Chương 927: Mẹ Nó Có Cái Lỗ!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
12/07/2022
Phát hiện tình thế không thích hợp, Hỏa mẫu Hải Đường không ngừng dùng sức gõ quải trượng xuống mặt đất tạo ra chuỗi âm tiết dồn dập.
“Vậy nên ngươi phải bình tâm, chậm rãi xem!” Giám Hỏa Đô Thống Phong Ngọc Nhi cau mày nói: “Nói không chừng đoạn ký ức này sẽ có liên quan đến thông đạo không gian, dù sao đệ tử Đông Linh đó … Ý chí thực kiên định.”
Phong Ngọc Nhi nhìn người luôn tương đối chuẩn.
Nếu Quý Đồng là người Nam Đỉnh, có lẽ nàng sẽ đánh giá cao hắn một vài! Chịu thuật sưu hồn nghiền áp mà còn có thể giãy giụa nhiều lần, nam nhi có tâm tính như thế ở Nam Đỉnh đã không nhiều lắm.
“Vẫn … Vẫn xem tiếp sao? Tiểu nhân nghiên cứu sưu hồn nhiều năm … Kinh nghiệm nói cho ta, người này nhiều nhất chỉ có thể thừa nhận thêm một lần tấn công tinh thần thôi, hơn nữa thần hồn chắc chắn sẽ băng tán.” Sưu hồn sư đứng ở bên cạnh dè dặt đặt câu hỏi.
“Đã biết, chúng ta tuyệt không lên tiếng cho đến khi hắn chết.”
Bà lão Viêm Phương hếch cằm, đáy mắt bắn ra tia sáng uy nghiêm.
Đống lửa trong phòng cháy tí tách, theo tiếng rên rỉ thống khổ của Quý Đồng vang lên khói mờ lại lần nữa ngưng ra hình ảnh.
Vẫn là tuyết bay.
Tuyết trắng, sông băng trong suốt cuồn cuộn, Hổ Tranh mạnh mẽ … Cùng với vách tường Thần Phong càng ngày càng gần ngay trước mắt.
Tra xét thần hồn, tìm kiếm con đường tiến vào Tây Kỳ từ nơi sâu thẳm trong ký ức của tu sĩ Đông Linh. Nhưng đã hai lần liên tiếp hình ảnh hiện ra trên ngọn lửa đều là vách tường Thần Phong.
Cái gọi là hàng rào hai giới.
Vách tường Thần Phong cũng không phải một bức tường vươn thẳng tới trời cao.
Mà là một mảnh phong hải hỗn độn.
Sức gió mãnh liệt, đục cốt diệt hồn.
Chỉ khi bị lực lượng kỳ dị lan đến xuất hiện lỗ thủng, phong hải mới cho phép tu sĩ đi qua.
Mọi người đều biết, vách tường Thần Phong Đông Nam ngăn giữa Đông Linh Giới và Nam Đỉnh Giới cực kỳ dày nặng, đã rất nhiều rất nhiều năm chưa từng xuất hiện cơ hội vách tường bị ăn mòn hay chọc thủng.
Nhưng thông qua những đoạn ký ức ngắn của tu sĩ Đông Linh tên Quý Đồng này, các nàng lại thấy trên vách tường Thần Phong trước mắt……
Mẹ nó có cái lỗ!
“Ha ha ha ha! Trường Ngư huynh!”
Tiếng cười của Quý Đồng vang vọng trong không khí. Hắn lấy ra Mộng Tiên Hồn - rượu ngon nổi tiếng Đông Linh từ túi trữ vật, tự rót ba ly, một ly đưa cho Lương Bằng ở bên cạnh, hắn cầm một ly, một ly xoay người nhét vào tay đồng bạn đứng phía sau.
Theo tầm mắt hắn.
Khuôn mặt mang đặc trưng rõ ràng của Trường Ngư Yến Sơn lập tức hiện ra trong ánh lửa sôi trào.
Trên người mặc áo giáp da, dưới chân đi ủng vàng, đầu thắt đầy bím tóc nhỏ, đuôi tóc còn gắn thi thể bọ cạp độc hong khô và châu báu vàng ngọc lớn bằng hạt nhãn
Dung mạo âm nhu, con ngươi màu vàng sáng phản chiếu ly rượu ngon Quý Đồng đưa tới.
Đón ly rượu, Trường Ngư Yến Sơn uống một hơi cạn sạch: “Chuyến này đường xá thật xa xôi, nhưng yên tâm, đợi Quý lão đệ và Lương lão đệ xuyên qua Bắc Nham ta tiến vào Tây Kỳ liền có thể tìm được bảo tàng vô tận. Chẳng qua ngàn vạn không được để đám tu sĩ Nam Đỉnh ngu xuẩn phát hiện thân phận của ngươi, dù sao chúng ta cũng đã ước định khi nào thời cơ chín muồi sẽ lấy tư cách minh hữu cùng nhau xâm chiếm Nam Đỉnh mà … Ha ha ha ha!”
Tiếng cười to sởn tóc gáy quanh quẩn khắp không gian, mọi người ở đây chỉ cảm thấy tê dại chân răng.
Có điều vang vọng chưa được bao lâu, sau một tiếng kêu to của Quý Đồng thanh âm trong ký ức đột nhiên im bặt.
Bản thân hắn thì miệng sùi bọt mép, ngã quỵ xuống góc tường.
Ngọn lửa thiêu đốt trong phòng bỗng chốc bốc cao tận trần nhà rồi nhanh chóng tắt lịm, theo ánh lửa biến mất, một cảm giác âm hàn lạnh lẽo xưa nay chưa từng có lặng lẽ bò lên sống lưng những người ở đây, không gian tĩnh mịch, thậm chí ai đó còn phát ra tiếng răng khua lập cập nho nhỏ.
