Chương 17:
Hạnh Dao Vị Vãn
18/05/2023
Yến Hạ không ngờ trong tình huống thế này cha lớn còn gọi tên mình.
Nàng ngơ ngác giây lát rồi đáp: "Cha lớn?"
Cha lớn lau vết máu trên môi, cụp mắt mỉm cười với Yến Hạ, giọng nói yếu ớt khàn khàn nhưng mỗi một chữ đều rất rõ ràng. Y nói: "Đưa tay cho ta."
Yến Hạ hơi kinh ngạc, kèm theo khó hiểu nhưng trước nay nàng không bao giờ nghi ngờ bất kỳ quyết định gì của cha lớn, nàng tuyệt đối kính trọng và tin tưởng y giống như những cha mẹ nuôi khác. Nàng đưa tay phải ra, đặt vào tay cha lớn.
Trên tay cha lớn còn nhuốm máu, khi chạm vào Yến Hạ cảm thấy toàn thân khẽ run lên, nhưng chỉ một thoáng nàng không còn cảm nhận được nữa.
Khoảnh khắc tiếp xúc vào ngón tay lạnh lẽo của cha lớn, mọi thứ trong mắt Yến Hạ bỗng chốc biến đổi. Cả căn viện, vô số hắc y nhân, nhị nương, cha ba, cha nhỏ, tất cả đều biến mất, trước mắt nàng chỉ còn lại khoảng không hư vô vô tận.
Giống như đang trôi nổi giữa bầu trời đêm, dưới chân là ngân hà tinh đấu, muôn vàn vì sao rực sáng đêm đen, chiếu sáng tầm mắt nàng.
Trong khoảng hư không ấy, tầm mắt nàng chầm chậm đuổi theo quỹ đạo của sao trời, dường như nàng còn có thể nhìn thấy thứ ở bên ngoài bầu trời đầy sao ấy. Thứ đó đang chuyển động giữa màn đêm, cuồn cuộn, thay đổi mọi thứ.
Đó là… một ngọn lửa kim sắc.
Ngọn lửa đó dần lan rộng trong hư không, vẽ nên một bức tuyệt cảnh lộng lẫy. Tim Yến Hạ đập dồn dập, khung cảnh trước mặt thay đổi liên hồi, bức tranh kia cũng ngày càng rõ nét, mãi đến khi bức tranh hoàn toàn hiện rõ trong đầu nàng.
Nàng thì thào nói: "Xích Phượng Thần Ẩn đồ…"
Cảnh tượng trước mắt đây chính là bức họa mà nàng rất quen thuộc. Lúc mười tuổi, cha lớn đưa cho nàng một bức họa. Lúc đó nàng đã theo cha lớn học vẽ khá lâu rồi, có thể vẽ được rất nhiều bức tranh nhưng chỉ riêng bức này là khó vẽ nhất. Khi ấy, cha lớn dạy cho nàng từng nét từng nét, nàng học suốt ba tháng trời mới miễn cưỡng vẽ ra hình dáng sơ bộ, học thêm một năm nữa mới xem như khá giống bản gốc.
Bức tranh đó Yến Hạ quen thuộc vô cùng cho nên khi vừa nhìn thấy nó nàng đã nhận ra ngay.
Nhưng mà tại sao trước mắt nàng lại xuất hiện bức tranh này?
Nghi hoặc trong lòng Yến Hạ ngày càng nhiều, nhưng ngay lúc ấy, một âm thanh trầm ổn vang lên, giải đáp ngờ vực của nàng: "Đó là Xích Phượng Thần Ẩn đồ, cũng là Xích Phượng Thần Ẩn trận."
Đó là giọng cha lớn, Yến Hạ ngoái đầu nhìn quanh nhưng không thấy cha lớn đâu. Y lại nói tiếp: "Đồ là trận, trận là đồ, những thứ ta dạy con, con còn nhớ không?"
Lòng nàng thoáng động, cuối cùng cũng hiểu ra nhưng ý niệm trong lòng khiến nàng cảm thấy không dám tin. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía kim quang, dường như cảm nhận được ý niệm của nàng, kim quang cũng khẽ lay động.
"Đó là…" Yến Hạ mở to mắt, im lặng hồi lâu.
