Chương 6: Trong nguy khốn - Đột phá lục trọng
Kha Vệ
03/03/2014
Thời gian lặng trôi như nước. Không nhanh không chậm là đã qua 3 ngày kể từ lúc Động linh mạch bị sụp đổ.
La gia đối với sự tình này cũng tiếc nuối không thôi. Bọn họ may mắn lắm mới đào được một cái Động linh mạch ngay sát “gần nhà”, tưởng chừng sẽ có thu thập lớn để bù vào khoản tiêu xài linh thạch của gia tộc trong mấy năm nay. Nhưng nào ngờ, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, làm cho bọn họ chỉ biết tiếc và tiếc mà thôi.
Còn 3 nhà Hồng, Thuỷ, Tam gia thì cũng chẳng có nói gì về việc này cả. Dù sao thì việc này bọn họ cũng chẳng có mất mát gì. Có hay không có một cái động Linh thạch chẳng sao. Việc chính yếu của bọn họ là thương doanh, nên lần này cũng xem như là bỏ rèn kiếm bạc chăm rèn kiếm vàng vậy!
Mà cũng hên thay là, lần nguy nan này, hầu như tất cả gia nô của 4 nhà đều bình an vô sự, tổn thất gần như không có. Chỉ là, nghe một tên gia nô nói, bên trong tựa hồ có một tên thiếu niên còn chưa có thoát thân kịp, mà nguyên nhân là vì cứu tên gia nô ấy, nên mới phải lâm vào tình cảnh như vậy. Tên gia nô kia sao khi thoát ra, ngoại trừ thương thế ở chân, thì dường như không bị thương gì khác nghiêm trọng cả. Bất quá, hắn suốt ngày cứ đi nài nỉ các vị trưởng lão trong tộc cho người cứu thiếu niên ấy ra, điều này quả là cũng làm cho các vị trưởng lão đau đầu vô cùng.
Cái động phủ ấy, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhưng lần này bị sập, nó lại bị chôn vùi quá sâu, dường như là bị đá lấp cả động luôn rồi. Muốn tìm kiếm một thiếu niên trong ấy, tựa hồ là điều không thể. Mà nếu có tìm thấy, thì chưa chắc thiếu niên ấy còn sống.
Mọi việc cứ thế lại qua thêm 3 ngày nữa, sau vài lần van xin không được, tên gia nô kia cũng đành buồn bã chấp nhận rằng, thiếu niên tốt bụng kia đã chết rồi. Dù sao thì ở đó gần tuần lễ, nếu có chưa chết thì cũng sẽ thành cái xác ngay thôi. Người mà, có phải là tiên đâu…
…
Vào ngày thứ 7…
Bốn bề là một màu xám tro cằn khô khốc, chỉ toàn là đá với đá. Lúc này đây, bên dưới một tảng đá to lớn, một thân thể đang đầm đìa máu nằm ở đó, hơi thở yếu nhược đến cực điểm, nhịp tim lúc có lúc lại không. Tình cảnh thảm thương vô cùng.
Thân thể đó, không ai khác chính là La Trần. Hắn sau khi dùng toàn bộ sức lực ném bay tên gia nô kia ra khỏi cửa động, thì liền bị tảng đá này đè xuống, đau đớn quá độ mà ngất đi. Mà may mắn là lúc ấy không có thêm tảng đá nào rơi trúng hắn nữa, chứ nếu không, hắn đã chết rồi. Hơn nữa, may hơn nữa là chỗ của hắn bị đè, trần động khá chắc chắc, nên xung quanh tựa hồ cũng không quá bị chèn ép đến mức không thở được. Vì thế mà hắn vẫn còn có thể thoi thóp đến giờ này.
Bất quá, thoi thớp nhưng tịnh hắn vẫn còn đang trong cơn mê. Dù sao thì bị đá to như thế đè lên, không chết đã là may mắn lắm rồi.
…
Sâu trong não vực của La Trần. Là một vùng không gian mơ hồ không thấy điểm đầu và điểm kết. Bốn bề chỉ một màu đen tĩnh mịch, không lay lắt một chút ánh sáng.
Duy chỉ có chỗ ở trung tâm, là có một bóng người, nhìn kỹ vào thì đó không ai khác chính là La Trần. Nhưng điều này cũng quá hãi đi, rõ ràng đây là bên trong não vực của hắn mà, làm sao hắn có thể ở trong đây được chứ.
“hô”
Đột dưng thân thể giống La Trần chợt mở choàng mắt, rồi thở hắt ra một hơi. Sau đó ánh mắt liếc bao quát toàn bộ không gian này, trong lòng hắn tựa như nghi hoặc, khẽ thì thào:
- Quái, mình chết rồi ư? Nhưng như thế nào mà lại đến chỗ này vậy? Đây là Diêm la điện sao? Hay Vân tiêu điện? Ối chà, tựa hồ hai nơi đó đều không giống như vầy a!
