Chương 141: Đan Đạo Của Người Là Bàng Môn Tà Đạo
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
20/07/2021
Chân Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện khối băng lớn chưa từng rời khỏi Dược Các trong truyền thuyết, biến mất!
Còn khuôn mặt xuất hiện đằng sau dược quầy, thế mà là Lạc Nhĩ sư huynh.
“Ơ? Chân. . . Chân sư muội?”
Vốn dĩ đang mặt mày cau có, chẳng qua ở khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng Chân Tiểu Tiểu, đôi mày nhanh chóng thả lỏng.
“Ngươi chính là người dùng đan thất số bốn mươi chín?”
Mới vừa mở miệng, chưa nói hết câu, Lạc Nhĩ lão nhân lại lập tức tức giận bừng bừng, mức độ quả thực chỉ có tăng chứ không giảm!
“Chân sư muội!”
“Lão phu biết, ngươi và Kỷ Thanh Y quan hệ thân thiết, trong tay không thiếu Phất Hoa Diệp, Địa Long Thảo, không sợ lãng phí, nhưng viên đan dược ngươi luyện có vấn đề. . .”
Tám phần là nhớ tới cảnh tượng Tương Khiêm nôn đến sông cuộn biển gầm lúc trước, lão đầu nhi tức điên người, trực tiếp nhảy lên trên quầy gỗ.
“Không thể nghiêm túc tự kiểm điểm hay sao, lại đi lần mò đường ngang lối hẹp? Chúng ta là đan sư, coi trọng tinh hoa thảo mộc, đan pháp dùng máu, dùng cốt, dùng vảy đều là bàng môn tà đạo!”
Trên tay còn cầm tờ danh sách thảo dược mà Chân Tiểu Tiểu vừa mới bỏ vào cửa ngầm, cánh tay lão đầu nhi chỉ trước mũi Chân Tiểu Tiểu run run không ngừng giống như động kinh.
Không nên trách Lạc lão nhân kích động và phẫn nộ như thế, chính là bởi vì hắn đã chịu ân cứu mạng của Chân Tiểu Tiểu, cho nên càng không thể ngồi yên nhìn nàng sa đọa.
“Lạc sư huynh dạy phải. . .” Chân Tiểu Tiểu che lại cái miệng nhỏ, lui về phía sau một bước, viền mắt nhanh chóng ầng ậc nước.
Ách. . . . . .
Chợt thấy giọt giọt long lanh, bài hịch văn mười nghìn chữ được Lạc lão nhân chuẩn bị sẵn sàng, lập tức hóa tro tàn chỉ trong nháy mắt.
“Đừng. . . Đừng khóc nha, Chân sư muội, sư huynh cũng không phải cố ý hù dọa ngươi, ngươi xem sư sư sư huynh, một đống tuổi, sao có thể. . . có thể khi dễ ngươi. . .” Môi run run, Lạc Nhĩ bắt đầu ngắc nga ngắc ngứ .
Trong lòng hắn vô cùng tự trách chính mình, có lẽ đã đảm nhiệm vị trí giáo tập ở Dược Các quá lâu, thế nên thấy ai phạm sai lầm, đều nhịn không được phải giáo huấn.
Nhưng Tiểu Tiểu không giống nha.
Tiểu Tiểu thiện lương nhất, nếu không có nàng, mình sớm bỏ mạng dưới châm của Bạch Cốt Phong trong Hắc Điền rồi.
“Vậy. . . vảy độc của Tình Xà và máu của Hồng Sí Phi Ưng, có hay không?” Chân Tiểu Tiểu ngước mắt .
Ngươi muốn làm gì?
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Lạc Nhĩ lão nhân lại thấy, từng giọt từng giọt nước mắt như chuỗi trân châu đứt đoạn, mãnh liệt tuôn ra từ khoé mắt Chân Tiểu Tiểu.
Mới vừa dâng lên một chút đề phòng, mà đã nhanh chóng bị đánh tan tác.
“Không có không có, Thất Diệp Cốc chúng ta chỉ luyện hoa luyện cỏ. . . Cho dù ngươi khóc, ta cũng thật sự không có.” Ăn nói nhỏ nhẹ, sợ Chân Tiểu Tiểu lại khóc lớn không ngừng.
“Vậy, nơi nào có?”