Tiếng cha lớn lại vang lên, cho người ta một cảm giác rất an tâm. Y nhẹ nhàng nói: "Bức tranh đó một mình ta không thể vẽ hết, bây giờ… ta cần con giúp ta."
Cha lớn trong mắt Yến Hạ luôn là một người yếu ớt, lúc nào cũng cần người bên cạnh chăm sóc. Nhưng bất kể lúc nào, y chưa hề yêu cầu người khác phải giúp mình. Từ trước đến nay, y luôn là sự tồn tại kiên cường, mạnh mẽ nhất, cha mẹ nuôi bọn họ biết, Yến Hạ cũng biết. Nhưng lúc này, cha lớn lại mở lời nhờ nàng giúp đỡ.
Yến Hạ bắt đầu do dự, sau đó chuyển thành bất an. Nàng quay đầu hỏi: "Con thật sự… có thể sao?"
"Con có thể."
Giọng nói ấy kiên định, không thể nghi ngờ. Y nói tiếp: "Luôn luôn có thể, từ lâu về trước con đã có thể rồi."
Lời nói của cha lớn có khả năng rửa trôi nghi hoặc trong lòng người. Yến Hạ khẽ cắn môi, buông bỏ mọi do dự, gật đầu: "Được."
Chỉ một ngày ngắn ngủi, Nam Hà trấn xảy ra quá nhiều chuyện. Yến Hạ đầy lo lắng sợ hãi nhưng khi mở mắt ra, nhìn thấy cha mẹ nuôi bọn họ chiến đấu không màng hiểm nguy, còn nàng chẳng làm được gì cả. Cảm giác bất lực đó trói buộc nàng khiến nàng càng thêm sợ hãi. Nàng muốn thay đổi thứ gì đó, muốn làm một vài việc, lúc trước nàng không làm được, nhưng hiện tại cha lớn nói với nàng rằng nàng có thể.
Nàng có thể làm gì đó cho cha mẹ nuôi họ, nàng có năng lực, thậm chí có thể thay đổi một vài chuyện.
Vậy thì, nàng phải dốc toàn lực.
Yến Hạ nhìn chằm chằm kim quang ở đằng xa, tâm ý khẽ động, kim quang kia cũng chuyển động theo ý niệm của nàng.
Kim quang xuyên qua màn đêm và sao trời, ngọn lửa bừng cháy ngày càng mãnh liệt, khuếch đại trên bầu trời, dần dần thành hình rồi bay vút ra ngoài, nhuộm đỏ cả bầu trời sao. Cuối cùng, ngọn lửa dệt thành một bức họa thật lớn, hình ảnh một con phượng hoàng đang sải cánh bay lên bầu trời.
Đôi mắt Yến Hạ lập lòe ánh sáng, nàng điều khiển ánh lửa vẽ nét cuối cùng xuống đuôi phượng hoàng. Nét bút vừa đặt xuống, bức tranh trước mắt thoáng chốc trở nên linh động. Tiếng phượng hoàng vang vọng cửu tiêu, một con phượng hoàng đỏ rực ánh lửa xông thẳng lên trời, ánh sáng rọi xuống bốn bề, ngay sau đó, mọi thứ xung quanh ào ào sụp đổ.
Động tĩnh này làm Yến Hạ bừng tỉnh khỏi hư không, nàng quay đầu nhìn xung quanh mình, căn viện đang rung lắc dữ dội, ánh lửa khổng lồ bao trùm toàn bộ căn viện, cát bụi và khói lửa rơi đầy xuống đất, bức tường kim sắc quanh viện cũng ngày càng sáng. Giữa bão táp, căn viện rung lắc như sắp đổ, ngọn lửa hừng hực trên kia như muốn nuốt chửng nó bất cứ lúc nào.
Yến Hạ sực nhớ ra điều gì, nàng quay đầu nhìn cha lớn, y vẫn đang nắm tay nàng, thấy Yến Hạ nhìn mình, y từ từ buông tay, sờ đầu nàng, thấp giọng nói: "Yến Hạ, chúng ta không thể ở bên con được nữa."
Yến Hạ chưa từng nghĩ có một ngày sẽ nghe cha mẹ nuôi họ nói những lời thế này, nàng chưa thể lập tức hiểu ngay ý cha lớn. Yến Hạ lặp lại câu ấy vô số lần, cuối cùng mới lẩm bẩm hỏi: "... Sao ạ?"
