Chương 1264: Huyễn Anh Thụ
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
25/12/2022
Liên Tử Trạc nhanh chóng đạp mây bay lên, cao giọng quát!
“Địch tập!”
Sóng âm mạnh mẽ lập tức khuếch tán trong không khí, hắn vung tay áo, từ túi trữ vật của mình tế ra Càn Khôn Đại Ấn, dung mạo lạnh lùng bị sấm sét điên cuồng phủ lên một tầng kim quang.
“Đệ tử Đông Điện, theo ta chiến một trận!”
Tiếng gào rống uy áp ù ù như tiếng trống trận gõ thẳng vào lòng người, tức khắc tập hợp những tu sĩ bởi quá mức sợ hãi mà đánh mất chiến tâm!
“Các sư đệ, lên! Báo thù cho Túy Thế tiền bối!”
Trong đám đông, có người nhanh tay tế ra vũ khí, phẫn nộ ngự không bay theo Liên Tử Trạc.
“Đệ tử Đông Điện ta là kiêu long giới này, sao có thể sợ chiến?”
“Đúng! Nuôi quân ngàn ngày dụng binh một ngày, tu sĩ chúng ta nào tiếc mạng sống! Lũ đáng chết kia lại dám đánh tới sơn môn Đông Điện ta, các huynh đệ, xông lên! Đá thứ quái quỷ xé màn trời về hang ổ bọn chúng!”
Càng ngày càng nhiều thanh âm điên cuồng chấn động không gian!
Hôm nay, người có mặt ở Phong Anh Cốc nghênh đón Liên Tử Trạc và bốn vị truyền nhân Thần Ma vốn dĩ đều là những đệ tử có thực lực và tiềm lực trác tuyệt nhất trong thế hệ trẻ tuổi của tông môn.
Đối diện với biến cố thình lình xảy ra, đại đa số bọn họ mau chóng thu liễm tâm tình hoảng loạn sợ hãi, bằng tốc độ nhanh nhất dung hợp chiến thú trong cơ thể đồng thời tế ra vũ khí xông lên chiến đấu.
Hiện tại đã là giây thứ mười sau tiếng nổ lớn.
Bang!
Thời điểm Kỷ Thanh Y khó khăn lắm mới đưa tiết tấu phun nạp về tầm khống chế một lần nữa, nắm chặt vũ khí trong tay, bên tai lại đột nhiên vang lên một thanh âm giống như bọt khí vỡ ra!
Phảng phất, trước mắt có một cánh hoa anh đào rơi xuống lia sát qua mặt.
Tất cả mọi người đã ngự kiếm bay đến giữa không trung kinh ngạc phát hiện, trời cao sáng sủa mây trắng lững lờ, làm gì có vết rách nào? Làm gì có thiên kiếp nào?
Ngay cả bản thân Túy Thế Lão Cái vừa rồi vốn đã cháy khét cũng mặt chứa ý cười đứng trên cây cầu son liên tiếp gật đầu với tứ phía.
“Tốt lắm, tốt lắm.”
Dưới tàng cây Huyễn Anh Thụ, Vạn Thủy Dung cười khanh khách nhìn các đệ tử bản môn đã bị kích phát hoàn toàn chiến ý, thập phần hài lòng với phản ứng lúc lâm nguy của bọn họ.
Mặc dù Đông Linh an nhàn nhiều năm khiến tu sĩ giới này nảy sinh rất nhiều tật xấu.
Ví như đua đòi, ví như tự đại, hoặc là truy đuổi dung mạo vẻ ngoài có hoa mà không quả.
Nhưng nhìn những đứa bé đó Vạn Thủy Dung thực vui mừng, trong khi đối mặt với đại nạn sinh tử chúng vẫn không vứt bỏ tự tôn và ý chí chiến đấu!
Lúc này, toàn bộ Phong Anh Cốc chỉ có hơn chục đệ tử bởi vì sợ đến chân mềm nhũn nên không thể hưởng ứng lời kêu gọi của Liên Tử Trạc kịp thời và nhanh chóng.
