Chương 53: Ngươi Hạ Độc!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
28/06/2021
Sau khi buông tay, Hoàng Dược lão toét mắt chứng kiến, Tương Khiêm cũng quay đầu lao về phía Dược Các, ôm một cột đá khác không ngừng nôn mửa.
Đứng cạnh dược đồ trẻ tuổi, ngươi cúi đầu ta ngửa cổ, ngươi run rẩy ta co quắp, vô cùng ăn ý, hài hòa sinh động.
“Ọe ọe ọe … Nôn ọe nôn!”
Có lẽ là do trên mặt không có bọc mủ xấu xí, nên dường như Tương Khiêm nôn nhịp nhàng hơn đệ tử xui xẻo kia chút.
“Tương sư huynh thật đáng thương, ta thấy hình như hắn ọc ra cả ruột rồi.”
Tương Khiêm uỷ khuất thấu trời, nhịn không được nước mắt xối thẳng hai hàng, sắp cắn rách luôn chiếc khăn tay trong miệng.
“Tiểu sư muội đâu phải thần đan? Rõ ràng là tông sư độc đạo!”
Trong lòng mọi người cực kỳ xúc động, ánh mắt nhìn về phía Chân Tiểu Tiểu không rõ là sợ hãi hay kính nể.
Vốn muốn buông lời chế giễu Chân Tiểu Tiểu, nhưng thấy bộ dạng thê thảm của đệ tử Dược Các sau khi thử dược, Việt Hồng Quang thức thời nhanh chóng nhắm chặt miệng.
Đã có cảm nhận sâu sắc về sự mãnh liệt của dược tính, Hoàng Dược lão lập tức run lẩy bẩy giũ toàn bộ Thất Phàm Đan trong tay áo ra, sợ bản thân cũng nhiễm độc tố kỳ lạ đó.
Hai người Cốc chủ và Đại trưởng lão Nguyên Phong thì đứng đực trong mưa, không phải do đạo tâm bọn họ không kiên định, mà những gì đang phát sinh trước mắt, thực sự quá sức tưởng tượng.
Chân Tiểu Tiểu siết chặt tay áo Tiểu Chúc Chúc, phát hiện trước sau đầy người, bản thân căn bản không có chỗ nào để trốn, ánh mắt đột nhiên hung hăng đâm chọc cái mặt già của Cao Bất Ly.
“Ngươi hạ độc!” Nàng phẫn nộ lên tiếng tố cáo!
Tại sao Tương Khiêm sư huynh chỉ nôn mửa, mà thiếu niên kia lại mọc mủ cả người? Vậy tuyệt đối là Cao Bất Ly giở trò.
Đường đường một Đại dược sư, vì muốn thắng mà hạ độc vào gió, quá vô liêm sỉ!
“Toàn bộ đan dược do đệ tử ngươi luyện ra đều cực độc, cho dù có đẹp, thì vẫn không có tác dụng gì!”
Còn đang sợ thử đan lần thứ hai sẽ bị lật tẩy, hoàn toàn không ngờ đến, Nhị Đan cũng khiến người ta điên cuồng nôn mửa, Cao Bất Ly cảm thấy mình đã nhìn thấu Chân Tiểu Tiểu, thanh âm đột nhiên cao tám độ, trực tiếp át đi lời nàng.
“Hoàng mũi to, ngươi thua, mau mau trả Địa Hoàng Tinh năm trăm năm cho ta! Đúng rồi, Còn cả gốc Tiếu Oanh Đằng không rõ tốt xấu kia của ngươi nữa, tuy rằng phẩm chất quá kém căn bản không vừa mắt lão phu, nhưng chúng ta là quân tử, nói phải làm.”
