Chương 27:
Hạnh Dao Vị Vãn
18/05/2023
Nghe Phó Nhiên hỏi, Yến Hạ định đáp lại nhưng lời đến bên miệng lại chần chừ không thể nói ra.
Hắn là ai?
Trong mắt Yến Hạ, hắn là Tô Khuynh là cầm sư trong tửu lâu ở Nam Hà trấn, là một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Nhưng hai ngày qua, phản ứng của mọi người đều nói với nàng không phải như vậy.
Tô Khuynh có thân phận gì, có quá khứ ra sao, Yến Hạ không hề được biết, nàng chỉ biết hắn tuyệt đối không phải một cầm sư bình thường.
Nhận ra nét chần chừ qua sự im lặng không nói của Yến Hạ, Phó Nhiên bật cười, nói: "Quả nhiên ngươi cũng đoán được một ít, nếu đã vậy ngươi còn lo cái gì, hắn đấy à, chắc là người không sợ bị liên lụy nhất trên đời này."
"Nhưng mà…" Yến Hạ muốn nói lại thôi, không tán đồng với suy nghĩ của Phó Nhiên.
Phó Nhiên tò mò: "Hả?"
Yến Hạ thấp giọng nói: "Nhưng dù là người mạnh tới cỡ nào cũng sẽ bị thương, cha lớn, nhị nương, cha ba và cha nhỏ đều rất lợi hại nhưng bây giờ tung tích còn không rõ. Dù Tô Khuynh công tử có thân phận gì, dù huynh ấy đã học qua võ học hay chưa, ta… ta vẫn không muốn thấy huynh ấy bị thương."
Những lời này của Yến Hạ khiến Phó Nhiên rơi vào trầm mặc hồi lâu, Yến Hạ cảm thấy người đằng sau bình phong đang đánh giá nàng, nàng không biết liệu hắn có nhìn rõ mình hay không. Nàng căng thẳng nghĩ vậy cho đến khi người đó bật cười, ý vị sâu xa nói: "Thật không ngờ đấy."
Câu "thật không ngờ" này làm Yến Hạ nhất thời hoang mang, lát sau nàng mới nghe Phó Nhiên nói tiếp: "Ngươi nói đúng, cho dù là người mạnh mẽ cỡ nào cũng sẽ bị thương, sẽ chết, Tô Khuynh cũng như vậy." Giọng nói vừa mang ý cười vừa thêm chút cảm thán, "Không ngờ ngươi lại nói được những lời thế này."
"Phó Nhiên công tử?" Yến Hạ không hiểu ý hắn bèn hỏi.
Phó Nhiên hơi khựng lại chốc lát rồi lập tức cười nói: "Ngươi biết Tô Khuynh là ai không?"
Đây là lần thứ hai hắn hỏi câu này, câu trước là để hỏi, còn câu này là để đáp.
Phó Nhiên kể chuyện như không biết mệt, hình như đã quên mất ngoài cửa còn một Tuân Chu đang chờ hắn đưa bọn họ trở về Bắc Nghiên trang. Không đợi Yến Hạ trả lời hắn bắt đầu luôn câu chuyện đó: "Ngươi từng nghe đến bát đại thế gia chưa?"
Bát đại thế gia từng xuất hiện trong câu chuyện của cha nhỏ.
Theo như cha nhỏ kể đó là tám gia tộc cổ xưa tồn tại ở Trung Nguyên từ lâu đời, tuy rằng họ không thuộc về bất cứ thế lực nào của tam môn thất phái nhưng hậu nhân của họ lại có địa vị mang tầm ảnh hưởng rất lớn trong tam môn thất phái. Tiểu sử bát đại gia tộc sâu xa, người người tôn kính, mà một điểm quan trọng nhất đó là họ rất giàu.
Điểm này từng khiến Yến Hạ sống trong nghèo khổ từ nhỏ vô cùng ngưỡng mộ, còn theo đuôi cha nhỏ hỏi có phải thiếu gia và tiểu thư trong các gia tộc đó mỗi ngày đều được ăn một trăm cái bánh hoa quế đường không.
