Chương 965: Gà Rừng! Gà Rừng!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
10/09/2022
“Bức tường Tử Tinh lớn này là do ta phát hiện trước!”
Giám Hỏa Tư Nam Đỉnh Kế Thiên Bằng phẫn nộ gào lên.
Tuy rằng phía sau có mấy đồng bạn ngã gục nhưng hai mắt đỏ đậm cho thấy hắn đã bị tiền tài che mờ lý trí, bày ra dáng vẻ như thiêu thân lao đầu vào lửa.
“A phi! Hỏa tu Nam Đỉnh các ngươi rặt một lũ xảo trá, rõ ràng bám đuôi chúng ta mới tìm tới được đây!”
“Các huynh đệ, xử lý thằng nhãi ranh này vách tường Tử Tinh chính là của chúng ta! Lão tử dám cam đoan, khối Tử Tinh lớn như thế tuyệt đối là độc nhất vô nhị trong quặng ngầm dưới Hải Hoàng Thành!”
Một đoàn man tu Bắc Nham hùng hổ móc ra thú tinh kêu gọi Liệp Quái chiến đấu.
Nhân mã hai bên vừa gào rống vừa ra sức kịch liệt chém giết, Chân Tiểu Tiểu chỉ thấy liệt hỏa bốc tận trời, nhóm Liệp Quái gặp lửa thực lực lập tức tăng gấp bội nhào lên cắn xé hỏa tu Nam Đỉnh.
“A! A! A!”
Thế trận của Kế Thiên Bằng rõ ràng suy yếu nhanh chóng, tiếng kêu la thảm thiết vang không dứt, vốn dĩ với tu vi của hắn dù nhất thời đánh không lại man tu Bắc Nham người đông thế mạnh thì ít ra đường sống để chạy vẫn phải có.
Nhưng giây phút chiến ý trong mắt hắn hóa thành khiếp đảm đang định quay đầu bỏ trốn, ngẩng đầu hắn lại đột ngột nhìn thấy một gương mặt phản chiếu rõ ràng trên mặt tường Tử Tinh khổng lồ đứng sừng sững phía trước!
Đó là một nữ tử trẻ tuổi.
Mày rậm mắt to, môi đỏ căng mọng.
Tuy nhiên vì nàng quá dùng sức dán mặt lên tinh thạch đánh giá mình cho nên ngũ quan vốn yêu dã quyến rũ bỗng có vẻ hoang đường và kinh khủng một cách khó có thể hình dung.
“A a a a! Huyết Dạ Cơ!”
Sao lại có người ở trong vách tường Tử Tinh?
Hơn nữa còn là thị nữ Thu Phong Huyết Dạ Cơ từng cho mình nếm mùi đau khổ?
Kế Thiên Bằng mặc dù cũng được coi là trải việc đời song trái tim chưa bao giờ phải chịu kích thích tới biến thái như thế, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt “Huyết Dạ Cơ” xuất hiện trong bức tường Tử Tinh, hắn nhất thời kêu ré lên đến xé họng, ba hồn bảy phách bay mất nửa!
Chính bởi một cái liếc mắt kinh hoàng này.
Dưới chân Kế Thiên Bằng chậm một bước trực tiếp bị đám Liệp Quái nhào lên giữ lại, mỗi con một miếng, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Cái quỷ gì?
Đưa lưng về phía Chân Tiểu Tiểu, nhóm man tu Bắc Nham đồng loạt gãi đầu, vô cùng khó hiểu về tiếng kêu thảm thiết của Kế Thiên Bằng trước khi chết.
Vài ba âm tiết này rất có khả năng là những từ chửi rủa phi thường thâm độc của dân địa phương Nam Đỉnh.
Học gà rừng à?
Khéo còn thô tục khó nghe hơn mấy từ nhãi ranh con oắt bọn hắn hay dùng!
“Ngươi chỉ là gà rừng thôi! Lão tử mới là hổ dữ Bắc Nham! Là sói chiến hoang nguyên! Không giống Nam Đỉnh các ngươi, nam nhân mà yếu như gà quỳ dưới váy liếm chân đám đàn bà!”
“Gà rừng! Gà rừng!”
Thấy Kế Thiên Bằng ngoan cố chống cự cuối cùng đã chết, man tu Bắc Nham vẫn chưa hả giận xông lên trước thi nhau dẫm đạp thi thể hắn.
Trời đất quỷ thần ơi!
Chân Tiểu Tiểu bị cái chết của Kế Thiên Bằng doạ cho túa mồ hôi lạnh toàn thân, đẩy ra tấm “gương” trước mặt ngã quỵ xuống đất.
Nàng căng thẳng cũng không phải bởi vì thương xót hỏa tu Nam Đỉnh, mà là từ biểu tình hoảng sợ trước khi chết của Kế Thiên Bằng đã đoán ra tình cảnh hiện tại của mình.
Ta … ở trong vách tường Tử Tinh?
Dường như để xác minh suy nghĩ lúc này của Chân Tiểu Tiểu, một con sóng cuồng đột nhiên ập đến, nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng nó lôi cuốn thú uy mạnh mẽ xẹt qua đỉnh đầu nàng, rồi một tiếng trống làm hăng hái tinh thần lập tức lao ra “mặt kính”!
Chân Tiểu Tiểu kinh ngạc ngẩng đầu, bên tai vang vọng ma âm mênh mông của hải thú viễn cổ hí vang.
Đáy mắt nàng phản chiếu vây cá và bụng cá khổng lồ.
Một giây, hai giây, ba giây…… Phảng phất thầm đếm tới mười hồn Côn Hoàng mới lướt qua đỉnh đầu, ra khỏi vách tường Tử Tinh chém giết nhóm man tu Bắc Nham vừa mới thành công xử lý người cạnh tranh.