Tới giờ bọn họ mới biết, hết thảy những gì vừa xảy ra trước mắt chẳng qua là một cảnh hư ảo trong mơ mà Huyễn Anh Thụ phản chiếu, ai nấy mặt xám như tro tàn lập tức quỳ rạp xuống hối hận xin tha thứ.
Tuy nhiên, những tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt đó sao có thể lay động Vạn Thủy Dung và Ngô Hòa Phong.
Không cần hai vị tôn giả lên tiếng, sư trưởng của đám người khiếp đảm đã vội vàng tiến lên đen mặt kéo bọn họ ra ngoài.
Chắc sẽ không đến mức xử phạt song có thể đoán được, bọn họ đã đặt dấu chấm hết cho tiền đồ của mình ở Đông Điện.
Còn hơn trăm người dư lại thì đều đứng hứng gió hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc trong lòng các vị tôn giả đang có tính toán gì.
“Bí cảnh Dưỡng Tâm.”
Từ vẻ mặt mọi người đọc hiểu tâm tư của bọn họ.
Không nhiều lời vô nghĩa, Ngô Hòa Phong chậm rãi tiến lên nói ra bốn chữ.
Sau đó Vạn Thủy Dung ở bên cạnh liền tiếp tục bổ sung.
“Chiến tranh Bắc Đông gần sát, tất cả tu sĩ Đông Linh đều phải nhanh chóng nâng cao thực lực để đối phó với cục diện có khả năng chuyển biến xấu bất kỳ lúc nào. Hiện tại, tám chín phần mười trưởng lão bản tông đều đã tiến vào các hang ổ yêu thú lớn ở Đông Linh tiến hành rèn luyện. Hôm nay chọn các ngươi và bốn vị Nhận tử thần ma tiến vào bí cảnh Dưỡng Tâm của Đông Điện … bốn người ta, Liên Thiếu tôn, Túy Thế huynh và Ngô tôn sẽ hợp lực mở ra Bí cảnh Dưỡng Tâm cho các ngươi!”
“Địch tập!”
Sóng âm mạnh mẽ lập tức khuếch tán trong không khí, hắn vung tay áo, từ túi trữ vật của mình tế ra Càn Khôn Đại Ấn, dung mạo lạnh lùng bị sấm sét điên cuồng phủ lên một tầng kim quang.
“Đệ tử Đông Điện, theo ta chiến một trận!”
Tiếng gào rống uy áp ù ù như tiếng trống trận gõ thẳng vào lòng người, tức khắc tập hợp những tu sĩ bởi quá mức sợ hãi mà đánh mất chiến tâm!
“Các sư đệ, lên! Báo thù cho Túy Thế tiền bối!”
Trong đám đông, có người nhanh tay tế ra vũ khí, phẫn nộ ngự không bay theo Liên Tử Trạc.
“Đệ tử Đông Điện ta là kiêu long giới này, sao có thể sợ chiến?”
“Đúng! Nuôi quân ngàn ngày dụng binh một ngày, tu sĩ chúng ta nào tiếc mạng sống! Lũ đáng chết kia lại dám đánh tới sơn môn Đông Điện ta, các huynh đệ, xông lên! Đá thứ quái quỷ xé màn trời về hang ổ bọn chúng!”
Càng ngày càng nhiều thanh âm điên cuồng chấn động không gian!
Hôm nay, người có mặt ở Phong Anh Cốc nghênh đón Liên Tử Trạc và bốn vị truyền nhân Thần Ma vốn dĩ đều là những đệ tử có thực lực và tiềm lực trác tuyệt nhất trong thế hệ trẻ tuổi của tông môn.
Đối diện với biến cố thình lình xảy ra, đại đa số bọn họ mau chóng thu liễm tâm tình hoảng loạn sợ hãi, bằng tốc độ nhanh nhất dung hợp chiến thú trong cơ thể đồng thời tế ra vũ khí xông lên chiến đấu.
