Chương 1065: Đều Không Còn
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
09/10/2022
“Vâng! Lão tổ.”
Thanh âm Sa Mẫn Nhi chưa dứt, một tu sĩ huyền hỏa Khai quang Hậu kỳ đại viên mãn đã bước ra khỏi đội ngũ, rút một cây trường thương biểu tình lạnh băng tuỳ tiện ném về phía Chân Tiểu Tiểu.
Mệnh bài của Sa Chi Hàn và Sa Ly đột nhiên vỡ nát khiến lão tổ Sa gia Sa Mẫn Nhi vô cùng đau lòng.
Sa gia, ngoại trừ mình chỉ có một cường giả Nguyên anh địa hỏa là Sa Ly! Không có Ly nhi, mình phải mau chóng bồi dưỡng một người thừa kế khác!
Đám nhỏ mình yêu thích nhất gần đây chết quá nhiều! Đầu tiên là Điệp Nhi, sau lại tới Ly nhi!
Điều này không thể nghi ngờ là một tổn thất nặng nề.
Nhưng bi phẫn đến mức nào Sa Mẫn Nhi cũng không cho rằng, tiểu nữ tu duy nhất chạy thoát khỏi dung nham và tử thần trước mắt sẽ có quan hệ gì tới cái chết ly kỳ của Sa Ly.
Trong số đệ tử của 120 hỏa mạch, tuyệt đối bị lẫn vào một cường giả Nguyên anh cảnh.
Đây là việc ngoài ý muốn!
Cực kỳ ngoài ý muốn!
Mình nhất định phải tìm ra người ấy bên trong hành hình giả!
Sau khi ra lệnh cho tùy tùng tru sát Chân Tiểu Tiểu, Sa Mẫn Nhi liền vung tay phất áo rời đi. Căn bản không để người sống sót duy nhất vào lòng, bởi cái chết của con kiến đó nằm trong dự tính của bà ta, là điều hiển nhiên.
Ta có lỗi với các ngươi!
Chân Tiểu Tiểu đờ đẫn nhìn lỗ hổng không ngừng sôi trào dung nham, khóe mắt chậm rãi chảy dài dòng huyết lệ đỏ đậm.
Một khắc trước, nàng còn nghĩ sẽ giới thiệu cho Lăng La tên nam nhân nào đó bình thường, uốn nắn lại gu thẩm mỹ đã bị Ngọc Đường huynh bẻ vẹo.
Một khắc trước, Chung chưởng hỏa còn vỗ vai nàng, nhiệt độ cơ thể của lão nhân gia lúc này dường như vẫn lưu trên áo.
Một khắc trước, mọi người còn hoà thuận vui vẻ, suy nghĩ thoát khỏi nơi đây rồi sẽ làm gì sẽ sống như thế nào……
Lồng ngực có một vật cứng.
Là thứ Đại Linh Tử cố gắng nhét vào lòng nàng tại giây phút cuối cùng.
Chân Tiểu Tiểu cầm lên cái khăn tay nhuốm máu, chậm rãi mở bốn góc nó ra.
Và rồi, một con trâu nhỏ màu đỏ đồng xuất hiện trên tay.
Nhìn qua đã có thể thấy được, con ngưu ngẫu này hoàn toàn khác bản Lưu Ngưu đầu tiên, khắc văn trên người nó càng thêm đơn giản càng thêm lưu loát, trong đó vài hoa văn còn mơ hồ có bóng dáng của thuật kháng hỏa Lạc Thạch!
Ngăn không được giọt huyết lệ nhỏ xuống thân ngưu ngẫu, hai vai kịch liệt run rẩy, miệng Chân Tiểu Tiểu bật ra tiếng khóc đau đớn khó có thể kiềm nén.
Đại Linh Tử chưa kịp để lại bất kỳ lời giao phó nào.
Nhưng con trâu nhỏ mang theo hơi ấm cơ thể nha đầu ấy đã nói hết thiên ngôn vạn ngữ.
Tầm mắt Chân Tiểu Tiểu nhuốm màu đỏ đậm.