Bên phía Quỷ Môn, người dưới tán cây hình như đã nhìn thấu ý đồ của cha lớn, giọng điệu ẩn chứa cơn thịnh nộ khó nhận ra, lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn dùng tính mạng của mình ngăn cản bọn ta? Các ngươi có thể cản được bao lâu? Điên rồi à? Muốn đồng vu quy tận với bọn ta ư?"
Cha lớn không trả lời câu hỏi của Yến Hạ cũng không quan tâm đám người Quỷ Môn lăm le xuất thủ. Y nói với các cha mẹ nuôi còn lại: "Có chuyện gì, nói ngắn gọn đi."
Bọn họ biết sớm muộn ngày này cũng tới, dù trong mắt có chút không nỡ nhưng nhiều hơn vẫn là tiêu sái.
Thấy Yến Hạ mờ mịt, hoang mang nhìn mình, nhị nương mỉm cười, dùng giọng điệu dịu dàng nhất từ trước đến nay nói: "Đừng lo, có khi ngày nào đó chúng ta lại trở về thì sao, chỉ cần chúng ta còn sống… nhất định sẽ về tìm con."
Nhị nương nói xong, ánh mắt dời sang cha ba. Yến Hạ hoảng hốt không biết phải làm sao, nàng ngơ ngác nhìn theo nhị nương. Cha ba bất lực mỉm cười, há miệng nói: "A…"
"Được rồi được rồi, câm thì đừng cố nữa, để ta nói cho." Cha nhỏ mất kiên nhẫn ngắt lời cha ba. Y ôm đàn đi đến trước mặt nàng, cúi người nói: "Yến Hạ, con nghe đây, con không thể tiếp tục ở lại đây nữa, dù bọn người Quỷ Môn sẽ không tìm tới con nữa nhưng không thể bảo đảm những kẻ khác không mò tới. Con rời khỏi đây, đi Dĩnh Thành ở phía đông, tìm Diệp trạch, ở đó con sẽ biết được tất cả những gì con muốn biết."
Cha ba trơ mắt nhìn hai người nói chuyện, trong lòng có lời muốn nói nhưng chỉ có thể không cam lòng "a" lên.
Cha nhỏ phất tay, làm ngơ y, tiếp tục căn dặn Yến Hạ: "Con phải biết, mặc dù bọn ta không thể ở bên con nữa nhưng sau này… nếu bọn ta còn có thể quay về, cha nhỏ ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám bắt nạt con."
Ánh lửa ngày càng mãnh liệt như muốn thiêu đốt tất thảy. Đám người Quỷ Môn phát ra những âm thanh hỗn loạn, cha lớn liếc nhìn rồi quay đầu nói: "Lão tứ, động thủ thôi."
"Khoan đã." Cha nhỏ vẫn chưa yên tâm, y đáp lời cha lớn xong thì quay đầu lại, tuy ánh mắt không có tiêu cự nhưng Yến Hạ cảm thấy mình có thể nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt y. Cha nhỏ mỉm cười, biểu cảm phức tạp, đè thấp giọng nói: "Còn nữa… nếu gặp được người mình thích, vậy thì cứ thích đi."
Dứt lời, cha nhỏ vò đầu Yến Hạ, sau đó đứng lên, quay người đi về phía ánh lửa.
Từ lúc các cha mẹ nuôi lên tiếng dặn dò nàng, Yến Hạ không hề mở miệng nói câu nào. Nàng đứng lặng tại chỗ như người mất hồn, bất lực hơn bất cứ lúc nào, nước mắt lăn dài xuống má.
"Chăm sóc tốt cho bản thân, đừng khiến chúng ta lo lắng." Cuối cùng, cha lớn nói. Sau đó, nhị nương dìu y hướng về phía ánh lửa nồng đậm nhất trong viện.
Cha ba không thể nói chuyện cuối cùng cũng tìm được cơ hội, y nhìn Yến Hạ rồi mỉm cười, bất lực vẫy vẫy tay với nàng.
