Chương 418: Bình Tâm Tĩnh Khí
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
31/10/2021
Nhìn dáng vẻ ái muội giữa Cữu Tử Mặc và Chân Tiểu Tiểu, ngọn lửa bát quái trong mắt quần chúng ăn dưa tức khắc hừng hực vọt cao tám trượng.
Tống Thiên Hữu không biết làm sao mà xui xẻo vậy, đắc tội nữ nhân được Nhận tử thần ma nhìn trúng, đáng đời hắn!
Tuy nhiên xem tình hình, các lão đại Đông Linh dường như coi trọng người thừa kế của Thần Ma hơn tưởng tượng của mọi người nhiều.
Ghen ghét oa!
Cữu Tử Mặc kia chỉ có tu vi Trúc cơ, nhìn qua không có gì bất đồng so với những người khác, thánh kiếm truyền thừa vì sao cứ cố tình chọn hắn đâu?
“Chẳng qua, hôm nay Chân tiểu hữu cũng sai.”
Thanh dao phay Chân Tiểu Tiểu giấu sau lưng thật sự quá chói mắt, mỗi một vết bầm tím trên mặt Tống Thiên Hữu quả thực đều là sự sỉ nhục với Thiên Hải Cốc.
Diêm Pháp nể mặt Cữu Tử Mặc mới không lập tức phát tác, thế nhưng lại nhịn không được lên tiếng mỉa mai.
“Người tu hành chúng ta cần phải tu bình tâm tĩnh khí, mong rằng sau khi Chân tiểu hữu trở về doanh địa của mình thì hãy nghiêm túc kiểm điểm bản thân, mai này không nên xử sự xúc động như thế, rốt cuộc hậu trường có thể bảo hộ cho ngươi nhất thời song không thể bảo hộ cho ngươi một đời.”
Câu cuối cùng của Diêm Pháp mơ hồ mang theo ý uy hiếp, thái độ của hắn cho thấy, nếu hôm nay Cữu Tử Mặc không nhúng tay vào, vừa rồi hắn nhất định sẽ xử lý hai người bằng phương thức hoàn toàn khác.
Nghe Tông chủ Diêm Pháp nói vậy, Cữu Tử Mặc kỳ thực cũng rất bất đắc dĩ.
Thái thượng lão tổ Thiên Hải Cốc đều vô cùng khách khí với mình, có điều Tông chủ Diêm Pháp sao … tính tình đích xác nghiêm khắc.
Tuy nhiên, hiện tại mình thực sự không có tư cách nói thêm gì nữa, có thể mời được vị lão đại này ra mặt giải quyết vấn đề đã là vạn hạnh rồi.
Cho dù nghe đối phương nói vài câu khó nghe chút, vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chân Tiểu Tiểu chớp chớp mắt.
Vốn dĩ tưởng hai bên đều cho nhau bậc thang bước xuống mình sẽ tạ lỗi với Thiên Hải Cốc, song thấy Tông chủ Diêm Pháp đổi trắng thay đen như thế, lời xin lỗi của nàng lập tức biến thành một tiếng hừ lạnh phun ra từ lỗ mũi.
Khinh thường.
Ở trong đôi mắt kiêu căng của đối phương, nàng nhìn thấy chính là khinh thường trắng trợn.
Châm chọc nàng dựa vào cánh tay lớn thượng vị, lại ngoảnh mặt làm ngơ trước những việc ác đệ tử nhà mình làm.
Xử phạt Tống Thiên Hữu chẳng qua là vì hắn chọc tới người không thể chọc, mà không phải do hắn làm xằng làm bậy.
Người tu đạo, cần bình tâm tĩnh khí?
Theo lời hắn, chẳng lẽ phải chờ Kỷ Thanh Y thành người mù, nội thương của La Uy sư huynh nghiêm trọng hơn, chiến thú tử vong, rồi mới bình tâm tĩnh khí đi tìm Thiên Hải Cốc đòi công đạo?
Thực quá nực cười.
