Chương 106: Còn Không Nhất Định Đâu!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
12/07/2021
Sửng sốt một chút, Chân Tiểu Tiểu mới kịp phản ứng lại, hoá ra chính Kỷ Thanh Y ra lệnh cho Đồng Chiến cản mọi người rời đi.
Mục tiêu quan trọng nhất khi vào rừng của tất cả đệ tử tinh anh chỉ có một, đều là lấy được tim nhện. Bảng giá mà Dược Các đưa ra thật sự quá cao, cao đến mức có thể khiến nhiều kẻ liều mạng tranh đoạt. Để bản thân không gặp phải phiền toái, Kỷ Thanh Y quyết định phong tỏa tin tức!
Cho nên Tương Khiêm, Lạc Nhĩ, Tiểu Chúc Chúc … kể cả mình, không ai có thể rời đi nơi đây trước khi chiến đấu kết thúc.
Biết rõ hiện tại không có chút khả năng nào thay đổi quyết định đó, Chân Tiểu Tiểu lập tức chớp chớp mắt, giọng điệu mềm nhũn, hai lúm đồng tiền trên má sâu hút.
“Đương nhiên, Kỷ sư huynh lợi hại nhất, ta chỉ muốn dẫn người tới một góc nghỉ ngơi, tránh cho thời điểm sư huynh thi triển quyền cước, lại bị bọn họ vướng tay vướng chân.”
Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại của tiểu mỹ nhân khiến Kỷ Thanh Y vô cùng hưởng thụ, hắn nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Chân Tiểu Tiểu bằng ánh mắt trấn an, rồi tiếp tục nhào tới chiến đấu với nhện hoàng.
Chân Tiểu Tiểu đẩy ra Đồng Chiến đang chắn trước người, cùng Tiểu Chúc Chúc, Tương Khiêm và Lạc Nhĩ ngồi dựa vào một gốc cây cổ thụ bên cạnh trận pháp.
Thân cây này thô to, năm người cũng không thể ôm hết, nhìn qua vững vàng rắn rỏi, có thể giúp mọi người cản lại một phần gió dữ.
“Trước tiên đợi ở đây một lát.” Chân Tiểu Tiểu xoa xoa huyệt thái dương.
Tiểu Bát Nhãn đột nhiên suất lĩnh đàn thú xuất hiện đã hoàn toàn đảo lộn kế hoạch của nàng, hiện tại Tương Khiêm và Lạc Nhĩ còn bị vây trong trận, nên nàng càng khó tuỳ ý hành động.
Thấy Chân Tiểu Tiểu, tên ngốc, hai đệ tử Dược Các ngoan ngoãn ngồi xổm một góc trận pháp, không tiếp tục ồn ào muốn rời đi, Hồng Loan và Đồng Chiến cũng mặc kệ bốn người, tham gia vào cuộc chiến đấu kịch liệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên không trung kiếm quang lập loè, đất đá bay mù trời.
Nếu chiếc lá xanh lơ lửng giữa mây kia không tản ra ánh sáng xanh ngăn cản hết thảy, thì động tĩnh lớn như thế chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các đệ tử Thất Diệp Cốc gần đó.
Dư uy của cuộc chiến lan tràn chấn động vạn vật, vô số cổ thụ trong rừng vặn vẹo phát ra từng tiếng giòn vang khiến người khác giật mình thon thót.
“Các ngươi xem, trên người nhện hoàng kia thật nhiều gai thép! Thú vương Trúc cơ! Ông trời của ta nha, cả đời này lão phu chưa từng gặp qua đâu! Ta không muốn chết … Ta, ta còn mấy đan phương chưa kịp cân nhắc thấu đáo…”
Lạc Nhĩ thật vất vả mới tỉnh dậy, lại tiếp tục hộc máu không ngừng, oa oa kêu loạn.
“Lạc sư huynh yên tâm, Kỷ sư huynh nói rồi, nhất định sẽ không để nhện hoàng thương tổn chúng ta.” Chân Tiểu Tiểu nhẹ giọng trấn an, bằng không màng nhĩ cũng sắp vỡ vụn.
Người không cần trấn an duy nhất ở đây, chỉ sợ chính là tên đã hưng phấn bò lên trên chạc cây, vui vẻ lấy ra một cái chân sói nướng Phất Hoa Diệp từ túi Phong Tuyết, không ai khác ngoài Tiểu Chúc Chúc.
