Chương 134: Địa Nguyên Chi Thể
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
19/07/2021
“A!”
“Nha!”
“Oa!”
Lưu hỏa từ trên trời giáng xuống, các đệ tử Thất Diệp Cốc đứng mũi chịu sào bị bỏng, nổi bọc nước đầy đầu. Nhưng vài người thân thủ nhanh nhẹn trong số bọn họ cũng rất nhanh có thể tránh thoát vuốt thú răng nọc, bắt đầu ngự kiếm phi hành.
Tuy rằng bị sặc mùi hùng hoàng đến mức nước mũi nước mắt chảy ròng ròng, có điều đã giữ được mạng nhỏ, nên vui vẻ cuồng tiếu.
“Ha ha ha ha! Lão tử không bao giờ tới đây nữa!”
“Không! Lần sau lão tử nhất định phải tới, phải lột da rút gân con sói tàn độc ngươi!”
“Ngươi nhanh đi đi! Ta tuyệt đối sẽ không thành thân với ngươi!” Một vị hán tử khuôn mặt tiều tụy, bỏ lại phía sau chị sâu lông đang lăn lộn trên đất khóc rống, vẻ mặt ớn lạnh khó tả, chạy mất dép.
Tốt lắm! Tốt lắm!
Vô cùng náo nhiệt!
Tu sĩ Thất Diệp Cốc làm rất tốt, còn có pháo hoa để xem oa!
Bị hùng hoàng và lửa nóng kích thích, đàn thú dần dần có ý định dừng bước.
Nhìn mặt đất xanh biếc trở thành một vùng hoang vu, nhìn cả đám đệ tử Thất Diệp Cốc trụi tóc cháy da, chúng nó cực kỳ vui sướng!
Tuy rằng, lực lượng trận pháp tàn sát bừa bãi trong không khí khiến thú đan của chúng nó khô kiệt, tứ chi mềm nhũn, tu vi sụt giảm, nhưng vậy cũng đáng!
Ơ?
Có vẻ hơi quá……
Lửa rơi rụng đầy trời, lúc này Hoàng Dược lão mới mơ hồ nhớ lại, dường như Nguyên Phong từng nói, nếu buộc phải phát động Lưu Hỏa Trận, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể cởi bỏ ba phần cấm chế?
Nhưng hiện tại mắt trận hoàn toàn vỡ vụn, khiến cho biển lửa giữa không trung vô biên vô ngần, hung hăng mãnh liệt, giống như một ngọn núi lửa bị dịch chuyển tới đây, đặt ngược trên bầu trời Thất Diệp Cốc!
Không chỉ khu rừng gặp nạn, mà hướng Chủ Phong, Dược Các và ba ngọn núi của ba vị trưởng lão đều bốc lên khói lửa ngùn ngụt.
“Dược Các của lão phu a a a!” Hoàng Dược lão trợn trắng mắt, sùi bọt mép. Dù sao là do chính mình gây ra, cho nên còn kiềm nén tiếng gào vài phần.
“Đệ Nhị Phong của lão phu a a a!” Hồ Nhị trưởng lão trợn trắng mắt, miệng hộc máu tươi. Vô tình gặp hoạ, tự tử bằng cách nào cũng đã nghĩ tới!
“Ông trời của ta nha! Đây là tình huống gì vậy?”
Chân Tiểu Tiểu ngồi trên vai Tiểu Chúc Chúc, rụt rụt cổ, mơ hồ cảm thấy, việc này qua đi, bản thân có lẽ phải gánh chút trách nhiệm.
Nhưng lúc trước nàng chỉ muốn đuổi đệ tử Thất Diệp Cốc ra khỏi dược điền mà thôi, căn bản không có ý xấu nổ nát toàn bộ tông môn được chứ?
Cho nên……
Muốn trách vẫn nên trách thằng cha mở trận đốt lửa kia kìa, núi xanh nhà cao đang yên đang lành lại lôi ra hoạ hoạ, thật sự là thiếu đánh!
“Tiểu Chúc Chúc! Cẩn thận chút, ta vất vả lắm mới nuôi được ngươi trắng trẻo mập mạp, đừng để lại bị lửa nướng thành heo quay.”
Lực chú ý chuyển xuống bên dưới, Chân Tiểu Tiểu đau lòng gõ gõ đầu to của tên ngốc.
Tiểu Chúc Chúc cõng Chân Tiểu Tiểu chạy xuyên qua màn mưa lửa, tuy rằng không để nửa hòn đá ngọn lửa chạm tới người Chân Tiểu Tiểu, nhưng cánh tay vì lao quá nhanh nên vung vẩy cạnh người, vô ý bị bỏng rộp mấy chỗ.