“Đáng tiếc đáng tiếc, đệ tử ngươi không biết cố gắng, thế mà là một độc phụ ẩn nấp vô cùng kỹ. Kỳ thực hôm nay đến đây, trong lòng lão phu ngập tràn thành ý, đưa ra điều kiện đấu đan cũng không hề hà khắc, chính là muốn tặng ngươi dược liệu chính cho lần biến nhiệt thứ hai của Hoán Sinh Đan. . . ”
Sợ bỏ qua thời cơ này, những lời bản thân đã nghẹn một ngày sẽ không còn cơ hội hại người, Cao Bất Ly nói cực nhanh, hận không thể lập tức nhìn thấy cảnh tượng Hoàng Dược lão tức hộc máu ngất tại chỗ.
Nhưng không ai để ý đến, có một người ở đây hành động.
Tiểu Chúc Chúc bật dậy khỏi mặt đất, ánh mắt sâu thẳm, thái độ của mọi người với Chân Tiểu Tiểu chuyển từ nhiệt tình sang chỉ trích, khiến hắn vô cùng phẫn nộ!
Không phải muốn một viên đan rác rưởi sao? Dữ cái gì mà dữ! Của Tiểu Tiểu không được, dùng của ta!
Vơ hết phần dược liệu còn thừa, Tiểu Chúc Chúc vứt toàn bộ vào lò, lửa dưới lò tắt lịm không tiếng động, nhưng chỉ nháy mắt băng phủ kín dược đỉnh bằng đồng như dây leo.
Dưới ánh mặt, băng tuyết phản xạ ánh sáng chói mắt, nhìn qua chúng phân bố lộn xộn, nhưng lại mơ hồ lộ ra một loại quy tắc nào đó, bất luận xem từ góc độ nào, đều khiến người khác mê muội không thôi.
Đây thực sự là đan đạo không thể tưởng tượng!
Bị khí lạnh bao vây, dược liệu trong lò vậy mà không có dấu hiệu bị đóng băng, trái lại được lực lượng băng hàn kích thích mau chóng tự động dập nát, ép ra hết tinh hoa thuần tuý, thậm chí còn hiệu quả hơn khi dùng lửa thúc dục!
_NL_
Mỗ Chu: Rốt cuộc ta cũng được lên sân khấu! Xem ta dùng thần lực cứu trận, mạnh mẽ bảo vệ lão bà!
Đứng cạnh dược đồ trẻ tuổi, ngươi cúi đầu ta ngửa cổ, ngươi run rẩy ta co quắp, vô cùng ăn ý, hài hòa sinh động.
“Ọe ọe ọe … Nôn ọe nôn!”
Có lẽ là do trên mặt không có bọc mủ xấu xí, nên dường như Tương Khiêm nôn nhịp nhàng hơn đệ tử xui xẻo kia chút.
“Tương sư huynh thật đáng thương, ta thấy hình như hắn ọc ra cả ruột rồi.”
Tương Khiêm uỷ khuất thấu trời, nhịn không được nước mắt xối thẳng hai hàng, sắp cắn rách luôn chiếc khăn tay trong miệng.
“Tiểu sư muội đâu phải thần đan? Rõ ràng là tông sư độc đạo!”
Trong lòng mọi người cực kỳ xúc động, ánh mắt nhìn về phía Chân Tiểu Tiểu không rõ là sợ hãi hay kính nể.
Vốn muốn buông lời chế giễu Chân Tiểu Tiểu, nhưng thấy bộ dạng thê thảm của đệ tử Dược Các sau khi thử dược, Việt Hồng Quang thức thời nhanh chóng nhắm chặt miệng.
Đã có cảm nhận sâu sắc về sự mãnh liệt của dược tính, Hoàng Dược lão lập tức run lẩy bẩy giũ toàn bộ Thất Phàm Đan trong tay áo ra, sợ bản thân cũng nhiễm độc tố kỳ lạ đó.
Hai người Cốc chủ và Đại trưởng lão Nguyên Phong thì đứng đực trong mưa, không phải do đạo tâm bọn họ không kiên định, mà những gì đang phát sinh trước mắt, thực sự quá sức tưởng tượng.