“Phi Long Quan và Lạc Vũ Các nha!” Lạc lão nhân buột miệng thốt ra: “Những tông môn dưỡng thú đó đều có. Tự mình đi bắt Tình Xà và Hồng Sí Phi Ưng là được!”
“Quả nhiên là bàng môn tà đạo, nếu tông môn không có, ta đây không luyện!”
Nhận được đáp án mong muốn, Chân Tiểu Tiểu nhanh chóng thu hồi nước mắt, hai tay khoanh trước ngực, biểu tình nghiêm nghị!
Thấy Chân sư muội thông suốt nhanh như vậy, giác ngộ cao như thế, lòng Lạc Nhĩ lão đầu tràn đầy vui mừng, vứt cảm giác bất an một khắc trước ra sau đầu.
Hắn tin nàng chỉ là nhất thời bị bàng môn tả đạo mê hoặc, hôm nay rút kinh nghiệm xương máu rồi, sau này lại là một mầm hoa hướng dương rực rỡ.
“Tiểu Chúc Chúc! Ra đây! Đồ ăn vặt ăn hết chưa?”
Dù sao còn có một năm, nếu biết chủ dược của đan phương thứ hai có thể tìm được ở tông môn dưỡng thú, Chân Tiểu Tiểu quyết định đầu tiên sẽ giải quyết sự tình ngay trước mắt.
Nàng đi đến gian đan thất của Tiểu Chúc Chúc, gõ cửa phòng bang bang bang. Nghe thấy âm thanh, cửa phòng mở, từ trong đó bước ra, một đôi giày vải viền da cháy sém xa lạ.
“Chân sư muội? Làm sao vậy, không có phòng luyện đan sao? Được được được, ta nhường căn phòng này cho ngươi.”
_NL_
Não trái nhảy ra ma quỷ Lạc Nhĩ lão nhân, hai sừng nhọn cong cong: “Chân Tiểu Tiểu, đan đạo của ngươi là bàng môn tà đạo!”
Não phải nhảy ra thiên sứ Tương Khiêm, đôi cánh nhỏ trắng muốt: “Chân sư muội, ngươi là thần đan, tuyệt đối không được từ bỏ đan đạo!
Chân Tiểu Tiểu…… Ta @¥……#……¥%*……
Còn khuôn mặt xuất hiện đằng sau dược quầy, thế mà là Lạc Nhĩ sư huynh.
“Ơ? Chân. . . Chân sư muội?”
Vốn dĩ đang mặt mày cau có, chẳng qua ở khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng Chân Tiểu Tiểu, đôi mày nhanh chóng thả lỏng.
“Ngươi chính là người dùng đan thất số bốn mươi chín?”
Mới vừa mở miệng, chưa nói hết câu, Lạc Nhĩ lão nhân lại lập tức tức giận bừng bừng, mức độ quả thực chỉ có tăng chứ không giảm!
“Chân sư muội!”
“Lão phu biết, ngươi và Kỷ Thanh Y quan hệ thân thiết, trong tay không thiếu Phất Hoa Diệp, Địa Long Thảo, không sợ lãng phí, nhưng viên đan dược ngươi luyện có vấn đề. . .”
Tám phần là nhớ tới cảnh tượng Tương Khiêm nôn đến sông cuộn biển gầm lúc trước, lão đầu nhi tức điên người, trực tiếp nhảy lên trên quầy gỗ.
“Không thể nghiêm túc tự kiểm điểm hay sao, lại đi lần mò đường ngang lối hẹp? Chúng ta là đan sư, coi trọng tinh hoa thảo mộc, đan pháp dùng máu, dùng cốt, dùng vảy đều là bàng môn tà đạo!”
Trên tay còn cầm tờ danh sách thảo dược mà Chân Tiểu Tiểu vừa mới bỏ vào cửa ngầm, cánh tay lão đầu nhi chỉ trước mũi Chân Tiểu Tiểu run run không ngừng giống như động kinh.
Không nên trách Lạc lão nhân kích động và phẫn nộ như thế, chính là bởi vì hắn đã chịu ân cứu mạng của Chân Tiểu Tiểu, cho nên càng không thể ngồi yên nhìn nàng sa đọa.
“Lạc sư huynh dạy phải. . .” Chân Tiểu Tiểu che lại cái miệng nhỏ, lui về phía sau một bước, viền mắt nhanh chóng ầng ậc nước.
