Chương 213: Ăn Cơm!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
19/08/2021
Ngươi là tiểu đệ của ta! Ta phải bảo hộ ngươi!
Quay đầu lại, thấy đống lớn nữ tu của Phi Long Quan còn lưu luyến không rời, đi theo phía sau lũ cá sấu con không muốn bỏ đi, Chân Tiểu Tiểu lập tức hạ quyết tâm trong lòng.
Về nhà liền ăn cơm, một ngày ba bữa … Không! Năm bữa!
Vẫn là dưỡng Tiểu Chúc Chúc đến trắng trẻo mập mạp, mới khiến người ta an tâm nha……
Đỉnh núi mà Tiểu Chúc Chúc chiếm lĩnh ở Phi Long Quan, cách địa điểm Chân Tiểu Tiểu luyện đan cho Thải Hà tiên tử lúc trước không xa.
Đây là một ngọn núi độc lập, vốn dĩ còn có hoa thơm suối trong, cũng coi như là nơi phong cảnh hữu tình. Chẳng qua dưới núi chồng chất vô số thi thể của cá sấu, đều là bị một quyền đập chết, chúng nó chồng chất tầng tầng lớp lớp bên nhau, phía dưới cùng đã bắt đầu phân huỷ.
Nhìn từ xa, vô cùng ghê rợn!
Cái gì?
Đám nhãi con nhặt được của lão tử bị giết nhiều đến thế?
Tiểu Thấu Minh vốn là muốn phát tác, nhưng sau khi trộm liếc nắm tay của Tiểu Chúc Chúc một cái, vẫn là yếu ớt hạ thấp đầu to.
Ai … Hiện tại con cái là chủ tử độc nhất vô nhị của lão tử, nên con đực của nàng gây ra lỗi lầm, bản đại vương đành rộng lượng tha thứ vậy!
Ơ?
Vì quỷ gì bây giờ lão tử hiền lành như thế?
Không đúng, nhất định là cái viên thuốc xanh xanh mà con cái cho ta ăn kia giở trò!
Ai……
Cho dù chủ nhân giở trò, cũng thực đáng yêu làm sao, bản đại vương vô cùng hưởng thụ.
Mẹ nó!
Đan dược này thật độc!
Ai……
Trúng độc của chủ nhân, bản đại vương quá hạnh phúc.
Hai mắt của cá sấu ẩn huyết khi thì bừng bừng lửa giận, khi thì ôn nhu như nước, lặp đi lặp lại mấy lần, cẳng chân nó run lên, hốc mắt hãm sâu, trong con ngươi không thấy tròng trắng mắt đâu, toàn là vòng tròn quay quay.
Nhìn nhìn nhóm nhãi con cá sấu yêu đi theo sau mình, vì quan tâm tới tâm tình của các đồng bạn, Chân Tiểu Tiểu bắt Tiểu Chúc Chúc xuống núi săn mấy con lợn rừng may mắn còn sống sót dưới nanh vuốt của đàn cá sấu về, rồi trực tiếp nhét vào Thất Diệp Đỉnh.
Khoé mắt Đỗ Nhược Phi toé máu.
Phàm là người có chút ánh mắt, đều không khó để nhận ra dược đỉnh trong tay Chân Tiểu Tiểu trân quý như thế nào. Cẩn thận quan sát khắc văn chiếc lá xanh nhẹ nhàng lay động rơi rụng theo gió trên thân đỉnh, lại kết hợp với tốc độ và trình độ nàng họa họa Phi Long Quan, trong đầu hắn nhanh chóng nảy ra một suy nghĩ kinh người……
Đây … Chẳng lẽ là bảo vật trấn tông của Thất Diệp Cốc?
Vỗ đùi, rất có khả năng!
Rốt cuộc, Phi Long Quan đã không liên lạc với ngoại giới sáu năm, nói không chừng trong sáu năm này, bên ngoài quan cũng sớm xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không phát hiện biểu tình dị thường của Đỗ Nhược Phi, Chân Tiểu Tiểu thành thạo xé nhỏ hai cây Địa Hoàng Tinh bỏ vào trong nồi làm gia vị.