Có điều cũng may năng lực tự lành của hắn kinh người, cho nên những vết thương đó tới nhanh mà đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất vô tung.
Căn bản không đặt lời cơm chủ dặn dò ở trong lòng, trên gương mặt đắc ý dương dương của Tiểu Chúc Chúc rõ ràng viết bốn chữ to.
Lão tử vô địch!
Ánh mắt Hoàng Dược lão vẫn còn hoang mang mờ mịt, chẳng qua giữa một mảnh đệ tử Thất Diệp Cốc bị thiêu cháy đen, cái cục thịt trắng trắng cõng Chân Tiểu Tiểu kia thật sự quá nổi bật, cho nên hắn khó có thể xem nhẹ.
Tuy nhiên, tầm mắt Hoàng Dược lão vừa liếc tới Tiểu Chúc Chúc, thì lập tức vứt toà Dược Các đã sắp đi đời dưới lưu hoả của mình lên chín tầng mây, hắn kích động thở phì phì!
“Đệch! Đệch! Đệch! Hắn hắn … Địa Nguyên Chi Thể!”
Cái gọi là Địa Nguyên Chi Thể, chính là đạo chủng trời sinh trong mười vạn người cũng không tìm được một, còn hiếm hơn cả Chân linh căn.
Người có loại thể chất này, chỉ cần chân giẫm mặt đất, thì sẽ có thể liên tục hấp thu sinh cơ từ lòng đất, chính là tuyệt thế thiên kiêu được trời xanh che chở.
Một khi tu sĩ đó bước lên tiên lộ, cho dù phải chịu bất kỳ vết thương nào, tốc độ khôi phục luôn cao gấp mười lần tu sĩ cùng giai.
_NL_
Ánh mắt Hoàng mũi to tà ác, hung tợn nhìn chòng chọc Tiểu Chúc Chúc, khiến người ta không rét mà run!
Ánh mắt Mao lòng dạ hiểm độc hung tàn, dữ tợn nhìn chòng chọc Hoàng mũi to, khiến người ta sởn tóc gáy!
Ngươi đụng đến nam chủ của, ta cho ngươi quy thiên ==+
“Nha!”
“Oa!”
Lưu hỏa từ trên trời giáng xuống, các đệ tử Thất Diệp Cốc đứng mũi chịu sào bị bỏng, nổi bọc nước đầy đầu. Nhưng vài người thân thủ nhanh nhẹn trong số bọn họ cũng rất nhanh có thể tránh thoát vuốt thú răng nọc, bắt đầu ngự kiếm phi hành.
Tuy rằng bị sặc mùi hùng hoàng đến mức nước mũi nước mắt chảy ròng ròng, có điều đã giữ được mạng nhỏ, nên vui vẻ cuồng tiếu.
“Ha ha ha ha! Lão tử không bao giờ tới đây nữa!”
“Không! Lần sau lão tử nhất định phải tới, phải lột da rút gân con sói tàn độc ngươi!”
“Ngươi nhanh đi đi! Ta tuyệt đối sẽ không thành thân với ngươi!” Một vị hán tử khuôn mặt tiều tụy, bỏ lại phía sau chị sâu lông đang lăn lộn trên đất khóc rống, vẻ mặt ớn lạnh khó tả, chạy mất dép.
Tốt lắm! Tốt lắm!
Vô cùng náo nhiệt!
Tu sĩ Thất Diệp Cốc làm rất tốt, còn có pháo hoa để xem oa!
Bị hùng hoàng và lửa nóng kích thích, đàn thú dần dần có ý định dừng bước.
Nhìn mặt đất xanh biếc trở thành một vùng hoang vu, nhìn cả đám đệ tử Thất Diệp Cốc trụi tóc cháy da, chúng nó cực kỳ vui sướng!
Tuy rằng, lực lượng trận pháp tàn sát bừa bãi trong không khí khiến thú đan của chúng nó khô kiệt, tứ chi mềm nhũn, tu vi sụt giảm, nhưng vậy cũng đáng!
Ơ?
Có vẻ hơi quá……
Lửa rơi rụng đầy trời, lúc này Hoàng Dược lão mới mơ hồ nhớ lại, dường như Nguyên Phong từng nói, nếu buộc phải phát động Lưu Hỏa Trận, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể cởi bỏ ba phần cấm chế?