Xuyên qua màn nước mắt, nàng nhìn ra mảnh đất Ninh Châu khắp chốn rực lửa, đại địa hoang vu hung tà đen kịt phía xa xa.
Nơi này … Vốn dĩ trăm năm sau sẽ xuất hiện vô vàn Lưu Ngưu và Canh Mã màu đỏ đồng, cùng những bá tánh khuôn mặt tang thương vuốt phẳng dã hoả, gieo xuống lớp đất khô cằn những cây trái tươi tốt mỏng nước.
Gió nhẹ phất qua, trên bờ ruộng thiếu niên vui vẻ nô đùa, hái Tử U Hoa Đại Linh Tử thích nhất nhắm mắt khẽ ngửi hương hoa thơm ngát.
Quê nhà tươi đẹp.
Đã không còn.
Đã không còn lại gì nữa!
“A a a a a!”
Nhét con trâu vào vạt áo, kề sát trái tim. Tiếng khóc bi thương trong miệng Chân Tiểu Tiểu biến thành tiếng gào thét điên cuồng đâm thủng trời cao.
Thân thể run rẩy của nàng bỗng nhiên duỗi thẳng, đôi mắt đẫm máu bừng lên ánh lửa địa ngục!
Tại khoảnh khắc này, không hiểu sao nàng lại nhớ tới truyền thuyết về Đế Lộc.
Lấy tâm huyết bảo vệ chút thân tình hèn mọn, nhưng thế giới trước nay vẫn luôn tàn khốc như thế, càng chân thành càng dễ bị phá hủy giẫm đạp.
Khi dòng máu nóng nguội lạnh, thì mảnh đại địa tử khí trầm trầm sơn hỏa vô tận này chỉ có thể giục sinh ra điên cuồng……
Điên cuồng hủy diệt hết thảy!
“Tất cả các ngươi tìm chết hết đi!!!”
Nghiêng người nện bước xảo quyệt như sói, trực tiếp nắm lấy trường thương liệt diễm Sa Vân ném tới, lòng bàn tay đón thương của Chân Tiểu Tiểu loé ra tia lửa đỏ đậm rồi bốc lên khói trắng.
Thanh âm Sa Mẫn Nhi chưa dứt, một tu sĩ huyền hỏa Khai quang Hậu kỳ đại viên mãn đã bước ra khỏi đội ngũ, rút một cây trường thương biểu tình lạnh băng tuỳ tiện ném về phía Chân Tiểu Tiểu.
Mệnh bài của Sa Chi Hàn và Sa Ly đột nhiên vỡ nát khiến lão tổ Sa gia Sa Mẫn Nhi vô cùng đau lòng.
Sa gia, ngoại trừ mình chỉ có một cường giả Nguyên anh địa hỏa là Sa Ly! Không có Ly nhi, mình phải mau chóng bồi dưỡng một người thừa kế khác!
Đám nhỏ mình yêu thích nhất gần đây chết quá nhiều! Đầu tiên là Điệp Nhi, sau lại tới Ly nhi!
Điều này không thể nghi ngờ là một tổn thất nặng nề.
Nhưng bi phẫn đến mức nào Sa Mẫn Nhi cũng không cho rằng, tiểu nữ tu duy nhất chạy thoát khỏi dung nham và tử thần trước mắt sẽ có quan hệ gì tới cái chết ly kỳ của Sa Ly.
Trong số đệ tử của 120 hỏa mạch, tuyệt đối bị lẫn vào một cường giả Nguyên anh cảnh.
Đây là việc ngoài ý muốn!
Cực kỳ ngoài ý muốn!
Mình nhất định phải tìm ra người ấy bên trong hành hình giả!
Sau khi ra lệnh cho tùy tùng tru sát Chân Tiểu Tiểu, Sa Mẫn Nhi liền vung tay phất áo rời đi. Căn bản không để người sống sót duy nhất vào lòng, bởi cái chết của con kiến đó nằm trong dự tính của bà ta, là điều hiển nhiên.
Ta có lỗi với các ngươi!
Chân Tiểu Tiểu đờ đẫn nhìn lỗ hổng không ngừng sôi trào dung nham, khóe mắt chậm rãi chảy dài dòng huyết lệ đỏ đậm.