Ách. . . . . .
Chợt thấy giọt giọt long lanh, bài hịch văn mười nghìn chữ được Lạc lão nhân chuẩn bị sẵn sàng, lập tức hóa tro tàn chỉ trong nháy mắt.
“Đừng. . . Đừng khóc nha, Chân sư muội, sư huynh cũng không phải cố ý hù dọa ngươi, ngươi xem sư sư sư huynh, một đống tuổi, sao có thể. . . có thể khi dễ ngươi. . .” Môi run run, Lạc Nhĩ bắt đầu ngắc nga ngắc ngứ .
Trong lòng hắn vô cùng tự trách chính mình, có lẽ đã đảm nhiệm vị trí giáo tập ở Dược Các quá lâu, thế nên thấy ai phạm sai lầm, đều nhịn không được phải giáo huấn.
Nhưng Tiểu Tiểu không giống nha.
Tiểu Tiểu thiện lương nhất, nếu không có nàng, mình sớm bỏ mạng dưới châm của Bạch Cốt Phong trong Hắc Điền rồi.
“Vậy. . . vảy độc của Tình Xà và máu của Hồng Sí Phi Ưng, có hay không?” Chân Tiểu Tiểu ngước mắt .
Ngươi muốn làm gì?
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Lạc Nhĩ lão nhân lại thấy, từng giọt từng giọt nước mắt như chuỗi trân châu đứt đoạn, mãnh liệt tuôn ra từ khoé mắt Chân Tiểu Tiểu.
Mới vừa dâng lên một chút đề phòng, mà đã nhanh chóng bị đánh tan tác.
“Không có không có, Thất Diệp Cốc chúng ta chỉ luyện hoa luyện cỏ. . . Cho dù ngươi khóc, ta cũng thật sự không có.” Ăn nói nhỏ nhẹ, sợ Chân Tiểu Tiểu lại khóc lớn không ngừng.
“Vậy, nơi nào có?”
“Phi Long Quan và Lạc Vũ Các nha!” Lạc lão nhân buột miệng thốt ra: “Những tông môn dưỡng thú đó đều có. Tự mình đi bắt Tình Xà và Hồng Sí Phi Ưng là được!”
“Quả nhiên là bàng môn tà đạo, nếu tông môn không có, ta đây không luyện!”
Nhận được đáp án mong muốn, Chân Tiểu Tiểu nhanh chóng thu hồi nước mắt, hai tay khoanh trước ngực, biểu tình nghiêm nghị!
Thấy Chân sư muội thông suốt nhanh như vậy, giác ngộ cao như thế, lòng Lạc Nhĩ lão đầu tràn đầy vui mừng, vứt cảm giác bất an một khắc trước ra sau đầu.
Hắn tin nàng chỉ là nhất thời bị bàng môn tả đạo mê hoặc, hôm nay rút kinh nghiệm xương máu rồi, sau này lại là một mầm hoa hướng dương rực rỡ.
“Tiểu Chúc Chúc! Ra đây! Đồ ăn vặt ăn hết chưa?”
Dù sao còn có một năm, nếu biết chủ dược của đan phương thứ hai có thể tìm được ở tông môn dưỡng thú, Chân Tiểu Tiểu quyết định đầu tiên sẽ giải quyết sự tình ngay trước mắt.
Nàng đi đến gian đan thất của Tiểu Chúc Chúc, gõ cửa phòng bang bang bang. Nghe thấy âm thanh, cửa phòng mở, từ trong đó bước ra, một đôi giày vải viền da cháy sém xa lạ.
“Chân sư muội? Làm sao vậy, không có phòng luyện đan sao? Được được được, ta nhường căn phòng này cho ngươi.”
_NL_
Não trái nhảy ra ma quỷ Lạc Nhĩ lão nhân, hai sừng nhọn cong cong: “Chân Tiểu Tiểu, đan đạo của ngươi là bàng môn tà đạo!”
Não phải nhảy ra thiên sứ Tương Khiêm, đôi cánh nhỏ trắng muốt: “Chân sư muội, ngươi là thần đan, tuyệt đối không được từ bỏ đan đạo!
Chân Tiểu Tiểu…… Ta @¥……#……¥%*……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.