Chân Tiểu Tiểu siết chặt tay áo Tiểu Chúc Chúc, phát hiện trước sau đầy người, bản thân căn bản không có chỗ nào để trốn, ánh mắt đột nhiên hung hăng đâm chọc cái mặt già của Cao Bất Ly.
“Ngươi hạ độc!” Nàng phẫn nộ lên tiếng tố cáo!
Tại sao Tương Khiêm sư huynh chỉ nôn mửa, mà thiếu niên kia lại mọc mủ cả người? Vậy tuyệt đối là Cao Bất Ly giở trò.
Đường đường một Đại dược sư, vì muốn thắng mà hạ độc vào gió, quá vô liêm sỉ!
“Toàn bộ đan dược do đệ tử ngươi luyện ra đều cực độc, cho dù có đẹp, thì vẫn không có tác dụng gì!”
Còn đang sợ thử đan lần thứ hai sẽ bị lật tẩy, hoàn toàn không ngờ đến, Nhị Đan cũng khiến người ta điên cuồng nôn mửa, Cao Bất Ly cảm thấy mình đã nhìn thấu Chân Tiểu Tiểu, thanh âm đột nhiên cao tám độ, trực tiếp át đi lời nàng.
“Hoàng mũi to, ngươi thua, mau mau trả Địa Hoàng Tinh năm trăm năm cho ta! Đúng rồi, Còn cả gốc Tiếu Oanh Đằng không rõ tốt xấu kia của ngươi nữa, tuy rằng phẩm chất quá kém căn bản không vừa mắt lão phu, nhưng chúng ta là quân tử, nói phải làm.”
“Đáng tiếc đáng tiếc, đệ tử ngươi không biết cố gắng, thế mà là một độc phụ ẩn nấp vô cùng kỹ. Kỳ thực hôm nay đến đây, trong lòng lão phu ngập tràn thành ý, đưa ra điều kiện đấu đan cũng không hề hà khắc, chính là muốn tặng ngươi dược liệu chính cho lần biến nhiệt thứ hai của Hoán Sinh Đan. . . ”
Sợ bỏ qua thời cơ này, những lời bản thân đã nghẹn một ngày sẽ không còn cơ hội hại người, Cao Bất Ly nói cực nhanh, hận không thể lập tức nhìn thấy cảnh tượng Hoàng Dược lão tức hộc máu ngất tại chỗ.
Nhưng không ai để ý đến, có một người ở đây hành động.
Tiểu Chúc Chúc bật dậy khỏi mặt đất, ánh mắt sâu thẳm, thái độ của mọi người với Chân Tiểu Tiểu chuyển từ nhiệt tình sang chỉ trích, khiến hắn vô cùng phẫn nộ!
Không phải muốn một viên đan rác rưởi sao? Dữ cái gì mà dữ! Của Tiểu Tiểu không được, dùng của ta!
Vơ hết phần dược liệu còn thừa, Tiểu Chúc Chúc vứt toàn bộ vào lò, lửa dưới lò tắt lịm không tiếng động, nhưng chỉ nháy mắt băng phủ kín dược đỉnh bằng đồng như dây leo.
Dưới ánh mặt, băng tuyết phản xạ ánh sáng chói mắt, nhìn qua chúng phân bố lộn xộn, nhưng lại mơ hồ lộ ra một loại quy tắc nào đó, bất luận xem từ góc độ nào, đều khiến người khác mê muội không thôi.
Đây thực sự là đan đạo không thể tưởng tượng!
Bị khí lạnh bao vây, dược liệu trong lò vậy mà không có dấu hiệu bị đóng băng, trái lại được lực lượng băng hàn kích thích mau chóng tự động dập nát, ép ra hết tinh hoa thuần tuý, thậm chí còn hiệu quả hơn khi dùng lửa thúc dục!
_NL_
Mỗ Chu: Rốt cuộc ta cũng được lên sân khấu! Xem ta dùng thần lực cứu trận, mạnh mẽ bảo vệ lão bà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.