Chương 154: Mười Vị Nhận Chủ
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
31/07/2021
Ngay lúc Chân Tiểu Tiểu giơ tay gạt nước mắt, một cỗ cuồng phong đột nhiên lướt qua tầng tầng lá cây um tùm thổi tới gần.
Lòng có linh cảm, Chân Tiểu Tiểu khoanh tay đứng đối diện lùm cỏ, mặc cho cơn gió mạnh hất tung váy áo nàng như cánh hoa nở rộ.
Nàng híp hai mắt, nhìn thấy một con cá sấu yêu giáp đen không có thật thể, cả người nó như đoàn mây đoàn khói, trên mặt treo biểu tình rối rắm phức tạp, đang chậm rãi bay về phía mình.
Cá sấu yêu đã sớm phát hiện ra viên đan dược Chân Tiểu Tiểu ném ở bên ngoài Thất Diệp Cốc.
Nhưng nó nhớ lại những bất hạnh của Tiểu Bát Nhãn sau khi trở thành chó săn, biết rõ nếu chính mình bán đứng linh hồn, sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào.
Cho nên nó rít gào, nó giãy giụa, nó rống giận……
Muốn thoát khỏi dục vọng trong lòng, đạp cái viên thuốc thơm thơm đáng chết này thành mảnh nhỏ, tiếp đó giống như một vị vương giả, quay đầu tiêu sái bước đi.
Có điều, nhẫn tâm vươn móng vuốt ra rồi, nó vẫn là vội vã chộp đan dược trên mặt đất nhét vào miệng.
Lão tử nhất thời luẩn quẩn.
Lão tử chính là muốn đấu với con cái ngươi cả đời, không chết không thôi, ghê tởm chết ngươi!
Một mặt hung tợn nghĩ như thế, một mặt nước mắt cá sấu yêu cứ xoạch xoạch xoạch rơi không ngừng.
Qúa ủy khuất.
Nước mắt tụ thành con sông nhỏ, uốn lượn chảy đến dưới chân Chân Tiểu Tiểu.
Mà cách đó không xa, Hoàng Dược lão và Cừu Thiên đang chiến đấu một mất một còn, hai người không hề chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc bi thương vô cớ trong thiên địa kia, cuộc chiến vẫn diễn ra hết sức kịch liệt.
Bùm bùm, rắc rắc, phanh!
Một thanh phất trần bị bẻ thành hai nửa, từ không trung rớt xuống mặt đất.
Bịch bịch, rầm rầm ù ù, bang!
Một cái khô lâu bị bóp nát, xoay năm vòng trên bãi bùn.
Nha nha nha … Phốc!
Một chiếc răng cửa dính máu, bắn vào vũng nước.
Oa oa oa … Ấy!
Không biết tóc ai, bị giật rụng một dúm.
Tiếng chửi rủa, tiếng kêu đau của Hoàng mũi to và Cừu Thiên hoà vào nhau, âm thanh cây cối đổ rạp xen lẫn thanh âm pháp bảo nổ vang.
Chân Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn đồ vật không ngừng rơi xuống từ trên trời, vẻ mặt ghét bỏ lắc đầu với cá sấu yêu: “Ngươi tới quá muộn, lần sau còn co đầu rút cổ, bản cô nương không thu.”
Cá sấu yêu ngẩn ra, lập tức giương nanh múa vuốt, dáng vẻ như sắp nhào lên cào rách mặt Chân Tiểu Tiểu.
Con cái chết tiệt nhà ngươi, quả thực là được một tấc lại muốn tiến một thước oa a a!
Bản đại gia đã tự hạ giá trị con người, ngươi còn dám nói không cần!
Tức chết ta!
Lão tử đổi ý, lão tử muốn nhổ đan ra, rồi đại chiến một vạn năm với ngươi!
Phốc!
Hùng hùng hổ hổ, khói xanh biến mất trong Thú Linh Thạch.
Chân Tiểu Tiểu mỉm cười vuốt cục đá, cảm giác tâm tình tốt đến cực điểm.
