Chương 44: ☽
Hạnh Dao Vị Vãn
18/05/2023
Hai người ăn chút đồ ăn ở khách điếm, phòng cũng đặt xong xuôi nhưng không lập tức về phòng nghỉ ngơi ngay, Minh Khuynh đi tiệm thuốc bốc thuốc, Yến Hạ không muốn ở một mình trong khách điếm nên đi cùng hắn.
Tiệm thuốc ở phía tây Dĩnh thành, cách khách điếm của hai người một khoảng khá xa. Hai người thả bước chầm chậm trên đường, Yến Hạ là vì không muốn đi quá nhanh, chỉ hy vọng con đường này cứ đi mãi không bao giờ hết, còn Minh Khuynh…
Yến Hạ đi sau Minh Khuynh, lén lút nhìn bóng người đi trước. Từ góc độ của nàng không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương, nàng chỉ còn cách đoán mò và im lặng nhìn bóng lưng của hắn.
"Đây là lần đầu tiên muội ra khỏi Nam Hà trấn sao?" Người đi đằng trước bỗng mở miệng đập tan sự yên lặng giữa cả hai.
Yến Hạ đang chuyên tâm chờ đợi, nghe Minh Khuynh hỏi vậy thì tỉnh táo lại gật đầu nói: "Ừ."
Minh Khuynh bất ngờ dừng bước.
Yến Hạ đi đằng sau, thấy hắn dừng lại nàng cũng dừng theo.
Minh Khuynh chờ một lúc không nghe thấy người sau lưng mình có động tĩnh gì thì hắn quay người lại, hơi bất lực mỉm cười với Yến Hạ: "Sao không lại đây?"
Yến Hạ ngây người, nàng nhỏ giọng đáp: "Huynh dừng lại tất nhiên ta cũng phải dừng lại."
Minh Khuynh cảm thấy hơi buồn cười, hắn vươn tay ra với Yến Hạ, nàng nhìn bàn tay của hắn mà thấy khó hiểu, thầm suy đoán xem hắn có ý gì. Minh Khuynh không nhúc nhích, ánh mắt dịu dàng chờ đợi nàng.
Một lúc sau, Yến Hạ vừa lưỡng lự vừa thăm dò nắm lấy bàn tay hắn.
Ngón tay của Minh Khuynh hơi lạnh nhưng Yến Hạ lại như chạm phải nước sôi định rút tay về, bàn tay Minh Khuynh hơi dùng lực, nắm tay kéo Yến Hạ tới bên cạnh mình. Lực đạo không mạnh mà dịu dàng như một thói quen, Yến Hạ cảm thấy như mình được cơn gió nhẹ nhàng đẩy lên trước, đến khi phản ứng lại nàng đã ở trước mặt Minh Khuynh. Tia nắng mặt trời rơi rớt trên người hắn, tiếng rao bán cách mấy con phố tựa như chui hết vào đầu Yến Hạ khiến nàng cứng đơ người không thể động đậy.
"Vậy là được rồi." Minh Khuynh nhìn khoảng cách giữa hai người, khẽ gật đầu nói.
Yến Hạ hoàn hồn, khó hiểu chớp mắt hỏi: "Cái gì?"
Minh Khuynh buông tay Yến Hạ, ra hiệu cho nàng đi tiếp rồi mỉm cười nói: "Đi sánh vai mới là đồng hành, nếu muội đã đồng hành cùng ta thì sao lại đi phía sau?"
"Ta…" Yến Hạ không thể nào nói toạc tâm tư của mình ra cho hắn biết. Từ ngày đầu gặp gỡ nàng đã xem hắn là người bước ra từ trong tranh vẽ, tựa ánh trăng tựa nắng xuân, luôn luôn là sự tồn tại xa vời mà nàng không dám tiếp cận.
Trong lúc Yến Hạ do dự, Minh Khuynh lại nhẹ nhàng nói: "Muội không cần phải đi sau lưng bất kỳ ai."
Yến Hạ trầm tư, cảm thấy lời Minh Khuynh còn có ẩn ý khác nhưng không đợi nàng lên tiếng, Minh Khuynh chuyển sang chuyện khác: "Muội không mang Tứ Tượng Đồ theo à?"