“Sư muội…”
Thấy Kỷ Thanh Y đang hăng say chiến đấu với nhện hoàng không rảnh phân tâm, Tương Khiêm do do dự dự đè thấp giọng nói của mình, ghé sát vào bên tai Chân Tiểu Tiểu: “Tuy thực lực Kỷ Thiếu tông mạnh mẽ, nhưng chưa hẳn là vị phu quân tốt. Thời gian ngươi nhập môn ngắn ngủi, không biết hắn đã đạp hư… đạp hư bao nhiêu nữ đệ tử trong tông… Thừa dịp hiện tại tình cảm không sâu, sư muội tốt nhất… vẫn nên tránh xa hắn chút!”
Không nghĩ tới, người hiền lành Tương Khiêm thế nhưng cũng sẽ nói xấu sau lưng Kỷ Thanh Y, có thể tưởng tượng được, để nói ra những lời này hắn cần tới dũng khí lớn lao cỡ nào.
“Sư huynh yên tâm, ta tự có chừng mực.” Chân Tiểu Tiểu cong cong khóe môi, ngón tay giấu trong tay áo lại lặng lẽ đặt lên Thú Linh Thạch.
Lúc này, ai đạp hư ai? Còn không nhất định đâu!
Ăn hôi, so đầu người? Hừ, lão nương sẽ thua?
Tâm niệm truyền đi, trong Hắc Điền, mấy con cự thú bỗng dưng ngẩng đầu to, trong lòng vang vọng tiếng của Chân Tiểu Tiểu “Tới tới tới”.
Lúc này đây, yêu thú bị triệu hoán tới cũng không phải những tinh thú cấp thấp như mấy con đã chết dưới kiếm Kỷ Thanh Y, mà là tám Thú vương tu vi Ngưng khí tầng chín, tầng mười!
Tiểu Bát Nhãn, ngươi chịu đựng! Các huynh đệ sắp tới rồi!
_NL_
Tiểu Thanh Y, ngươi thật sự lợi hại, không ngờ được ngươi có thể chống đỡ lâu như vậy, ta bội phục ngươi là bậc hán tử. Sau này trên danh sách nam phụ, có một vị trí nhỏ cho ngươi!
Mục tiêu quan trọng nhất khi vào rừng của tất cả đệ tử tinh anh chỉ có một, đều là lấy được tim nhện. Bảng giá mà Dược Các đưa ra thật sự quá cao, cao đến mức có thể khiến nhiều kẻ liều mạng tranh đoạt. Để bản thân không gặp phải phiền toái, Kỷ Thanh Y quyết định phong tỏa tin tức!
Cho nên Tương Khiêm, Lạc Nhĩ, Tiểu Chúc Chúc … kể cả mình, không ai có thể rời đi nơi đây trước khi chiến đấu kết thúc.
Biết rõ hiện tại không có chút khả năng nào thay đổi quyết định đó, Chân Tiểu Tiểu lập tức chớp chớp mắt, giọng điệu mềm nhũn, hai lúm đồng tiền trên má sâu hút.
“Đương nhiên, Kỷ sư huynh lợi hại nhất, ta chỉ muốn dẫn người tới một góc nghỉ ngơi, tránh cho thời điểm sư huynh thi triển quyền cước, lại bị bọn họ vướng tay vướng chân.”
Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại của tiểu mỹ nhân khiến Kỷ Thanh Y vô cùng hưởng thụ, hắn nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Chân Tiểu Tiểu bằng ánh mắt trấn an, rồi tiếp tục nhào tới chiến đấu với nhện hoàng.
Chân Tiểu Tiểu đẩy ra Đồng Chiến đang chắn trước người, cùng Tiểu Chúc Chúc, Tương Khiêm và Lạc Nhĩ ngồi dựa vào một gốc cây cổ thụ bên cạnh trận pháp.
Thân cây này thô to, năm người cũng không thể ôm hết, nhìn qua vững vàng rắn rỏi, có thể giúp mọi người cản lại một phần gió dữ.
“Trước tiên đợi ở đây một lát.” Chân Tiểu Tiểu xoa xoa huyệt thái dương.
