Chương 290: Điên Cuồng Trả Thù
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
08/09/2021
Dưới ánh trăng.
Nam tử che chở mỹ nhân bước ra từ lưu hoả và đá vụn, hình ảnh này thật sự quá đẹp.
Tinh anh của Ngự Ma Quân lao ra sát bước Phòng Thiên Lăng đồng loạt nhìn đến mê mẩn.
Chỉ thấy thiếu nữ khoác lụa mỏng kia, môi đỏ tựa anh đào, đôi mắt sáng như sao, chân trần nhẹ lay động trong gió theo bước chân của nam tử, giữa bóng đêm gợi lên một mạt kiều diễm khiến nhân tâm giật mình.
Các nàng trốn thoát bằng cách nào?
Trong không khí còn có khí tức tự bạo khủng bố của pháp bảo thượng phẩm tàn sát bừa bãi, nghiền ép đan điền của mọi người run rẩy không ngừng.
Cảnh tượng trước mắt thực sự không thể tưởng tượng.
Chân Tiểu Tiểu biết, nếu không phải được Tiểu Chúc Chúc ôm lao ra lầu cao, cho dù nàng phản ứng lại nhanh, vẫn sẽ bị thương nặng.
“Là Thạch Hầu!”
Nàng xoay chuyển ánh mắt, rất nhanh thì phát hiện một con khỉ xám quấn sợi râu đỏ chót quanh cổ, trên tay trên eo đều treo đầy pháp bảo!
Giờ phút này, con Thạch Hầu chết tiệt kia đang đứng trên cây giữa vách núi cao cao, chi chi oa oa gọi bậy, chổng cái mông vừa đỏ vừa tròn của nó về phía mọi người, hưng phấn vỗ bôm bốp!
“Nó … Nó trộm pháp bảo của Tông chủ đại nhân!” Thiếu nữ tóc cam giữa đội Ngự Ma Quân kinh hô ra tiếng!
Kỳ thật không nói cũng biết.
Nếu không phải trộm pháp bảo từ bảo tháp chín tầng trên núi Luyện Hỏa, chỉ là một con Thạch Hầu, làm sao có được nhiều bảo vật như vậy để nó mặc sức tiêu xài?
Trong nháy mắt châm lửa lầu các vừa rồi, đã có mấy chục kiện pháp bảo thượng phẩm hôi phi yên diệt, tu sĩ Trúc cơ ác chiến sinh tử còn không dám hoang phí như thế!
Pháp bảo thượng phẩm oa!
Ngoại trừ biến thái như Luyện Hỏa lão nhân có thể tự mình luyện khí, cả đời tu sĩ, có được mấy cái?
Nhiều nhất là bạo bạo pháp bảo hạ phẩm mà thôi, còn pháp khí thượng phẩm trân quý, chính là bảo vật trên đầu quả tim nha, phải truyền cho nhi tử, nhi tử truyền cho tôn tử, tôn tử truyền cho tằng tôn.
Nhưng bảo vật đủ để khiến bất kỳ một vị cường giả Trúc Cơ nào trên đại lục Đông Linh điên cuồng, ở trong nháy mắt vừa rồi, rất nhiều kiện đã biến thành pháo hoa lộng lẫy……
“Tông chủ đại nhân mà bắt được ngươi, nhất định sẽ lột da rút gân!”
“Cái họa tinh nhà ngươi, còn ngại mấy năm nay chưa họa họa đủ sao?”
“Rõ ràng Cự Thần Tông ta đối đãi với ngươi không tệ, không nghĩ tới tiêu tốn vô số tiền tài, lại dưỡng ra đồ phát rồ như ngươi!”
Vẻ mặt của mọi người có sợ hãi, có hận thấu trời xanh, cao giọng thét chói tai. Cho dù là bản thân Luyện Hỏa lão nhân, trong một ngày phải chịu tổn thất lớn như thế, cũng đến phát tác bệnh tim.
Nghe nhóm Ngự Ma Quân phẫn nộ phỉ nhổ, Thạch Hầu dừng động tác vỗ mông, biểu tình hóa thành một mảnh lành lạnh.
Nếu tinh tế lắng nghe, thì không khó phát hiện từng trận xé gió khi cường giả ngự khí truyền ra từ các phong của Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão.
