Chương 233: Ngồi Xuống, Ăn Kẹo
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
24/08/2021
Họa tinh ra tay!
Bắc Tam Tam rơi lệ đầy mặt, hy vọng một cái tát vang dội của nàng sẽ lập tức khiến đất rung núi chuyển, hồng thủy ngập trời, khiến toàn bộ Phục Hổ Đường chìm sâu ba trượng trong biển nước.
Đáng tiếc, khí thế tuy đủ, ánh mắt tuy bá đạo, nhưng sau khi tát vào không khí, Chân Tiểu Tiểu lại không làm gì cả, cùng Chu Châu đặt mông ngồi xuống mặt đất, nhân tiện móc ra đồ ăn vặt từ trong lòng ngực.
“Tới, Tam Tam, có kẹo.”
Có kẹo nha!
Hai mắt nhóc con toả sáng!
A phi!
Khi nào rồi? Ăn kẹo cái quỷ gì?
Một chưởng đánh rớt viên kẹo Chân Tiểu Tiểu đưa cho, Bắc Tam Tam vô cùng tức giận, bộ ngực nhỏ kịch liệt phập phồng.
Ngươi không phải rất giỏi sao? Mau lấy ra khí thế họa họa Phi Long Quan? Còn không động thủ, Hùng bá bá sẽ bị đánh chết a a a a a!
“Ta đã ra tay.”
Hai mắt Chân Tiểu Tiểu thâm trầm như giếng cổ.
“Lão bá kia hành sự trượng nghĩa, nghĩa bạc vân thiên, cho dù mấy người các ngươi bị đả kích biến thành phế vật, không dám ngoi đầu, thì không cần ai cầu xin, ta cũng ra tay.”
“Chẳng qua, đối phương chính là tông môn có cường giả Khai quang tọa trấn, nếu đối kháng chính diện, một trăm Chân Tiểu Tiểu đi lên, đều là chịu chết.”
“Cho nên, hiện tại ta chỉ có một yêu cầu với các ngươi, đó chính là nghe lời, không ngoan ngoãn, lập tức cút cho lão nương!”
Ánh mắt hung ác của Chân Tiểu Tiểu tức khắc chấn động mọi người.
Đỗ Nhược Phi và Đường Lương tự nhiên là tiểu đệ trung thành của nàng, hai người tiến lên một bước, cầm kiếm ngồi xuống hai bên Chân Tiểu Tiểu, tin tưởng vững chắc lão đại sẽ dẫn bọn họ đi đến thắng lợi cuối cùng.
Cữu Tử Mặc nuốt nuốt nước miếng, do dự một lát, sau đó dứt khoát vươn một bàn tay ra với Chân Tiểu Tiểu.
“Ta muốn kẹo, có kẹo sữa hay không?”
Kết quả là, sáu tu sĩ bố y ôm nhóc gấu nâu con con ngồi trên mặt đất, chóp chép ăn kẹo sữa.
Tiểu Gấu Nâu được ăn, ngáp ngáp rồi lại ngủ. Ánh mắt Bắc Tam Tam vô cùng quỷ quyệt, phát tiết toàn bộ oán giận trong lòng lên đồ ăn vặt, chẳng mấy chốc, trước người đã chất đầy giấy gói kẹo.
Trong Kính Ảnh Thuật giữa không trung, roi thứ hai nhanh chóng quất tới người Hùng lão bá.
Nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của lão bá, tơ máu trong mắt Cữu Tử Mặc ngày càng dày đặc.
Nhưng thực mau, bên tai mọi người đột nhiên vang lên tiếng gầm rú quái dị, chúng nó từ xa đến gần, từ nhỏ đến to, chỉ chớp mắt đã đến trước người, âm thanh vang dội như tiếng sấm, mặt đất mọi người đang ngồi dường như nảy lên!
Chuyện gì xảy ra?
Cữu Tử Mặc quay đầu nhìn……
Cái đệch!