“Vậy nên ngươi phải bình tâm, chậm rãi xem!” Giám Hỏa Đô Thống Phong Ngọc Nhi cau mày nói: “Nói không chừng đoạn ký ức này sẽ có liên quan đến thông đạo không gian, dù sao đệ tử Đông Linh đó … Ý chí thực kiên định.”
Phong Ngọc Nhi nhìn người luôn tương đối chuẩn.
Nếu Quý Đồng là người Nam Đỉnh, có lẽ nàng sẽ đánh giá cao hắn một vài! Chịu thuật sưu hồn nghiền áp mà còn có thể giãy giụa nhiều lần, nam nhi có tâm tính như thế ở Nam Đỉnh đã không nhiều lắm.
“Vẫn … Vẫn xem tiếp sao? Tiểu nhân nghiên cứu sưu hồn nhiều năm … Kinh nghiệm nói cho ta, người này nhiều nhất chỉ có thể thừa nhận thêm một lần tấn công tinh thần thôi, hơn nữa thần hồn chắc chắn sẽ băng tán.” Sưu hồn sư đứng ở bên cạnh dè dặt đặt câu hỏi.
“Đã biết, chúng ta tuyệt không lên tiếng cho đến khi hắn chết.”
Bà lão Viêm Phương hếch cằm, đáy mắt bắn ra tia sáng uy nghiêm.
Đống lửa trong phòng cháy tí tách, theo tiếng rên rỉ thống khổ của Quý Đồng vang lên khói mờ lại lần nữa ngưng ra hình ảnh.
Vẫn là tuyết bay.
Tuyết trắng, sông băng trong suốt cuồn cuộn, Hổ Tranh mạnh mẽ … Cùng với vách tường Thần Phong càng ngày càng gần ngay trước mắt.
Tra xét thần hồn, tìm kiếm con đường tiến vào Tây Kỳ từ nơi sâu thẳm trong ký ức của tu sĩ Đông Linh. Nhưng đã hai lần liên tiếp hình ảnh hiện ra trên ngọn lửa đều là vách tường Thần Phong.
Cái gọi là hàng rào hai giới.
Vách tường Thần Phong cũng không phải một bức tường vươn thẳng tới trời cao.
Mà là một mảnh phong hải hỗn độn.
Sức gió mãnh liệt, đục cốt diệt hồn.
Chỉ khi bị lực lượng kỳ dị lan đến xuất hiện lỗ thủng, phong hải mới cho phép tu sĩ đi qua.
Mọi người đều biết, vách tường Thần Phong Đông Nam ngăn giữa Đông Linh Giới và Nam Đỉnh Giới cực kỳ dày nặng, đã rất nhiều rất nhiều năm chưa từng xuất hiện cơ hội vách tường bị ăn mòn hay chọc thủng.
Nhưng thông qua những đoạn ký ức ngắn của tu sĩ Đông Linh tên Quý Đồng này, các nàng lại thấy trên vách tường Thần Phong trước mắt……
Mẹ nó có cái lỗ!
“Ha ha ha ha! Trường Ngư huynh!”
Tiếng cười của Quý Đồng vang vọng trong không khí. Hắn lấy ra Mộng Tiên Hồn - rượu ngon nổi tiếng Đông Linh từ túi trữ vật, tự rót ba ly, một ly đưa cho Lương Bằng ở bên cạnh, hắn cầm một ly, một ly xoay người nhét vào tay đồng bạn đứng phía sau.
Theo tầm mắt hắn.
Khuôn mặt mang đặc trưng rõ ràng của Trường Ngư Yến Sơn lập tức hiện ra trong ánh lửa sôi trào.
Trên người mặc áo giáp da, dưới chân đi ủng vàng, đầu thắt đầy bím tóc nhỏ, đuôi tóc còn gắn thi thể bọ cạp độc hong khô và châu báu vàng ngọc lớn bằng hạt nhãn
Dung mạo âm nhu, con ngươi màu vàng sáng phản chiếu ly rượu ngon Quý Đồng đưa tới.
Đón ly rượu, Trường Ngư Yến Sơn uống một hơi cạn sạch: “Chuyến này đường xá thật xa xôi, nhưng yên tâm, đợi Quý lão đệ và Lương lão đệ xuyên qua Bắc Nham ta tiến vào Tây Kỳ liền có thể tìm được bảo tàng vô tận. Chẳng qua ngàn vạn không được để đám tu sĩ Nam Đỉnh ngu xuẩn phát hiện thân phận của ngươi, dù sao chúng ta cũng đã ước định khi nào thời cơ chín muồi sẽ lấy tư cách minh hữu cùng nhau xâm chiếm Nam Đỉnh mà … Ha ha ha ha!”
Tiếng cười to sởn tóc gáy quanh quẩn khắp không gian, mọi người ở đây chỉ cảm thấy tê dại chân răng.
Có điều vang vọng chưa được bao lâu, sau một tiếng kêu to của Quý Đồng thanh âm trong ký ức đột nhiên im bặt.
Bản thân hắn thì miệng sùi bọt mép, ngã quỵ xuống góc tường.
Ngọn lửa thiêu đốt trong phòng bỗng chốc bốc cao tận trần nhà rồi nhanh chóng tắt lịm, theo ánh lửa biến mất, một cảm giác âm hàn lạnh lẽo xưa nay chưa từng có lặng lẽ bò lên sống lưng những người ở đây, không gian tĩnh mịch, thậm chí ai đó còn phát ra tiếng răng khua lập cập nho nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.