Chương 38: Khi Ngươi Đạp Nát Trời Cao
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
25/06/2021
Giữa tiếng hoan hô của mọi người, Chân Tiểu Tiểu chậm rãi mở hai mắt, bị ngọn lửa hư ảo bùng cháy trong tay mình doạ kinh hãi.
Đây là … Hỏa linh căn?
Không phải bị vinh quang của Chân hỏa cao tám trượng đập choáng váng đầu óc, mà do dưới đáy lòng Chân Tiểu Tiểu đang dâng lên một cảm giác khó tả. Dường như sâu thẳm trong linh hồn, còn ẩn chứa một lực lượng dồi dào mạnh mẽ hơn cả ngọn lửa!
Nó chỉ mơ hồ lộ ra một chút hơi thở, đã ép trụ lửa không thể tiếp tục vụt cao, những chiếc vảy mờ ảo tán loạn trong lửa.
Ngươi là cái gì?
Ngươi là cái gì?!
Chưa từng muốn giành được sự ca tụng của người đời, mà bởi lực lượng kỳ lạ khó hiểu tràn đầy trong lòng đó, đang dồn nén linh hồn nàng đau nhói như kim châm, nên nàng muốn tìm hiểu rõ ràng.
Rốt cuộc, ngươi là cái gì vậy?!
Cơ thể Chân Tiểu Tiểu run rẩy, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu điên cuồng túa ra từ đỉnh đầu, nhưng ý thức khao khát tìm kiếm cội nguồn, lại ngưng tụ thành một lưỡi dao vô cùng sắc bén trong cơ thể.
Trong cơn đau nạo xương khoét thịt, tê lạp, chém mở hỗn độn!
Lửa!
Nghiệp hỏa thình lình xuất hiện đâm thẳng vào hai tròng mắt nàng!
Chân Tiểu Tiểu kinh ngạc, trợn tròn con ngươi, phát hiện bản thân như đang đứng giữa địa ngục, trên đất chúng sinh chết hết, máu chảy thành sông, kiếm vàng treo ngược trên không trung, sát khí mênh mông cuồn cuộn!
Một ngón tay nóng tới mức phồng rộp da chậm rãi lướt qua trán nàng.
Sau đó, tấm lưng rắn rỏi kiên cường của một vị Thần ma tóc đỏ xuất hiện dưới kiếm quang và lửa cháy!
Trên thân thể màu đồng cổ của hắn mặc chiến giáp rách nát, nhiễm đầy máu tươi!
Vô số vết đao chằng chịt hằn lên da thịt, lộ ra cả xương cốt rợn người, không đếm được có bao nhiêu mũi tên sắc nhọn xuyên qua vai, lông vàng ở đuôi tên rung động mãnh liệt trong trận gió lớn, phát ra tiếng vù vù chói tai.
Tuy nhiên, vị nam tử cao lớn tóc đỏ như máu đó, vẫn mang vẻ mặt ngạo nghễ coi khinh thiên địa, không hề quan tâm những vết đao vết kiếm trên người. Ánh mắt sáng ngời kia xuyên thủng trời cao, trong khoảng khắc chạm tới hai mắt của mình, ngoài sự mưu trí còn thêm chút ôn nhu.
“Con ta, mong ngươi một đời bình an.”
Giọng nói khàn khàn của Thần ma tựa như búa tạ, giáng lên linh hồn Chân Tiểu Tiểu, khiến từng tấc da mềm mại quấn trong tã lót của nàng đều run rẩy.
“Cho nên, đời này làm phàm nhân, hay tu tiên, ta không cản ngươi!”
“Nhưng phải nhớ kỹ một câu! Khi ngươi đạp nát trời cao, nhất định phải nhớ tới vinh quang của tổ tiên!”
“Đi!”
Một cục đá đen, một viên hồng ngọc được nhét vào tay.
