Chương 380: Không Thể Trêu Vào
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
10/10/2021
Người mua trứng Băng Tức Phượng Điệp?
Nói ta?!
Chân Tiểu Tiểu cầm viên châu ngồi ngơ tại chỗ, kinh ngạc nhìn pháp tệ tuôn ra từ trong mây mù, và cả ngón tay có phần nguy hiểm kia.
Dương Diễm?
Dương Diễm là ai?
Ngươi nói muốn, thì ta phải cho? Còn mẹ nó bắt bản cô nương phải cút trong vòng ba giây? Ngươi là cái thá gì?
Chân Tiểu Tiểu giật bắn mình trên ghế, dựng thẳng ngón giữa với cái ngón tay chết tiệt.
"Tiểu hữu, Dương Diễm chính là người mà cả ngươi và ta đều không đắc tội nổi, huống chi sáu mươi vạn pháp tệ cũng không ít … Này! Này! Ngươi đừng đi!"
Thần thức của Ngũ Bách Cân trở lại bên cạnh Chân Tiểu Tiểu, vốn đang nghĩ sẽ dùng tình cảm để cảm nhiễm, dùng lý lẽ để thuyết phục, nhưng vừa mới mở miệng đã chứng kiến cảnh tượng nàng nhảy dựng lên một cước đá tung cánh cửa, ngự không lao ra ngoài.
Không thể trêu vào, ta trốn còn không được sao?
Mẹ nó!
Như vậy cũng được?
Hả?
Tốc độ ngự không của pháp bảo nhanh vô vùng! Khó trách dũng mãnh đến thế.
Nhìn bóng lưng đột nhiên biến mất phía xa xa, Ngũ Bách Cân nuốt nước miếng liên tục, song thật sự là không nhặt nổi quai hàm nát đầy đất.
"Chết tiệt! Hai giây trôi qua rồi, ngón tay Dương Diễm với sáu mươi vạn pháp tệ của hắn vậy mà vẫn ở nguyên đó!"
Một số khách nhân phát hiện ra vật trong mây mù không hề tiêu tán, ngay lập tức bịt chặt miệng, tuy nhiên những tiếng thốt kinh ngạc cứ không ngừng truyền ra từ kẽ ngón tay.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Ăn gan hùm mật báo sao, lại dám khiêu chiến giới hạn cuối cùng của Dương Diễm hết lần này tới lần khác?
Sự tò mò của mọi người về thân thế của người mua trứng Băng Điệp lập tức đạt đến đỉnh điểm. Có người mong chờ được xem trò hay, có người thì mắt sáng loè loè, âm thầm quan sát.
"Một, hai……"
Dương Diễm chậm rãi đếm trong lòng, tức giận dần dần leo lên gò má trẻ trung.
Chỉ là một viên châu rách nát cùng với sáu mươi vạn pháp tệ, căn bản không có gì đáng nhắc tới.
Chẳng qua, thứ mà Dương Diễm hắn muốn, chưa từng không chiếm được bao giờ.
Cũng để lộ danh tính rồi, đối phương thế nhưng còn dám lề mề do dự, đây thực sự là đạp lên tôn nghiêm của hắn, không coi thân phận Chân long Thiếu tông của hắn ra gì!
Vẫn chưa đếm đến ba song lửa giận đã cháy bừng bừng trong mắt Dương Diễm, hắn trực tiếp rút ra thanh trường thương sau lưng, hung hăng đâm thẳng vào mây mù!
Địa Diễm Khiếu Nha Thương!
Vũ khí linh cấp!
Cường giả Khai quang bình thường tuyệt đối không thể sở hữu pháp khí linh cảnh trong tay, chỉ có những Chân long Thiếu tông và Chân hoàng tiên tử của hai mươi tư tông môn hộ đạo trên Đông Linh mới có thể sử dụng vũ khí vượt cấp.
"Hắn … hắn đây là muốn phá nát lầu gỗ!"
"Không được, chúng ta đi mau, lầu sắp sập rồi!"
"Đúng vậy, không nên bị cuốn vào tranh chấp. Nghe nói lần trước Dương Diễm tức giận, có mấy người vô tội xem náo nhiệt thôi mà bị liên lụy, chết ngay tại trận đấy."
Thấy cây thương bốc lửa đỏ rực huyễn ra một vuốt hổ nóng bỏng, mọi người có mặt càng thêm khẳng định thân phận của Dương Diễm, đồng thời trong lòng thầm mặc niệm cho Ngũ Bách Cân.
Sản nghiệp to lớn thế kia, hôm nay sợ là sẽ tan tành.
"Dương Diễm? Là đệ tử của Dịch An Đại sư sao? Lại dám hồ nháo như vậy? Nơi này cũng không phải Nhạc Thần Tông!"
Trong bóng tối, một vị lão giả râu bạc trắng đang tĩnh toạ đột nhiên nhíu mày thu hồi gốc linh thảo mình bỏ vào trong mây mù, để tránh bị lây nhiễm hoả tức mất đi dược tính.
Nhưng ngay lúc hắn định vươn tay lấy Phượng Khất Đan.
Thình lình có tiếng gầm giận dữ truyền tới bên tai!
"Tiểu tử thúi họ Dương, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"
Đây là thanh âm quen thuộc với bọn họ.
Uy áp khác hoàn toàn lúc trước ập tới từ bốn phương tám hướng như thủy triều, nháy mắt đã chống đỡ bóng tối sắp sụp đổ.
Ngũ Bách Cân bạo phát, bất ngờ không kịp đề phòng, mọi người bị chấn động đến trố mắt cứng lưỡi.
"Kết đan cảnh!"
Ai có thể tưởng tượng được, lão bản của một hội giao dịch xưa nay luôn cúi đầu khom lưng trước mọi người, lại là một cường giả cảnh giới Kết đan chứ?
