Chương 320: Một Bài Đồng Dao
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
18/09/2021
“Trên đời chỉ có nhị cha tốt, đại cha là đồ vô lương tâm……”
Hai tay siết chặt gắt gao, cơ hồ sắp cào rách lá thư, thần sắc của Chân Tiểu Tiểu giãy giụa nửa ngày, vẫn là mấp máy đôi môi, nặn ra một khúc ca giai điệu quái dị từ kẽ răng.
Oẹ!
Mới được hai câu, nàng thật sự là hát không nổi nữa.
Tuy rằng sự thật chứng minh rõ ràng, đại cha xác thực là đồ vô lương tâm … đưa cục đá rách nát còn uy hiếp hủy thú rồi nổ ngực.
Có điều nhị cha nhìn qua cũng chẳng ra gì, nói nuôi là nuôi, nói đi là đi, bội tình bạc nghĩa, thập phần vô trách nhiệm.
Hơn nữa, người đã đi mất tăm mất tích, vẫn muốn lừa nàng ca tụng công đức của hắn!
Ghê tởm đến buồn nôn, Chân Tiểu Tiểu định từ bỏ.
Nhưng vừa nhấc lên bước chân, nàng bỗng chốc dừng lại.
Nói không chừng suốt quãng đời sau này, mình thật sự sẽ không được gặp nhị cha lần nào nữa, đây có lẽ là giao phó cuối cùng của hắn cho mình.
Khó nghe thì khó nghe.
Xem như, đưa tiễn đi.
“…Nhị cha đặc biệt anh tuấn tiêu sái, nhị cha ôn nhu và hiền lương, nhị cha làm cha lại làm nương……”
Đáy mắt Chân Tiểu Tiểu lộ ra vẻ hồi ức, trong tâm trí đều là những kỷ niệm đẹp, những kí ức vui vẻ suốt mười sáu năm qua.
Nhớ tới cảnh tượng nhị cha bị bữa cơm đầu tiên mình nấu độc ngất…
Nhớ tới cảnh tượng nhị cha cõng mình trên lưng đi họp chợ…
Nhớ tới cảnh tượng nhị cha kéo mình nhìn lén tiểu tức phụ Hương Hương của tiệm bán đậu hũ ở cách vách tắm rửa, bị bá tánh Đông Hương vây đánh…
Dòng khí bật ra từ cổ họng, không khỏi nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Tiểu Tiểu chỉ nhớ nhị cha tốt, quả vàng lá bạc đưa nhị cha, đào tiên rượu ngon đưa nhị cha, mỹ nhân châu báu đưa nhị cha, là lá la, là lá la……”
Chữ "la" cuối cùng ra khỏi miệng.
Dư âm còn quanh quẩn xà nhà, nhưng Chân Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn thấy, đất bằng đột nhiên nhô cao……
Kim quang vạn trượng!
Đây là, sao lại thế này?
Từ dưới những viên gạch lát màu xám đậm, lấy tủ đựng tiền làm trung tâm, tầng tầng vầng sáng dập dờn như làn nước từ từ dâng lên, mang theo nhịp điệu của sóng gợn lan ra bốn phía!
Trong nháy mắt, bàn ghế gỗ liễu quen thuộc và nhà bếp bị khói lửa hun đen sì đều biến mất, trước mắt bỗng dưng xuất hiện một căn phòng thủy tinh, tuy nó đã dày đặc vết nứt nhưng vẫn tinh mỹ đến không cách nào miêu tả.
Vô số lăng giác trong suốt treo ngược trên không trung, phản chiếu những tia sáng bảy màu xuống mặt đất. Mà không gian trống trải và biên giới sụp đổ có thể cho thấy nơi đây từng bị tổn hại nghiêm trọng, bằng không cảnh vật vốn có hẳn sẽ hoa lệ mới lạ ngoài sức tưởng tượng của mọi người!
Xấp, xấp, xấp, xấp……
Bên tai vang lên tiếng bước chân chậm rãi, Chân Tiểu Tiểu trợn tròn hai mắt khó có thể tin, nàng nhìn thấy một nam tử phục sức tinh mỹ bước ra từ sau tầng tầng thủy tinh!