Một khắc trước, nàng còn nghĩ sẽ giới thiệu cho Lăng La tên nam nhân nào đó bình thường, uốn nắn lại gu thẩm mỹ đã bị Ngọc Đường huynh bẻ vẹo.
Một khắc trước, Chung chưởng hỏa còn vỗ vai nàng, nhiệt độ cơ thể của lão nhân gia lúc này dường như vẫn lưu trên áo.
Một khắc trước, mọi người còn hoà thuận vui vẻ, suy nghĩ thoát khỏi nơi đây rồi sẽ làm gì sẽ sống như thế nào……
Lồng ngực có một vật cứng.
Là thứ Đại Linh Tử cố gắng nhét vào lòng nàng tại giây phút cuối cùng.
Chân Tiểu Tiểu cầm lên cái khăn tay nhuốm máu, chậm rãi mở bốn góc nó ra.
Và rồi, một con trâu nhỏ màu đỏ đồng xuất hiện trên tay.
Nhìn qua đã có thể thấy được, con ngưu ngẫu này hoàn toàn khác bản Lưu Ngưu đầu tiên, khắc văn trên người nó càng thêm đơn giản càng thêm lưu loát, trong đó vài hoa văn còn mơ hồ có bóng dáng của thuật kháng hỏa Lạc Thạch!
Ngăn không được giọt huyết lệ nhỏ xuống thân ngưu ngẫu, hai vai kịch liệt run rẩy, miệng Chân Tiểu Tiểu bật ra tiếng khóc đau đớn khó có thể kiềm nén.
Đại Linh Tử chưa kịp để lại bất kỳ lời giao phó nào.
Nhưng con trâu nhỏ mang theo hơi ấm cơ thể nha đầu ấy đã nói hết thiên ngôn vạn ngữ.
Tầm mắt Chân Tiểu Tiểu nhuốm màu đỏ đậm.
Xuyên qua màn nước mắt, nàng nhìn ra mảnh đất Ninh Châu khắp chốn rực lửa, đại địa hoang vu hung tà đen kịt phía xa xa.
Nơi này … Vốn dĩ trăm năm sau sẽ xuất hiện vô vàn Lưu Ngưu và Canh Mã màu đỏ đồng, cùng những bá tánh khuôn mặt tang thương vuốt phẳng dã hoả, gieo xuống lớp đất khô cằn những cây trái tươi tốt mỏng nước.
Gió nhẹ phất qua, trên bờ ruộng thiếu niên vui vẻ nô đùa, hái Tử U Hoa Đại Linh Tử thích nhất nhắm mắt khẽ ngửi hương hoa thơm ngát.
Quê nhà tươi đẹp.
Đã không còn.
Đã không còn lại gì nữa!
“A a a a a!”
Nhét con trâu vào vạt áo, kề sát trái tim. Tiếng khóc bi thương trong miệng Chân Tiểu Tiểu biến thành tiếng gào thét điên cuồng đâm thủng trời cao.
Thân thể run rẩy của nàng bỗng nhiên duỗi thẳng, đôi mắt đẫm máu bừng lên ánh lửa địa ngục!
Tại khoảnh khắc này, không hiểu sao nàng lại nhớ tới truyền thuyết về Đế Lộc.
Lấy tâm huyết bảo vệ chút thân tình hèn mọn, nhưng thế giới trước nay vẫn luôn tàn khốc như thế, càng chân thành càng dễ bị phá hủy giẫm đạp.
Khi dòng máu nóng nguội lạnh, thì mảnh đại địa tử khí trầm trầm sơn hỏa vô tận này chỉ có thể giục sinh ra điên cuồng……
Điên cuồng hủy diệt hết thảy!
“Tất cả các ngươi tìm chết hết đi!!!”
Nghiêng người nện bước xảo quyệt như sói, trực tiếp nắm lấy trường thương liệt diễm Sa Vân ném tới, lòng bàn tay đón thương của Chân Tiểu Tiểu loé ra tia lửa đỏ đậm rồi bốc lên khói trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.