Chưa từng mắng một câu thô tục, tuy nhiên lúc này Cữu Tử Mặc còn hận không thể thăm hỏi một trăm tám mươi đời tổ tông nhà Sơn Thần!
Thú triều đen nghìn nghịt đánh úp lại từ phía sau.
Không … Phải nói là vô tận tinh thú, lao tới vây kín từ bốn phía như thủy triều. Mới nháy mắt, ác điểu bay lượn phía chân trời, dã thú xuyên qua đất hoang, vô số tinh thú có huyết mạch đặc thù hiếm thấy trong ngày thường, như chịu Thần thú tác động vậy, dồn đập hiện thân từ sào huyệt ẩn náu, giương nanh múa vuốt vọt lên trên núi!
Trong đó, có Liệt Phong Thú cả người quanh quẩn phong nhận, Nhiếp Điêu nanh vuốt sắc bén, Long Điểu Dịch ánh mắt hung tàn, chẳng qua số lượng nhiều nhất, tự nhiên là mãnh hổ!
Phục Hổ Đường sở dĩ lấy chữ hổ đặt tên, chính là bởi vì cánh rừng nơi này sinh sản rất nhiều hổ!
Một con Khuê Mộc Hổ màu đen xuất hiện trong thú triều, toàn thân gai nhọn cứng như thép, tu vi ở vào khoảng Trúc cơ Trung kỳ!
Một con Diễm Linh Hổ duy mĩ linh động, cơ thể trải đầy gai nhọn hồng rực xẹt qua tàn ảnh ngũ sắc trên mặt đất!
Những Thú vương biến dị đó đều là trân bảo bị nhóm thú tu nhớ thương ngày đêm. Xưa nay, muốn tìm ra chỗ chúng nó ẩn thân, phải tốn rất nhiều công phu, thậm chí có một số người tìm kiếm cả đời cũng chỉ có thể thoáng nhìn bóng dáng của chúng nó trong rừng.
Nhưng hôm nay, chúng nó khuynh sào xuất động.
Bắc Tam Tam rơi lệ đầy mặt, hy vọng một cái tát vang dội của nàng sẽ lập tức khiến đất rung núi chuyển, hồng thủy ngập trời, khiến toàn bộ Phục Hổ Đường chìm sâu ba trượng trong biển nước.
Đáng tiếc, khí thế tuy đủ, ánh mắt tuy bá đạo, nhưng sau khi tát vào không khí, Chân Tiểu Tiểu lại không làm gì cả, cùng Chu Châu đặt mông ngồi xuống mặt đất, nhân tiện móc ra đồ ăn vặt từ trong lòng ngực.
“Tới, Tam Tam, có kẹo.”
Có kẹo nha!
Hai mắt nhóc con toả sáng!
A phi!
Khi nào rồi? Ăn kẹo cái quỷ gì?
Một chưởng đánh rớt viên kẹo Chân Tiểu Tiểu đưa cho, Bắc Tam Tam vô cùng tức giận, bộ ngực nhỏ kịch liệt phập phồng.
Ngươi không phải rất giỏi sao? Mau lấy ra khí thế họa họa Phi Long Quan? Còn không động thủ, Hùng bá bá sẽ bị đánh chết a a a a a!
“Ta đã ra tay.”
Hai mắt Chân Tiểu Tiểu thâm trầm như giếng cổ.
“Lão bá kia hành sự trượng nghĩa, nghĩa bạc vân thiên, cho dù mấy người các ngươi bị đả kích biến thành phế vật, không dám ngoi đầu, thì không cần ai cầu xin, ta cũng ra tay.”
“Chẳng qua, đối phương chính là tông môn có cường giả Khai quang tọa trấn, nếu đối kháng chính diện, một trăm Chân Tiểu Tiểu đi lên, đều là chịu chết.”
“Cho nên, hiện tại ta chỉ có một yêu cầu với các ngươi, đó chính là nghe lời, không ngoan ngoãn, lập tức cút cho lão nương!”
