Chương 4: Chúc
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
18/06/2021
“Cứu… Cứu mạng với! Xác chết sống dậy! Ta thành thật nhất, đừng có bắt nạt người thành thật!”
Tim Chân Tiểu Tiểu kinh hoàng đập thình thịch, lảo đảo ngã xuống đất, thấy không thể thoát khỏi bàn tay khô khốc nóng rực kia, nàng nắm chặt cục đá trong tay, cố sức đập thật mạnh lên đầu xác sống.
Nếu thứ này là một quả dưa hấu, chắc chắn đã nát thành năm bảy miếng.
“Cốp!”
Giống như đập vào tảng đá, ngay lập tức gan bàn tay của Chân Tiểu Tiểu nứt ra, hòn đá gây án cũng suýt chút nữa văng khỏi tay, thực sự đã dùng cả sức ăn sữa mẹ, thế nhưng đối phương vẫn bình thường, không mất một cọng lông nào, đến vết trầy da cũng không có.
Đập như thế mà không vỡ đầu?
Xong đời, vua xác sống!
“Ngươi, ngươi là người hay quỷ? Ta sợ lắm.” Trong giọng nói của Chân Tiểu Tiểu đã lẫn cả tiếng khóc nức nở, chỉ nháy mắt đã biến thành nhành liễu yêu kiều bị gió vùi dập, thân thể mềm nhũn run rẩy tại chỗ.
“Có chuyện gì thì từ từ nói, chuyện gì cũng có thể bàn bạc, tuy rằng làm quỷ rất vất vả, đặc biệt là cô hồn dã quỷ nghèo túng, không có người tế lễ, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi, ngày mai ta đốt cho ngươi nhiều hơn chút vàng mã… Hàng năm, cũng đốt!”
Bốn chữ cuối cùng được nói ra vô cùng chân thành, dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến Chân Tiểu Tiểu phải lấy ra sự khôn khéo của dân làm ăn, ngay lập tức đưa ra đề nghị tự mình phục vụ chu đáo cả đời cho khách hàng.
“Chúc”
Khuôn mặt đen sì ngẩng lên từ đáy hố, trong mắt lại lóe sáng sự sắc bén khiến kẻ khác không rét mà run, với bộ dáng xấu xí đó cũng có thể doạ một nữ tử tầm thường sợ vỡ mật.
Cháo?
Yêu cầu lạ vậy?
Chân Tiểu Tiểu sững người, đột nhiên thu hồi dáng vẻ mềm mại đáng yêu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Quỷ sẽ không đói, chỉ có người mới cần ăn.
Từ từ … Có khi nào hắn là tên trộm xui xẻo bị sét đánh suýt chết?
Nghĩ tới đó, Chân Tiểu Tiểu không nhịn được mà lé mắt, liếc qua cái lổ thủng lớn cháy sém trên mái nhà. Đồng thời hồi tưởng lại mấy lời dạy dảo ân cần của người lớn đã sắp mài chai lỗ tai mình.
Chớ làm chuyện xấu, làm ác sẽ bị sét đánh!
Nhìn quanh bốn phía, đồ gia dụng, bình hoa, cả vật trang trí đều đã biến mất, mỗ nữ tự động não bổ ra hình ảnh, vào một đêm trăng mờ gió lộng trong tháng nào đó, một tên đầu trộm đuôi cướp lén lút lẻn vào nhà, đang định hành nghề cũ thì đột nhiên bị trời phạt.
“Ta, Chu!”
Nam tử sét đánh thấy Chân Tiểu Tiểu ngẩn ngơ hồi lâu không nói gì, hắn hơi sốt ruột lặp lại một lần nữa tên của mình.
“Được được được! Muốn cháo đúng không? Đây chính là ngươi nói đó, lát nữa cũng đừng trách ta!”
Trong lúc gật đầu đáp ứng, bộ ngực Chân Tiểu Tiểu hơi ưỡn lên, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cuồn cuộn khí thế!
Đây chắc chắn là ý trời, nếu nó ban cho nàng đôi bàn tay nấu cái gì khó nuốt cái đó, thì vào giờ phút này, hẳn là muốn nàng trừ gian diệt ác, thay trời hành đạo!