Bốn bóng người đồng thời chìm vào trong ánh lửa, những đóm lửa nho nhỏ xung quanh dần hội tụ, ngọn lửa dâng cao hóa thành phượng hoàng kim sắc to lớn. Tiếng kêu của phượng hoàng vang vọng trời xanh, đốt cháy tất cả xung quanh nó, cái đuôi dài vươn cao lên bầu trời, ánh lửa nhuộm đỏ cả vùng trời.
Cảnh tượng cuối cùng Yến Hạ nhìn thấy chính là như thế.
Một khắc sau đó, lông đuôi phượng hoàng lướt qua, Yến Hạ chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng như có một luồng sức mạnh nào đó bao bọc lấy nàng, nàng không thể động đậy, không thể vùng vẫy. Đến khi sức mạnh đó tan đi, trả lại một căn viện quen thuộc, mang theo những người nàng thân thuộc nhất. Căn viện này, cùng tất cả những gì nàng từng có đều hóa thành tro bụi trong ngọn liệt hỏa phượng hoàng. Phút chốc, biến mất không còn tăm hơi.
Biến mất cả rồi.
Yến Hạ suy sụp ngồi trong đống tro tàn, cúi đầu nhìn mảnh đất cháy đen trước mắt. Nơi đây từng là chốn quay về duy nhất của nàng trên thế gian này, nhưng hiện tại… Không còn gì nữa.
Đến bây giờ nàng vẫn chưa thể hoàn hồn, càng không thể nào tin được, chỉ trong một đêm mọi thứ lại trở nên như vậy.
Nàng không dám tin mình đã mất đi những người thân quan trọng nhất, lẻ loi một mình.
Giữa trời đất dường như chỉ còn mình nàng.
Mãi đến khi tiếng bước chân truyền đến, một bóng người chầm chậm bước ra từ sau bức tường.
Yến Hạ nhớ tới những lời cha mẹ nuôi mới nói khi nãy, nàng vội vàng chống người đứng dậy, quay đầu gọi: "Cha nhỏ!"
Nhưng ngay sau đó, ý cười vừa mới lóe lên trong mắt Yến Hạ tan biến ngay tức khắc. Nàng cứng đơ người, nhìn người đang đi tới, trái tim lần nữa chìm xuống đáy vực.
Người trước mặt là Bích Nhãn.
Trong trận chiến ban nãy, Bích Nhãn không hiểu vì sao đột nhiên biến mất. Bây giờ cả Quỷ Môn đều bị cuốn vào trận pháp kia, chỉ có người này… lại xuất hiện ở đây.
Trông thấy Yến Hạ, ánh mắt Bích Nhãn trầm xuống, nàng ta cất từng bước chân tới gần Yến Hạ, cười lạnh nói: "Thì ra là tiểu cô nương nhà ngươi, Văn Bắc Vân rốt cuộc là gì của ngươi?"
Yến Hạ không biết Văn Bắc Vân mà nàng ta nói là ai, cũng không có hơi sức suy ngẫm về người đó. Vừa trải qua quá nhiều chuyện, lòng này đã loạn thành một mớ, không biết phải đi đâu về đâu, cũng không biết đối mặt với người này nàng có mất luôn cơ hội chọn lựa được đi đâu về đâu.
Bích Nhãn ép sát tới, giọng điệu nhạo báng nói: "Lúc nãy có bọn người Yến Lan Đình bảo vệ ngươi, bây giờ thì sao? Ngươi tưởng còn có người bảo vệ ngươi?"
Trong lúc nói những lời này, tay phải nàng ta đã đặt trên chuôi đao, chuẩn bị ra tay.
Nhưng lúc này, trong gió truyền đến tiếng lá rơi, Bích Nhãn khẽ nhướng mày nhìn ra sau lưng Yến Hạ. Vừa nhìn, động tác của nàng ta khựng lại.
Khoảng đất trống phía sau là một căn viện không một bóng người, trong viện mọc một cây hòe cổ xưa, đã lâu không có người chăm sóc, cành cây lá cây um tùm vươn cao quá đầu tường tạo thành bóng râm trên mặt đất. Đương lúc xuân phân, hoa hòe nở rộ, cánh hoa màu tuyết trắng cùng những tán lá xanh rơi lả tả trong gió.
Ở đầu đường bên đó, nơi cây hòe nở hoa có một người đang đứng.
