Chương 266: Cũng Có Thể Gọi Ta Tiếng: Sư Huynh!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
02/09/2021
Lửa trong rừng cháy tận nửa đêm, ban mai vừa mới tới, màn trời bị nhuộm thành hồng nhạt, nam tử tuổi trẻ khoác y bào đen đạp phi thoi kỳ dị âm thầm lơ lửng trên trời cao!
Con ngươi tựa Hắc Diệu Thạch kia của hắn dường như có ma lực, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu nhân tâm, môi mỏng khẽ cong, biểu tình cấm dục lại lộ ra một tia tà mị. Tuy nhiên, hàng cúc vẫn luôn cài chỉnh tề từ trước ngực đến dưới cằm đã thể hiện tác phong nghiêm cẩn của người này.
Ánh mắt đầu tiên thấy rõ ràng là ma, ánh mắt thứ hai thì thần thánh vô cùng!
Vốn chỉ có một người tới, thế nhưng phía sau như kéo theo vạn mã ngàn quân, cả người nở rộ hào quang khiến người khác không thể nhìn thẳng.
Một mái tóc tím cực kỳ tiêu biểu, còn có một thân tu vi đáng sợ của hắn, đều không thể không khiến mọi người ở đây lập tức nhớ đến tin tức đang được lan truyền rộng rãi trong thiên địa Đông Linh những ngày nay!
Huống chi, cùng lúc tin tức mười nhận truyền thừa xuất thế, tất cả trưởng lão môn phái trên Đông Linh trước hết đều nắm giữ bức hoạ vẽ vị truyền nhân duy nhất của Thần Ma!
“Đại trưởng lão Cự Thần Tông Phòng Ỷ Xuyên, tham kiến Chiến Thần Điện Liên Thiếu tôn!” Phòng trưởng lão dẫn đầu, các cường giả Cự Thần Tông vội vã 'phanh phanh phanh' quỳ đầy đất!
Vừa nghe Phòng trưởng lão hô to Thiếu tôn, bên kia Phục Hổ Đường cũng bị doạ tới mức không nhẹ, trực tiếp ném Đường chủ và Sầm Nguyên Liệt còn trọng thương sang một bên, cũng 'phanh phanh phanh' dập đầu trên mặt đất.
Không lầm đi?
Thiếu tôn Chiến Thần Điện đích thân xuất sơn?
Lão tử đã lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ Nguyên anh cảnh đó!
Một bên hành lễ, một bên trộm đánh giá nam tử tóc tím đứng trên phi thoi kia, mọi người thầm than ở trong lòng, quả thực là phong thần tuấn dật, nhân trung kiêu long!
Đại biểu cho uy nghiêm của Thần Vô Cương và Ma Lập Tuyết, nam tử chỉ mới hai mươi chín tuổi này, chính là sự tồn tại chí cao vô thượng trên toàn bộ Đông Linh Giới. Chớ nói bọn họ gặp hắn phải dập đầu, cho dù là các lão đại hay Tông chủ của Đông Điện và Linh Môn hầu hạ thưa chuyện, cũng phải khiêm tốn không khác.
Thiếu tôn Chiến Thần Điện?!
Đây là lần được thấy dung mạo của Liên Tử Trạc, trái tim Cữu Tử Mặc đập kinh hoàng, mơ hồ cảm thấy, đối phương đến là vì chuyện có liên quan với mình.
“Đệ tử chủ mạch Phi Long Quan Cữu Tử Mặc, suất lĩnh tu sĩ trong tông, bái kiến Liên Thiếu tôn.”
Hắn vội vàng kéo Bắc Tam Tam quỳ xuống.
Tuổi người tới xấp xỉ mình, nhưng đã đứng ở địa vị Nguyên anh cao thượng, khí độ lại càng trầm ổn không thể diễn tả, so sánh với đối phương, mình lập tức không bằng người.
Khi đang hành lễ, Cữu Tử Mặc không khỏi âm thầm cảnh tỉnh bản thân! Con đường ngày sau phải đi còn rất dài, tuyệt không thể bởi vì được lọt vào mắt xanh của thánh kiếm mà đắc ý tự mãn.
Ánh mắt Liên Tử Trạc trước tiên dừng trên người Cữu Tử Mặc, vừa rồi Cữu Tử Mặc bảo vệ Chân Tiểu Tiểu, hắn nhìn rõ rõ ràng ràng, trong lòng bất giác có chút vui mừng.