Sau này Yến Hạ mới biết bánh hoa quế đường không liên quan gì hết, nhưng hậu nhân của bát đại thế gia đích thực là lớp trẻ mạnh mẽ nhất trong giới Trung Nguyên. Thuở nhỏ họ đã được sống trong môi trường tốt nhất, bái nhập môn phái tốt nhất, học võ học tốt nhất, họ có tất cả những gì mà người khác hâm mộ nên cũng phải gánh vác tất cả những gì phải gánh. Dù nói thế nào, truyền nhân của bát đại thế gia vĩnh viễn nổi bật nhất trong đám người.
Nghĩ tới đây, Yến Hạ nhìn Phó Nhiên, khẽ gật đầu: "Ta có nghe qua bát đại thế gia."
Phó Nhiên rất hài lòng gật đầu, cười nói: "Ta là thiếu chủ Phó gia trong bát đại thế gia."
Lời nói không hề che giấu sự kiêu ngạo tùy ý.
Mấy thiếu nữ đánh đàn bên kia cũng thức thời đổi điệu khúc, tiếng đàn cao vút, phối hợp hoàn mỹ với câu nói của Phó Nhiên, khí thế vì vậy cũng tăng lên nhiều.
Yến Hạ: "..." Nàng nào có ngờ thì ra trước đó Phó Nhiên nói nhiều thế kia chỉ để cuối cùng nói ra câu này.
Hên là Phó Nhiên nhanh chóng nói tiếp: "Tô Khuynh cũng là hậu nhân của bát đại thế gia."
Lần này Yến Hạ kinh ngạc không nhẹ, nàng đứng bật dậy, mũi chân đá trúng chân bàn gỗ, suýt chút làm đổ chén trá trên bàn. Yến Hạ vội vàng đỡ chén trà, tâm hồn lại treo trên chuyện của Tô Khuynh. Đặt chén trà yên ổn lên bàn nàng lập tức hỏi Phó Nhiên: "Huynh ấy là… hậu nhân bát đại thế gia?"
Nhưng bát đại thế gia không có họ Tô.
Thân là công tử bát đại thế gia sao hắn không ở lại gia tộc mà một mình đến trấn nhỏ xa xôi giữa núi làm một cầm sư bình thường ở tửu lâu.
"Bởi vì xảy ra chút chuyện không hay, nguyên nhân cũng giống như chuyện của Ngũ đạo, vì không có chút đạo nghĩa." Phó Nhiên nhàn nhạt nói, giọng điệu sau đó lại trở nên nặng nề, "Hắn đã bị trục xuất khỏi gia môn."
Yến Hạ không ngờ mình sẽ nghe được một đáp án thế này.
Nàng chợt nhớ không lâu về trước, sau khi cha mẹ nuôi biến mất, Tô Khuynh giữ nàng ở lại nhà hắn, nhằm an ủi nàng khỏi những chuyện vừa mới xảy ra, hắn đã kể lại chuyện xưa của mình cho nàng nghe. Hắn nói từng xảy ra vài chuyện không hay, hắn không còn nơi để về, cuối cùng một vị tiền bối thu nhận hắn, giấu giếm tất cả mọi người chăm sóc hắn để hắn được sống tiếp.
Lúc đó hắn chỉ nói ngắn gọn vài câu, nay nghĩ lại có lẽ khoảng thời gian Tô Khuynh nói khi đó là khi hắn bị trục xuất khỏi gia tộc.
Nhưng tại sao hắn bị trục xuất khỏi gia môn? Sau đó lại xảy ra chuyện gì?
Yến Hạ nóng lòng muốn biết nhưng ngay lúc này, tiếng lật sách trong phòng bỗng dừng lại, Phó Nhiên "A" lên một tiếng, cười nói: "Tốt quá, tìm thấy rồi."
Yến Hạ đổi sắc mặt, nàng cảm thấy Phó Nhiên nói chuyện rất tùy hứng khiến người ta không đoán được hắn muốn nói gì.
Phó Nhiên biết tại sao Yến Hạ yên lặng như vậy, hắn vẫy tay gọi nha hoàn, thiếu nữ tên Linh Nhi đánh đàn kia thấy vậy thì đứng lên, cụp mắt bước ra sau bình phong, lát sau mới đi ra. Nàng ấy đến trước mặt Yến Hạ, trong tay cầm một bức họa.