Thì ra đây chính là La Trần bản thể thật, chứ không phải giả.
La Trần đang suy nghĩ, rồi đột nhiên hắn nhìn xuống nơi ngực mình, la to:
- Ách.. đồ hình viên minh châu, nó đang làm gì thế này?
Chỉ thấy cái đồ hình viên minh châu ở trước ngực hắn, giờ này đang loé lên một đóm sáng, rồi chậm rãi tiến dần sang xung quanh. Hoá thành hình thù của những đớm rễ mà bao phủ lấy thân thể của La Trần.
Trố mắt nhìn cảnh tượng này. Nhưng hồi lâu, La Trần lại thẫn thờ im re, lặng mình im như phỗng.
Chỉ nghe hắn thì thào:
- Mình… còn chưa chết!
…
Người chết thì không thể nào có cảm giác được. Người chết thì không thể nào có cảm giác được. Người chết thì…
La Trần cứ đơ đơ lặp lại một câu như thế gần cả giờ đồng hồ. Rồi qua thêm vài khắc nữa, rốt cuộc hắn cũng nhận ra rằng, mình quả thực còn chưa có chết. Sở dĩ hắn nghĩ vậy là vì, viên minh châu kia dường như đang trọng tố lại thân thể máu thịt mơ hồ của hắn. Tuy chậm rãi, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nó đang diễn ra.
…
Lúc lâu sau, cơ thể dần dần được hoàn hảo hồi phục thương thế. La Trần bản thể bên ngoài liền mở bừng mắt, hét to một tiếng, viên đá to trên lưng liền bị hất tung, văng oành vào vách đá gần đó, nổ tung ra thành vụn.
“Haha”
Cất tiếng cười ta sảng khoái. Lúc này đây La Trần chợt có cảm giác muốn phát cuồng vì sướng.
Gặp đại hoạ không chết, hơn nữa còn đột phá cảnh giới từ Luyện thể kỳ ngũ trọng lên đến Luyện thể kỳ lục trọng. Còn có chuyện gì sướng hơn nữa chứ.
“Mẹ nó sướng”
Viên minh châu sau khi trọng tố thân thể La Trần, rồi liền chậm rãi yên tĩnh lại trên thân thể hắn. Tựa như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng tựu nhiên thân thể của La Trần lại có đột phá lớn, hữu kinh vô hiểm mà đột phá lên cảnh giới lục trọng.
Lòng kinh hỉ không thôi, nhưng La Trần liền nhận ra mình vui mừng quá sớm.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh mình, miệng giật giật:
- Ta ra… bằng cách nào đây !!!
La gia đối với sự tình này cũng tiếc nuối không thôi. Bọn họ may mắn lắm mới đào được một cái Động linh mạch ngay sát “gần nhà”, tưởng chừng sẽ có thu thập lớn để bù vào khoản tiêu xài linh thạch của gia tộc trong mấy năm nay. Nhưng nào ngờ, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, làm cho bọn họ chỉ biết tiếc và tiếc mà thôi.
Còn 3 nhà Hồng, Thuỷ, Tam gia thì cũng chẳng có nói gì về việc này cả. Dù sao thì việc này bọn họ cũng chẳng có mất mát gì. Có hay không có một cái động Linh thạch chẳng sao. Việc chính yếu của bọn họ là thương doanh, nên lần này cũng xem như là bỏ rèn kiếm bạc chăm rèn kiếm vàng vậy!
Mà cũng hên thay là, lần nguy nan này, hầu như tất cả gia nô của 4 nhà đều bình an vô sự, tổn thất gần như không có. Chỉ là, nghe một tên gia nô nói, bên trong tựa hồ có một tên thiếu niên còn chưa có thoát thân kịp, mà nguyên nhân là vì cứu tên gia nô ấy, nên mới phải lâm vào tình cảnh như vậy. Tên gia nô kia sao khi thoát ra, ngoại trừ thương thế ở chân, thì dường như không bị thương gì khác nghiêm trọng cả. Bất quá, hắn suốt ngày cứ đi nài nỉ các vị trưởng lão trong tộc cho người cứu thiếu niên ấy ra, điều này quả là cũng làm cho các vị trưởng lão đau đầu vô cùng.
Cái động phủ ấy, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhưng lần này bị sập, nó lại bị chôn vùi quá sâu, dường như là bị đá lấp cả động luôn rồi. Muốn tìm kiếm một thiếu niên trong ấy, tựa hồ là điều không thể. Mà nếu có tìm thấy, thì chưa chắc thiếu niên ấy còn sống.