Tâm hạo nhiên, tất kiếm hạo nhiên.
Nếu ngay cả đồng bạn cũng không thể bảo hộ, vậy cầm kiếm làm gì?
Tuy rằng hành động của cá sấu yêu quá không thể tưởng tượng, nhưng hết thảy đều không phải bản ý của thiếu nữ họ Chân.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ, ở thời khắc tuyệt mỹ khi ánh mặt trời giao hội với trăng sáng kia, nữ tu Ngưng khí kỳ nho nhỏ đứng trước thú triều vô biên vô hạn lại rít gào một tiếng từ phế phủ!
Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?!
Phần dũng khí và quyết tâm đó, tuyệt không thua kém bất kỳ nam tử nào!
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Kiếm tử thứ tư có được tấm lòng bảo hộ bằng hữu, mà bằng hữu của hắn càng là gan dạ dũng cảm. Đây đều là những chiến hồn, là những ngọn lửa đáng giá chờ mong vào mười năm sau, giới chiến Bắc Đông!
Thấy Chân Tiểu Tiểu dùng đôi mắt to của nàng lén đánh giá mình một chút rồi lặng lẽ lùi lại một góc, hơi hơi cúi người, nhưng cũng không hành lễ quỳ, Liên Tử Trạc âm thầm buồn cười, duỗi tay tới trước người Cữu Tử Mặc đang treo biểu tình kích động.
“Thấy ta không cần quỳ, có thể gọi ta tiếng: Sư huynh!”
Mẹ nó!
Ghen ghét đến hộc máu!
Vì Chiến thần Vô Cương và Cuồng ma Lập Tuyết không thu đồ đệ, cho nên khi tin tức về mười vị Nhận tử của Đông Linh vừa mới tuôn ra, trong lòng mọi người vẫn mang vài loại suy đoán.
Tuy nhiên, lúc này thấy Liên Thiếu tôn cao quý bất phàm tự mình xuất sơn cứu viện Cữu Tử Mặc, thái độ còn thân thiết như thế, coi là đồng môn đồng đạo mà bảo hộ chu toàn, đám người Phục Hổ Đường ghen ghét tới đỏ hai mắt.
_NL_
“Thiếu tôn sư huynh! Cũng thu ta làm sư muội đi!” Mao Mao lòng dạ hiểm độc gắt gao ôm chặt đùi Liên Tử Trạc không buông tay!
“Ngươi cút!”
Con ngươi tựa Hắc Diệu Thạch kia của hắn dường như có ma lực, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu nhân tâm, môi mỏng khẽ cong, biểu tình cấm dục lại lộ ra một tia tà mị. Tuy nhiên, hàng cúc vẫn luôn cài chỉnh tề từ trước ngực đến dưới cằm đã thể hiện tác phong nghiêm cẩn của người này.
Ánh mắt đầu tiên thấy rõ ràng là ma, ánh mắt thứ hai thì thần thánh vô cùng!
Vốn chỉ có một người tới, thế nhưng phía sau như kéo theo vạn mã ngàn quân, cả người nở rộ hào quang khiến người khác không thể nhìn thẳng.
Một mái tóc tím cực kỳ tiêu biểu, còn có một thân tu vi đáng sợ của hắn, đều không thể không khiến mọi người ở đây lập tức nhớ đến tin tức đang được lan truyền rộng rãi trong thiên địa Đông Linh những ngày nay!
Huống chi, cùng lúc tin tức mười nhận truyền thừa xuất thế, tất cả trưởng lão môn phái trên Đông Linh trước hết đều nắm giữ bức hoạ vẽ vị truyền nhân duy nhất của Thần Ma!
“Đại trưởng lão Cự Thần Tông Phòng Ỷ Xuyên, tham kiến Chiến Thần Điện Liên Thiếu tôn!” Phòng trưởng lão dẫn đầu, các cường giả Cự Thần Tông vội vã 'phanh phanh phanh' quỳ đầy đất!
Vừa nghe Phòng trưởng lão hô to Thiếu tôn, bên kia Phục Hổ Đường cũng bị doạ tới mức không nhẹ, trực tiếp ném Đường chủ và Sầm Nguyên Liệt còn trọng thương sang một bên, cũng 'phanh phanh phanh' dập đầu trên mặt đất.
Không lầm đi?
Thiếu tôn Chiến Thần Điện đích thân xuất sơn?
Lão tử đã lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ Nguyên anh cảnh đó!
