Chương 284: Nhị Huyết
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
07/09/2021
Cứu … Cứu mạng oa, ta sai rồi … ta không bao giờ tuỳ tiện … Ai tới cứu ta một lần……
Cổ họng bị người nào đó bóp nghẹt, Xư Lí Thần Quang như người chết đuối, vô cùng bất lực và tuyệt vọng, ánh mắt tan rã, hít thở không thông, dần dần chìm sâu vào bóng đêm vô tận.
“Này! Này! Ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Chỉ thấy Lý Thần Quang đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên mặt đất thình lình thất khiếu đổ máu, rốn ứa máu tươi, bất ngờ ngã ngửa về phía sau, Chân Tiểu Tiểu tức khắc bị dọa hoa dung thất sắc.
Đều là bởi vì ta sao?
Cũng bất chấp cái gì mà phá hay không phá thuật, Chân Tiểu Tiểu bước dài xông lên phía trước, vội vã đá loạn những mai rùa bặc tính bị ngọn lửa bao vây, lúc này mới đỡ thân thể mềm nhũn của Xư Lí Thần Quang lên, liều mạng lắc.
“Đừng chết oa! Ta làm sao lại xui xẻo như thế oa! Nếu như một đệ tử chủ mạch của Cự Thần Tông chết vì ta, ta có thể không khiến Phòng trưởng lão và Luyện Hỏa gia gia thất vọng hay sao?” Chân Tiểu Tiểu gấp đến độ sắp khóc luôn.
Đáng tiếc ý thức của Xư Lí Thần Quang đã phân li quá xa, không nghe được bất kỳ thanh âm nào của nàng.
Ánh mắt Tiểu Chúc Chúc bỗng lạnh, đột nhiên hung hăng ra một quyền đấm vào không khí.
Phanh!
Khoảnh khắc cận kề cái chết, Xư Lí Thần Quang chợt nghe một tiếng nổ lớn vang ầm bên tai. Trước mắt, những ánh nến càng ngày càng gần đó … và bóng người sắp bước ra từ trong bóng tối, cũng bị một quyền đập nát!
Tất cả sợ hãi cùng huyền ảo lập tức như hoa trong sương, trăng trong nước, đều hóa thành tro bụi.
Hắn đột ngột mở mắt, đáy mắt lập tức phản chiếu khuôn mặt nhỏ miên miên nước mắt của Chân Tiểu Tiểu.
“Thần Quang biểu sư điệt! Ngươi ngươi ngươi … ngươi rốt cuộc tỉnh, thật là làm ta sợ muốn chết! Ta không bao giờ nhờ ngươi đoán mệnh nữa! Không tính còn không được sao?”
Lòng Chân Tiểu Tiểu tràn đầy áy náy, cảm thấy mình đã nợ Cự Thần Tông một ân tình lớn.
Các trưởng lão khẳng khái như vậy, ngay cả các đệ tử cũng đều trượng nghĩa như thế, vì giúp mình tìm tung tích của nhị cha không nên thân, mà hao hết tâm thần, thiếu chút nữa hộc máu tới chết!
Chân Tiểu Tiểu!
Ngươi là loại yêu nghiệt gì?
Lão tử với ngươi … có thù oán hả! Hả?
Mắt trợn trắng, Xư Lí Thần Quang hoàn toàn hôn mê.
Không lâu sau khi ý thức của hắn rút khỏi tương lai, trong hành lang thật dài tràn ngập ánh nến, rốt cuộc đi ra một nam nhân nện bước ưu nhã.
“Ồ? Làm sao ta lại cảm giác được có lực lượng nhân quả vướng mắc?”
Nam tử này có một mái tóc xanh mượt như thác nước, duỗi tay khẽ ngắt vào không trung, tựa như bóp nát con sâu con ruồi gì đó. Hắn nhẹ nhàng cúi thân người, dùng móng tay dài nhọn trêu chọc tim nến đang lẳng lặng thiêu đốt trước người.
“Ha hả ha hả……”
Tiếng cười xen lẫn mùi hương mục rữa quanh quẩn trong căn phòng u ám.
