Chương 43: Lầu Cao Vạn Trượng Dựng Từ Đất Bằng, Bước Qua Ngàn Núi Mới Đến Trời!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
26/06/2021
Hoàng Dược lão quả thực ngu xuẩn, không ý thức được rằng mình đang từng bước chui vào bẫy rập, hắn ném một gốc Tiếu Oanh Đằng ba trăm năm tuổi xuống đất, sau đó cầm hai bản đan phương, phân cho hai người bị ép đánh cuộc, chính là Chân Tiểu Tiểu và tên ngốc đang có vẻ mặt ngu ngơ.
Nhìn gốc cây Tiếu Oanh Đằng héo rũ nằm cạnh Địa Hoàng Tinh, cái mặt già của Cao Bất Ly co giật dữ dội.
Dược liệu ba trăm năm tuổi và dược liệu năm trăm năm tuổi, vốn không phải thứ có cùng giá trị, được chứ? Hoàng mũi to gian trá, thấy mình vô cùng hiếu chiến, thì lấy vật kém chất lượng ra đánh cược, thực sự là tên vô sỉ lòng dạ đen tối!
Nhưng dù biết mình chịu thiệt, hắn vẫn chưa nói lời nào, dường như gấp gáp muốn đấu đan nhanh chóng được tiến hành.
Thấy ván đã đóng thuyền, Tử Hoàn nhìn Chân Tiểu Tiểu với ánh mắt có lỗi.
Tuy nhiên, ở góc độ khác, Tử Hoàn lại có chút chờ mong vào tư chất của Chân Tiểu Tiểu trên đan đạo.
. . .
Ngôi sao chứa Đông Linh Giới, có tên Chiêu Diêu.
Tinh thổ chia thành bốn phần: Đông Linh, Bắc Nham, Tây Kỳ và Nam Đỉnh, giữa bốn lục địa đều được ngăn cách bởi vách tường Thần Phong, giữa các bên không thể giao lưu.
Do có vách tường Thần Phong, tu sĩ ở bốn lục địa cũng sử dụng các loại công pháp riêng biệt, thậm chí đại đa số mọi người còn không biết sự tồn tại của nhau. Nhưng điều thú vị là, công pháp chủ yếu của cường giả bốn giới, đều không ngoài hai con đường thú pháp và luyện đan.
Kiếp trước Tử Hoàn thông thạo đan pháp, thú pháp, trận pháp và chú pháp, hơn nữa linh căn Chân Tiểu Tiểu không tầm thường, cho nên người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ như nàng, không tránh khỏi tò mò về tiềm lực của Chân Tiểu Tiểu ở đan đạo.
Nhưng. . . Tiểu Tiểu không thích nhất là bị người khác ép buộc, lần này bị bắt phải đánh cược, tám chín phần trong lòng nàng đang khó chịu, muốn kiếm chuyện.
Không được, ta phải khuyên nàng.
Tử Hoàn vốn hiểu rõ tính tình Chân Tiểu Tiểu, chỉ sợ một khi nàng không vừa ý, sẽ quấy hiện trưởng thành một đoàn gà bay chó chạy, định tiến tới dỗ dành, lại kinh ngạc nhìn thấy, sự kiên định xa lạ trong mắt Chân Tiểu Tiểu!
Thế này là sao?
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Tử Hoàn hơi kinh hãi.
Tử Hoàn không biết, trong lòng Chân Tiểu Tiểu đang dồn nén một hơi hung ác!
Đạp nát trời cao!
Hiện tại mục tiêu đạp trời đối với nàng, thực sự xa không thể với, nên nàng nhận định đơn giản rằng, hiện tại việc duy nhất nàng có thể làm để đạt tới mục tiêu phá trời, là tích lũy năng lực, khiêu chiến mọi khó khăn và chông gai.
Lầu cao vạn trượng dựng từ đất bằng.
Bước qua vạn núi mới đến trời!
Vụ cá cược này, chính là rào cản đầu tiên Chân Tiểu Tiểu muốn giẫm nát.
“Tốt lắm, Tiểu Tiểu, ngươi trưởng thành.” Ý cười chợt dâng lên trong mắt Tử Hoàn, có loại cảm giác thành tựu khi thấy heo con nhà mình cuối cùng cũng ngoan, cũng chịu vỗ béo, bắt đầu liều mạng ăn.
Chân Tiểu Tiểu cầm lên đan phương, nghiêm túc nghiên cứu, còn Tương Khiêm thì nhanh chóng lấy dược liệu và dược đỉnh từ Dược Các ra, đặt trước người Chân Tiểu Tiểu.
Ngay cả phần của Tiểu Chúc Chúc, Tương Khiêm cũng không quên.
Nếu Cao Bất Ly nói hai đệ tử đều phải so đấu, vậy thử một lần đi, không chứng Chu Châu là thiên tài, tuy không có linh căn nhưng lại là một phái riêng trong đan đạo.
Sự thật nói cho Tương Khiêm, làm người đôi khi không cần quá tốt bụng.
Nhìn cỏ cây xanh xanh đỏ đỏ trong chiếc đĩa nhỏ, tên ngốc đã đói bụng từ sớm lập tức sáng bừng hai mắt, mọi người chưa kịp phản ứng thì hắn đã chộp tất nhét vào miệng.
"Phi! Rác rưởi!"
Một lúc sau, hắn nhận xét lời ít mà ý nhiều về mùi vị của đồ ăn, đồng thời phun hết lá cây trong miệng xuống đất, hung hăng giẫm hai phát tỏ ý không hài lòng.
"A ha ha ha, cười chết ta, tên này quả thực ngốc hết thuốc chữa!"