Trên vùng tuyết giá của Đông Linh, nhóm lão quái Nguyên anh truy đuổi thánh vật bị tổn hại thì lại có tâm tình cực kỳ tồi tệ!
Tuy rằng mỗi người bọn họ đều có bản lĩnh ngày đi vạn dặm, nhưng tốc độ phi hành của năm kiếm năm đao kia đã vượt xa bọn họ tưởng tượng, quỹ đạo không thể cân nhắc, ẩn ẩn lộ ra ý tứ không muốn bị bọn họ bắt được.
Thái thượng tổ Đông Điện Ngô Hòa Phong rốt cuộc vẫn dừng bước chân, chặn ngang ngăn cản Liên Tử Trạc bay tới từ phía sau.
“Đừng đuổi theo.”
Nhìn ra xa, thanh đao cuối cùng biến mất phía cuối chân trời, ánh mắt Ngô Hòa Phong mờ mịt, chậm rãi mở miệng.
“Lực lượng thần ma không cân bằng, dẫn đến uy lực phân tán. Chúng nó đây là vội vã muốn tìm người thừa kế, tiếp tục duy trì ngọn lửa sắp tắt của mình.”
“Có ý tứ gì?” Vẻ mặt Liên Tử Trạc nôn nóng, mái tóc tím bay múa trong gió, hiện hắn chỉ tâm tâm niệm niệm lời hai vị sư tôn dặn dò!
“Chính là nói, không lâu sau, sẽ có mười vị Nhận chủ cùng ngươi sát cánh chinh chiến Bắc Nham. Một khắc khi bọn hắn tập hợp đầy đủ, Trảm Thần Nhận, tái hiện thiên địa!”
Trong mắt Ngô Hòa Phong bộc phát ánh sao lộng lẫy!
Thế giới này, đã tới lúc trao lại vào trong tay đời sau. Hắn cũng vô cùng chờ mong, mười người được lực lượng thần ma tự chủ chọn lựa, sẽ vì Đông Linh, mang đến kinh hỉ như thế nào?
_NL_
Mười nhận truyền thừa, tự nhiên không bằng được Thú Linh Thạch, có điều ở Đông Linh, đã là truyền thừa đỉnh cực ~~ nha nha nha, Tiểu Tiểu cầm đao hay là kiếm?
Lòng có linh cảm, Chân Tiểu Tiểu khoanh tay đứng đối diện lùm cỏ, mặc cho cơn gió mạnh hất tung váy áo nàng như cánh hoa nở rộ.
Nàng híp hai mắt, nhìn thấy một con cá sấu yêu giáp đen không có thật thể, cả người nó như đoàn mây đoàn khói, trên mặt treo biểu tình rối rắm phức tạp, đang chậm rãi bay về phía mình.
Cá sấu yêu đã sớm phát hiện ra viên đan dược Chân Tiểu Tiểu ném ở bên ngoài Thất Diệp Cốc.
Nhưng nó nhớ lại những bất hạnh của Tiểu Bát Nhãn sau khi trở thành chó săn, biết rõ nếu chính mình bán đứng linh hồn, sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào.
Cho nên nó rít gào, nó giãy giụa, nó rống giận……
Muốn thoát khỏi dục vọng trong lòng, đạp cái viên thuốc thơm thơm đáng chết này thành mảnh nhỏ, tiếp đó giống như một vị vương giả, quay đầu tiêu sái bước đi.
Có điều, nhẫn tâm vươn móng vuốt ra rồi, nó vẫn là vội vã chộp đan dược trên mặt đất nhét vào miệng.
Lão tử nhất thời luẩn quẩn.
Lão tử chính là muốn đấu với con cái ngươi cả đời, không chết không thôi, ghê tởm chết ngươi!
Một mặt hung tợn nghĩ như thế, một mặt nước mắt cá sấu yêu cứ xoạch xoạch xoạch rơi không ngừng.
Qúa ủy khuất.
Nước mắt tụ thành con sông nhỏ, uốn lượn chảy đến dưới chân Chân Tiểu Tiểu.
Mà cách đó không xa, Hoàng Dược lão và Cừu Thiên đang chiến đấu một mất một còn, hai người không hề chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc bi thương vô cớ trong thiên địa kia, cuộc chiến vẫn diễn ra hết sức kịch liệt.
