ trùng trùng.”
“Ngươi đã không đồng ý hai nước năm năm hòa bình, vậy ta chỉ có thể thúc đẩy trận chiến này trước khi nội loạn bùng phát. Cũng không thể thật sự dùng tam giang tuyết lãng Trữ quốc ta, gột rửa bụi đường chinh chiến thay các ngươi được.”
Lý Nhược Phi hỏi: “Khi nào?” Dung nhan trong trẻo lại lạnh lùng, càng không có một tia sợ hãi.
Phó Hoài Xuyên đẩy cửa sổ, không biết từ lúc nào, đã tí tách đổ cơn mưa nhỏ: “Một trận mưa thu một tầng lạnh lẽo, ngày mai nhớ mặt thêm y phục.” Quay đầu thấp giọng nói: “Ba ngày sau sứ giả Lãng quốc sẽ đến Tĩnh Phong, đúng lúc là đại điển săn bắn. Chắc chắn Nhan Xung Vũ lo lắng cho ngươi, bảo Vãn Vãn trở về là giả, Mộc Kỳ Lân đến thăm ngươi là thật.”
Lý Nhược Phi cười, mục quang như xuân thủy, biểu tình nhu hòa hiếm thấy, khéo miệng khẽ nhếch: “Đồ ngốc Nhan Xung Vũ…” (đột nhiên cảm thấy chỗ này thật manh Đăng bởi: admin
Tác giả: Trần Tiểu Thái
Thể loại: cổ trang, cung đình hầu tước, cường công cường thụ
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Editor: Lưu Thủy
Đệ nhị thập ngũ chương
Phó Hình Giản trầm mặc, hồi lâu đứng dậy, thản nhiên nói: “Nếu đã vậy, ta cáo từ.”
Đến bên cửa chợt quay đầu nói: “Lý Nhược Phi, cho dù ngươi không phải người Lãng quốc, không phải kiếp số của Tứ đệ, thì ngươi cũng là loại người bình sinh ta hận nhất, sỉ nhục ngày hôm nay, chính là báo ứng.”
Ra khỏi cửa lại đụng phải Phó Hoài Xuyên, Phó Hình Giản kiềm nén cơn giận, nói: “Ngươi đều nghe rồi chứ? Giết hắn đi, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn cắn đứt yết hầu.”
Phó Hoài Xuyên không đáp, ra khỏi Minh Tuyền uyển mới nói: “Hắn cũng không dễ gì cho chúng ta năm năm thái bình, đành phải dùng cái chết của hắn bức Nhan Xung Vũ tấn công Trữ quốc trước. Nhân đại quân Lãng quốc tiếp cận, ta có thể mượn cơ hội này độc chưởng binh quyền, lấy ngoại trừ nội, danh chính ngôn thuận bức lão nhân thoái vị cho ta.”
Phó Hình Giản đôi mắt ngời sáng: “Khi nào động thủ?” Ý nghĩ xoay chuyển, thở dài: “Đáng tiếc lại kích khởi chiến loạn…”
Thanh âm Phó Hoài Xuyên lạnh lẽo đến không hề phập phồng: “Hiện tại vẫn chưa giết được.”
Phó Hình Giản giận tái mặt: “Chẳng lẽ ngươi còn luyến tiếc?”
Chợt thấy sát khí thoáng hiện trong mắt Phó Hoài Xuyên: “Lão nhân còn sống, tất nhớ Phó Trác Quần, nhất định không dễ để chúng ta minh đao minh thương giết hắn.” Lạnh lùng cười: “Lãng quốc Nhiếp chính vương phi cùng Tỉnh Thân sứ giả Mộc Kỳ Lân ba ngày sau sẽ đến Tĩnh Phong, đến lúc đó vừa đúng đại điển săn bắn mùa thu, chính là thời cơ tốt để mượn đao giết người.”
Mượn không phải là đao, mà là con báo tuyết Phó Hoài Xuyên nuôi dưỡng kia.
Báo tuyết đã thay đổi bộ dạng biếng nhác vô hại nằm phục dưới chân Phó Hoài Xuyên ngày đó, một đôi bích nhãn u ám lãnh khốc, bày ra tư thế sẵn sàng vuột bắn tới.
Lý Nhược Phi lưng dựa đại thụ không khỏi cười khổ. Thì ra đây chính là phương thức tử vong xứng với mình mà đêm đó Phó Hoài Xuyên nói.
Trong khoảng thời gian này, Lý Nhược Phi đã quen với việc bị thương, trị thương, vết thương khỏi được bảy tám phần, lại bị thương, biểu tình của Khổng Nhân Băng cũng từ khiếp sợ khi lần đầu chữa thương dần dần đến tê tái, gần đây lại thêm vài phần thương tiếc không đành.