Nếu như là người bình thường, bức họa này không thể xem là một bức họa, bởi vì nó không vẽ cảnh hay vật người ta thường thấy mà vẽ những ký tự khó hiểu. Những ký tự đó xếp thành những tổ hợp kỳ quái, chằng chịt như đám kiến tụ thành một đống trên tờ giấy trắng, nhìn sơ chỉ thấy loạn xạ không đâu vào đâu. Nhưng với Yến Hạ, mọi chi tiết trên bức tranh nàng đều rõ mồn một.
Bởi bức tranh trên giấy nàng đã vẽ không biết bao nhiêu lần.
Hồi nhỏ, cha lớn đưa cho nàng rất nhiều tranh bảo nàng vẽ lại y hệt chúng, trong số đó bao gồm cả bức này. Nàng từng vẽ qua rất nhiều lần, mỗi đồ án, mỗi ký tự đều khắc ghi rõ ràng đến mức nhắm mắt cũng có thể vẽ ra mọi đường nét trong tranh. Bức tranh này rất quen thuộc với nàng, nàng cứ nghĩ nó đã biến mất cùng cha mẹ nuôi trong trận lửa kia, thật chẳng ngờ, hôm nay nàng còn có thể gặp lại nó.
Yến Hạ khống chế sự ngỡ ngàng trong lòng, ngẩng đầu nhìn Phó Nhiên, bức tranh vẫn nằm trong tay thiếu nữ. Giọng Phó Nhiên sau tấm bình phong truyền tới: "Đây là thứ ta sưu tầm được mấy năm trước, chắc là đồ của Ngũ đạo Lạc Thủy cung. Nếu ta đoán không sai thì Yến Lan Đình đã dạy ngươi vẽ thứ này rồi đúng không?"
Yến Hạ do dự giây lát, gật đầu.
"Rất tốt, vậy các ngươi muốn ngay lập tức quay về Bắc sơn trang quá dễ rồi."
Yến Hạ khó hiểu, nhìn bức họa trên tay thiếu nữ lần nữa, lại nhớ đến tiếng động như lật sách trong phòng lúc trước, nàng hiểu ra ngay: "Nãy giờ ngươi tìm bức tranh này à?"
"Đúng rồi, đồ sưu tầm nhiều quá, tìm cũng hơi mệt xíu, may mà tìm được rồi."
Yến Hạ chớp chớp mắt, nói: "Vậy những chuyện ngươi nói với ta…"
"Một mình tìm đồ vô vị lắm nên phải nói chuyện thôi." Ngữ khí của Phó Nhiên rất bình thường, không cảm thấy có gì sai, thậm chí còn thấy vui vẻ, "Nhưng mà ngươi cũng là đối tượng nói chuyện lý tưởng đấy."
Yến Hạ chưa kịp nói gì hắn lại tiếp lời: "Ta nghe nói ở Nam Hà trấn dạo trước, trận Xích Phong Thần Ẩn trận đó là ngươi và Yến Lan Đình cùng mở, vậy thì ngươi cùng cách như lúc đó vẽ lại bức tranh này là được rồi."
Yến Hạ lờ mờ hiểu ra, nói: "Bức tranh này là…"
Phó Nhiên tiếp lời: "Là một trận pháp có thể vượt sơn hải, cách ngàn dặm cũng có thể tới nơi tức thì." Ngừng lại một lúc, Phó Nhiên cười khẽ: "Có phải rất thú vị không? Những thứ thú vị ở Ngũ đạo còn nhiều lắm, ta chỉ tìm được một ít thôi."
Phó Nhiên đặc biệt giữ Yến Hạ lại vì trận pháp này chỉ có Yến Hạ theo học trận đồ từ Yến Lan Đình mới có thể khai trận. Hắn đã nghĩ ra cách này từ lâu, còn nàng thì đến bây giờ mới biết.
·
Phó Nhiên không có ý định nói tiếp chuyện của Tô Khuynh nữa, Yến Hạ rất để tâm tới những chuyện đó nhưng bây giờ không thể làm lỡ chính sự, tạm thời gác nó qua một bên vậy.
Sau khi tìm thấy trận đồ, Phó Nhiên lệnh cho mấy thiếu nữ gọi Tô Khuynh và Tuân Chu đang chờ ngoài cửa vào. Kỳ lạ một điều là người nói chuyện lộn xộn không biết điểm dừng như Phó Nhiên sau khi thấy Tô Khuynh đi vào phòng thì bớt nhiều chuyện hẳn. Còn Tuân Chu khi biết trận pháp đó cần Yến Hạ mở thì lập tức dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Yến Hạ biết lần này mình phải thử một lần mới được, nàng gật đầu nói: "Ta sẽ cố gắng thử xem."