Mọi việc cứ thế lại qua thêm 3 ngày nữa, sau vài lần van xin không được, tên gia nô kia cũng đành buồn bã chấp nhận rằng, thiếu niên tốt bụng kia đã chết rồi. Dù sao thì ở đó gần tuần lễ, nếu có chưa chết thì cũng sẽ thành cái xác ngay thôi. Người mà, có phải là tiên đâu…
…
Vào ngày thứ 7…
Bốn bề là một màu xám tro cằn khô khốc, chỉ toàn là đá với đá. Lúc này đây, bên dưới một tảng đá to lớn, một thân thể đang đầm đìa máu nằm ở đó, hơi thở yếu nhược đến cực điểm, nhịp tim lúc có lúc lại không. Tình cảnh thảm thương vô cùng.
Thân thể đó, không ai khác chính là La Trần. Hắn sau khi dùng toàn bộ sức lực ném bay tên gia nô kia ra khỏi cửa động, thì liền bị tảng đá này đè xuống, đau đớn quá độ mà ngất đi. Mà may mắn là lúc ấy không có thêm tảng đá nào rơi trúng hắn nữa, chứ nếu không, hắn đã chết rồi. Hơn nữa, may hơn nữa là chỗ của hắn bị đè, trần động khá chắc chắc, nên xung quanh tựa hồ cũng không quá bị chèn ép đến mức không thở được. Vì thế mà hắn vẫn còn có thể thoi thóp đến giờ này.
Bất quá, thoi thớp nhưng tịnh hắn vẫn còn đang trong cơn mê. Dù sao thì bị đá to như thế đè lên, không chết đã là may mắn lắm rồi.
…
Sâu trong não vực của La Trần. Là một vùng không gian mơ hồ không thấy điểm đầu và điểm kết. Bốn bề chỉ một màu đen tĩnh mịch, không lay lắt một chút ánh sáng.
Duy chỉ có chỗ ở trung tâm, là có một bóng người, nhìn kỹ vào thì đó không ai khác chính là La Trần. Nhưng điều này cũng quá hãi đi, rõ ràng đây là bên trong não vực của hắn mà, làm sao hắn có thể ở trong đây được chứ.
“hô”
Đột dưng thân thể giống La Trần chợt mở choàng mắt, rồi thở hắt ra một hơi. Sau đó ánh mắt liếc bao quát toàn bộ không gian này, trong lòng hắn tựa như nghi hoặc, khẽ thì thào:
- Quái, mình chết rồi ư? Nhưng như thế nào mà lại đến chỗ này vậy? Đây là Diêm la điện sao? Hay Vân tiêu điện? Ối chà, tựa hồ hai nơi đó đều không giống như vầy a!
Thì ra đây chính là La Trần bản thể thật, chứ không phải giả.
La Trần đang suy nghĩ, rồi đột nhiên hắn nhìn xuống nơi ngực mình, la to:
- Ách.. đồ hình viên minh châu, nó đang làm gì thế này?
Chỉ thấy cái đồ hình viên minh châu ở trước ngực hắn, giờ này đang loé lên một đóm sáng, rồi chậm rãi tiến dần sang xung quanh. Hoá thành hình thù của những đớm rễ mà bao phủ lấy thân thể của La Trần.
Trố mắt nhìn cảnh tượng này. Nhưng hồi lâu, La Trần lại thẫn thờ im re, lặng mình im như phỗng.
Chỉ nghe hắn thì thào:
- Mình… còn chưa chết!
…
Người chết thì không thể nào có cảm giác được. Người chết thì không thể nào có cảm giác được. Người chết thì…
La Trần cứ đơ đơ lặp lại một câu như thế gần cả giờ đồng hồ. Rồi qua thêm vài khắc nữa, rốt cuộc hắn cũng nhận ra rằng, mình quả thực còn chưa có chết. Sở dĩ hắn nghĩ vậy là vì, viên minh châu kia dường như đang trọng tố lại thân thể máu thịt mơ hồ của hắn. Tuy chậm rãi, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nó đang diễn ra.
…
Lúc lâu sau, cơ thể dần dần được hoàn hảo hồi phục thương thế. La Trần bản thể bên ngoài liền mở bừng mắt, hét to một tiếng, viên đá to trên lưng liền bị hất tung, văng oành vào vách đá gần đó, nổ tung ra thành vụn.
“Haha”
Cất tiếng cười ta sảng khoái. Lúc này đây La Trần chợt có cảm giác muốn phát cuồng vì sướng.
Gặp đại hoạ không chết, hơn nữa còn đột phá cảnh giới từ Luyện thể kỳ ngũ trọng lên đến Luyện thể kỳ lục trọng. Còn có chuyện gì sướng hơn nữa chứ.
“Mẹ nó sướng”
Viên minh châu sau khi trọng tố thân thể La Trần, rồi liền chậm rãi yên tĩnh lại trên thân thể hắn. Tựa như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng tựu nhiên thân thể của La Trần lại có đột phá lớn, hữu kinh vô hiểm mà đột phá lên cảnh giới lục trọng.
Lòng kinh hỉ không thôi, nhưng La Trần liền nhận ra mình vui mừng quá sớm.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh mình, miệng giật giật:
- Ta ra… bằng cách nào đây !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.