Chương 126: Nha Đầu, Tóm Được Ngươi!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
17/07/2021
“Tiểu nha đầu, tóm được ngươi!”
Tin tức Thanh Nhãn Sồ Ưng mang về khiến Trọng Tử Hưng hưng phấn không thôi. Hắn quẳng Việt Hồng Quang sang một bên, vội vàng lần theo dấu tích của Chân Tiểu Tiểu, mấy ngày trước đã đến đỉnh núi nàng đang đứng, chẳng qua vẫn luôn trốn trong sơn động, để Thanh Nhãn Sồ Ưng thay mình giám sát động tĩnh.
Đánh giá tất cả đệ tử tinh anh Thất Diệp Cốc, thực lực của Trọng Tử Hưng tuy rằng không tính là cao nhất, có điều nếu xét kiên nhẫn, hắn xếp thứ hai thì không ai dám nói mình đứng đầu.
Sau khi biết trong tay Chân Tiểu Tiểu có Chu Qủa ba trăm năm tuổi chỉ tìm được ở dược điền, hắn cũng không lập tức hành động.
Bởi vì hắn cực kỳ hứng thú với Chân Tiểu Tiểu.
Trải qua mấy ngày quan sát, mặc dù Trọng Tử Hưng không thấy nàng vào dược điền, nhưng đã phát hiện ra một sự thật vô cùng kinh người.
Nàng này … thế mà có thể điều khiển yêu thú trong rừng!
Trước đó Chân Tiểu Tiểu và tên ngốc cưỡi sói tới đây, sau khi con sói lông đen đó rời đi còn từng gặp Bạch Cốt Phong và Thổ Giáp Thú. Điều đáng nói là, những độc thú hung tàn trong mắt đệ tử của Thất Diệp Cốc, ở trước mặt nàng lại ngoan ngoãn như mèo, thái độ a dua nịnh nọt đến cực điểm!
Đây có lẽ chính là lí do tại sao nàng hái được linh thảo?
Vì nghiệm chứng ý nghĩ của mình, Trọng Tử Hưng còn cố ý đi tìm Độc Nhãn Lang, thấy nó lang thang một mình lập tức bắt về lột da mở não, cẩn thận nghiên cứu một phen.
Nếu một con yêu thú bình thường phải chịu tra tấn kinh khủng bực này, thì đã chết từ lâu, nhưng trong cơ thể Độc Nhãn Lang ẩn chứa một cỗ sinh cơ bàng bạc, níu kéo chút hơi tàn cuối cùng của nó.
Mẹ kiếp!
Thiên lý ở đâu?
Các đệ tử Thất Diệp Cốc vì một gốc Phất Hoa Diệp mà tranh đoạt ngươi sống ta chết, vậy mà một con sói ti tiện, lại có thể dùng tinh hoa của Chu Quả để mạnh mẽ kéo dài sự sống!
Phí phạm của trời a a a!
Không sao, toàn bộ những thứ tốt này, rất nhanh sẽ thuộc về bản thiếu!
Tầm mắt Trọng Tử Hưng dừng trên người Chân Tiểu Tiểu.
“Không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó, tiểu bảo bối.”
Lơ đi khuôn mặt nhỏ tái xanh của Chân Tiểu Tiểu, Trọng Tử Hưng cười khanh khách cúi thấp thân thể, một chân đạp lên cổ Tiểu Hắc Mao đang sắp tắt thở.
“Nào, ngoan ngoãn nói ra bí mật của ngươi.”
“Nếu nghe lời, ngày sau cùng bản thiếu kết thành đạo lữ, ngươi và ta sẽ nắm giữ toàn bộ Thất Diệp Cốc! Nếu không phối hợp … con sói ngu xuẩn này, chính là kết cục của ngươi!”
Đối với những đệ tử Thất Diệp Cốc khác, mấy ngày săn thú Hắc Điền vừa qua không thể nghi ngờ là một cơn ác mộng nghĩ lại mà kinh. Nhưng với Trọng Tử Hưng, đây tuyệt đối là bước ngoặt cuộc đời đáng giá ghi vào sử sách!
Trong hơn hai mươi ngày qua, hắn chẳng những luyện hóa lực lượng phong vân của Bích Nhãn Hoa Xà, còn chọc thủng bí mật Chân Tiểu Tiểu che giấu bao lâu nay.