"Đa tạ ngươi." Tuân Chu gật đầu, nghiêm túc nói.
Thật ra Yến Hạ không tự tin lắm về chuyện mình có thể mở trận. Dù từ nhỏ đã học vẽ bức tranh này nhưng mở trận thì chưa bao giờ, càng không biết pháp môn tu hành, lần duy nhất cảm nhận được sức mạnh của nó là trong trận đánh ở Nam Hà trấn. Dưới sự chỉ dẫn của cha lớn, nàng mở trận pháp này.
Nhưng cảm giác đó liệu có tìm được nữa không thì nàng không biết.
Ánh mắt ai nấy đều dồn hết lên người Yến Hạ, nàng đứng ở giữa phòng, bàn tay siết chặt trận đồ, lo âu nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt vô thức dừng ở chỗ Tô Khuynh.
Ánh mắt Tô Khuynh vẫn dịu dàng như cũ, mưa gió cũng không thể lay chuyển, dù không nói gì nhưng đủ khiến Yến Hạ bình tâm hơn nhiều. Cảm giác đó thật đặc biệt, dường như chỉ cần người đó ở bên cạnh nàng, dù ở bất cứ thời khắc nào cũng có thể khiến nàng yên lòng, buông bỏ mọi âu lo.
Lúc này, Phó Nhiên sau tấm bình phong lên tiếng: "Bắc Nghiên trang hiện nay rất rối loạn, các ngươi đi lần này sẽ phải đối mặt với một trận chiến sinh tử, các ngươi quyết định rồi ư?"
Quyết định hay chưa?
Yến Hạ chợt phát hiện, yếu mềm trong một lúc nào đó sẽ trở thành một loại dũng khí. Nàng không muốn một mình trải qua với những ngày tháng sau này nên nàng phải tìm cha mẹ nuôi bằng được. Trước đó, nàng phải đối mặt với vô vàn sóng gió đang chờ đợi mình. Nàng sợ những người bên cạnh bị thương vì nàng nên không còn cách nào khác nàng phải thay đổi.
"Ta quyết định rồi." Nàng nói.
- Hết chương 27: -
Hắn là ai?
Trong mắt Yến Hạ, hắn là Tô Khuynh là cầm sư trong tửu lâu ở Nam Hà trấn, là một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Nhưng hai ngày qua, phản ứng của mọi người đều nói với nàng không phải như vậy.
Tô Khuynh có thân phận gì, có quá khứ ra sao, Yến Hạ không hề được biết, nàng chỉ biết hắn tuyệt đối không phải một cầm sư bình thường.
Nhận ra nét chần chừ qua sự im lặng không nói của Yến Hạ, Phó Nhiên bật cười, nói: "Quả nhiên ngươi cũng đoán được một ít, nếu đã vậy ngươi còn lo cái gì, hắn đấy à, chắc là người không sợ bị liên lụy nhất trên đời này."
"Nhưng mà…" Yến Hạ muốn nói lại thôi, không tán đồng với suy nghĩ của Phó Nhiên.
Phó Nhiên tò mò: "Hả?"
Yến Hạ thấp giọng nói: "Nhưng dù là người mạnh tới cỡ nào cũng sẽ bị thương, cha lớn, nhị nương, cha ba và cha nhỏ đều rất lợi hại nhưng bây giờ tung tích còn không rõ. Dù Tô Khuynh công tử có thân phận gì, dù huynh ấy đã học qua võ học hay chưa, ta… ta vẫn không muốn thấy huynh ấy bị thương."
Những lời này của Yến Hạ khiến Phó Nhiên rơi vào trầm mặc hồi lâu, Yến Hạ cảm thấy người đằng sau bình phong đang đánh giá nàng, nàng không biết liệu hắn có nhìn rõ mình hay không. Nàng căng thẳng nghĩ vậy cho đến khi người đó bật cười, ý vị sâu xa nói: "Thật không ngờ đấy."
Câu "thật không ngờ" này làm Yến Hạ nhất thời hoang mang, lát sau nàng mới nghe Phó Nhiên nói tiếp: "Ngươi nói đúng, cho dù là người mạnh mẽ cỡ nào cũng sẽ bị thương, sẽ chết, Tô Khuynh cũng như vậy." Giọng nói vừa mang ý cười vừa thêm chút cảm thán, "Không ngờ ngươi lại nói được những lời thế này."