Hiện tại đã là giây thứ mười sau tiếng nổ lớn.
Bang!
Thời điểm Kỷ Thanh Y khó khăn lắm mới đưa tiết tấu phun nạp về tầm khống chế một lần nữa, nắm chặt vũ khí trong tay, bên tai lại đột nhiên vang lên một thanh âm giống như bọt khí vỡ ra!
Phảng phất, trước mắt có một cánh hoa anh đào rơi xuống lia sát qua mặt.
Tất cả mọi người đã ngự kiếm bay đến giữa không trung kinh ngạc phát hiện, trời cao sáng sủa mây trắng lững lờ, làm gì có vết rách nào? Làm gì có thiên kiếp nào?
Ngay cả bản thân Túy Thế Lão Cái vừa rồi vốn đã cháy khét cũng mặt chứa ý cười đứng trên cây cầu son liên tiếp gật đầu với tứ phía.
“Tốt lắm, tốt lắm.”
Dưới tàng cây Huyễn Anh Thụ, Vạn Thủy Dung cười khanh khách nhìn các đệ tử bản môn đã bị kích phát hoàn toàn chiến ý, thập phần hài lòng với phản ứng lúc lâm nguy của bọn họ.
Mặc dù Đông Linh an nhàn nhiều năm khiến tu sĩ giới này nảy sinh rất nhiều tật xấu.
Ví như đua đòi, ví như tự đại, hoặc là truy đuổi dung mạo vẻ ngoài có hoa mà không quả.
Nhưng nhìn những đứa bé đó Vạn Thủy Dung thực vui mừng, trong khi đối mặt với đại nạn sinh tử chúng vẫn không vứt bỏ tự tôn và ý chí chiến đấu!
Lúc này, toàn bộ Phong Anh Cốc chỉ có hơn chục đệ tử bởi vì sợ đến chân mềm nhũn nên không thể hưởng ứng lời kêu gọi của Liên Tử Trạc kịp thời và nhanh chóng.
Tới giờ bọn họ mới biết, hết thảy những gì vừa xảy ra trước mắt chẳng qua là một cảnh hư ảo trong mơ mà Huyễn Anh Thụ phản chiếu, ai nấy mặt xám như tro tàn lập tức quỳ rạp xuống hối hận xin tha thứ.
Tuy nhiên, những tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt đó sao có thể lay động Vạn Thủy Dung và Ngô Hòa Phong.
Không cần hai vị tôn giả lên tiếng, sư trưởng của đám người khiếp đảm đã vội vàng tiến lên đen mặt kéo bọn họ ra ngoài.
Chắc sẽ không đến mức xử phạt song có thể đoán được, bọn họ đã đặt dấu chấm hết cho tiền đồ của mình ở Đông Điện.
Còn hơn trăm người dư lại thì đều đứng hứng gió hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc trong lòng các vị tôn giả đang có tính toán gì.
“Bí cảnh Dưỡng Tâm.”
Từ vẻ mặt mọi người đọc hiểu tâm tư của bọn họ.
Không nhiều lời vô nghĩa, Ngô Hòa Phong chậm rãi tiến lên nói ra bốn chữ.
Sau đó Vạn Thủy Dung ở bên cạnh liền tiếp tục bổ sung.
“Chiến tranh Bắc Đông gần sát, tất cả tu sĩ Đông Linh đều phải nhanh chóng nâng cao thực lực để đối phó với cục diện có khả năng chuyển biến xấu bất kỳ lúc nào. Hiện tại, tám chín phần mười trưởng lão bản tông đều đã tiến vào các hang ổ yêu thú lớn ở Đông Linh tiến hành rèn luyện. Hôm nay chọn các ngươi và bốn vị Nhận tử thần ma tiến vào bí cảnh Dưỡng Tâm của Đông Điện … bốn người ta, Liên Thiếu tôn, Túy Thế huynh và Ngô tôn sẽ hợp lực mở ra Bí cảnh Dưỡng Tâm cho các ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.