Khe suối nứt đôi, lầu các lơ lửng giữa không trung hóa thành pháo hoa, động tĩnh lớn như vậy tự nhiên sẽ dẫn trưởng lão Trúc cơ tiến tới điều tra.
Nhưng giờ phút này Thạch Hầu không sợ gì cả, phẫn nộ phun một ngụm nước miếng về phía dưới tàng cây, sau đó giơ hai tay cao cao, tay trái một bầu rượu ngọc, tay phải một cái dù lụa!
“Ai nha mẹ nó!”
Thấy hai kiện pháp bảo xuất hiện trong tay con khỉ, rất nhiều đệ tử tinh anh Cự Thần Tông phía sau Phòng Thiên Lăng đều sợ đến mức hụt chân, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
Linh bảo!
Hai kiện linh bảo trấn tháp uy lực vô biên, làm sao cũng bị con khỉ chết tiệt này trộm ra được?
Đi tìm chết đi!
Nhìn về phía Chân Tiểu Tiểu lấy độc dược hại mình, nhìn về phía Tiểu Chúc Chúc có nắm tay rất là cứng rắn, nhìn nhìn lại cả nhóm Ngự Ma Quân ngày ngày dùng Lôi Thạch bắn tia sét đánh mình tê dại, đau đớn không thể tùy ý tác loạn……
Thạch Hầu cảm thấy hôm nay tất cả thù địch đều tụ tập ở một chỗ, vừa lúc một lưới bắt hết!
Các ngươi không phải muốn diệt lão tử sao?
Đến đây đi đến đây đi!
Diệt ha ha ha ha!
Xem lão tử tận diệt tông môn nhà ngươi!
Trong mắt phụt ra ánh sáng điên cuồng, con khỉ ném cao cao ô lụa trong tay, sau đó bất chợt há miệng phun ra một cỗ máu tươi tưới lên trên!
_NL_
Đột nhiên cảm thấy, mình viết cuốn này thật máu me, vô luận là Kỷ Thanh Y, Xư Lí Thần Quang, hay là con khỉ … không có việc gì cũng thích phun phun máu~~
Nam tử che chở mỹ nhân bước ra từ lưu hoả và đá vụn, hình ảnh này thật sự quá đẹp.
Tinh anh của Ngự Ma Quân lao ra sát bước Phòng Thiên Lăng đồng loạt nhìn đến mê mẩn.
Chỉ thấy thiếu nữ khoác lụa mỏng kia, môi đỏ tựa anh đào, đôi mắt sáng như sao, chân trần nhẹ lay động trong gió theo bước chân của nam tử, giữa bóng đêm gợi lên một mạt kiều diễm khiến nhân tâm giật mình.
Các nàng trốn thoát bằng cách nào?
Trong không khí còn có khí tức tự bạo khủng bố của pháp bảo thượng phẩm tàn sát bừa bãi, nghiền ép đan điền của mọi người run rẩy không ngừng.
Cảnh tượng trước mắt thực sự không thể tưởng tượng.
Chân Tiểu Tiểu biết, nếu không phải được Tiểu Chúc Chúc ôm lao ra lầu cao, cho dù nàng phản ứng lại nhanh, vẫn sẽ bị thương nặng.
“Là Thạch Hầu!”
Nàng xoay chuyển ánh mắt, rất nhanh thì phát hiện một con khỉ xám quấn sợi râu đỏ chót quanh cổ, trên tay trên eo đều treo đầy pháp bảo!
Giờ phút này, con Thạch Hầu chết tiệt kia đang đứng trên cây giữa vách núi cao cao, chi chi oa oa gọi bậy, chổng cái mông vừa đỏ vừa tròn của nó về phía mọi người, hưng phấn vỗ bôm bốp!
“Nó … Nó trộm pháp bảo của Tông chủ đại nhân!” Thiếu nữ tóc cam giữa đội Ngự Ma Quân kinh hô ra tiếng!
Kỳ thật không nói cũng biết.
Nếu không phải trộm pháp bảo từ bảo tháp chín tầng trên núi Luyện Hỏa, chỉ là một con Thạch Hầu, làm sao có được nhiều bảo vật như vậy để nó mặc sức tiêu xài?