Nếu có nàng tương trợ, chiếm đoạt toàn bộ Thất Diệp Cốc không chỉ là giấc mộng nữa!
Ha ha ha ha!
Kỷ Thanh Y, nhanh thôi ngươi sẽ phải lăn xuống từ vị trí Thiếu tông!
Trọng Tử Hưng cười càn rỡ điên cuồng, trong lòng đột nhiên sinh ra sự kiêu ngạo cực điểm.
Nhìn chằm chằm chiếc giày da dơ bẩn đang đạp lên đầu sói, ánh mắt Chân Tiểu Tiểu lại chậm rãi lưu chuyển trong kinh mạch Tiểu Hắc Mao, lướt qua những phù chú mờ nhạt.
Thú Linh Thạch vốn có thể giúp chủ nhân và khế thú sinh ra sự cộng hưởng linh hồn, nhưng là vì có phù chú đó tồn tại, nên dù Tiểu Hắc Mao thống khổ kêu gào, Chân Tiểu Tiểu cũng không nghe thấy một tiếng.
Khó có thể tưởng tượng, nó đã phải đối mặt với nỗi tuyệt vọng và sợ hãi lớn thế nào……
Rồi lấy dũng khí từ đâu, để ngoan cường cầu sinh dưới sự tra tấn dã man như vậy!
Trước nay chưa từng muốn giết bất kỳ ai, kể cả Hồng Loan nhiều lần làm khó dễ mình, Chân Tiểu Tiểu chẳng qua là trừng trị cảnh cáo thôi. Nhưng khi nhìn bản mặt vì quá hưng phấn mà trở nên ửng hồng của Trọng Tử Hưng…
Giờ phút này, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm duy nhất…
“Trọng sư huynh! Ta đây từ nhỏ đã thành thật nhất, ngươi đừng làm ta sợ! Ta nói, ta lập tức nói, nếu có một câu dối trá, nguyện trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh!”
Giọt giọi nước mắt long lanh lăn dài từ khoé mắt Chân Tiểu Tiểu, bộ dáng nhu nhược đáng thương không khỏi khiến lòng người sinh thương tiếc.
Tin tức Thanh Nhãn Sồ Ưng mang về khiến Trọng Tử Hưng hưng phấn không thôi. Hắn quẳng Việt Hồng Quang sang một bên, vội vàng lần theo dấu tích của Chân Tiểu Tiểu, mấy ngày trước đã đến đỉnh núi nàng đang đứng, chẳng qua vẫn luôn trốn trong sơn động, để Thanh Nhãn Sồ Ưng thay mình giám sát động tĩnh.
Đánh giá tất cả đệ tử tinh anh Thất Diệp Cốc, thực lực của Trọng Tử Hưng tuy rằng không tính là cao nhất, có điều nếu xét kiên nhẫn, hắn xếp thứ hai thì không ai dám nói mình đứng đầu.
Sau khi biết trong tay Chân Tiểu Tiểu có Chu Qủa ba trăm năm tuổi chỉ tìm được ở dược điền, hắn cũng không lập tức hành động.
Bởi vì hắn cực kỳ hứng thú với Chân Tiểu Tiểu.
Trải qua mấy ngày quan sát, mặc dù Trọng Tử Hưng không thấy nàng vào dược điền, nhưng đã phát hiện ra một sự thật vô cùng kinh người.
Nàng này … thế mà có thể điều khiển yêu thú trong rừng!
Trước đó Chân Tiểu Tiểu và tên ngốc cưỡi sói tới đây, sau khi con sói lông đen đó rời đi còn từng gặp Bạch Cốt Phong và Thổ Giáp Thú. Điều đáng nói là, những độc thú hung tàn trong mắt đệ tử của Thất Diệp Cốc, ở trước mặt nàng lại ngoan ngoãn như mèo, thái độ a dua nịnh nọt đến cực điểm!
Đây có lẽ chính là lí do tại sao nàng hái được linh thảo?
Vì nghiệm chứng ý nghĩ của mình, Trọng Tử Hưng còn cố ý đi tìm Độc Nhãn Lang, thấy nó lang thang một mình lập tức bắt về lột da mở não, cẩn thận nghiên cứu một phen.