Tiểu Bát Nhãn đột nhiên suất lĩnh đàn thú xuất hiện đã hoàn toàn đảo lộn kế hoạch của nàng, hiện tại Tương Khiêm và Lạc Nhĩ còn bị vây trong trận, nên nàng càng khó tuỳ ý hành động.
Thấy Chân Tiểu Tiểu, tên ngốc, hai đệ tử Dược Các ngoan ngoãn ngồi xổm một góc trận pháp, không tiếp tục ồn ào muốn rời đi, Hồng Loan và Đồng Chiến cũng mặc kệ bốn người, tham gia vào cuộc chiến đấu kịch liệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên không trung kiếm quang lập loè, đất đá bay mù trời.
Nếu chiếc lá xanh lơ lửng giữa mây kia không tản ra ánh sáng xanh ngăn cản hết thảy, thì động tĩnh lớn như thế chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các đệ tử Thất Diệp Cốc gần đó.
Dư uy của cuộc chiến lan tràn chấn động vạn vật, vô số cổ thụ trong rừng vặn vẹo phát ra từng tiếng giòn vang khiến người khác giật mình thon thót.
“Các ngươi xem, trên người nhện hoàng kia thật nhiều gai thép! Thú vương Trúc cơ! Ông trời của ta nha, cả đời này lão phu chưa từng gặp qua đâu! Ta không muốn chết … Ta, ta còn mấy đan phương chưa kịp cân nhắc thấu đáo…”
Lạc Nhĩ thật vất vả mới tỉnh dậy, lại tiếp tục hộc máu không ngừng, oa oa kêu loạn.
“Lạc sư huynh yên tâm, Kỷ sư huynh nói rồi, nhất định sẽ không để nhện hoàng thương tổn chúng ta.” Chân Tiểu Tiểu nhẹ giọng trấn an, bằng không màng nhĩ cũng sắp vỡ vụn.
Người không cần trấn an duy nhất ở đây, chỉ sợ chính là tên đã hưng phấn bò lên trên chạc cây, vui vẻ lấy ra một cái chân sói nướng Phất Hoa Diệp từ túi Phong Tuyết, không ai khác ngoài Tiểu Chúc Chúc.
“Sư muội…”
Thấy Kỷ Thanh Y đang hăng say chiến đấu với nhện hoàng không rảnh phân tâm, Tương Khiêm do do dự dự đè thấp giọng nói của mình, ghé sát vào bên tai Chân Tiểu Tiểu: “Tuy thực lực Kỷ Thiếu tông mạnh mẽ, nhưng chưa hẳn là vị phu quân tốt. Thời gian ngươi nhập môn ngắn ngủi, không biết hắn đã đạp hư… đạp hư bao nhiêu nữ đệ tử trong tông… Thừa dịp hiện tại tình cảm không sâu, sư muội tốt nhất… vẫn nên tránh xa hắn chút!”
Không nghĩ tới, người hiền lành Tương Khiêm thế nhưng cũng sẽ nói xấu sau lưng Kỷ Thanh Y, có thể tưởng tượng được, để nói ra những lời này hắn cần tới dũng khí lớn lao cỡ nào.
“Sư huynh yên tâm, ta tự có chừng mực.” Chân Tiểu Tiểu cong cong khóe môi, ngón tay giấu trong tay áo lại lặng lẽ đặt lên Thú Linh Thạch.
Lúc này, ai đạp hư ai? Còn không nhất định đâu!
Ăn hôi, so đầu người? Hừ, lão nương sẽ thua?
Tâm niệm truyền đi, trong Hắc Điền, mấy con cự thú bỗng dưng ngẩng đầu to, trong lòng vang vọng tiếng của Chân Tiểu Tiểu “Tới tới tới”.
Lúc này đây, yêu thú bị triệu hoán tới cũng không phải những tinh thú cấp thấp như mấy con đã chết dưới kiếm Kỷ Thanh Y, mà là tám Thú vương tu vi Ngưng khí tầng chín, tầng mười!
Tiểu Bát Nhãn, ngươi chịu đựng! Các huynh đệ sắp tới rồi!
_NL_
Tiểu Thanh Y, ngươi thật sự lợi hại, không ngờ được ngươi có thể chống đỡ lâu như vậy, ta bội phục ngươi là bậc hán tử. Sau này trên danh sách nam phụ, có một vị trí nhỏ cho ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.