Bị dược khí kích thích, mùi thịt lập tức bay ra từ miệng đỉnh, lan tràn khắp núi rừng!
Ào ào xôn xao sụt sụt!
Phía sau nhất thời vang lên tiếng nước chảy.
Đỗ Nhược Phi kinh hoàng quay đầu lại rồi thấy, hai mắt sư đệ quái nhân sáng loè loè, không ngừng nuốt nước miếng, mà khoé miệng con cá sấu yêu giáp đen vừa chở bọn họ lên núi kia thì tuôn nước bọt xối xả như thác.
Chủ nhân!
Cho ta ăn một ngụm! Ta chỉ ăn một ngụm!
Về sau bản đại vương không bao giờ phản bội ngươi, tuyệt đối sẽ làm tiểu chân chó trung tâm nhất của ngươi!
Mỗi khi nhớ lại vô số lần ngồi xổm bên ngoài Khóa Sơn Đại Trận của Thất Diệp Cốc, nhìn cảnh con đực ăn ngấu ăn nghiến, Tiểu Thấu Minh liền đau đớn muốn chết. Đặc biệt là lần này, chẳng những được thấy mỹ thực ra lò, mà còn được ngửi hương thơm của nó!
Mê người! Câu hồn!
Như kí khế ước với ma quỷ, biết rõ sẽ tan xương nát thịt, vẫn không thể kháng cự xúc động giao ra linh hồn của mình!
“Lão đại, có thể cũng cho … cho ta một phần hay không?”
Bên cạnh Đỗ Nhược Phi tiếp tục vang lên một giọng nói, hắn liếc mắt nhìn sang…
Mẹ nó!
Con ngươi của Đường Lương thế mà đều hóa thành hình dạng của móng heo!
Tuy rằng, chính mình cũng bị mùi hương của mỹ thực trêu chọc đến bụng kêu rột rột, nhưng làm phiền chút, mấy người các ngươi có thể rụt rè một ít hay không?
“Muốn ăn?” Chân Tiểu Tiểu nhướn nhướn mày với Đường Lương.
Quay đầu lại, thấy đống lớn nữ tu của Phi Long Quan còn lưu luyến không rời, đi theo phía sau lũ cá sấu con không muốn bỏ đi, Chân Tiểu Tiểu lập tức hạ quyết tâm trong lòng.
Về nhà liền ăn cơm, một ngày ba bữa … Không! Năm bữa!
Vẫn là dưỡng Tiểu Chúc Chúc đến trắng trẻo mập mạp, mới khiến người ta an tâm nha……
Đỉnh núi mà Tiểu Chúc Chúc chiếm lĩnh ở Phi Long Quan, cách địa điểm Chân Tiểu Tiểu luyện đan cho Thải Hà tiên tử lúc trước không xa.
Đây là một ngọn núi độc lập, vốn dĩ còn có hoa thơm suối trong, cũng coi như là nơi phong cảnh hữu tình. Chẳng qua dưới núi chồng chất vô số thi thể của cá sấu, đều là bị một quyền đập chết, chúng nó chồng chất tầng tầng lớp lớp bên nhau, phía dưới cùng đã bắt đầu phân huỷ.
Nhìn từ xa, vô cùng ghê rợn!
Cái gì?
Đám nhãi con nhặt được của lão tử bị giết nhiều đến thế?
Tiểu Thấu Minh vốn là muốn phát tác, nhưng sau khi trộm liếc nắm tay của Tiểu Chúc Chúc một cái, vẫn là yếu ớt hạ thấp đầu to.
Ai … Hiện tại con cái là chủ tử độc nhất vô nhị của lão tử, nên con đực của nàng gây ra lỗi lầm, bản đại vương đành rộng lượng tha thứ vậy!
Ơ?
Vì quỷ gì bây giờ lão tử hiền lành như thế?
Không đúng, nhất định là cái viên thuốc xanh xanh mà con cái cho ta ăn kia giở trò!
Ai……
Cho dù chủ nhân giở trò, cũng thực đáng yêu làm sao, bản đại vương vô cùng hưởng thụ.