Một đầu tóc đen của hắn rủ xuống đất, xoã tung như thác nước, ngọn tóc lại là màu lam yêu dị hơi cuốn lên, dùng một dải lụa bạc buộc lòng lẻo nghiêng nghiêng ở sau người.
Y bào trên người lộng lẫy khó diễn tả, uyển chuyển nhẹ nhàng như mây, lấp lánh lưu động như dải ngân hà. Dưới tầng tầng lớp áo lộ ra mũi giày đính trân châu.
Chỉ nhìn trang phục này, đã biết là vị lão đại rồi nha!
Chính là gương mặt kia của hắn … Làm sao lại khiến người ta cảm thấy quen thuộc như vậy?
Ngoại trừ lông mày càng đậm càng phi dương một chút, làn da càng trắng càng trẻ trung một chút, ánh mắt càng lam càng yêu dã một chút.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đó, đích thực là Ngốc Kỳ Sĩ không thể nghi ngờ!
“Anh anh anh anh, ba ba thật cảm động, nữ nhi ngoài miệng nói không cần, nhưng trong lòng vẫn là cảm thán nhị cha tốt hơn đại cha. Vì phần tình cảm ấy quá sâu sắc, thế cho nên bất kỳ ngôn từ gì cũng không thể biểu đạt, chỉ có thể ca hát để bày tỏ đâu!”
Người tới che đôi má đà hồng, hai mắt phóng điện từng trận.
Này … Không phải bị ngươi ép sao?
Nhìn bản mặt đắc ý kia của ngươi.
Thật sự, rất muốn đánh người!
Phanh!
Thú Linh Thạch bị Chân Tiểu Tiểu ném vụt khỏi tay, giống như cục gạch, bay thẳng về phía trán Chân Kỳ Sĩ.
Đáng tiếc người xuất hiện ở trước mặt chỉ là một mạt tàn ảnh, vậy nên cục đá không chịu ngăn trở chút nào mà xuyên qua đầu to, đập xuống mặt đất, lăn long lóc lăn long lóc sang bên cạnh.
_NL_
Nào, chúng ta cùng nhau hát: “Trên đời chỉ có Mao Mao tốt, quả vàng lá bạc đưa Mao Mao, đào tiên rượu ngon đưa Mao Mao, kim phiếu đề cử đưa Mao Mao, là lá la, là lá la……”
Hai tay siết chặt gắt gao, cơ hồ sắp cào rách lá thư, thần sắc của Chân Tiểu Tiểu giãy giụa nửa ngày, vẫn là mấp máy đôi môi, nặn ra một khúc ca giai điệu quái dị từ kẽ răng.
Oẹ!
Mới được hai câu, nàng thật sự là hát không nổi nữa.
Tuy rằng sự thật chứng minh rõ ràng, đại cha xác thực là đồ vô lương tâm … đưa cục đá rách nát còn uy hiếp hủy thú rồi nổ ngực.
Có điều nhị cha nhìn qua cũng chẳng ra gì, nói nuôi là nuôi, nói đi là đi, bội tình bạc nghĩa, thập phần vô trách nhiệm.
Hơn nữa, người đã đi mất tăm mất tích, vẫn muốn lừa nàng ca tụng công đức của hắn!
Ghê tởm đến buồn nôn, Chân Tiểu Tiểu định từ bỏ.
Nhưng vừa nhấc lên bước chân, nàng bỗng chốc dừng lại.
Nói không chừng suốt quãng đời sau này, mình thật sự sẽ không được gặp nhị cha lần nào nữa, đây có lẽ là giao phó cuối cùng của hắn cho mình.
Khó nghe thì khó nghe.
Xem như, đưa tiễn đi.
“…Nhị cha đặc biệt anh tuấn tiêu sái, nhị cha ôn nhu và hiền lương, nhị cha làm cha lại làm nương……”
Đáy mắt Chân Tiểu Tiểu lộ ra vẻ hồi ức, trong tâm trí đều là những kỷ niệm đẹp, những kí ức vui vẻ suốt mười sáu năm qua.