Yến Hạ lắc đầu: "Ta để nó lại khách điếm rồi." Theo nàng thấy, cho dù mang theo nó ra ngoài thì nó cũng đâu thể nói chuyện trước mặt dân chúng giữa đường, chi bằng cứ để nó lại trong phòng sẵn trông coi hành lý luôn.
Nàng nói lại suy nghĩ này với Minh Khuynh.
"..." Yến Hạ thỉnh thoảng mới lộ ra tính đơn thuần chưa trải sự đời này khiến Minh Khuynh buồn cười, hắn lắc đầu nói, "Muội không sợ Tứ Tượng Đồ bị trộm mất à?"
Yến Hạ chẳng hề lo: "Tứ Tượng Đồ có thể tự ứng phó."
Minh Khuynh còn muốn nói thêm gì đó nhưng ánh mắt Yến Hạ đã chuyển sang đoàn xe vừa đi qua trên đường. Hình như trong thành đang có lễ hội, một nhóm người du hành đến, nữ tử mặc váy màu sắc sặc sỡ ngồi trên đoàn xe du hành, bên cạnh còn có nữ đồng xách giỏ trúc, rải cánh hoa đầy đường. Trên đường cái náo nhiệt vô cùng, mọi người lũ lượt kéo nhau đi theo đoàn xe đó, thật là cảnh tưởng huyên náo Yến Hạ chưa bao giờ nhìn thấy.
Yến Hạ xem đến ngẩn ngơ, bước chân khựng lại lúc nào không hay.
Minh Khuynh cũng dừng lại bên cạnh nàng, im lặng không nói một câu.
Nữ tử trên xe hoa bắt đầu nhảy múa, cánh hoa đỏ bay lả tả xuống đất, có vài cánh rơi trên mái tóc của vũ nữ, tiếng nhạc hòa với tiếng cười nói của đoàn người, cả con đường chìm trong không khí huyên náo vui vẻ khiến người ta chìm đắm mà bất giác thả lỏng tinh thần.
Yến Hạ nhìn nơi náo nhiệt ấy suốt quá trình, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như ngôi sao lóe sáng trên bầu trời đêm, ánh sáng phút chốc tan ra rồi hóa thành ý cười lung linh.
Khi Yến Hạ chăm chú ngắm cảnh tưng bừng phía bên đó nàng không hề phát hiện ánh mắt Minh Khuynh vẫn luôn dừng trên người nàng, ý cười vừa hiện lên trong mắt nàng hắn cũng mỉm cười, nụ cười thật dịu dàng.
Không biết là ai hò hét lên một tiếng, người trên đường cũng hét theo, dường như đang gọi tên nữ tử trên xe hoa. Nữ tử cong môi cười, xấu hổ quay mặt đi, đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước, dần dần đi xa.
Đến khi đoàn xe biến mất ở cuối con đường, Yến Hạ mới quay đầu lại, đôi mắt lấp lánh như vì sao trên trời, nàng vui mừng nói với Minh Khuynh: "Vũ điệu đẹp thật, ta chưa từng thấy bao giờ!"
Minh Khuynh gật đầu mỉm cười, nói: "Có lẽ là phong tục của nơi này, rất nhiều thành trấn cũng có cảnh náo nhiệt như vậy, muội ở Nam Hà trấn lâu ngày nên không được xem thôi."
Yến Hạ gật đầu lia lịa, nội tâm vẫn còn đắm chìm trong khung cảnh vừa thấy, nàng hào hứng nói chuyện lúc nãy với Minh Khuynh, Minh Khuynh cũng kiên nhẫn nghe nàng nói. Một lúc sau, Yến Hạ sực nhớ ra mục đích hai người ra đường bèn ngừng ngay chủ đề này.
Minh Khuynh im lặng nhìn nàng, Yến Hạ hơi ngại ngùng nói: "Hồi nãy chúng ta nói tới đâu rồi? Tới chuyện của Tứ Tượng Đồ rồi đúng không?"
"..."