Người đó mặc y bào xanh, gương mặt tuấn dật, sáng trong như ánh trăng.
- Hết chương 17: -
Nàng ngơ ngác giây lát rồi đáp: "Cha lớn?"
Cha lớn lau vết máu trên môi, cụp mắt mỉm cười với Yến Hạ, giọng nói yếu ớt khàn khàn nhưng mỗi một chữ đều rất rõ ràng. Y nói: "Đưa tay cho ta."
Yến Hạ hơi kinh ngạc, kèm theo khó hiểu nhưng trước nay nàng không bao giờ nghi ngờ bất kỳ quyết định gì của cha lớn, nàng tuyệt đối kính trọng và tin tưởng y giống như những cha mẹ nuôi khác. Nàng đưa tay phải ra, đặt vào tay cha lớn.
Trên tay cha lớn còn nhuốm máu, khi chạm vào Yến Hạ cảm thấy toàn thân khẽ run lên, nhưng chỉ một thoáng nàng không còn cảm nhận được nữa.
Khoảnh khắc tiếp xúc vào ngón tay lạnh lẽo của cha lớn, mọi thứ trong mắt Yến Hạ bỗng chốc biến đổi. Cả căn viện, vô số hắc y nhân, nhị nương, cha ba, cha nhỏ, tất cả đều biến mất, trước mắt nàng chỉ còn lại khoảng không hư vô vô tận.
Giống như đang trôi nổi giữa bầu trời đêm, dưới chân là ngân hà tinh đấu, muôn vàn vì sao rực sáng đêm đen, chiếu sáng tầm mắt nàng.
Trong khoảng hư không ấy, tầm mắt nàng chầm chậm đuổi theo quỹ đạo của sao trời, dường như nàng còn có thể nhìn thấy thứ ở bên ngoài bầu trời đầy sao ấy. Thứ đó đang chuyển động giữa màn đêm, cuồn cuộn, thay đổi mọi thứ.
Đó là… một ngọn lửa kim sắc.
Ngọn lửa đó dần lan rộng trong hư không, vẽ nên một bức tuyệt cảnh lộng lẫy. Tim Yến Hạ đập dồn dập, khung cảnh trước mặt thay đổi liên hồi, bức tranh kia cũng ngày càng rõ nét, mãi đến khi bức tranh hoàn toàn hiện rõ trong đầu nàng.
Nàng thì thào nói: "Xích Phượng Thần Ẩn đồ…"
Cảnh tượng trước mắt đây chính là bức họa mà nàng rất quen thuộc. Lúc mười tuổi, cha lớn đưa cho nàng một bức họa. Lúc đó nàng đã theo cha lớn học vẽ khá lâu rồi, có thể vẽ được rất nhiều bức tranh nhưng chỉ riêng bức này là khó vẽ nhất. Khi ấy, cha lớn dạy cho nàng từng nét từng nét, nàng học suốt ba tháng trời mới miễn cưỡng vẽ ra hình dáng sơ bộ, học thêm một năm nữa mới xem như khá giống bản gốc.
Bức tranh đó Yến Hạ quen thuộc vô cùng cho nên khi vừa nhìn thấy nó nàng đã nhận ra ngay.
Nhưng mà tại sao trước mắt nàng lại xuất hiện bức tranh này?
Nghi hoặc trong lòng Yến Hạ ngày càng nhiều, nhưng ngay lúc ấy, một âm thanh trầm ổn vang lên, giải đáp ngờ vực của nàng: "Đó là Xích Phượng Thần Ẩn đồ, cũng là Xích Phượng Thần Ẩn trận."
Đó là giọng cha lớn, Yến Hạ ngoái đầu nhìn quanh nhưng không thấy cha lớn đâu. Y lại nói tiếp: "Đồ là trận, trận là đồ, những thứ ta dạy con, con còn nhớ không?"
Lòng nàng thoáng động, cuối cùng cũng hiểu ra nhưng ý niệm trong lòng khiến nàng cảm thấy không dám tin. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía kim quang, dường như cảm nhận được ý niệm của nàng, kim quang cũng khẽ lay động.
"Đó là…" Yến Hạ mở to mắt, im lặng hồi lâu.
Tiếng cha lớn lại vang lên, cho người ta một cảm giác rất an tâm. Y nhẹ nhàng nói: "Bức tranh đó một mình ta không thể vẽ hết, bây giờ… ta cần con giúp ta."