Nhìn bộ dáng khó xử của Cữu Tử Mặc, bàn tay Chân Tiểu Tiểu moi moi trong tay áo, hừ lạnh một tiếng, tiếp đó bước về phía La Uy.
Bên cạnh La Uy có một con sói màu lông đỏ sẫm nằm sấp, mặt nó bị chém một kiếm, một tai bị cắt bỏ, giữa hai mắt là vết thương sâu đến mức có thể thấy cả xương, chỗ xương vỡ thậm chí còn mơ hồ lộ ra não trắng bên trong.
Nó khiến Chân Tiểu Tiểu nhớ tới Tiểu Hắc Mao của mình.
Nếu không phải Cữu Tử Mặc bị kẹp ở giữa không dễ phân xử, nàng muốn Tống Thiên Hữu cũng phải biến thành dáng vẻ này!
Lấy ra một quả Chu Quả từ tay áo, không chút do dự, Chân Tiểu Tiểu nhét vào miệng Viêm Lang.
“Tâm tính của tiểu nha đầu khá cao ngạo, thế nhưng dám trợn trắng mắt với Diêm Pháp bá bá, đại khái là cậy sủng mà kiêu, được Kiếm tử nâng lên quá cao, ngày sau … rơi xuống chắc chắn sẽ cực thảm!”
Quan sát tranh chấp, vẻ nhiệt tình trong mắt Thiếu tông Thiên Long Hạp và Thiếu tông Thiên Sùng Sơn không tắt, chỉ cảm thấy tình thế càng ngày càng thú vị.
Đây là thái độ gì?
Thấy Chân Tiểu Tiểu không nói một tiếng liền đi dỗ sói, lửa giận trong lòng Diêm Pháp tích lớn hơn nữa, đã sắp sửa phát tác.
Mà Tống Thiên Hữu ngồi bệt dưới đất thì giờ mới kịp tỉnh táo lại.
Cái gì?
Ta bị trục xuất? Bế quan tư quá sau núi ba năm? Không có đan dược cung cấp, không có cường giả rèn luyện? Vậy ba năm sau, đám người Vương Hoán, tuyệt đối sẽ vượt qua ta nha!
Ta chính là con cháu Tống gia, sao có thể chịu loại ủy khuất này?
Tống Thiên Hữu không biết làm sao mà xui xẻo vậy, đắc tội nữ nhân được Nhận tử thần ma nhìn trúng, đáng đời hắn!
Tuy nhiên xem tình hình, các lão đại Đông Linh dường như coi trọng người thừa kế của Thần Ma hơn tưởng tượng của mọi người nhiều.
Ghen ghét oa!
Cữu Tử Mặc kia chỉ có tu vi Trúc cơ, nhìn qua không có gì bất đồng so với những người khác, thánh kiếm truyền thừa vì sao cứ cố tình chọn hắn đâu?
“Chẳng qua, hôm nay Chân tiểu hữu cũng sai.”
Thanh dao phay Chân Tiểu Tiểu giấu sau lưng thật sự quá chói mắt, mỗi một vết bầm tím trên mặt Tống Thiên Hữu quả thực đều là sự sỉ nhục với Thiên Hải Cốc.
Diêm Pháp nể mặt Cữu Tử Mặc mới không lập tức phát tác, thế nhưng lại nhịn không được lên tiếng mỉa mai.
“Người tu hành chúng ta cần phải tu bình tâm tĩnh khí, mong rằng sau khi Chân tiểu hữu trở về doanh địa của mình thì hãy nghiêm túc kiểm điểm bản thân, mai này không nên xử sự xúc động như thế, rốt cuộc hậu trường có thể bảo hộ cho ngươi nhất thời song không thể bảo hộ cho ngươi một đời.”
Câu cuối cùng của Diêm Pháp mơ hồ mang theo ý uy hiếp, thái độ của hắn cho thấy, nếu hôm nay Cữu Tử Mặc không nhúng tay vào, vừa rồi hắn nhất định sẽ xử lý hai người bằng phương thức hoàn toàn khác.
Nghe Tông chủ Diêm Pháp nói vậy, Cữu Tử Mặc kỳ thực cũng rất bất đắc dĩ.