·
Chuyện lúc nãy cứ thế trôi qua, Yến Hạ không nói, Minh Khuynh cũng không nhắc nữa.
Thực ra Yến Hạ cảm thấy buồn phiền lắm.
Nàng luôn ý thức được việc vì mình chưa bao giờ rời khỏi Nam Hà trấn nên những chuyện nàng biết luôn ít hơn người khác, thế giới trong mắt nàng cũng nhỏ hơn người khác rất nhiều. Đôi lúc sẽ đem lại rắc rối cho những người bên cạnh, mà cũng chính vì vậy Yến Hạ luôn cẩn thận từng li từng tí khi ở cùng Minh Khuynh, nàng không muốn Minh Khuynh cho rằng mình là tiểu cô nương không hiểu chuyện, càng không muốn vì sự thiếu hiểu biết của mình mà tạo thêm phiền phức cho Minh Khuynh.
Nhưng bây giờ dáng vẻ khi xem một màn múa thôi cũng xem đến xuất thần của nàng lại bị Minh Khuynh trông thấy rồi.
Yến Hạ thấy mất mặt quá đi, bước chân bất giác trở nên nặng nề, thật muốn đào một cái lỗ chui xuống để che giấu gương mặt phiếm đỏ của mình.
Chuyện tới nước này nàng thấy hình tượng của mình trong mắt Minh Khuynh chắc là tiểu nha đầu chả có hiểu biết, xem náo nhiệt mà cũng vui vẻ xem nửa ngày trời.
Yến Hạ cảm thấy mình vô cùng tồi tệ.
Nàng thầm than thở trong lòng, thoáng ngước mắt lên nhìn Minh Khuynh.
Minh Khuynh đang đi bên cạnh nàng, mắt nhìn thẳng, không quay đầu nhìn Yến Hạ, nói: "Mấy tháng nữa là đến Trung Thu rồi phải không?"
Yến Hạ nhẩm tính ngày tháng, lúc các nàng rời khỏi Nam Hà trấn là còn mùa xuân, sau này đến Bắc Nghiên trang, xong lại chạy qua đây cũng mất một khoảng thời gian không ngắn. Đến ngày Trung Thu đúng là còn vài tháng nữa.
Nàng gật đầu xem như trả lời, cũng không biết Minh Khuynh có thấy không. Rất nhanh sau đó Minh Khuynh nói tiếp: "Ta nhớ vào dịp Trung Thu, Sương thành sẽ có tết Hoa Đăng, lúc đó mọi người sẽ cầm đèn lồng đi dạo chợ đêm, trên phố thứ gì cũng có, nhiều người sẽ đến bờ sông thả đèn lồng, thả đèn cầu nguyện trong rừng. Khung cảnh khi ấy còn náo nhiệt hơn lúc nãy nhiều."
"Thật ư?" Vốn dĩ đang hối hận về phản ứng thái quá của mình, nay nghe Minh Khuynh nói vậy, Yến Hạ lập tức vứt tất cả phiền não lên chín tầng mây, nàng mở to mắt nhìn Minh Khuynh như muốn kiểm chứng lời hắn nói.
Minh Khuynh không nhịn được cười, gật gật đầu.
Yến Hạ chưa vui mừng được bao lâu thì lí nhí nói: "Nhưng lúc đó ta cũng không biết mình đang ở đâu."
Hiện tại còn rất nhiều chuyện chờ nàng hoàn thành, nàng phải tìm người ở Diệp trạch, còn phải tìm tung tích cha mẹ nuôi. Mấy tháng, nàng không biết mình có thể làm tới đâu, nhưng suy cho cùng vẫn phải tiếp tục.
Minh Khuynh nhìn ánh mắt ảm đạm của Yến Hạ, nhẹ nhàng nói: "Bất kể lúc đó thế nào, nếu muội muốn đi ta sẽ đưa muội đi."
Yến Hạ sững sờ nhìn Minh Khuynh, đoàn xe huyên náo lúc nãy đã đi xa từ lâu nhưng chẳng hiểu sao Yến Hạ cảm thấy những âm thanh ong ong đó vẫn còn văng vẳng trong tai mình khiến nàng chẳng thốt nên lời.