Chỉ nháy mắt, thế giới trước mắt Chân Tiểu Tiểu bị một màn đen ngăn cách, xuyên qua những ngôi sao vặn vẹo trong lực lượng hắc ám, nàng nhìn thấy bốn bóng người đứng trên chiến xa đổ nát phía sau vị Thần ma!
Đôi mắt thiếu phụ xinh đẹp như viên ô mai, mái tóc nhuốm đỏ một nửa của ba nam tử cường tráng!
Trong đó, người có cơ bắp rắn chắc nhất rút ra từ phía sau một đôi chiến trùy to lớn, đồ đằng gấu lớn gầm lên giận dữ vẽ đầy trên hai tay, dường như đang sống!
“Muốn hủy diệt giới này? Bước qua xác ta!”
“Đại cha! Mẫu thân! Huynh trưởng! ! !”
Kiếm quang và máu tươi tanh nồng tán loạn rợp trời, làm nhòe đi tầm mắt Chân Tiểu Tiểu, nỗi căm hận mãnh liệt mạnh mẽ cắt đứt ý thức của nàng khỏi đoạn ký ức u ám này.
Rầm!
Thí linh thạch trong tay nổ tung, Chân Tiểu Tiểu ngã ngồi trên đất.
“Nha đầu kia vì muốn ép hết tiềm lực, cũng thật liều mạng, chẳng những quần áo ướt sũng, hình như… còn khóc?”
Không ai biết, Chân Tiểu Tiểu đã nhìn được gì trong khi trắc linh, chỉ thấy sắc mặt nàng lúc này trắng bệch bất thường…
“Ngay cả Thí linh thạch cũng bị bóp nát! Đừng xem thường nha đầu này bé, lực tay vô cùng lớn!”
“Lão phu… Thí linh thạch của lão phu!”
Vẻ mặt Hoàng Dược lão đau khổ đến vặn vẹo, Thí linh thạch này được trưởng lão của Dược các truyền tay mấy trăm năm, chưa từng nghe qua có người bóp nát được nó.
Cái đồ chơi này quá quý! Nếu không phải linh căn của Chân Tiểu Tiểu rất mạnh mẽ, lão đã phát điên ngay tại chỗ.
“Dẫn nha đầu kia đi nghỉ ngơi, tiếp tục kiểm tra linh căn.”
Không ai có thể ngờ được, cốc chủ Thất Diệp Cốc sẽ lên tiếng vào lúc này.
Sắc mặt hắn không chút thay đổi, ném một viên Thí linh thạch lớn hơn vào lòng Hoàng Dược lão, sau đó lặng lẽ nhìn bóng dáng Chân Tiểu Tiểu đang được dìu xuống sân.
Người khác chỉ nói nàng vì đạt tới trình độ hỏa chân linh cao tám trượng, mà ép bản thân đến cực hạn, chỉ có trong mắt Cốc chủ Thất Diệp Cốc Cổ Nhược Khinh là một ngọn lửa nóng rực!
Đây nhất định là tác dụng phụ của Thú Lân Chân Hỏa trong truyền thuyết, lửa này vô cùng bá đạo, phá nát cả đá, chứng tỏ sau này Chân Tiểu Tiểu sẽ có năng lực ngự thú vô hạn!
Ta. . . là ai?
Gian nan thoát khỏi ký ức đầy bụi bặm, Chân Tiểu Tiểu cúi đầu đánh giá đôi tay mình, lần đầu tiên cực kỳ nghi hoặc về nhân sinh của bản thân.
Nhưng dù có bao nhiêu nghi vấn trong lòng, giờ phút này, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm rõ ràng.
Ta, phải đạp nát trời cao!
_NL_
Khi ta ngẩng đầu nhìn ngôi sao xa xa, trong tâm trí chợt có một giấc mộng.
Chính vì cao không thể với, nên kẻ khác càng khát khao hướng tới.
Không vào trận Tu La, không thành thần tối thượng.
Chẳng sợ chết trên đường thành thánh.