Thái thượng lão tổ Thiên Hải Cốc đều vô cùng khách khí với mình, có điều Tông chủ Diêm Pháp sao … tính tình đích xác nghiêm khắc.
Tuy nhiên, hiện tại mình thực sự không có tư cách nói thêm gì nữa, có thể mời được vị lão đại này ra mặt giải quyết vấn đề đã là vạn hạnh rồi.
Cho dù nghe đối phương nói vài câu khó nghe chút, vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chân Tiểu Tiểu chớp chớp mắt.
Vốn dĩ tưởng hai bên đều cho nhau bậc thang bước xuống mình sẽ tạ lỗi với Thiên Hải Cốc, song thấy Tông chủ Diêm Pháp đổi trắng thay đen như thế, lời xin lỗi của nàng lập tức biến thành một tiếng hừ lạnh phun ra từ lỗ mũi.
Khinh thường.
Ở trong đôi mắt kiêu căng của đối phương, nàng nhìn thấy chính là khinh thường trắng trợn.
Châm chọc nàng dựa vào cánh tay lớn thượng vị, lại ngoảnh mặt làm ngơ trước những việc ác đệ tử nhà mình làm.
Xử phạt Tống Thiên Hữu chẳng qua là vì hắn chọc tới người không thể chọc, mà không phải do hắn làm xằng làm bậy.
Người tu đạo, cần bình tâm tĩnh khí?
Theo lời hắn, chẳng lẽ phải chờ Kỷ Thanh Y thành người mù, nội thương của La Uy sư huynh nghiêm trọng hơn, chiến thú tử vong, rồi mới bình tâm tĩnh khí đi tìm Thiên Hải Cốc đòi công đạo?
Thực quá nực cười.
Nhìn bộ dáng khó xử của Cữu Tử Mặc, bàn tay Chân Tiểu Tiểu moi moi trong tay áo, hừ lạnh một tiếng, tiếp đó bước về phía La Uy.
Bên cạnh La Uy có một con sói màu lông đỏ sẫm nằm sấp, mặt nó bị chém một kiếm, một tai bị cắt bỏ, giữa hai mắt là vết thương sâu đến mức có thể thấy cả xương, chỗ xương vỡ thậm chí còn mơ hồ lộ ra não trắng bên trong.
Nó khiến Chân Tiểu Tiểu nhớ tới Tiểu Hắc Mao của mình.
Nếu không phải Cữu Tử Mặc bị kẹp ở giữa không dễ phân xử, nàng muốn Tống Thiên Hữu cũng phải biến thành dáng vẻ này!
Lấy ra một quả Chu Quả từ tay áo, không chút do dự, Chân Tiểu Tiểu nhét vào miệng Viêm Lang.
“Tâm tính của tiểu nha đầu khá cao ngạo, thế nhưng dám trợn trắng mắt với Diêm Pháp bá bá, đại khái là cậy sủng mà kiêu, được Kiếm tử nâng lên quá cao, ngày sau … rơi xuống chắc chắn sẽ cực thảm!”
Quan sát tranh chấp, vẻ nhiệt tình trong mắt Thiếu tông Thiên Long Hạp và Thiếu tông Thiên Sùng Sơn không tắt, chỉ cảm thấy tình thế càng ngày càng thú vị.
Đây là thái độ gì?
Thấy Chân Tiểu Tiểu không nói một tiếng liền đi dỗ sói, lửa giận trong lòng Diêm Pháp tích lớn hơn nữa, đã sắp sửa phát tác.
Mà Tống Thiên Hữu ngồi bệt dưới đất thì giờ mới kịp tỉnh táo lại.
Cái gì?
Ta bị trục xuất? Bế quan tư quá sau núi ba năm? Không có đan dược cung cấp, không có cường giả rèn luyện? Vậy ba năm sau, đám người Vương Hoán, tuyệt đối sẽ vượt qua ta nha!
Ta chính là con cháu Tống gia, sao có thể chịu loại ủy khuất này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.