Đến tận khi tâm trí lượn một vòng trên đường quay về thân thể, Yến Hạ mới cúi đầu cụp mắt, che giấu nụ cười không dám thể hiện quá rõ ràng trên môi, đáp: "Được."
·
Cuộc hẹn có hơi xa vời nhưng cũng đủ khắc sâu vào tim Yến Hạ. Sau đó hai người làm như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục cất bước. Yến Hạ cứ chốc lát lại ngước mắt nhìn người bên cạnh, cảm thấy chuyện vừa rồi không chân thật tí nào.
Các nàng đi một mạch đến tiệm thuốc, khi đến nơi dường như Phó Nhiên đã sớm thông báo trước với người trong tiệm nên Minh Khuynh đi vào nói mình đến từ Trường Thiện trang thì người trong tiệm thuốc liền biết mục đích của hắn, nhanh chóng cung kính giao thuốc đã chuẩn bị sẵn cho Minh Khuynh.
Lấy thuốc xong, hai người trở về khách điếm.
Con đường có dài đến mức nào cuối cùng vẫn đi đến điểm cuối, dù có luyến tiếc nhưng Yến Hạ cũng chỉ đành theo Minh Khuynh về khách điếm.
Tuy nhiên, khi Yến Hạ mở cửa phòng mình thì bất ngờ phát hiện trong phòng xuất hiện một người lạ.
Đó là một nam tử tướng mạo còn rất trẻ, hắn đang đứng trước bàn, một tay cầm quạt, một tay chạm vào Tứ Tượng Đồ đang mở ra, có vẻ như muốn lấy cuộn tranh đi.
Yến Hạ lạnh người, nhất thời nghĩ tới vô số khả năng, nàng tiến lên trước một bước, la lên: "Ngươi là ai!"
Minh Khuynh đi sau Yến Hạ, liếc qua nam tử nọ, không lên tiếng.
Nam tử nọ thấy hai người đột nhiên đi vào cũng không hề hoảng sợ, hắn chậm chạp thả tay ra, dáng vẻ vô tội sờ sờ mũi, kiên nhẫn sửa lại lời nàng: "Tiểu cô nương, đáng lẽ ngươi nên hỏi ta muốn làm gì chứ không phải hỏi tên ta."
- Hết chương 44: -
Tiệm thuốc ở phía tây Dĩnh thành, cách khách điếm của hai người một khoảng khá xa. Hai người thả bước chầm chậm trên đường, Yến Hạ là vì không muốn đi quá nhanh, chỉ hy vọng con đường này cứ đi mãi không bao giờ hết, còn Minh Khuynh…
Yến Hạ đi sau Minh Khuynh, lén lút nhìn bóng người đi trước. Từ góc độ của nàng không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương, nàng chỉ còn cách đoán mò và im lặng nhìn bóng lưng của hắn.
"Đây là lần đầu tiên muội ra khỏi Nam Hà trấn sao?" Người đi đằng trước bỗng mở miệng đập tan sự yên lặng giữa cả hai.
Yến Hạ đang chuyên tâm chờ đợi, nghe Minh Khuynh hỏi vậy thì tỉnh táo lại gật đầu nói: "Ừ."
Minh Khuynh bất ngờ dừng bước.
Yến Hạ đi đằng sau, thấy hắn dừng lại nàng cũng dừng theo.
Minh Khuynh chờ một lúc không nghe thấy người sau lưng mình có động tĩnh gì thì hắn quay người lại, hơi bất lực mỉm cười với Yến Hạ: "Sao không lại đây?"
Yến Hạ ngây người, nàng nhỏ giọng đáp: "Huynh dừng lại tất nhiên ta cũng phải dừng lại."
Minh Khuynh cảm thấy hơi buồn cười, hắn vươn tay ra với Yến Hạ, nàng nhìn bàn tay của hắn mà thấy khó hiểu, thầm suy đoán xem hắn có ý gì. Minh Khuynh không nhúc nhích, ánh mắt dịu dàng chờ đợi nàng.
Một lúc sau, Yến Hạ vừa lưỡng lự vừa thăm dò nắm lấy bàn tay hắn.