Không tiếc quá khứ.
Không phụ đời này.
Ta, muốn đạp nát trời cao!
Thủy quân, giương cờ lớn lên cho ta!
Đây là … Hỏa linh căn?
Không phải bị vinh quang của Chân hỏa cao tám trượng đập choáng váng đầu óc, mà do dưới đáy lòng Chân Tiểu Tiểu đang dâng lên một cảm giác khó tả. Dường như sâu thẳm trong linh hồn, còn ẩn chứa một lực lượng dồi dào mạnh mẽ hơn cả ngọn lửa!
Nó chỉ mơ hồ lộ ra một chút hơi thở, đã ép trụ lửa không thể tiếp tục vụt cao, những chiếc vảy mờ ảo tán loạn trong lửa.
Ngươi là cái gì?
Ngươi là cái gì?!
Chưa từng muốn giành được sự ca tụng của người đời, mà bởi lực lượng kỳ lạ khó hiểu tràn đầy trong lòng đó, đang dồn nén linh hồn nàng đau nhói như kim châm, nên nàng muốn tìm hiểu rõ ràng.
Rốt cuộc, ngươi là cái gì vậy?!
Cơ thể Chân Tiểu Tiểu run rẩy, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu điên cuồng túa ra từ đỉnh đầu, nhưng ý thức khao khát tìm kiếm cội nguồn, lại ngưng tụ thành một lưỡi dao vô cùng sắc bén trong cơ thể.
Trong cơn đau nạo xương khoét thịt, tê lạp, chém mở hỗn độn!
Lửa!
Nghiệp hỏa thình lình xuất hiện đâm thẳng vào hai tròng mắt nàng!
Chân Tiểu Tiểu kinh ngạc, trợn tròn con ngươi, phát hiện bản thân như đang đứng giữa địa ngục, trên đất chúng sinh chết hết, máu chảy thành sông, kiếm vàng treo ngược trên không trung, sát khí mênh mông cuồn cuộn!
Một ngón tay nóng tới mức phồng rộp da chậm rãi lướt qua trán nàng.
Sau đó, tấm lưng rắn rỏi kiên cường của một vị Thần ma tóc đỏ xuất hiện dưới kiếm quang và lửa cháy!
Trên thân thể màu đồng cổ của hắn mặc chiến giáp rách nát, nhiễm đầy máu tươi!
Vô số vết đao chằng chịt hằn lên da thịt, lộ ra cả xương cốt rợn người, không đếm được có bao nhiêu mũi tên sắc nhọn xuyên qua vai, lông vàng ở đuôi tên rung động mãnh liệt trong trận gió lớn, phát ra tiếng vù vù chói tai.
Tuy nhiên, vị nam tử cao lớn tóc đỏ như máu đó, vẫn mang vẻ mặt ngạo nghễ coi khinh thiên địa, không hề quan tâm những vết đao vết kiếm trên người. Ánh mắt sáng ngời kia xuyên thủng trời cao, trong khoảng khắc chạm tới hai mắt của mình, ngoài sự mưu trí còn thêm chút ôn nhu.
“Con ta, mong ngươi một đời bình an.”
Giọng nói khàn khàn của Thần ma tựa như búa tạ, giáng lên linh hồn Chân Tiểu Tiểu, khiến từng tấc da mềm mại quấn trong tã lót của nàng đều run rẩy.
“Cho nên, đời này làm phàm nhân, hay tu tiên, ta không cản ngươi!”
“Nhưng phải nhớ kỹ một câu! Khi ngươi đạp nát trời cao, nhất định phải nhớ tới vinh quang của tổ tiên!”
“Đi!”
Một cục đá đen, một viên hồng ngọc được nhét vào tay.
Chỉ nháy mắt, thế giới trước mắt Chân Tiểu Tiểu bị một màn đen ngăn cách, xuyên qua những ngôi sao vặn vẹo trong lực lượng hắc ám, nàng nhìn thấy bốn bóng người đứng trên chiến xa đổ nát phía sau vị Thần ma!