Nói ta?!
Chân Tiểu Tiểu cầm viên châu ngồi ngơ tại chỗ, kinh ngạc nhìn pháp tệ tuôn ra từ trong mây mù, và cả ngón tay có phần nguy hiểm kia.
Dương Diễm?
Dương Diễm là ai?
Ngươi nói muốn, thì ta phải cho? Còn mẹ nó bắt bản cô nương phải cút trong vòng ba giây? Ngươi là cái thá gì?
Chân Tiểu Tiểu giật bắn mình trên ghế, dựng thẳng ngón giữa với cái ngón tay chết tiệt.
"Tiểu hữu, Dương Diễm chính là người mà cả ngươi và ta đều không đắc tội nổi, huống chi sáu mươi vạn pháp tệ cũng không ít … Này! Này! Ngươi đừng đi!"
Thần thức của Ngũ Bách Cân trở lại bên cạnh Chân Tiểu Tiểu, vốn đang nghĩ sẽ dùng tình cảm để cảm nhiễm, dùng lý lẽ để thuyết phục, nhưng vừa mới mở miệng đã chứng kiến cảnh tượng nàng nhảy dựng lên một cước đá tung cánh cửa, ngự không lao ra ngoài.
Không thể trêu vào, ta trốn còn không được sao?
Mẹ nó!
Như vậy cũng được?
Hả?
Tốc độ ngự không của pháp bảo nhanh vô vùng! Khó trách dũng mãnh đến thế.
Nhìn bóng lưng đột nhiên biến mất phía xa xa, Ngũ Bách Cân nuốt nước miếng liên tục, song thật sự là không nhặt nổi quai hàm nát đầy đất.
"Chết tiệt! Hai giây trôi qua rồi, ngón tay Dương Diễm với sáu mươi vạn pháp tệ của hắn vậy mà vẫn ở nguyên đó!"
Một số khách nhân phát hiện ra vật trong mây mù không hề tiêu tán, ngay lập tức bịt chặt miệng, tuy nhiên những tiếng thốt kinh ngạc cứ không ngừng truyền ra từ kẽ ngón tay.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Ăn gan hùm mật báo sao, lại dám khiêu chiến giới hạn cuối cùng của Dương Diễm hết lần này tới lần khác?
Sự tò mò của mọi người về thân thế của người mua trứng Băng Điệp lập tức đạt đến đỉnh điểm. Có người mong chờ được xem trò hay, có người thì mắt sáng loè loè, âm thầm quan sát.
"Một, hai……"
Dương Diễm chậm rãi đếm trong lòng, tức giận dần dần leo lên gò má trẻ trung.
Chỉ là một viên châu rách nát cùng với sáu mươi vạn pháp tệ, căn bản không có gì đáng nhắc tới.
Chẳng qua, thứ mà Dương Diễm hắn muốn, chưa từng không chiếm được bao giờ.
Cũng để lộ danh tính rồi, đối phương thế nhưng còn dám lề mề do dự, đây thực sự là đạp lên tôn nghiêm của hắn, không coi thân phận Chân long Thiếu tông của hắn ra gì!
Vẫn chưa đếm đến ba song lửa giận đã cháy bừng bừng trong mắt Dương Diễm, hắn trực tiếp rút ra thanh trường thương sau lưng, hung hăng đâm thẳng vào mây mù!
Địa Diễm Khiếu Nha Thương!
Vũ khí linh cấp!
Cường giả Khai quang bình thường tuyệt đối không thể sở hữu pháp khí linh cảnh trong tay, chỉ có những Chân long Thiếu tông và Chân hoàng tiên tử của hai mươi tư tông môn hộ đạo trên Đông Linh mới có thể sử dụng vũ khí vượt cấp.
"Hắn … hắn đây là muốn phá nát lầu gỗ!"
"Không được, chúng ta đi mau, lầu sắp sập rồi!"
"Đúng vậy, không nên bị cuốn vào tranh chấp. Nghe nói lần trước Dương Diễm tức giận, có mấy người vô tội xem náo nhiệt thôi mà bị liên lụy, chết ngay tại trận đấy."
Thấy cây thương bốc lửa đỏ rực huyễn ra một vuốt hổ nóng bỏng, mọi người có mặt càng thêm khẳng định thân phận của Dương Diễm, đồng thời trong lòng thầm mặc niệm cho Ngũ Bách Cân.
Sản nghiệp to lớn thế kia, hôm nay sợ là sẽ tan tành.
"Dương Diễm? Là đệ tử của Dịch An Đại sư sao? Lại dám hồ nháo như vậy? Nơi này cũng không phải Nhạc Thần Tông!"
Trong bóng tối, một vị lão giả râu bạc trắng đang tĩnh toạ đột nhiên nhíu mày thu hồi gốc linh thảo mình bỏ vào trong mây mù, để tránh bị lây nhiễm hoả tức mất đi dược tính.
Nhưng ngay lúc hắn định vươn tay lấy Phượng Khất Đan.
Thình lình có tiếng gầm giận dữ truyền tới bên tai!
"Tiểu tử thúi họ Dương, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"
Đây là thanh âm quen thuộc với bọn họ.
Uy áp khác hoàn toàn lúc trước ập tới từ bốn phương tám hướng như thủy triều, nháy mắt đã chống đỡ bóng tối sắp sụp đổ.
Ngũ Bách Cân bạo phát, bất ngờ không kịp đề phòng, mọi người bị chấn động đến trố mắt cứng lưỡi.
"Kết đan cảnh!"
Ai có thể tưởng tượng được, lão bản của một hội giao dịch xưa nay luôn cúi đầu khom lưng trước mọi người, lại là một cường giả cảnh giới Kết đan chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.