Ngón tay của Minh Khuynh hơi lạnh nhưng Yến Hạ lại như chạm phải nước sôi định rút tay về, bàn tay Minh Khuynh hơi dùng lực, nắm tay kéo Yến Hạ tới bên cạnh mình. Lực đạo không mạnh mà dịu dàng như một thói quen, Yến Hạ cảm thấy như mình được cơn gió nhẹ nhàng đẩy lên trước, đến khi phản ứng lại nàng đã ở trước mặt Minh Khuynh. Tia nắng mặt trời rơi rớt trên người hắn, tiếng rao bán cách mấy con phố tựa như chui hết vào đầu Yến Hạ khiến nàng cứng đơ người không thể động đậy.
"Vậy là được rồi." Minh Khuynh nhìn khoảng cách giữa hai người, khẽ gật đầu nói.
Yến Hạ hoàn hồn, khó hiểu chớp mắt hỏi: "Cái gì?"
Minh Khuynh buông tay Yến Hạ, ra hiệu cho nàng đi tiếp rồi mỉm cười nói: "Đi sánh vai mới là đồng hành, nếu muội đã đồng hành cùng ta thì sao lại đi phía sau?"
"Ta…" Yến Hạ không thể nào nói toạc tâm tư của mình ra cho hắn biết. Từ ngày đầu gặp gỡ nàng đã xem hắn là người bước ra từ trong tranh vẽ, tựa ánh trăng tựa nắng xuân, luôn luôn là sự tồn tại xa vời mà nàng không dám tiếp cận.
Trong lúc Yến Hạ do dự, Minh Khuynh lại nhẹ nhàng nói: "Muội không cần phải đi sau lưng bất kỳ ai."
Yến Hạ trầm tư, cảm thấy lời Minh Khuynh còn có ẩn ý khác nhưng không đợi nàng lên tiếng, Minh Khuynh chuyển sang chuyện khác: "Muội không mang Tứ Tượng Đồ theo à?"
Yến Hạ lắc đầu: "Ta để nó lại khách điếm rồi." Theo nàng thấy, cho dù mang theo nó ra ngoài thì nó cũng đâu thể nói chuyện trước mặt dân chúng giữa đường, chi bằng cứ để nó lại trong phòng sẵn trông coi hành lý luôn.
Nàng nói lại suy nghĩ này với Minh Khuynh.
"..." Yến Hạ thỉnh thoảng mới lộ ra tính đơn thuần chưa trải sự đời này khiến Minh Khuynh buồn cười, hắn lắc đầu nói, "Muội không sợ Tứ Tượng Đồ bị trộm mất à?"
Yến Hạ chẳng hề lo: "Tứ Tượng Đồ có thể tự ứng phó."
Minh Khuynh còn muốn nói thêm gì đó nhưng ánh mắt Yến Hạ đã chuyển sang đoàn xe vừa đi qua trên đường. Hình như trong thành đang có lễ hội, một nhóm người du hành đến, nữ tử mặc váy màu sắc sặc sỡ ngồi trên đoàn xe du hành, bên cạnh còn có nữ đồng xách giỏ trúc, rải cánh hoa đầy đường. Trên đường cái náo nhiệt vô cùng, mọi người lũ lượt kéo nhau đi theo đoàn xe đó, thật là cảnh tưởng huyên náo Yến Hạ chưa bao giờ nhìn thấy.
Yến Hạ xem đến ngẩn ngơ, bước chân khựng lại lúc nào không hay.
Minh Khuynh cũng dừng lại bên cạnh nàng, im lặng không nói một câu.
Nữ tử trên xe hoa bắt đầu nhảy múa, cánh hoa đỏ bay lả tả xuống đất, có vài cánh rơi trên mái tóc của vũ nữ, tiếng nhạc hòa với tiếng cười nói của đoàn người, cả con đường chìm trong không khí huyên náo vui vẻ khiến người ta chìm đắm mà bất giác thả lỏng tinh thần.
Yến Hạ nhìn nơi náo nhiệt ấy suốt quá trình, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như ngôi sao lóe sáng trên bầu trời đêm, ánh sáng phút chốc tan ra rồi hóa thành ý cười lung linh.