Đôi mắt thiếu phụ xinh đẹp như viên ô mai, mái tóc nhuốm đỏ một nửa của ba nam tử cường tráng!
Trong đó, người có cơ bắp rắn chắc nhất rút ra từ phía sau một đôi chiến trùy to lớn, đồ đằng gấu lớn gầm lên giận dữ vẽ đầy trên hai tay, dường như đang sống!
“Muốn hủy diệt giới này? Bước qua xác ta!”
“Đại cha! Mẫu thân! Huynh trưởng! ! !”
Kiếm quang và máu tươi tanh nồng tán loạn rợp trời, làm nhòe đi tầm mắt Chân Tiểu Tiểu, nỗi căm hận mãnh liệt mạnh mẽ cắt đứt ý thức của nàng khỏi đoạn ký ức u ám này.
Rầm!
Thí linh thạch trong tay nổ tung, Chân Tiểu Tiểu ngã ngồi trên đất.
“Nha đầu kia vì muốn ép hết tiềm lực, cũng thật liều mạng, chẳng những quần áo ướt sũng, hình như… còn khóc?”
Không ai biết, Chân Tiểu Tiểu đã nhìn được gì trong khi trắc linh, chỉ thấy sắc mặt nàng lúc này trắng bệch bất thường…
“Ngay cả Thí linh thạch cũng bị bóp nát! Đừng xem thường nha đầu này bé, lực tay vô cùng lớn!”
“Lão phu… Thí linh thạch của lão phu!”
Vẻ mặt Hoàng Dược lão đau khổ đến vặn vẹo, Thí linh thạch này được trưởng lão của Dược các truyền tay mấy trăm năm, chưa từng nghe qua có người bóp nát được nó.
Cái đồ chơi này quá quý! Nếu không phải linh căn của Chân Tiểu Tiểu rất mạnh mẽ, lão đã phát điên ngay tại chỗ.
“Dẫn nha đầu kia đi nghỉ ngơi, tiếp tục kiểm tra linh căn.”
Không ai có thể ngờ được, cốc chủ Thất Diệp Cốc sẽ lên tiếng vào lúc này.
Sắc mặt hắn không chút thay đổi, ném một viên Thí linh thạch lớn hơn vào lòng Hoàng Dược lão, sau đó lặng lẽ nhìn bóng dáng Chân Tiểu Tiểu đang được dìu xuống sân.
Người khác chỉ nói nàng vì đạt tới trình độ hỏa chân linh cao tám trượng, mà ép bản thân đến cực hạn, chỉ có trong mắt Cốc chủ Thất Diệp Cốc Cổ Nhược Khinh là một ngọn lửa nóng rực!
Đây nhất định là tác dụng phụ của Thú Lân Chân Hỏa trong truyền thuyết, lửa này vô cùng bá đạo, phá nát cả đá, chứng tỏ sau này Chân Tiểu Tiểu sẽ có năng lực ngự thú vô hạn!
Ta. . . là ai?
Gian nan thoát khỏi ký ức đầy bụi bặm, Chân Tiểu Tiểu cúi đầu đánh giá đôi tay mình, lần đầu tiên cực kỳ nghi hoặc về nhân sinh của bản thân.
Nhưng dù có bao nhiêu nghi vấn trong lòng, giờ phút này, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm rõ ràng.
Ta, phải đạp nát trời cao!
_NL_
Khi ta ngẩng đầu nhìn ngôi sao xa xa, trong tâm trí chợt có một giấc mộng.
Chính vì cao không thể với, nên kẻ khác càng khát khao hướng tới.
Không vào trận Tu La, không thành thần tối thượng.
Chẳng sợ chết trên đường thành thánh.
Không tiếc quá khứ.
Không phụ đời này.
Ta, muốn đạp nát trời cao!
Thủy quân, giương cờ lớn lên cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.