Nhớ tới cảnh tượng nhị cha bị bữa cơm đầu tiên mình nấu độc ngất…
Nhớ tới cảnh tượng nhị cha cõng mình trên lưng đi họp chợ…
Nhớ tới cảnh tượng nhị cha kéo mình nhìn lén tiểu tức phụ Hương Hương của tiệm bán đậu hũ ở cách vách tắm rửa, bị bá tánh Đông Hương vây đánh…
Dòng khí bật ra từ cổ họng, không khỏi nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Tiểu Tiểu chỉ nhớ nhị cha tốt, quả vàng lá bạc đưa nhị cha, đào tiên rượu ngon đưa nhị cha, mỹ nhân châu báu đưa nhị cha, là lá la, là lá la……”
Chữ "la" cuối cùng ra khỏi miệng.
Dư âm còn quanh quẩn xà nhà, nhưng Chân Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn thấy, đất bằng đột nhiên nhô cao……
Kim quang vạn trượng!
Đây là, sao lại thế này?
Từ dưới những viên gạch lát màu xám đậm, lấy tủ đựng tiền làm trung tâm, tầng tầng vầng sáng dập dờn như làn nước từ từ dâng lên, mang theo nhịp điệu của sóng gợn lan ra bốn phía!
Trong nháy mắt, bàn ghế gỗ liễu quen thuộc và nhà bếp bị khói lửa hun đen sì đều biến mất, trước mắt bỗng dưng xuất hiện một căn phòng thủy tinh, tuy nó đã dày đặc vết nứt nhưng vẫn tinh mỹ đến không cách nào miêu tả.
Vô số lăng giác trong suốt treo ngược trên không trung, phản chiếu những tia sáng bảy màu xuống mặt đất. Mà không gian trống trải và biên giới sụp đổ có thể cho thấy nơi đây từng bị tổn hại nghiêm trọng, bằng không cảnh vật vốn có hẳn sẽ hoa lệ mới lạ ngoài sức tưởng tượng của mọi người!
Xấp, xấp, xấp, xấp……
Bên tai vang lên tiếng bước chân chậm rãi, Chân Tiểu Tiểu trợn tròn hai mắt khó có thể tin, nàng nhìn thấy một nam tử phục sức tinh mỹ bước ra từ sau tầng tầng thủy tinh!
Một đầu tóc đen của hắn rủ xuống đất, xoã tung như thác nước, ngọn tóc lại là màu lam yêu dị hơi cuốn lên, dùng một dải lụa bạc buộc lòng lẻo nghiêng nghiêng ở sau người.
Y bào trên người lộng lẫy khó diễn tả, uyển chuyển nhẹ nhàng như mây, lấp lánh lưu động như dải ngân hà. Dưới tầng tầng lớp áo lộ ra mũi giày đính trân châu.
Chỉ nhìn trang phục này, đã biết là vị lão đại rồi nha!
Chính là gương mặt kia của hắn … Làm sao lại khiến người ta cảm thấy quen thuộc như vậy?
Ngoại trừ lông mày càng đậm càng phi dương một chút, làn da càng trắng càng trẻ trung một chút, ánh mắt càng lam càng yêu dã một chút.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đó, đích thực là Ngốc Kỳ Sĩ không thể nghi ngờ!
“Anh anh anh anh, ba ba thật cảm động, nữ nhi ngoài miệng nói không cần, nhưng trong lòng vẫn là cảm thán nhị cha tốt hơn đại cha. Vì phần tình cảm ấy quá sâu sắc, thế cho nên bất kỳ ngôn từ gì cũng không thể biểu đạt, chỉ có thể ca hát để bày tỏ đâu!”
Người tới che đôi má đà hồng, hai mắt phóng điện từng trận.
Này … Không phải bị ngươi ép sao?
Nhìn bản mặt đắc ý kia của ngươi.
Thật sự, rất muốn đánh người!
Phanh!
Thú Linh Thạch bị Chân Tiểu Tiểu ném vụt khỏi tay, giống như cục gạch, bay thẳng về phía trán Chân Kỳ Sĩ.
Đáng tiếc người xuất hiện ở trước mặt chỉ là một mạt tàn ảnh, vậy nên cục đá không chịu ngăn trở chút nào mà xuyên qua đầu to, đập xuống mặt đất, lăn long lóc lăn long lóc sang bên cạnh.
_NL_
Nào, chúng ta cùng nhau hát: “Trên đời chỉ có Mao Mao tốt, quả vàng lá bạc đưa Mao Mao, đào tiên rượu ngon đưa Mao Mao, kim phiếu đề cử đưa Mao Mao, là lá la, là lá la……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.