Cha lớn trong mắt Yến Hạ luôn là một người yếu ớt, lúc nào cũng cần người bên cạnh chăm sóc. Nhưng bất kể lúc nào, y chưa hề yêu cầu người khác phải giúp mình. Từ trước đến nay, y luôn là sự tồn tại kiên cường, mạnh mẽ nhất, cha mẹ nuôi bọn họ biết, Yến Hạ cũng biết. Nhưng lúc này, cha lớn lại mở lời nhờ nàng giúp đỡ.
Yến Hạ bắt đầu do dự, sau đó chuyển thành bất an. Nàng quay đầu hỏi: "Con thật sự… có thể sao?"
"Con có thể."
Giọng nói ấy kiên định, không thể nghi ngờ. Y nói tiếp: "Luôn luôn có thể, từ lâu về trước con đã có thể rồi."
Lời nói của cha lớn có khả năng rửa trôi nghi hoặc trong lòng người. Yến Hạ khẽ cắn môi, buông bỏ mọi do dự, gật đầu: "Được."
Chỉ một ngày ngắn ngủi, Nam Hà trấn xảy ra quá nhiều chuyện. Yến Hạ đầy lo lắng sợ hãi nhưng khi mở mắt ra, nhìn thấy cha mẹ nuôi bọn họ chiến đấu không màng hiểm nguy, còn nàng chẳng làm được gì cả. Cảm giác bất lực đó trói buộc nàng khiến nàng càng thêm sợ hãi. Nàng muốn thay đổi thứ gì đó, muốn làm một vài việc, lúc trước nàng không làm được, nhưng hiện tại cha lớn nói với nàng rằng nàng có thể.
Nàng có thể làm gì đó cho cha mẹ nuôi họ, nàng có năng lực, thậm chí có thể thay đổi một vài chuyện.
Vậy thì, nàng phải dốc toàn lực.
Yến Hạ nhìn chằm chằm kim quang ở đằng xa, tâm ý khẽ động, kim quang kia cũng chuyển động theo ý niệm của nàng.
Kim quang xuyên qua màn đêm và sao trời, ngọn lửa bừng cháy ngày càng mãnh liệt, khuếch đại trên bầu trời, dần dần thành hình rồi bay vút ra ngoài, nhuộm đỏ cả bầu trời sao. Cuối cùng, ngọn lửa dệt thành một bức họa thật lớn, hình ảnh một con phượng hoàng đang sải cánh bay lên bầu trời.
Đôi mắt Yến Hạ lập lòe ánh sáng, nàng điều khiển ánh lửa vẽ nét cuối cùng xuống đuôi phượng hoàng. Nét bút vừa đặt xuống, bức tranh trước mắt thoáng chốc trở nên linh động. Tiếng phượng hoàng vang vọng cửu tiêu, một con phượng hoàng đỏ rực ánh lửa xông thẳng lên trời, ánh sáng rọi xuống bốn bề, ngay sau đó, mọi thứ xung quanh ào ào sụp đổ.
Động tĩnh này làm Yến Hạ bừng tỉnh khỏi hư không, nàng quay đầu nhìn xung quanh mình, căn viện đang rung lắc dữ dội, ánh lửa khổng lồ bao trùm toàn bộ căn viện, cát bụi và khói lửa rơi đầy xuống đất, bức tường kim sắc quanh viện cũng ngày càng sáng. Giữa bão táp, căn viện rung lắc như sắp đổ, ngọn lửa hừng hực trên kia như muốn nuốt chửng nó bất cứ lúc nào.
Yến Hạ sực nhớ ra điều gì, nàng quay đầu nhìn cha lớn, y vẫn đang nắm tay nàng, thấy Yến Hạ nhìn mình, y từ từ buông tay, sờ đầu nàng, thấp giọng nói: "Yến Hạ, chúng ta không thể ở bên con được nữa."
Yến Hạ chưa từng nghĩ có một ngày sẽ nghe cha mẹ nuôi họ nói những lời thế này, nàng chưa thể lập tức hiểu ngay ý cha lớn. Yến Hạ lặp lại câu ấy vô số lần, cuối cùng mới lẩm bẩm hỏi: "... Sao ạ?"