"Phó Nhiên công tử?" Yến Hạ không hiểu ý hắn bèn hỏi.
Phó Nhiên hơi khựng lại chốc lát rồi lập tức cười nói: "Ngươi biết Tô Khuynh là ai không?"
Đây là lần thứ hai hắn hỏi câu này, câu trước là để hỏi, còn câu này là để đáp.
Phó Nhiên kể chuyện như không biết mệt, hình như đã quên mất ngoài cửa còn một Tuân Chu đang chờ hắn đưa bọn họ trở về Bắc Nghiên trang. Không đợi Yến Hạ trả lời hắn bắt đầu luôn câu chuyện đó: "Ngươi từng nghe đến bát đại thế gia chưa?"
Bát đại thế gia từng xuất hiện trong câu chuyện của cha nhỏ.
Theo như cha nhỏ kể đó là tám gia tộc cổ xưa tồn tại ở Trung Nguyên từ lâu đời, tuy rằng họ không thuộc về bất cứ thế lực nào của tam môn thất phái nhưng hậu nhân của họ lại có địa vị mang tầm ảnh hưởng rất lớn trong tam môn thất phái. Tiểu sử bát đại gia tộc sâu xa, người người tôn kính, mà một điểm quan trọng nhất đó là họ rất giàu.
Điểm này từng khiến Yến Hạ sống trong nghèo khổ từ nhỏ vô cùng ngưỡng mộ, còn theo đuôi cha nhỏ hỏi có phải thiếu gia và tiểu thư trong các gia tộc đó mỗi ngày đều được ăn một trăm cái bánh hoa quế đường không.
Sau này Yến Hạ mới biết bánh hoa quế đường không liên quan gì hết, nhưng hậu nhân của bát đại thế gia đích thực là lớp trẻ mạnh mẽ nhất trong giới Trung Nguyên. Thuở nhỏ họ đã được sống trong môi trường tốt nhất, bái nhập môn phái tốt nhất, học võ học tốt nhất, họ có tất cả những gì mà người khác hâm mộ nên cũng phải gánh vác tất cả những gì phải gánh. Dù nói thế nào, truyền nhân của bát đại thế gia vĩnh viễn nổi bật nhất trong đám người.
Nghĩ tới đây, Yến Hạ nhìn Phó Nhiên, khẽ gật đầu: "Ta có nghe qua bát đại thế gia."
Phó Nhiên rất hài lòng gật đầu, cười nói: "Ta là thiếu chủ Phó gia trong bát đại thế gia."
Lời nói không hề che giấu sự kiêu ngạo tùy ý.
Mấy thiếu nữ đánh đàn bên kia cũng thức thời đổi điệu khúc, tiếng đàn cao vút, phối hợp hoàn mỹ với câu nói của Phó Nhiên, khí thế vì vậy cũng tăng lên nhiều.
Yến Hạ: "..." Nàng nào có ngờ thì ra trước đó Phó Nhiên nói nhiều thế kia chỉ để cuối cùng nói ra câu này.
Hên là Phó Nhiên nhanh chóng nói tiếp: "Tô Khuynh cũng là hậu nhân của bát đại thế gia."
Lần này Yến Hạ kinh ngạc không nhẹ, nàng đứng bật dậy, mũi chân đá trúng chân bàn gỗ, suýt chút làm đổ chén trá trên bàn. Yến Hạ vội vàng đỡ chén trà, tâm hồn lại treo trên chuyện của Tô Khuynh. Đặt chén trà yên ổn lên bàn nàng lập tức hỏi Phó Nhiên: "Huynh ấy là… hậu nhân bát đại thế gia?"
Nhưng bát đại thế gia không có họ Tô.
Thân là công tử bát đại thế gia sao hắn không ở lại gia tộc mà một mình đến trấn nhỏ xa xôi giữa núi làm một cầm sư bình thường ở tửu lâu.
"Bởi vì xảy ra chút chuyện không hay, nguyên nhân cũng giống như chuyện của Ngũ đạo, vì không có chút đạo nghĩa." Phó Nhiên nhàn nhạt nói, giọng điệu sau đó lại trở nên nặng nề, "Hắn đã bị trục xuất khỏi gia môn."