Đêm đó, Lý Nhược Phi đang định ngủ, Phó Hoài Xuyên khẽ bước vào, vẻ mặt cổ quái, nói: “Nhược Phi, cùng ta tâm sự được chứ?”
Lý Nhược Phi ngồi dậy, xích sắt lay động, thản nhiên nói: “Không có gì đáng nói cả.”
Phó Hoài Xuyên chăm chú nhìn hắn, nhãn thần Lý Nhược Phi khẽ chớp động, trong cảnh giác giấu không được một tia sợ hãi.
Đầu ngón tay Phó Hoài Xuyên vuốt ve đuôi mày hắn, không ngoài dự liệu, lập tức bị Lý Nhược Phi đưa tay gạt ra.
Phó Hoài Xuyên cũng không giận, chỉ khẽ thở dài, hỏi: “Ngươi sợ ta?”
Lý Nhược Phi gật đầu, nói thẳng: “Ta sợ đau.”
Phó Hoài Xuyên thở dài, nhìn con ngươi đen nháy trong veo của hắn, thanh âm mang theo vô hạn ôn nhu lưu luyến: “Lần đầu gặp ngươi, là ở Khai Yết, lúc ấy lất phất tuyết rơi, ngươi lại khiêu khích ta, ăn không của ta một bữa cơm còn không chịu cho ta biết tên.”
“Lần đầu giao phong, đã bị ngươi bất ngờ tập kích đắc thủ, trên thảo nguyên Ngạch Luân Yến Vân Bách Kỵ ngàn con ngựa tốt toàn quân bị diệt, ta đã biết, đời này thứ ta muốn có được nhất chính là ngươi.”
“Vô luận là trên chiến trường hay trong triều đình, ta gần như vận dụng tất cả tâm cơ quyền mưu, mới đưa ngươi vào được Tứ vương phủ của ta, mềm rắn đều có, thầm mong ngươi sẽ tiếp nhận ta. Một đêm hạnh phúc nhất chính là ở phủ Thái tử, ngươi vì ta cản rượu độc, ta cõng ngươi trên nền tuyết đi một đường thật dài.”
…
…
“Lần này bắt ngươi trở về, ta vốn muốn loại bỏ dã tính kiêu ngạo của ngươi trước, ta nghĩ dù sao chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, ta sẽ từ từ thu phục ngươi.”
“Đáng tiếc…”
Lý Nhược Phi đột nhiên ngắt lời, cười nói: “Muốn giết ta rồi sao?”
Phó Hoài Xuyên trầm mặc, tia ôn nhu trong mắt biến mất, con ngươi thâm trầm, khí thế vương giả dần trở nên mãnh liệt: “Muốn thành tựu bá nghiệp đế vương, thì phải vứt bỏ được. Ngươi đã khiến ta tâm thần rối loạn, ta sẽ không tha cho ngươi được nữa.”
“Ngươi dụng binh như thần, tung hoành vô địch, Nhan Xung Vũ hiện giờ một tay nắm giữ quân quyền Lãng quốc, nhắm thẳng Trung Nguyên, mắt thấy Tĩnh Phong huynh đệ bất hòa, đến lúc Trữ quốc đại loạn, Nhan Xung Vũ tấn công Trữ quốc, giang sơn Trung Nguyên từ phía bắc Toa Hà nguy cơ trùng trùng.”
“Ngươi đã không đồng ý hai nước năm năm hòa bình, vậy ta chỉ có thể thúc đẩy trận chiến này trước khi nội loạn bùng phát. Cũng không thể thật sự dùng tam giang tuyết lãng Trữ quốc ta, gột rửa bụi đường chinh chiến thay các ngươi được.”
Lý Nhược Phi hỏi: “Khi nào?” Dung nhan trong trẻo lại lạnh lùng, càng không có một tia sợ hãi.
Phó Hoài Xuyên đẩy cửa sổ, không biết từ lúc nào, đã tí tách đổ cơn mưa nhỏ: “Một trận mưa thu một tầng lạnh lẽo, ngày mai nhớ mặt thêm y phục.” Quay đầu thấp giọng nói: “Ba ngày sau sứ giả Lãng quốc sẽ đến Tĩnh Phong, đúng lúc là đại điển săn bắn. Chắc chắn Nhan Xung Vũ lo lắng cho ngươi, bảo Vãn Vãn trở về là giả, Mộc Kỳ Lân đến thăm ngươi là thật.”
Lý Nhược Phi cười, mục quang như xuân thủy, biểu tình nhu hòa hiếm thấy, khéo miệng khẽ nhếch: “Đồ ngốc Nhan Xung Vũ…” (đột nhiên cảm thấy chỗ này thật manh Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.