Ánh mắt hung ác của Chân Tiểu Tiểu tức khắc chấn động mọi người.
Đỗ Nhược Phi và Đường Lương tự nhiên là tiểu đệ trung thành của nàng, hai người tiến lên một bước, cầm kiếm ngồi xuống hai bên Chân Tiểu Tiểu, tin tưởng vững chắc lão đại sẽ dẫn bọn họ đi đến thắng lợi cuối cùng.
Cữu Tử Mặc nuốt nuốt nước miếng, do dự một lát, sau đó dứt khoát vươn một bàn tay ra với Chân Tiểu Tiểu.
“Ta muốn kẹo, có kẹo sữa hay không?”
Kết quả là, sáu tu sĩ bố y ôm nhóc gấu nâu con con ngồi trên mặt đất, chóp chép ăn kẹo sữa.
Tiểu Gấu Nâu được ăn, ngáp ngáp rồi lại ngủ. Ánh mắt Bắc Tam Tam vô cùng quỷ quyệt, phát tiết toàn bộ oán giận trong lòng lên đồ ăn vặt, chẳng mấy chốc, trước người đã chất đầy giấy gói kẹo.
Trong Kính Ảnh Thuật giữa không trung, roi thứ hai nhanh chóng quất tới người Hùng lão bá.
Nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của lão bá, tơ máu trong mắt Cữu Tử Mặc ngày càng dày đặc.
Nhưng thực mau, bên tai mọi người đột nhiên vang lên tiếng gầm rú quái dị, chúng nó từ xa đến gần, từ nhỏ đến to, chỉ chớp mắt đã đến trước người, âm thanh vang dội như tiếng sấm, mặt đất mọi người đang ngồi dường như nảy lên!
Chuyện gì xảy ra?
Cữu Tử Mặc quay đầu nhìn……
Cái đệch!
Chưa từng mắng một câu thô tục, tuy nhiên lúc này Cữu Tử Mặc còn hận không thể thăm hỏi một trăm tám mươi đời tổ tông nhà Sơn Thần!
Thú triều đen nghìn nghịt đánh úp lại từ phía sau.
Không … Phải nói là vô tận tinh thú, lao tới vây kín từ bốn phía như thủy triều. Mới nháy mắt, ác điểu bay lượn phía chân trời, dã thú xuyên qua đất hoang, vô số tinh thú có huyết mạch đặc thù hiếm thấy trong ngày thường, như chịu Thần thú tác động vậy, dồn đập hiện thân từ sào huyệt ẩn náu, giương nanh múa vuốt vọt lên trên núi!
Trong đó, có Liệt Phong Thú cả người quanh quẩn phong nhận, Nhiếp Điêu nanh vuốt sắc bén, Long Điểu Dịch ánh mắt hung tàn, chẳng qua số lượng nhiều nhất, tự nhiên là mãnh hổ!
Phục Hổ Đường sở dĩ lấy chữ hổ đặt tên, chính là bởi vì cánh rừng nơi này sinh sản rất nhiều hổ!
Một con Khuê Mộc Hổ màu đen xuất hiện trong thú triều, toàn thân gai nhọn cứng như thép, tu vi ở vào khoảng Trúc cơ Trung kỳ!
Một con Diễm Linh Hổ duy mĩ linh động, cơ thể trải đầy gai nhọn hồng rực xẹt qua tàn ảnh ngũ sắc trên mặt đất!
Những Thú vương biến dị đó đều là trân bảo bị nhóm thú tu nhớ thương ngày đêm. Xưa nay, muốn tìm ra chỗ chúng nó ẩn thân, phải tốn rất nhiều công phu, thậm chí có một số người tìm kiếm cả đời cũng chỉ có thể thoáng nhìn bóng dáng của chúng nó trong rừng.
Nhưng hôm nay, chúng nó khuynh sào xuất động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.