Nếu một con yêu thú bình thường phải chịu tra tấn kinh khủng bực này, thì đã chết từ lâu, nhưng trong cơ thể Độc Nhãn Lang ẩn chứa một cỗ sinh cơ bàng bạc, níu kéo chút hơi tàn cuối cùng của nó.
Mẹ kiếp!
Thiên lý ở đâu?
Các đệ tử Thất Diệp Cốc vì một gốc Phất Hoa Diệp mà tranh đoạt ngươi sống ta chết, vậy mà một con sói ti tiện, lại có thể dùng tinh hoa của Chu Quả để mạnh mẽ kéo dài sự sống!
Phí phạm của trời a a a!
Không sao, toàn bộ những thứ tốt này, rất nhanh sẽ thuộc về bản thiếu!
Tầm mắt Trọng Tử Hưng dừng trên người Chân Tiểu Tiểu.
“Không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó, tiểu bảo bối.”
Lơ đi khuôn mặt nhỏ tái xanh của Chân Tiểu Tiểu, Trọng Tử Hưng cười khanh khách cúi thấp thân thể, một chân đạp lên cổ Tiểu Hắc Mao đang sắp tắt thở.
“Nào, ngoan ngoãn nói ra bí mật của ngươi.”
“Nếu nghe lời, ngày sau cùng bản thiếu kết thành đạo lữ, ngươi và ta sẽ nắm giữ toàn bộ Thất Diệp Cốc! Nếu không phối hợp … con sói ngu xuẩn này, chính là kết cục của ngươi!”
Đối với những đệ tử Thất Diệp Cốc khác, mấy ngày săn thú Hắc Điền vừa qua không thể nghi ngờ là một cơn ác mộng nghĩ lại mà kinh. Nhưng với Trọng Tử Hưng, đây tuyệt đối là bước ngoặt cuộc đời đáng giá ghi vào sử sách!
Trong hơn hai mươi ngày qua, hắn chẳng những luyện hóa lực lượng phong vân của Bích Nhãn Hoa Xà, còn chọc thủng bí mật Chân Tiểu Tiểu che giấu bao lâu nay.
Nếu có nàng tương trợ, chiếm đoạt toàn bộ Thất Diệp Cốc không chỉ là giấc mộng nữa!
Ha ha ha ha!
Kỷ Thanh Y, nhanh thôi ngươi sẽ phải lăn xuống từ vị trí Thiếu tông!
Trọng Tử Hưng cười càn rỡ điên cuồng, trong lòng đột nhiên sinh ra sự kiêu ngạo cực điểm.
Nhìn chằm chằm chiếc giày da dơ bẩn đang đạp lên đầu sói, ánh mắt Chân Tiểu Tiểu lại chậm rãi lưu chuyển trong kinh mạch Tiểu Hắc Mao, lướt qua những phù chú mờ nhạt.
Thú Linh Thạch vốn có thể giúp chủ nhân và khế thú sinh ra sự cộng hưởng linh hồn, nhưng là vì có phù chú đó tồn tại, nên dù Tiểu Hắc Mao thống khổ kêu gào, Chân Tiểu Tiểu cũng không nghe thấy một tiếng.
Khó có thể tưởng tượng, nó đã phải đối mặt với nỗi tuyệt vọng và sợ hãi lớn thế nào……
Rồi lấy dũng khí từ đâu, để ngoan cường cầu sinh dưới sự tra tấn dã man như vậy!
Trước nay chưa từng muốn giết bất kỳ ai, kể cả Hồng Loan nhiều lần làm khó dễ mình, Chân Tiểu Tiểu chẳng qua là trừng trị cảnh cáo thôi. Nhưng khi nhìn bản mặt vì quá hưng phấn mà trở nên ửng hồng của Trọng Tử Hưng…
Giờ phút này, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm duy nhất…
“Trọng sư huynh! Ta đây từ nhỏ đã thành thật nhất, ngươi đừng làm ta sợ! Ta nói, ta lập tức nói, nếu có một câu dối trá, nguyện trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh!”
Giọt giọi nước mắt long lanh lăn dài từ khoé mắt Chân Tiểu Tiểu, bộ dáng nhu nhược đáng thương không khỏi khiến lòng người sinh thương tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.