Khi Yến Hạ chăm chú ngắm cảnh tưng bừng phía bên đó nàng không hề phát hiện ánh mắt Minh Khuynh vẫn luôn dừng trên người nàng, ý cười vừa hiện lên trong mắt nàng hắn cũng mỉm cười, nụ cười thật dịu dàng.
Không biết là ai hò hét lên một tiếng, người trên đường cũng hét theo, dường như đang gọi tên nữ tử trên xe hoa. Nữ tử cong môi cười, xấu hổ quay mặt đi, đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước, dần dần đi xa.
Đến khi đoàn xe biến mất ở cuối con đường, Yến Hạ mới quay đầu lại, đôi mắt lấp lánh như vì sao trên trời, nàng vui mừng nói với Minh Khuynh: "Vũ điệu đẹp thật, ta chưa từng thấy bao giờ!"
Minh Khuynh gật đầu mỉm cười, nói: "Có lẽ là phong tục của nơi này, rất nhiều thành trấn cũng có cảnh náo nhiệt như vậy, muội ở Nam Hà trấn lâu ngày nên không được xem thôi."
Yến Hạ gật đầu lia lịa, nội tâm vẫn còn đắm chìm trong khung cảnh vừa thấy, nàng hào hứng nói chuyện lúc nãy với Minh Khuynh, Minh Khuynh cũng kiên nhẫn nghe nàng nói. Một lúc sau, Yến Hạ sực nhớ ra mục đích hai người ra đường bèn ngừng ngay chủ đề này.
Minh Khuynh im lặng nhìn nàng, Yến Hạ hơi ngại ngùng nói: "Hồi nãy chúng ta nói tới đâu rồi? Tới chuyện của Tứ Tượng Đồ rồi đúng không?"
"..."
·
Chuyện lúc nãy cứ thế trôi qua, Yến Hạ không nói, Minh Khuynh cũng không nhắc nữa.
Thực ra Yến Hạ cảm thấy buồn phiền lắm.
Nàng luôn ý thức được việc vì mình chưa bao giờ rời khỏi Nam Hà trấn nên những chuyện nàng biết luôn ít hơn người khác, thế giới trong mắt nàng cũng nhỏ hơn người khác rất nhiều. Đôi lúc sẽ đem lại rắc rối cho những người bên cạnh, mà cũng chính vì vậy Yến Hạ luôn cẩn thận từng li từng tí khi ở cùng Minh Khuynh, nàng không muốn Minh Khuynh cho rằng mình là tiểu cô nương không hiểu chuyện, càng không muốn vì sự thiếu hiểu biết của mình mà tạo thêm phiền phức cho Minh Khuynh.
Nhưng bây giờ dáng vẻ khi xem một màn múa thôi cũng xem đến xuất thần của nàng lại bị Minh Khuynh trông thấy rồi.
Yến Hạ thấy mất mặt quá đi, bước chân bất giác trở nên nặng nề, thật muốn đào một cái lỗ chui xuống để che giấu gương mặt phiếm đỏ của mình.
Chuyện tới nước này nàng thấy hình tượng của mình trong mắt Minh Khuynh chắc là tiểu nha đầu chả có hiểu biết, xem náo nhiệt mà cũng vui vẻ xem nửa ngày trời.
Yến Hạ cảm thấy mình vô cùng tồi tệ.
Nàng thầm than thở trong lòng, thoáng ngước mắt lên nhìn Minh Khuynh.
Minh Khuynh đang đi bên cạnh nàng, mắt nhìn thẳng, không quay đầu nhìn Yến Hạ, nói: "Mấy tháng nữa là đến Trung Thu rồi phải không?"
Yến Hạ nhẩm tính ngày tháng, lúc các nàng rời khỏi Nam Hà trấn là còn mùa xuân, sau này đến Bắc Nghiên trang, xong lại chạy qua đây cũng mất một khoảng thời gian không ngắn. Đến ngày Trung Thu đúng là còn vài tháng nữa.