Chỉ chốc lát sau, khói bếp bay lên từ ống thoát khói đen như mực của Lý gia, một ổ chim khách bởi hoàn cảnh sống ác liệt nên đã chuyển nhà tới đây, thật trùng hợp lại xây tổ ngay giữa luồng khói, vì thế mặt chim lộ ra vẻ hoài nghi điểu sinh sâu sắc, sau đó lần lượt rớt xuống đất …
Cháo mới ra lò, nguyên liệu là đậu xanh mốc meo còn sót của Lý gia, cho dù không đặc biệt chế biến, cũng đã gần giống thần dược tiêu chảy.
Vốn đang lo lắng đối phương sẽ từ chối, nhưng khi Chân Tiểu Tiểu cầm bát đi tới trước mặt nam tử, đôi mắt tên trời đánh lại đột nhiên sáng bừng lên!
Bát cháo đậu này, chắc chắn có hiệu quả biến hủ bại thành thần kỳ.
Cháo đậu vừa vào họng, một chân sau của nam tử chùng xuống lấy đà, rồi đập mạnh đầu mình thẳng vào bức tường phía nam!
Động tác tự sát này có thể nói là vô cùng thuần thục, lưu loát liền mạch, nhanh chóng cuốn lên một cơn gió dữ, thổi quét khắp phòng!
Rầm! Rầm!
Ngay sau tiếng động lớn, trên mặt tường đột nhiên xuất hiện cái lỗ hình người, tay chân đầu tóc nhìn rất rõ ràng.
Chân Tiểu Tiểu từng hạ gục vô số đối thủ, vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, nụ cười giả tạo trên mặt cũng nhanh chóng nứt toác.
Chẳng lẽ đậu hỏng rồi sẽ khiến tác dụng nôn mửa tiến hóa thành hành động khác thuộc chủ nghĩa nhân đạo, tự sát?
_Ngoài lề_
"Lát nữa sẽ có chương năm chứ?" Mỗ Tiểu Chúc Chúc vung roi.
"Có! Có! Có!" Mỗ Mao múa bút thành văn. . . Thỉnh thoảng, hai mắt bắn ra ánh sáng quỷ quyệt.
Tim Chân Tiểu Tiểu kinh hoàng đập thình thịch, lảo đảo ngã xuống đất, thấy không thể thoát khỏi bàn tay khô khốc nóng rực kia, nàng nắm chặt cục đá trong tay, cố sức đập thật mạnh lên đầu xác sống.
Nếu thứ này là một quả dưa hấu, chắc chắn đã nát thành năm bảy miếng.
“Cốp!”
Giống như đập vào tảng đá, ngay lập tức gan bàn tay của Chân Tiểu Tiểu nứt ra, hòn đá gây án cũng suýt chút nữa văng khỏi tay, thực sự đã dùng cả sức ăn sữa mẹ, thế nhưng đối phương vẫn bình thường, không mất một cọng lông nào, đến vết trầy da cũng không có.
Đập như thế mà không vỡ đầu?
Xong đời, vua xác sống!
“Ngươi, ngươi là người hay quỷ? Ta sợ lắm.” Trong giọng nói của Chân Tiểu Tiểu đã lẫn cả tiếng khóc nức nở, chỉ nháy mắt đã biến thành nhành liễu yêu kiều bị gió vùi dập, thân thể mềm nhũn run rẩy tại chỗ.
“Có chuyện gì thì từ từ nói, chuyện gì cũng có thể bàn bạc, tuy rằng làm quỷ rất vất vả, đặc biệt là cô hồn dã quỷ nghèo túng, không có người tế lễ, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi, ngày mai ta đốt cho ngươi nhiều hơn chút vàng mã… Hàng năm, cũng đốt!”
Bốn chữ cuối cùng được nói ra vô cùng chân thành, dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến Chân Tiểu Tiểu phải lấy ra sự khôn khéo của dân làm ăn, ngay lập tức đưa ra đề nghị tự mình phục vụ chu đáo cả đời cho khách hàng.
“Chúc”
Khuôn mặt đen sì ngẩng lên từ đáy hố, trong mắt lại lóe sáng sự sắc bén khiến kẻ khác không rét mà run, với bộ dáng xấu xí đó cũng có thể doạ một nữ tử tầm thường sợ vỡ mật.