Bên phía Quỷ Môn, người dưới tán cây hình như đã nhìn thấu ý đồ của cha lớn, giọng điệu ẩn chứa cơn thịnh nộ khó nhận ra, lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn dùng tính mạng của mình ngăn cản bọn ta? Các ngươi có thể cản được bao lâu? Điên rồi à? Muốn đồng vu quy tận với bọn ta ư?"
Cha lớn không trả lời câu hỏi của Yến Hạ cũng không quan tâm đám người Quỷ Môn lăm le xuất thủ. Y nói với các cha mẹ nuôi còn lại: "Có chuyện gì, nói ngắn gọn đi."
Bọn họ biết sớm muộn ngày này cũng tới, dù trong mắt có chút không nỡ nhưng nhiều hơn vẫn là tiêu sái.
Thấy Yến Hạ mờ mịt, hoang mang nhìn mình, nhị nương mỉm cười, dùng giọng điệu dịu dàng nhất từ trước đến nay nói: "Đừng lo, có khi ngày nào đó chúng ta lại trở về thì sao, chỉ cần chúng ta còn sống… nhất định sẽ về tìm con."
Nhị nương nói xong, ánh mắt dời sang cha ba. Yến Hạ hoảng hốt không biết phải làm sao, nàng ngơ ngác nhìn theo nhị nương. Cha ba bất lực mỉm cười, há miệng nói: "A…"
"Được rồi được rồi, câm thì đừng cố nữa, để ta nói cho." Cha nhỏ mất kiên nhẫn ngắt lời cha ba. Y ôm đàn đi đến trước mặt nàng, cúi người nói: "Yến Hạ, con nghe đây, con không thể tiếp tục ở lại đây nữa, dù bọn người Quỷ Môn sẽ không tìm tới con nữa nhưng không thể bảo đảm những kẻ khác không mò tới. Con rời khỏi đây, đi Dĩnh Thành ở phía đông, tìm Diệp trạch, ở đó con sẽ biết được tất cả những gì con muốn biết."
Cha ba trơ mắt nhìn hai người nói chuyện, trong lòng có lời muốn nói nhưng chỉ có thể không cam lòng "a" lên.
Cha nhỏ phất tay, làm ngơ y, tiếp tục căn dặn Yến Hạ: "Con phải biết, mặc dù bọn ta không thể ở bên con nữa nhưng sau này… nếu bọn ta còn có thể quay về, cha nhỏ ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám bắt nạt con."
Ánh lửa ngày càng mãnh liệt như muốn thiêu đốt tất thảy. Đám người Quỷ Môn phát ra những âm thanh hỗn loạn, cha lớn liếc nhìn rồi quay đầu nói: "Lão tứ, động thủ thôi."
"Khoan đã." Cha nhỏ vẫn chưa yên tâm, y đáp lời cha lớn xong thì quay đầu lại, tuy ánh mắt không có tiêu cự nhưng Yến Hạ cảm thấy mình có thể nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt y. Cha nhỏ mỉm cười, biểu cảm phức tạp, đè thấp giọng nói: "Còn nữa… nếu gặp được người mình thích, vậy thì cứ thích đi."
Dứt lời, cha nhỏ vò đầu Yến Hạ, sau đó đứng lên, quay người đi về phía ánh lửa.
Từ lúc các cha mẹ nuôi lên tiếng dặn dò nàng, Yến Hạ không hề mở miệng nói câu nào. Nàng đứng lặng tại chỗ như người mất hồn, bất lực hơn bất cứ lúc nào, nước mắt lăn dài xuống má.
"Chăm sóc tốt cho bản thân, đừng khiến chúng ta lo lắng." Cuối cùng, cha lớn nói. Sau đó, nhị nương dìu y hướng về phía ánh lửa nồng đậm nhất trong viện.
Cha ba không thể nói chuyện cuối cùng cũng tìm được cơ hội, y nhìn Yến Hạ rồi mỉm cười, bất lực vẫy vẫy tay với nàng.
Bốn bóng người đồng thời chìm vào trong ánh lửa, những đóm lửa nho nhỏ xung quanh dần hội tụ, ngọn lửa dâng cao hóa thành phượng hoàng kim sắc to lớn. Tiếng kêu của phượng hoàng vang vọng trời xanh, đốt cháy tất cả xung quanh nó, cái đuôi dài vươn cao lên bầu trời, ánh lửa nhuộm đỏ cả vùng trời.