Yến Hạ không ngờ mình sẽ nghe được một đáp án thế này.
Nàng chợt nhớ không lâu về trước, sau khi cha mẹ nuôi biến mất, Tô Khuynh giữ nàng ở lại nhà hắn, nhằm an ủi nàng khỏi những chuyện vừa mới xảy ra, hắn đã kể lại chuyện xưa của mình cho nàng nghe. Hắn nói từng xảy ra vài chuyện không hay, hắn không còn nơi để về, cuối cùng một vị tiền bối thu nhận hắn, giấu giếm tất cả mọi người chăm sóc hắn để hắn được sống tiếp.
Lúc đó hắn chỉ nói ngắn gọn vài câu, nay nghĩ lại có lẽ khoảng thời gian Tô Khuynh nói khi đó là khi hắn bị trục xuất khỏi gia tộc.
Nhưng tại sao hắn bị trục xuất khỏi gia môn? Sau đó lại xảy ra chuyện gì?
Yến Hạ nóng lòng muốn biết nhưng ngay lúc này, tiếng lật sách trong phòng bỗng dừng lại, Phó Nhiên "A" lên một tiếng, cười nói: "Tốt quá, tìm thấy rồi."
Yến Hạ đổi sắc mặt, nàng cảm thấy Phó Nhiên nói chuyện rất tùy hứng khiến người ta không đoán được hắn muốn nói gì.
Phó Nhiên biết tại sao Yến Hạ yên lặng như vậy, hắn vẫy tay gọi nha hoàn, thiếu nữ tên Linh Nhi đánh đàn kia thấy vậy thì đứng lên, cụp mắt bước ra sau bình phong, lát sau mới đi ra. Nàng ấy đến trước mặt Yến Hạ, trong tay cầm một bức họa.
Nếu như là người bình thường, bức họa này không thể xem là một bức họa, bởi vì nó không vẽ cảnh hay vật người ta thường thấy mà vẽ những ký tự khó hiểu. Những ký tự đó xếp thành những tổ hợp kỳ quái, chằng chịt như đám kiến tụ thành một đống trên tờ giấy trắng, nhìn sơ chỉ thấy loạn xạ không đâu vào đâu. Nhưng với Yến Hạ, mọi chi tiết trên bức tranh nàng đều rõ mồn một.
Bởi bức tranh trên giấy nàng đã vẽ không biết bao nhiêu lần.
Hồi nhỏ, cha lớn đưa cho nàng rất nhiều tranh bảo nàng vẽ lại y hệt chúng, trong số đó bao gồm cả bức này. Nàng từng vẽ qua rất nhiều lần, mỗi đồ án, mỗi ký tự đều khắc ghi rõ ràng đến mức nhắm mắt cũng có thể vẽ ra mọi đường nét trong tranh. Bức tranh này rất quen thuộc với nàng, nàng cứ nghĩ nó đã biến mất cùng cha mẹ nuôi trong trận lửa kia, thật chẳng ngờ, hôm nay nàng còn có thể gặp lại nó.
Yến Hạ khống chế sự ngỡ ngàng trong lòng, ngẩng đầu nhìn Phó Nhiên, bức tranh vẫn nằm trong tay thiếu nữ. Giọng Phó Nhiên sau tấm bình phong truyền tới: "Đây là thứ ta sưu tầm được mấy năm trước, chắc là đồ của Ngũ đạo Lạc Thủy cung. Nếu ta đoán không sai thì Yến Lan Đình đã dạy ngươi vẽ thứ này rồi đúng không?"
Yến Hạ do dự giây lát, gật đầu.
"Rất tốt, vậy các ngươi muốn ngay lập tức quay về Bắc sơn trang quá dễ rồi."
Yến Hạ khó hiểu, nhìn bức họa trên tay thiếu nữ lần nữa, lại nhớ đến tiếng động như lật sách trong phòng lúc trước, nàng hiểu ra ngay: "Nãy giờ ngươi tìm bức tranh này à?"
"Đúng rồi, đồ sưu tầm nhiều quá, tìm cũng hơi mệt xíu, may mà tìm được rồi."