Trong nháy mắt châm lửa lầu các vừa rồi, đã có mấy chục kiện pháp bảo thượng phẩm hôi phi yên diệt, tu sĩ Trúc cơ ác chiến sinh tử còn không dám hoang phí như thế!
Pháp bảo thượng phẩm oa!
Ngoại trừ biến thái như Luyện Hỏa lão nhân có thể tự mình luyện khí, cả đời tu sĩ, có được mấy cái?
Nhiều nhất là bạo bạo pháp bảo hạ phẩm mà thôi, còn pháp khí thượng phẩm trân quý, chính là bảo vật trên đầu quả tim nha, phải truyền cho nhi tử, nhi tử truyền cho tôn tử, tôn tử truyền cho tằng tôn.
Nhưng bảo vật đủ để khiến bất kỳ một vị cường giả Trúc Cơ nào trên đại lục Đông Linh điên cuồng, ở trong nháy mắt vừa rồi, rất nhiều kiện đã biến thành pháo hoa lộng lẫy……
“Tông chủ đại nhân mà bắt được ngươi, nhất định sẽ lột da rút gân!”
“Cái họa tinh nhà ngươi, còn ngại mấy năm nay chưa họa họa đủ sao?”
“Rõ ràng Cự Thần Tông ta đối đãi với ngươi không tệ, không nghĩ tới tiêu tốn vô số tiền tài, lại dưỡng ra đồ phát rồ như ngươi!”
Vẻ mặt của mọi người có sợ hãi, có hận thấu trời xanh, cao giọng thét chói tai. Cho dù là bản thân Luyện Hỏa lão nhân, trong một ngày phải chịu tổn thất lớn như thế, cũng đến phát tác bệnh tim.
Nghe nhóm Ngự Ma Quân phẫn nộ phỉ nhổ, Thạch Hầu dừng động tác vỗ mông, biểu tình hóa thành một mảnh lành lạnh.
Nếu tinh tế lắng nghe, thì không khó phát hiện từng trận xé gió khi cường giả ngự khí truyền ra từ các phong của Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão.
Khe suối nứt đôi, lầu các lơ lửng giữa không trung hóa thành pháo hoa, động tĩnh lớn như vậy tự nhiên sẽ dẫn trưởng lão Trúc cơ tiến tới điều tra.
Nhưng giờ phút này Thạch Hầu không sợ gì cả, phẫn nộ phun một ngụm nước miếng về phía dưới tàng cây, sau đó giơ hai tay cao cao, tay trái một bầu rượu ngọc, tay phải một cái dù lụa!
“Ai nha mẹ nó!”
Thấy hai kiện pháp bảo xuất hiện trong tay con khỉ, rất nhiều đệ tử tinh anh Cự Thần Tông phía sau Phòng Thiên Lăng đều sợ đến mức hụt chân, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
Linh bảo!
Hai kiện linh bảo trấn tháp uy lực vô biên, làm sao cũng bị con khỉ chết tiệt này trộm ra được?
Đi tìm chết đi!
Nhìn về phía Chân Tiểu Tiểu lấy độc dược hại mình, nhìn về phía Tiểu Chúc Chúc có nắm tay rất là cứng rắn, nhìn nhìn lại cả nhóm Ngự Ma Quân ngày ngày dùng Lôi Thạch bắn tia sét đánh mình tê dại, đau đớn không thể tùy ý tác loạn……
Thạch Hầu cảm thấy hôm nay tất cả thù địch đều tụ tập ở một chỗ, vừa lúc một lưới bắt hết!
Các ngươi không phải muốn diệt lão tử sao?
Đến đây đi đến đây đi!
Diệt ha ha ha ha!
Xem lão tử tận diệt tông môn nhà ngươi!
Trong mắt phụt ra ánh sáng điên cuồng, con khỉ ném cao cao ô lụa trong tay, sau đó bất chợt há miệng phun ra một cỗ máu tươi tưới lên trên!
_NL_
Đột nhiên cảm thấy, mình viết cuốn này thật máu me, vô luận là Kỷ Thanh Y, Xư Lí Thần Quang, hay là con khỉ … không có việc gì cũng thích phun phun máu~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.