Cảnh tượng cuối cùng Yến Hạ nhìn thấy chính là như thế.
Một khắc sau đó, lông đuôi phượng hoàng lướt qua, Yến Hạ chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng như có một luồng sức mạnh nào đó bao bọc lấy nàng, nàng không thể động đậy, không thể vùng vẫy. Đến khi sức mạnh đó tan đi, trả lại một căn viện quen thuộc, mang theo những người nàng thân thuộc nhất. Căn viện này, cùng tất cả những gì nàng từng có đều hóa thành tro bụi trong ngọn liệt hỏa phượng hoàng. Phút chốc, biến mất không còn tăm hơi.
Biến mất cả rồi.
Yến Hạ suy sụp ngồi trong đống tro tàn, cúi đầu nhìn mảnh đất cháy đen trước mắt. Nơi đây từng là chốn quay về duy nhất của nàng trên thế gian này, nhưng hiện tại… Không còn gì nữa.
Đến bây giờ nàng vẫn chưa thể hoàn hồn, càng không thể nào tin được, chỉ trong một đêm mọi thứ lại trở nên như vậy.
Nàng không dám tin mình đã mất đi những người thân quan trọng nhất, lẻ loi một mình.
Giữa trời đất dường như chỉ còn mình nàng.
Mãi đến khi tiếng bước chân truyền đến, một bóng người chầm chậm bước ra từ sau bức tường.
Yến Hạ nhớ tới những lời cha mẹ nuôi mới nói khi nãy, nàng vội vàng chống người đứng dậy, quay đầu gọi: "Cha nhỏ!"
Nhưng ngay sau đó, ý cười vừa mới lóe lên trong mắt Yến Hạ tan biến ngay tức khắc. Nàng cứng đơ người, nhìn người đang đi tới, trái tim lần nữa chìm xuống đáy vực.
Người trước mặt là Bích Nhãn.
Trong trận chiến ban nãy, Bích Nhãn không hiểu vì sao đột nhiên biến mất. Bây giờ cả Quỷ Môn đều bị cuốn vào trận pháp kia, chỉ có người này… lại xuất hiện ở đây.
Trông thấy Yến Hạ, ánh mắt Bích Nhãn trầm xuống, nàng ta cất từng bước chân tới gần Yến Hạ, cười lạnh nói: "Thì ra là tiểu cô nương nhà ngươi, Văn Bắc Vân rốt cuộc là gì của ngươi?"
Yến Hạ không biết Văn Bắc Vân mà nàng ta nói là ai, cũng không có hơi sức suy ngẫm về người đó. Vừa trải qua quá nhiều chuyện, lòng này đã loạn thành một mớ, không biết phải đi đâu về đâu, cũng không biết đối mặt với người này nàng có mất luôn cơ hội chọn lựa được đi đâu về đâu.
Bích Nhãn ép sát tới, giọng điệu nhạo báng nói: "Lúc nãy có bọn người Yến Lan Đình bảo vệ ngươi, bây giờ thì sao? Ngươi tưởng còn có người bảo vệ ngươi?"
Trong lúc nói những lời này, tay phải nàng ta đã đặt trên chuôi đao, chuẩn bị ra tay.
Nhưng lúc này, trong gió truyền đến tiếng lá rơi, Bích Nhãn khẽ nhướng mày nhìn ra sau lưng Yến Hạ. Vừa nhìn, động tác của nàng ta khựng lại.
Khoảng đất trống phía sau là một căn viện không một bóng người, trong viện mọc một cây hòe cổ xưa, đã lâu không có người chăm sóc, cành cây lá cây um tùm vươn cao quá đầu tường tạo thành bóng râm trên mặt đất. Đương lúc xuân phân, hoa hòe nở rộ, cánh hoa màu tuyết trắng cùng những tán lá xanh rơi lả tả trong gió.
Ở đầu đường bên đó, nơi cây hòe nở hoa có một người đang đứng.
Người đó mặc y bào xanh, gương mặt tuấn dật, sáng trong như ánh trăng.
- Hết chương 17: -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.