Nàng gật đầu xem như trả lời, cũng không biết Minh Khuynh có thấy không. Rất nhanh sau đó Minh Khuynh nói tiếp: "Ta nhớ vào dịp Trung Thu, Sương thành sẽ có tết Hoa Đăng, lúc đó mọi người sẽ cầm đèn lồng đi dạo chợ đêm, trên phố thứ gì cũng có, nhiều người sẽ đến bờ sông thả đèn lồng, thả đèn cầu nguyện trong rừng. Khung cảnh khi ấy còn náo nhiệt hơn lúc nãy nhiều."
"Thật ư?" Vốn dĩ đang hối hận về phản ứng thái quá của mình, nay nghe Minh Khuynh nói vậy, Yến Hạ lập tức vứt tất cả phiền não lên chín tầng mây, nàng mở to mắt nhìn Minh Khuynh như muốn kiểm chứng lời hắn nói.
Minh Khuynh không nhịn được cười, gật gật đầu.
Yến Hạ chưa vui mừng được bao lâu thì lí nhí nói: "Nhưng lúc đó ta cũng không biết mình đang ở đâu."
Hiện tại còn rất nhiều chuyện chờ nàng hoàn thành, nàng phải tìm người ở Diệp trạch, còn phải tìm tung tích cha mẹ nuôi. Mấy tháng, nàng không biết mình có thể làm tới đâu, nhưng suy cho cùng vẫn phải tiếp tục.
Minh Khuynh nhìn ánh mắt ảm đạm của Yến Hạ, nhẹ nhàng nói: "Bất kể lúc đó thế nào, nếu muội muốn đi ta sẽ đưa muội đi."
Yến Hạ sững sờ nhìn Minh Khuynh, đoàn xe huyên náo lúc nãy đã đi xa từ lâu nhưng chẳng hiểu sao Yến Hạ cảm thấy những âm thanh ong ong đó vẫn còn văng vẳng trong tai mình khiến nàng chẳng thốt nên lời.
Đến tận khi tâm trí lượn một vòng trên đường quay về thân thể, Yến Hạ mới cúi đầu cụp mắt, che giấu nụ cười không dám thể hiện quá rõ ràng trên môi, đáp: "Được."
·
Cuộc hẹn có hơi xa vời nhưng cũng đủ khắc sâu vào tim Yến Hạ. Sau đó hai người làm như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục cất bước. Yến Hạ cứ chốc lát lại ngước mắt nhìn người bên cạnh, cảm thấy chuyện vừa rồi không chân thật tí nào.
Các nàng đi một mạch đến tiệm thuốc, khi đến nơi dường như Phó Nhiên đã sớm thông báo trước với người trong tiệm nên Minh Khuynh đi vào nói mình đến từ Trường Thiện trang thì người trong tiệm thuốc liền biết mục đích của hắn, nhanh chóng cung kính giao thuốc đã chuẩn bị sẵn cho Minh Khuynh.
Lấy thuốc xong, hai người trở về khách điếm.
Con đường có dài đến mức nào cuối cùng vẫn đi đến điểm cuối, dù có luyến tiếc nhưng Yến Hạ cũng chỉ đành theo Minh Khuynh về khách điếm.
Tuy nhiên, khi Yến Hạ mở cửa phòng mình thì bất ngờ phát hiện trong phòng xuất hiện một người lạ.
Đó là một nam tử tướng mạo còn rất trẻ, hắn đang đứng trước bàn, một tay cầm quạt, một tay chạm vào Tứ Tượng Đồ đang mở ra, có vẻ như muốn lấy cuộn tranh đi.
Yến Hạ lạnh người, nhất thời nghĩ tới vô số khả năng, nàng tiến lên trước một bước, la lên: "Ngươi là ai!"
Minh Khuynh đi sau Yến Hạ, liếc qua nam tử nọ, không lên tiếng.
Nam tử nọ thấy hai người đột nhiên đi vào cũng không hề hoảng sợ, hắn chậm chạp thả tay ra, dáng vẻ vô tội sờ sờ mũi, kiên nhẫn sửa lại lời nàng: "Tiểu cô nương, đáng lẽ ngươi nên hỏi ta muốn làm gì chứ không phải hỏi tên ta."
- Hết chương 44: -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.