Mẹ nó!
Đan dược này thật độc!
Ai……
Trúng độc của chủ nhân, bản đại vương quá hạnh phúc.
Hai mắt của cá sấu ẩn huyết khi thì bừng bừng lửa giận, khi thì ôn nhu như nước, lặp đi lặp lại mấy lần, cẳng chân nó run lên, hốc mắt hãm sâu, trong con ngươi không thấy tròng trắng mắt đâu, toàn là vòng tròn quay quay.
Nhìn nhìn nhóm nhãi con cá sấu yêu đi theo sau mình, vì quan tâm tới tâm tình của các đồng bạn, Chân Tiểu Tiểu bắt Tiểu Chúc Chúc xuống núi săn mấy con lợn rừng may mắn còn sống sót dưới nanh vuốt của đàn cá sấu về, rồi trực tiếp nhét vào Thất Diệp Đỉnh.
Khoé mắt Đỗ Nhược Phi toé máu.
Phàm là người có chút ánh mắt, đều không khó để nhận ra dược đỉnh trong tay Chân Tiểu Tiểu trân quý như thế nào. Cẩn thận quan sát khắc văn chiếc lá xanh nhẹ nhàng lay động rơi rụng theo gió trên thân đỉnh, lại kết hợp với tốc độ và trình độ nàng họa họa Phi Long Quan, trong đầu hắn nhanh chóng nảy ra một suy nghĩ kinh người……
Đây … Chẳng lẽ là bảo vật trấn tông của Thất Diệp Cốc?
Vỗ đùi, rất có khả năng!
Rốt cuộc, Phi Long Quan đã không liên lạc với ngoại giới sáu năm, nói không chừng trong sáu năm này, bên ngoài quan cũng sớm xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không phát hiện biểu tình dị thường của Đỗ Nhược Phi, Chân Tiểu Tiểu thành thạo xé nhỏ hai cây Địa Hoàng Tinh bỏ vào trong nồi làm gia vị.
Bị dược khí kích thích, mùi thịt lập tức bay ra từ miệng đỉnh, lan tràn khắp núi rừng!
Ào ào xôn xao sụt sụt!
Phía sau nhất thời vang lên tiếng nước chảy.
Đỗ Nhược Phi kinh hoàng quay đầu lại rồi thấy, hai mắt sư đệ quái nhân sáng loè loè, không ngừng nuốt nước miếng, mà khoé miệng con cá sấu yêu giáp đen vừa chở bọn họ lên núi kia thì tuôn nước bọt xối xả như thác.
Chủ nhân!
Cho ta ăn một ngụm! Ta chỉ ăn một ngụm!
Về sau bản đại vương không bao giờ phản bội ngươi, tuyệt đối sẽ làm tiểu chân chó trung tâm nhất của ngươi!
Mỗi khi nhớ lại vô số lần ngồi xổm bên ngoài Khóa Sơn Đại Trận của Thất Diệp Cốc, nhìn cảnh con đực ăn ngấu ăn nghiến, Tiểu Thấu Minh liền đau đớn muốn chết. Đặc biệt là lần này, chẳng những được thấy mỹ thực ra lò, mà còn được ngửi hương thơm của nó!
Mê người! Câu hồn!
Như kí khế ước với ma quỷ, biết rõ sẽ tan xương nát thịt, vẫn không thể kháng cự xúc động giao ra linh hồn của mình!
“Lão đại, có thể cũng cho … cho ta một phần hay không?”
Bên cạnh Đỗ Nhược Phi tiếp tục vang lên một giọng nói, hắn liếc mắt nhìn sang…
Mẹ nó!
Con ngươi của Đường Lương thế mà đều hóa thành hình dạng của móng heo!
Tuy rằng, chính mình cũng bị mùi hương của mỹ thực trêu chọc đến bụng kêu rột rột, nhưng làm phiền chút, mấy người các ngươi có thể rụt rè một ít hay không?
“Muốn ăn?” Chân Tiểu Tiểu nhướn nhướn mày với Đường Lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.