Bùm bùm, rắc rắc, phanh!
Một thanh phất trần bị bẻ thành hai nửa, từ không trung rớt xuống mặt đất.
Bịch bịch, rầm rầm ù ù, bang!
Một cái khô lâu bị bóp nát, xoay năm vòng trên bãi bùn.
Nha nha nha … Phốc!
Một chiếc răng cửa dính máu, bắn vào vũng nước.
Oa oa oa … Ấy!
Không biết tóc ai, bị giật rụng một dúm.
Tiếng chửi rủa, tiếng kêu đau của Hoàng mũi to và Cừu Thiên hoà vào nhau, âm thanh cây cối đổ rạp xen lẫn thanh âm pháp bảo nổ vang.
Chân Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn đồ vật không ngừng rơi xuống từ trên trời, vẻ mặt ghét bỏ lắc đầu với cá sấu yêu: “Ngươi tới quá muộn, lần sau còn co đầu rút cổ, bản cô nương không thu.”
Cá sấu yêu ngẩn ra, lập tức giương nanh múa vuốt, dáng vẻ như sắp nhào lên cào rách mặt Chân Tiểu Tiểu.
Con cái chết tiệt nhà ngươi, quả thực là được một tấc lại muốn tiến một thước oa a a!
Bản đại gia đã tự hạ giá trị con người, ngươi còn dám nói không cần!
Tức chết ta!
Lão tử đổi ý, lão tử muốn nhổ đan ra, rồi đại chiến một vạn năm với ngươi!
Phốc!
Hùng hùng hổ hổ, khói xanh biến mất trong Thú Linh Thạch.
Chân Tiểu Tiểu mỉm cười vuốt cục đá, cảm giác tâm tình tốt đến cực điểm.
Trên vùng tuyết giá của Đông Linh, nhóm lão quái Nguyên anh truy đuổi thánh vật bị tổn hại thì lại có tâm tình cực kỳ tồi tệ!
Tuy rằng mỗi người bọn họ đều có bản lĩnh ngày đi vạn dặm, nhưng tốc độ phi hành của năm kiếm năm đao kia đã vượt xa bọn họ tưởng tượng, quỹ đạo không thể cân nhắc, ẩn ẩn lộ ra ý tứ không muốn bị bọn họ bắt được.
Thái thượng tổ Đông Điện Ngô Hòa Phong rốt cuộc vẫn dừng bước chân, chặn ngang ngăn cản Liên Tử Trạc bay tới từ phía sau.
“Đừng đuổi theo.”
Nhìn ra xa, thanh đao cuối cùng biến mất phía cuối chân trời, ánh mắt Ngô Hòa Phong mờ mịt, chậm rãi mở miệng.
“Lực lượng thần ma không cân bằng, dẫn đến uy lực phân tán. Chúng nó đây là vội vã muốn tìm người thừa kế, tiếp tục duy trì ngọn lửa sắp tắt của mình.”
“Có ý tứ gì?” Vẻ mặt Liên Tử Trạc nôn nóng, mái tóc tím bay múa trong gió, hiện hắn chỉ tâm tâm niệm niệm lời hai vị sư tôn dặn dò!
“Chính là nói, không lâu sau, sẽ có mười vị Nhận chủ cùng ngươi sát cánh chinh chiến Bắc Nham. Một khắc khi bọn hắn tập hợp đầy đủ, Trảm Thần Nhận, tái hiện thiên địa!”
Trong mắt Ngô Hòa Phong bộc phát ánh sao lộng lẫy!
Thế giới này, đã tới lúc trao lại vào trong tay đời sau. Hắn cũng vô cùng chờ mong, mười người được lực lượng thần ma tự chủ chọn lựa, sẽ vì Đông Linh, mang đến kinh hỉ như thế nào?
_NL_
Mười nhận truyền thừa, tự nhiên không bằng được Thú Linh Thạch, có điều ở Đông Linh, đã là truyền thừa đỉnh cực ~~ nha nha nha, Tiểu Tiểu cầm đao hay là kiếm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.