Yến Hạ chớp chớp mắt, nói: "Vậy những chuyện ngươi nói với ta…"
"Một mình tìm đồ vô vị lắm nên phải nói chuyện thôi." Ngữ khí của Phó Nhiên rất bình thường, không cảm thấy có gì sai, thậm chí còn thấy vui vẻ, "Nhưng mà ngươi cũng là đối tượng nói chuyện lý tưởng đấy."
Yến Hạ chưa kịp nói gì hắn lại tiếp lời: "Ta nghe nói ở Nam Hà trấn dạo trước, trận Xích Phong Thần Ẩn trận đó là ngươi và Yến Lan Đình cùng mở, vậy thì ngươi cùng cách như lúc đó vẽ lại bức tranh này là được rồi."
Yến Hạ lờ mờ hiểu ra, nói: "Bức tranh này là…"
Phó Nhiên tiếp lời: "Là một trận pháp có thể vượt sơn hải, cách ngàn dặm cũng có thể tới nơi tức thì." Ngừng lại một lúc, Phó Nhiên cười khẽ: "Có phải rất thú vị không? Những thứ thú vị ở Ngũ đạo còn nhiều lắm, ta chỉ tìm được một ít thôi."
Phó Nhiên đặc biệt giữ Yến Hạ lại vì trận pháp này chỉ có Yến Hạ theo học trận đồ từ Yến Lan Đình mới có thể khai trận. Hắn đã nghĩ ra cách này từ lâu, còn nàng thì đến bây giờ mới biết.
·
Phó Nhiên không có ý định nói tiếp chuyện của Tô Khuynh nữa, Yến Hạ rất để tâm tới những chuyện đó nhưng bây giờ không thể làm lỡ chính sự, tạm thời gác nó qua một bên vậy.
Sau khi tìm thấy trận đồ, Phó Nhiên lệnh cho mấy thiếu nữ gọi Tô Khuynh và Tuân Chu đang chờ ngoài cửa vào. Kỳ lạ một điều là người nói chuyện lộn xộn không biết điểm dừng như Phó Nhiên sau khi thấy Tô Khuynh đi vào phòng thì bớt nhiều chuyện hẳn. Còn Tuân Chu khi biết trận pháp đó cần Yến Hạ mở thì lập tức dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Yến Hạ biết lần này mình phải thử một lần mới được, nàng gật đầu nói: "Ta sẽ cố gắng thử xem."
"Đa tạ ngươi." Tuân Chu gật đầu, nghiêm túc nói.
Thật ra Yến Hạ không tự tin lắm về chuyện mình có thể mở trận. Dù từ nhỏ đã học vẽ bức tranh này nhưng mở trận thì chưa bao giờ, càng không biết pháp môn tu hành, lần duy nhất cảm nhận được sức mạnh của nó là trong trận đánh ở Nam Hà trấn. Dưới sự chỉ dẫn của cha lớn, nàng mở trận pháp này.
Nhưng cảm giác đó liệu có tìm được nữa không thì nàng không biết.
Ánh mắt ai nấy đều dồn hết lên người Yến Hạ, nàng đứng ở giữa phòng, bàn tay siết chặt trận đồ, lo âu nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt vô thức dừng ở chỗ Tô Khuynh.
Ánh mắt Tô Khuynh vẫn dịu dàng như cũ, mưa gió cũng không thể lay chuyển, dù không nói gì nhưng đủ khiến Yến Hạ bình tâm hơn nhiều. Cảm giác đó thật đặc biệt, dường như chỉ cần người đó ở bên cạnh nàng, dù ở bất cứ thời khắc nào cũng có thể khiến nàng yên lòng, buông bỏ mọi âu lo.
Lúc này, Phó Nhiên sau tấm bình phong lên tiếng: "Bắc Nghiên trang hiện nay rất rối loạn, các ngươi đi lần này sẽ phải đối mặt với một trận chiến sinh tử, các ngươi quyết định rồi ư?"
Quyết định hay chưa?
Yến Hạ chợt phát hiện, yếu mềm trong một lúc nào đó sẽ trở thành một loại dũng khí. Nàng không muốn một mình trải qua với những ngày tháng sau này nên nàng phải tìm cha mẹ nuôi bằng được. Trước đó, nàng phải đối mặt với vô vàn sóng gió đang chờ đợi mình. Nàng sợ những người bên cạnh bị thương vì nàng nên không còn cách nào khác nàng phải thay đổi.
"Ta quyết định rồi." Nàng nói.
- Hết chương 27: -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.