Một bên hành lễ, một bên trộm đánh giá nam tử tóc tím đứng trên phi thoi kia, mọi người thầm than ở trong lòng, quả thực là phong thần tuấn dật, nhân trung kiêu long!
Đại biểu cho uy nghiêm của Thần Vô Cương và Ma Lập Tuyết, nam tử chỉ mới hai mươi chín tuổi này, chính là sự tồn tại chí cao vô thượng trên toàn bộ Đông Linh Giới. Chớ nói bọn họ gặp hắn phải dập đầu, cho dù là các lão đại hay Tông chủ của Đông Điện và Linh Môn hầu hạ thưa chuyện, cũng phải khiêm tốn không khác.
Thiếu tôn Chiến Thần Điện?!
Đây là lần được thấy dung mạo của Liên Tử Trạc, trái tim Cữu Tử Mặc đập kinh hoàng, mơ hồ cảm thấy, đối phương đến là vì chuyện có liên quan với mình.
“Đệ tử chủ mạch Phi Long Quan Cữu Tử Mặc, suất lĩnh tu sĩ trong tông, bái kiến Liên Thiếu tôn.”
Hắn vội vàng kéo Bắc Tam Tam quỳ xuống.
Tuổi người tới xấp xỉ mình, nhưng đã đứng ở địa vị Nguyên anh cao thượng, khí độ lại càng trầm ổn không thể diễn tả, so sánh với đối phương, mình lập tức không bằng người.
Khi đang hành lễ, Cữu Tử Mặc không khỏi âm thầm cảnh tỉnh bản thân! Con đường ngày sau phải đi còn rất dài, tuyệt không thể bởi vì được lọt vào mắt xanh của thánh kiếm mà đắc ý tự mãn.
Ánh mắt Liên Tử Trạc trước tiên dừng trên người Cữu Tử Mặc, vừa rồi Cữu Tử Mặc bảo vệ Chân Tiểu Tiểu, hắn nhìn rõ rõ ràng ràng, trong lòng bất giác có chút vui mừng.
Tâm hạo nhiên, tất kiếm hạo nhiên.
Nếu ngay cả đồng bạn cũng không thể bảo hộ, vậy cầm kiếm làm gì?
Tuy rằng hành động của cá sấu yêu quá không thể tưởng tượng, nhưng hết thảy đều không phải bản ý của thiếu nữ họ Chân.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ, ở thời khắc tuyệt mỹ khi ánh mặt trời giao hội với trăng sáng kia, nữ tu Ngưng khí kỳ nho nhỏ đứng trước thú triều vô biên vô hạn lại rít gào một tiếng từ phế phủ!
Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?!
Phần dũng khí và quyết tâm đó, tuyệt không thua kém bất kỳ nam tử nào!
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Kiếm tử thứ tư có được tấm lòng bảo hộ bằng hữu, mà bằng hữu của hắn càng là gan dạ dũng cảm. Đây đều là những chiến hồn, là những ngọn lửa đáng giá chờ mong vào mười năm sau, giới chiến Bắc Đông!
Thấy Chân Tiểu Tiểu dùng đôi mắt to của nàng lén đánh giá mình một chút rồi lặng lẽ lùi lại một góc, hơi hơi cúi người, nhưng cũng không hành lễ quỳ, Liên Tử Trạc âm thầm buồn cười, duỗi tay tới trước người Cữu Tử Mặc đang treo biểu tình kích động.
“Thấy ta không cần quỳ, có thể gọi ta tiếng: Sư huynh!”
Mẹ nó!
Ghen ghét đến hộc máu!
Vì Chiến thần Vô Cương và Cuồng ma Lập Tuyết không thu đồ đệ, cho nên khi tin tức về mười vị Nhận tử của Đông Linh vừa mới tuôn ra, trong lòng mọi người vẫn mang vài loại suy đoán.
Tuy nhiên, lúc này thấy Liên Thiếu tôn cao quý bất phàm tự mình xuất sơn cứu viện Cữu Tử Mặc, thái độ còn thân thiết như thế, coi là đồng môn đồng đạo mà bảo hộ chu toàn, đám người Phục Hổ Đường ghen ghét tới đỏ hai mắt.
_NL_
“Thiếu tôn sư huynh! Cũng thu ta làm sư muội đi!” Mao Mao lòng dạ hiểm độc gắt gao ôm chặt đùi Liên Tử Trạc không buông tay!
“Ngươi cút!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.