Đám đệ tử ăn dưa cười như điên không ngừng được, nhưng rất nhanh đã bị ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Hoàng Dược lão trừng cho im bặt.
Tên ngốc chết tiệt!
Lão phu muốn giết ngươi!
Sự phẫn nộ trong mắt Hoàng Dược lão, rõ ràng dễ hiểu.
Nhìn gốc cây Tiếu Oanh Đằng héo rũ nằm cạnh Địa Hoàng Tinh, cái mặt già của Cao Bất Ly co giật dữ dội.
Dược liệu ba trăm năm tuổi và dược liệu năm trăm năm tuổi, vốn không phải thứ có cùng giá trị, được chứ? Hoàng mũi to gian trá, thấy mình vô cùng hiếu chiến, thì lấy vật kém chất lượng ra đánh cược, thực sự là tên vô sỉ lòng dạ đen tối!
Nhưng dù biết mình chịu thiệt, hắn vẫn chưa nói lời nào, dường như gấp gáp muốn đấu đan nhanh chóng được tiến hành.
Thấy ván đã đóng thuyền, Tử Hoàn nhìn Chân Tiểu Tiểu với ánh mắt có lỗi.
Tuy nhiên, ở góc độ khác, Tử Hoàn lại có chút chờ mong vào tư chất của Chân Tiểu Tiểu trên đan đạo.
. . .
Ngôi sao chứa Đông Linh Giới, có tên Chiêu Diêu.
Tinh thổ chia thành bốn phần: Đông Linh, Bắc Nham, Tây Kỳ và Nam Đỉnh, giữa bốn lục địa đều được ngăn cách bởi vách tường Thần Phong, giữa các bên không thể giao lưu.
Do có vách tường Thần Phong, tu sĩ ở bốn lục địa cũng sử dụng các loại công pháp riêng biệt, thậm chí đại đa số mọi người còn không biết sự tồn tại của nhau. Nhưng điều thú vị là, công pháp chủ yếu của cường giả bốn giới, đều không ngoài hai con đường thú pháp và luyện đan.
Kiếp trước Tử Hoàn thông thạo đan pháp, thú pháp, trận pháp và chú pháp, hơn nữa linh căn Chân Tiểu Tiểu không tầm thường, cho nên người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ như nàng, không tránh khỏi tò mò về tiềm lực của Chân Tiểu Tiểu ở đan đạo.
Nhưng. . . Tiểu Tiểu không thích nhất là bị người khác ép buộc, lần này bị bắt phải đánh cược, tám chín phần trong lòng nàng đang khó chịu, muốn kiếm chuyện.
Không được, ta phải khuyên nàng.
Tử Hoàn vốn hiểu rõ tính tình Chân Tiểu Tiểu, chỉ sợ một khi nàng không vừa ý, sẽ quấy hiện trưởng thành một đoàn gà bay chó chạy, định tiến tới dỗ dành, lại kinh ngạc nhìn thấy, sự kiên định xa lạ trong mắt Chân Tiểu Tiểu!
Thế này là sao?
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Tử Hoàn hơi kinh hãi.
Tử Hoàn không biết, trong lòng Chân Tiểu Tiểu đang dồn nén một hơi hung ác!
Đạp nát trời cao!
Hiện tại mục tiêu đạp trời đối với nàng, thực sự xa không thể với, nên nàng nhận định đơn giản rằng, hiện tại việc duy nhất nàng có thể làm để đạt tới mục tiêu phá trời, là tích lũy năng lực, khiêu chiến mọi khó khăn và chông gai.
Lầu cao vạn trượng dựng từ đất bằng.
Bước qua vạn núi mới đến trời!
Vụ cá cược này, chính là rào cản đầu tiên Chân Tiểu Tiểu muốn giẫm nát.
“Tốt lắm, Tiểu Tiểu, ngươi trưởng thành.” Ý cười chợt dâng lên trong mắt Tử Hoàn, có loại cảm giác thành tựu khi thấy heo con nhà mình cuối cùng cũng ngoan, cũng chịu vỗ béo, bắt đầu liều mạng ăn.
Chân Tiểu Tiểu cầm lên đan phương, nghiêm túc nghiên cứu, còn Tương Khiêm thì nhanh chóng lấy dược liệu và dược đỉnh từ Dược Các ra, đặt trước người Chân Tiểu Tiểu.
Ngay cả phần của Tiểu Chúc Chúc, Tương Khiêm cũng không quên.
Nếu Cao Bất Ly nói hai đệ tử đều phải so đấu, vậy thử một lần đi, không chứng Chu Châu là thiên tài, tuy không có linh căn nhưng lại là một phái riêng trong đan đạo.
Sự thật nói cho Tương Khiêm, làm người đôi khi không cần quá tốt bụng.
Nhìn cỏ cây xanh xanh đỏ đỏ trong chiếc đĩa nhỏ, tên ngốc đã đói bụng từ sớm lập tức sáng bừng hai mắt, mọi người chưa kịp phản ứng thì hắn đã chộp tất nhét vào miệng.
"Phi! Rác rưởi!"
Một lúc sau, hắn nhận xét lời ít mà ý nhiều về mùi vị của đồ ăn, đồng thời phun hết lá cây trong miệng xuống đất, hung hăng giẫm hai phát tỏ ý không hài lòng.
"A ha ha ha, cười chết ta, tên này quả thực ngốc hết thuốc chữa!"
Đám đệ tử ăn dưa cười như điên không ngừng được, nhưng rất nhanh đã bị ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Hoàng Dược lão trừng cho im bặt.
Tên ngốc chết tiệt!
Lão phu muốn giết ngươi!
Sự phẫn nộ trong mắt Hoàng Dược lão, rõ ràng dễ hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.