Giám Hỏa Tư Nam Đỉnh Kế Thiên Bằng phẫn nộ gào lên.
Tuy rằng phía sau có mấy đồng bạn ngã gục nhưng hai mắt đỏ đậm cho thấy hắn đã bị tiền tài che mờ lý trí, bày ra dáng vẻ như thiêu thân lao đầu vào lửa.
“A phi! Hỏa tu Nam Đỉnh các ngươi rặt một lũ xảo trá, rõ ràng bám đuôi chúng ta mới tìm tới được đây!”
“Các huynh đệ, xử lý thằng nhãi ranh này vách tường Tử Tinh chính là của chúng ta! Lão tử dám cam đoan, khối Tử Tinh lớn như thế tuyệt đối là độc nhất vô nhị trong quặng ngầm dưới Hải Hoàng Thành!”
Một đoàn man tu Bắc Nham hùng hổ móc ra thú tinh kêu gọi Liệp Quái chiến đấu.
Nhân mã hai bên vừa gào rống vừa ra sức kịch liệt chém giết, Chân Tiểu Tiểu chỉ thấy liệt hỏa bốc tận trời, nhóm Liệp Quái gặp lửa thực lực lập tức tăng gấp bội nhào lên cắn xé hỏa tu Nam Đỉnh.
“A! A! A!”
Thế trận của Kế Thiên Bằng rõ ràng suy yếu nhanh chóng, tiếng kêu la thảm thiết vang không dứt, vốn dĩ với tu vi của hắn dù nhất thời đánh không lại man tu Bắc Nham người đông thế mạnh thì ít ra đường sống để chạy vẫn phải có.
Nhưng giây phút chiến ý trong mắt hắn hóa thành khiếp đảm đang định quay đầu bỏ trốn, ngẩng đầu hắn lại đột ngột nhìn thấy một gương mặt phản chiếu rõ ràng trên mặt tường Tử Tinh khổng lồ đứng sừng sững phía trước!
Đó là một nữ tử trẻ tuổi.
Mày rậm mắt to, môi đỏ căng mọng.
Tuy nhiên vì nàng quá dùng sức dán mặt lên tinh thạch đánh giá mình cho nên ngũ quan vốn yêu dã quyến rũ bỗng có vẻ hoang đường và kinh khủng một cách khó có thể hình dung.
“A a a a! Huyết Dạ Cơ!”
Sao lại có người ở trong vách tường Tử Tinh?
Hơn nữa còn là thị nữ Thu Phong Huyết Dạ Cơ từng cho mình nếm mùi đau khổ?
Kế Thiên Bằng mặc dù cũng được coi là trải việc đời song trái tim chưa bao giờ phải chịu kích thích tới biến thái như thế, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt “Huyết Dạ Cơ” xuất hiện trong bức tường Tử Tinh, hắn nhất thời kêu ré lên đến xé họng, ba hồn bảy phách bay mất nửa!
Chính bởi một cái liếc mắt kinh hoàng này.
Dưới chân Kế Thiên Bằng chậm một bước trực tiếp bị đám Liệp Quái nhào lên giữ lại, mỗi con một miếng, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Cái quỷ gì?
Đưa lưng về phía Chân Tiểu Tiểu, nhóm man tu Bắc Nham đồng loạt gãi đầu, vô cùng khó hiểu về tiếng kêu thảm thiết của Kế Thiên Bằng trước khi chết.
Vài ba âm tiết này rất có khả năng là những từ chửi rủa phi thường thâm độc của dân địa phương Nam Đỉnh.
Học gà rừng à?
Khéo còn thô tục khó nghe hơn mấy từ nhãi ranh con oắt bọn hắn hay dùng!
“Ngươi chỉ là gà rừng thôi! Lão tử mới là hổ dữ Bắc Nham! Là sói chiến hoang nguyên! Không giống Nam Đỉnh các ngươi, nam nhân mà yếu như gà quỳ dưới váy liếm chân đám đàn bà!”
“Gà rừng! Gà rừng!”
Thấy Kế Thiên Bằng ngoan cố chống cự cuối cùng đã chết, man tu Bắc Nham vẫn chưa hả giận xông lên trước thi nhau dẫm đạp thi thể hắn.
Trời đất quỷ thần ơi!
Chân Tiểu Tiểu bị cái chết của Kế Thiên Bằng doạ cho túa mồ hôi lạnh toàn thân, đẩy ra tấm “gương” trước mặt ngã quỵ xuống đất.
Nàng căng thẳng cũng không phải bởi vì thương xót hỏa tu Nam Đỉnh, mà là từ biểu tình hoảng sợ trước khi chết của Kế Thiên Bằng đã đoán ra tình cảnh hiện tại của mình.
Ta … ở trong vách tường Tử Tinh?
Dường như để xác minh suy nghĩ lúc này của Chân Tiểu Tiểu, một con sóng cuồng đột nhiên ập đến, nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng nó lôi cuốn thú uy mạnh mẽ xẹt qua đỉnh đầu nàng, rồi một tiếng trống làm hăng hái tinh thần lập tức lao ra “mặt kính”!
Chân Tiểu Tiểu kinh ngạc ngẩng đầu, bên tai vang vọng ma âm mênh mông của hải thú viễn cổ hí vang.
Đáy mắt nàng phản chiếu vây cá và bụng cá khổng lồ.
Một giây, hai giây, ba giây…… Phảng phất thầm đếm tới mười hồn Côn Hoàng mới lướt qua đỉnh đầu, ra khỏi vách tường Tử Tinh chém giết nhóm man tu Bắc Nham vừa mới thành công xử lý người cạnh tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.