Cháo?
Yêu cầu lạ vậy?
Chân Tiểu Tiểu sững người, đột nhiên thu hồi dáng vẻ mềm mại đáng yêu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Quỷ sẽ không đói, chỉ có người mới cần ăn.
Từ từ … Có khi nào hắn là tên trộm xui xẻo bị sét đánh suýt chết?
Nghĩ tới đó, Chân Tiểu Tiểu không nhịn được mà lé mắt, liếc qua cái lổ thủng lớn cháy sém trên mái nhà. Đồng thời hồi tưởng lại mấy lời dạy dảo ân cần của người lớn đã sắp mài chai lỗ tai mình.
Chớ làm chuyện xấu, làm ác sẽ bị sét đánh!
Nhìn quanh bốn phía, đồ gia dụng, bình hoa, cả vật trang trí đều đã biến mất, mỗ nữ tự động não bổ ra hình ảnh, vào một đêm trăng mờ gió lộng trong tháng nào đó, một tên đầu trộm đuôi cướp lén lút lẻn vào nhà, đang định hành nghề cũ thì đột nhiên bị trời phạt.
“Ta, Chu!”
Nam tử sét đánh thấy Chân Tiểu Tiểu ngẩn ngơ hồi lâu không nói gì, hắn hơi sốt ruột lặp lại một lần nữa tên của mình.
“Được được được! Muốn cháo đúng không? Đây chính là ngươi nói đó, lát nữa cũng đừng trách ta!”
Trong lúc gật đầu đáp ứng, bộ ngực Chân Tiểu Tiểu hơi ưỡn lên, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cuồn cuộn khí thế!
Đây chắc chắn là ý trời, nếu nó ban cho nàng đôi bàn tay nấu cái gì khó nuốt cái đó, thì vào giờ phút này, hẳn là muốn nàng trừ gian diệt ác, thay trời hành đạo!
Chỉ chốc lát sau, khói bếp bay lên từ ống thoát khói đen như mực của Lý gia, một ổ chim khách bởi hoàn cảnh sống ác liệt nên đã chuyển nhà tới đây, thật trùng hợp lại xây tổ ngay giữa luồng khói, vì thế mặt chim lộ ra vẻ hoài nghi điểu sinh sâu sắc, sau đó lần lượt rớt xuống đất …
Cháo mới ra lò, nguyên liệu là đậu xanh mốc meo còn sót của Lý gia, cho dù không đặc biệt chế biến, cũng đã gần giống thần dược tiêu chảy.
Vốn đang lo lắng đối phương sẽ từ chối, nhưng khi Chân Tiểu Tiểu cầm bát đi tới trước mặt nam tử, đôi mắt tên trời đánh lại đột nhiên sáng bừng lên!
Bát cháo đậu này, chắc chắn có hiệu quả biến hủ bại thành thần kỳ.
Cháo đậu vừa vào họng, một chân sau của nam tử chùng xuống lấy đà, rồi đập mạnh đầu mình thẳng vào bức tường phía nam!
Động tác tự sát này có thể nói là vô cùng thuần thục, lưu loát liền mạch, nhanh chóng cuốn lên một cơn gió dữ, thổi quét khắp phòng!
Rầm! Rầm!
Ngay sau tiếng động lớn, trên mặt tường đột nhiên xuất hiện cái lỗ hình người, tay chân đầu tóc nhìn rất rõ ràng.
Chân Tiểu Tiểu từng hạ gục vô số đối thủ, vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, nụ cười giả tạo trên mặt cũng nhanh chóng nứt toác.
Chẳng lẽ đậu hỏng rồi sẽ khiến tác dụng nôn mửa tiến hóa thành hành động khác thuộc chủ nghĩa nhân đạo, tự sát?
_Ngoài lề_
"Lát nữa sẽ có chương năm chứ?" Mỗ Tiểu Chúc Chúc vung roi.
"Có! Có! Có!" Mỗ Mao múa bút thành văn. . . Thỉnh thoảng, hai mắt bắn ra ánh sáng quỷ quyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.