“Có người mưu toan nhìn trộm, cũng là thực bình thường, dù sao nơi này của ta… toàn bộ đều là trân bảo nha!”
Nam tử than nhẹ, một ánh nến đột nhiên lay động hiện ra bóng người vặn vẹo bên trong, hắn thống khổ thét chói tai, điên cuồng cào xé bản thân, lại không thể trốn thoát vận rủi, hóa thành tim nến bị liệt hỏa đốt cháy!
Cẩn thận nhìn một cái.
Gian phòng chập chờn ánh lửa này, mỗi một ngọn nến bạc, đều đang thiêu đốt … người sống!
Bái biệt Phòng trưởng lão không lâu, Chân Tiểu Tiểu dẫn theo Lý Thần Quang một lần nữa xuất hiện trước mặt các trưởng lão Cự Thần Tông.
Xong đời.
Đệ tử chủ mạch của Cự Thần Tông, đồ đệ được Luyện Hỏa lão nhân yêu thương nhất đặt ở đầu quả tim, trọng thương hôn mê.
Tin tức vừa truyền ra, khiến Phòng trưởng lão đang sai người tìm Tử Hồng Thánh Thủy khắp nơi phải giật mình không nhỏ.
Vốn tưởng rằng Lý Thần Quang thích bói toán chỉ là chơi chơi mà thôi, xem ra thực sự sẽ tiêu hao tâm thần!
Hơn nữa, hắn không tiếc hao phí tâm huyết, cũng muốn để khách quý được vui mừng, tinh thần vô tư hi sinh bực này quả thực rất đáng giá tuyên dương, làm gương cho các đệ tử Cự Thần Tông học tập noi theo.
Sai người nâng Lý Thần Quang xuống, hiện tại, Phòng trưởng lão đành tự mình đưa Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc tới một lầu các gần khe núi nghỉ tạm, đồng thời lệnh tiểu nữ Phòng Thiên Lăng của mình thay thế nhiệm vụ của Lý Thần Quang, phụ trách cuộc sống hàng ngày của hai vị khách ở trong tông.
Cổ họng bị người nào đó bóp nghẹt, Xư Lí Thần Quang như người chết đuối, vô cùng bất lực và tuyệt vọng, ánh mắt tan rã, hít thở không thông, dần dần chìm sâu vào bóng đêm vô tận.
“Này! Này! Ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Chỉ thấy Lý Thần Quang đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên mặt đất thình lình thất khiếu đổ máu, rốn ứa máu tươi, bất ngờ ngã ngửa về phía sau, Chân Tiểu Tiểu tức khắc bị dọa hoa dung thất sắc.
Đều là bởi vì ta sao?
Cũng bất chấp cái gì mà phá hay không phá thuật, Chân Tiểu Tiểu bước dài xông lên phía trước, vội vã đá loạn những mai rùa bặc tính bị ngọn lửa bao vây, lúc này mới đỡ thân thể mềm nhũn của Xư Lí Thần Quang lên, liều mạng lắc.
“Đừng chết oa! Ta làm sao lại xui xẻo như thế oa! Nếu như một đệ tử chủ mạch của Cự Thần Tông chết vì ta, ta có thể không khiến Phòng trưởng lão và Luyện Hỏa gia gia thất vọng hay sao?” Chân Tiểu Tiểu gấp đến độ sắp khóc luôn.
Đáng tiếc ý thức của Xư Lí Thần Quang đã phân li quá xa, không nghe được bất kỳ thanh âm nào của nàng.
Ánh mắt Tiểu Chúc Chúc bỗng lạnh, đột nhiên hung hăng ra một quyền đấm vào không khí.
Phanh!
Khoảnh khắc cận kề cái chết, Xư Lí Thần Quang chợt nghe một tiếng nổ lớn vang ầm bên tai. Trước mắt, những ánh nến càng ngày càng gần đó … và bóng người sắp bước ra từ trong bóng tối, cũng bị một quyền đập nát!