Nhưng hiện tại mắt trận hoàn toàn vỡ vụn, khiến cho biển lửa giữa không trung vô biên vô ngần, hung hăng mãnh liệt, giống như một ngọn núi lửa bị dịch chuyển tới đây, đặt ngược trên bầu trời Thất Diệp Cốc!
Không chỉ khu rừng gặp nạn, mà hướng Chủ Phong, Dược Các và ba ngọn núi của ba vị trưởng lão đều bốc lên khói lửa ngùn ngụt.
“Dược Các của lão phu a a a!” Hoàng Dược lão trợn trắng mắt, sùi bọt mép. Dù sao là do chính mình gây ra, cho nên còn kiềm nén tiếng gào vài phần.
“Đệ Nhị Phong của lão phu a a a!” Hồ Nhị trưởng lão trợn trắng mắt, miệng hộc máu tươi. Vô tình gặp hoạ, tự tử bằng cách nào cũng đã nghĩ tới!
“Ông trời của ta nha! Đây là tình huống gì vậy?”
Chân Tiểu Tiểu ngồi trên vai Tiểu Chúc Chúc, rụt rụt cổ, mơ hồ cảm thấy, việc này qua đi, bản thân có lẽ phải gánh chút trách nhiệm.
Nhưng lúc trước nàng chỉ muốn đuổi đệ tử Thất Diệp Cốc ra khỏi dược điền mà thôi, căn bản không có ý xấu nổ nát toàn bộ tông môn được chứ?
Cho nên……
Muốn trách vẫn nên trách thằng cha mở trận đốt lửa kia kìa, núi xanh nhà cao đang yên đang lành lại lôi ra hoạ hoạ, thật sự là thiếu đánh!
“Tiểu Chúc Chúc! Cẩn thận chút, ta vất vả lắm mới nuôi được ngươi trắng trẻo mập mạp, đừng để lại bị lửa nướng thành heo quay.”
Lực chú ý chuyển xuống bên dưới, Chân Tiểu Tiểu đau lòng gõ gõ đầu to của tên ngốc.
Tiểu Chúc Chúc cõng Chân Tiểu Tiểu chạy xuyên qua màn mưa lửa, tuy rằng không để nửa hòn đá ngọn lửa chạm tới người Chân Tiểu Tiểu, nhưng cánh tay vì lao quá nhanh nên vung vẩy cạnh người, vô ý bị bỏng rộp mấy chỗ.
Có điều cũng may năng lực tự lành của hắn kinh người, cho nên những vết thương đó tới nhanh mà đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất vô tung.
Căn bản không đặt lời cơm chủ dặn dò ở trong lòng, trên gương mặt đắc ý dương dương của Tiểu Chúc Chúc rõ ràng viết bốn chữ to.
Lão tử vô địch!
Ánh mắt Hoàng Dược lão vẫn còn hoang mang mờ mịt, chẳng qua giữa một mảnh đệ tử Thất Diệp Cốc bị thiêu cháy đen, cái cục thịt trắng trắng cõng Chân Tiểu Tiểu kia thật sự quá nổi bật, cho nên hắn khó có thể xem nhẹ.
Tuy nhiên, tầm mắt Hoàng Dược lão vừa liếc tới Tiểu Chúc Chúc, thì lập tức vứt toà Dược Các đã sắp đi đời dưới lưu hoả của mình lên chín tầng mây, hắn kích động thở phì phì!
“Đệch! Đệch! Đệch! Hắn hắn … Địa Nguyên Chi Thể!”
Cái gọi là Địa Nguyên Chi Thể, chính là đạo chủng trời sinh trong mười vạn người cũng không tìm được một, còn hiếm hơn cả Chân linh căn.
Người có loại thể chất này, chỉ cần chân giẫm mặt đất, thì sẽ có thể liên tục hấp thu sinh cơ từ lòng đất, chính là tuyệt thế thiên kiêu được trời xanh che chở.
Một khi tu sĩ đó bước lên tiên lộ, cho dù phải chịu bất kỳ vết thương nào, tốc độ khôi phục luôn cao gấp mười lần tu sĩ cùng giai.
_NL_
Ánh mắt Hoàng mũi to tà ác, hung tợn nhìn chòng chọc Tiểu Chúc Chúc, khiến người ta không rét mà run!
Ánh mắt Mao lòng dạ hiểm độc hung tàn, dữ tợn nhìn chòng chọc Hoàng mũi to, khiến người ta sởn tóc gáy!
Ngươi đụng đến nam chủ của, ta cho ngươi quy thiên ==+
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.