Tất cả sợ hãi cùng huyền ảo lập tức như hoa trong sương, trăng trong nước, đều hóa thành tro bụi.
Hắn đột ngột mở mắt, đáy mắt lập tức phản chiếu khuôn mặt nhỏ miên miên nước mắt của Chân Tiểu Tiểu.
“Thần Quang biểu sư điệt! Ngươi ngươi ngươi … ngươi rốt cuộc tỉnh, thật là làm ta sợ muốn chết! Ta không bao giờ nhờ ngươi đoán mệnh nữa! Không tính còn không được sao?”
Lòng Chân Tiểu Tiểu tràn đầy áy náy, cảm thấy mình đã nợ Cự Thần Tông một ân tình lớn.
Các trưởng lão khẳng khái như vậy, ngay cả các đệ tử cũng đều trượng nghĩa như thế, vì giúp mình tìm tung tích của nhị cha không nên thân, mà hao hết tâm thần, thiếu chút nữa hộc máu tới chết!
Chân Tiểu Tiểu!
Ngươi là loại yêu nghiệt gì?
Lão tử với ngươi … có thù oán hả! Hả?
Mắt trợn trắng, Xư Lí Thần Quang hoàn toàn hôn mê.
Không lâu sau khi ý thức của hắn rút khỏi tương lai, trong hành lang thật dài tràn ngập ánh nến, rốt cuộc đi ra một nam nhân nện bước ưu nhã.
“Ồ? Làm sao ta lại cảm giác được có lực lượng nhân quả vướng mắc?”
Nam tử này có một mái tóc xanh mượt như thác nước, duỗi tay khẽ ngắt vào không trung, tựa như bóp nát con sâu con ruồi gì đó. Hắn nhẹ nhàng cúi thân người, dùng móng tay dài nhọn trêu chọc tim nến đang lẳng lặng thiêu đốt trước người.
“Ha hả ha hả……”
Tiếng cười xen lẫn mùi hương mục rữa quanh quẩn trong căn phòng u ám.
“Có người mưu toan nhìn trộm, cũng là thực bình thường, dù sao nơi này của ta… toàn bộ đều là trân bảo nha!”
Nam tử than nhẹ, một ánh nến đột nhiên lay động hiện ra bóng người vặn vẹo bên trong, hắn thống khổ thét chói tai, điên cuồng cào xé bản thân, lại không thể trốn thoát vận rủi, hóa thành tim nến bị liệt hỏa đốt cháy!
Cẩn thận nhìn một cái.
Gian phòng chập chờn ánh lửa này, mỗi một ngọn nến bạc, đều đang thiêu đốt … người sống!
Bái biệt Phòng trưởng lão không lâu, Chân Tiểu Tiểu dẫn theo Lý Thần Quang một lần nữa xuất hiện trước mặt các trưởng lão Cự Thần Tông.
Xong đời.
Đệ tử chủ mạch của Cự Thần Tông, đồ đệ được Luyện Hỏa lão nhân yêu thương nhất đặt ở đầu quả tim, trọng thương hôn mê.
Tin tức vừa truyền ra, khiến Phòng trưởng lão đang sai người tìm Tử Hồng Thánh Thủy khắp nơi phải giật mình không nhỏ.
Vốn tưởng rằng Lý Thần Quang thích bói toán chỉ là chơi chơi mà thôi, xem ra thực sự sẽ tiêu hao tâm thần!
Hơn nữa, hắn không tiếc hao phí tâm huyết, cũng muốn để khách quý được vui mừng, tinh thần vô tư hi sinh bực này quả thực rất đáng giá tuyên dương, làm gương cho các đệ tử Cự Thần Tông học tập noi theo.
Sai người nâng Lý Thần Quang xuống, hiện tại, Phòng trưởng lão đành tự mình đưa Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc tới một lầu các gần khe núi nghỉ tạm, đồng thời lệnh tiểu nữ Phòng Thiên Lăng của mình thay thế nhiệm vụ của Lý Thần Quang, phụ trách cuộc sống hàng ngày của hai vị khách ở trong tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.