Chương 925: Nhìn Khói Nhớ Đông Linh
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
11/07/2022
Bởi vì sự tình quan trọng, sưu hồn sư bình thường không đủ tin cậy.
Chỉ Dục đại sư mới thật sự đáng tin, bởi vì hắn có thể vừa sưu hồn vừa cắt ký ức chân thật từ thức hải người chịu thuật chiếu ra trước mặt người đứng xem trong chốc lát!
Trong căn phòng nhỏ hẹp đứng đầy người.
Thân là chủ chân, Sa Chi Điệp cùng Hoa bà bà với tư cách là nhân chứng lại chỉ có thể hết mực cung kính đứng chờ ở bên ngoài.
Những người đến giám sát sưu hồn lần này đều có lai lịch không đơn giản.
Một là sư phụ của Bách Hoa Thánh Nữ Lôi Nhụy, Hỏa Mẫu Hải Đường nắm chắc thực quyền tại hỏa mạch địa giai đương thời.
Còn có cường giả Nguyên anh Viêm Phương - xuất thân từ Viêm thị vốn là dòng họ cổ, tổ tiên Viêm gia là một trong bảy Hoả tổ của Nam Đỉnh. Nếu so với Viêm thị thì địa vị của Sa gia ở Nam Đỉnh chỉ như một cục than.
Người cuối cùng là tổng chỉ huy của Nam Đỉnh tại Tây Kỳ, đốc thúc tu sĩ hoàn thành các nhiệm vụ mệnh lệnh, Giám Hỏa Đô Thống hỏa mạch địa giai Phong Ngọc Nhi.
Ba người này đại diện cho quyền lực tối cao của thế lực Nam Đỉnh ở Tây Kỳ.
Cho dù có trở lại Nam Đỉnh Giới, ba bà lão cũng là các nhân vật đứng ở đỉnh kim tự tháp.
Nhưng hiện tại các nàng không hề lộ diện cùng Lôi Nhụy tiếp nhận chúng đệ tử cúng bái, mà lặng lẽ tiến vào một gian phòng nhỏ trong động phủ đơn sơ của Sa Chi Điệp.
Có thể thấy được, thượng tầng Nam Đỉnh cực kỳ coi trọng mật báo Sa Chi Điệp cung cấp!
Nếu thật sự tồn tại đường ngầm không gian nối liền Tây Kỳ - Đông Linh thì nó tuyệt đối sẽ mang ý nghĩa vượt thời đại!
Một đống lửa cháy bập bùng trên mặt đất!
Ánh lửa thiên xám.
Mượn khói trắng chậm rãi bốc lên từ đống lửa, Dục đại sư tái hiện lại những gì mình thấy trong ký ức của tu sĩ Đông Linh cho ba vị lão đại ở đây xem.
Ban đầu chỉ là khói mờ tầm thường.
Dần dần, sắc xám ngưng ra phong cảnh thiên địa Đông Linh.
“Quả thực là … Sư Tử Sơn của Linh Môn trong truyền thuyết!”
Ánh mắt bà lão Viêm Phương lập tức cứng đờ, chợt nhớ tới cảnh tượng qua lời các bậc tổ tiên từng miêu tả. Núi non hội tụ hoá dáng thú nằm, nam tử cưỡi hùng sư chính là chiến hồn của Đông Linh!
“Nói như vậy, hai người này thật sự là tu sĩ Đông Linh đi lạc?”
Hiển nhiên, bà lão Hải Đường trước đó vẫn còn bảy phần hoài nghi tin tình báo của Sa Chi Điệp, nhưng hiện tại nàng lại nghiêng đầu, nở nụ cười khen ngợi với Sa Chi Điệp đang thấp thỏm đứng chờ ngoài cửa.
Dường như hai chữ “Đông Linh” đã thức tỉnh tiềm thức của người bị sưu hồn.
“Không! Không! Không được xem! Ta … Ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ thông đạo bí mật cho đám hỏa tu Nam Đỉnh đáng chết các ngươi!”
Toàn thân Quý Đồng đều run lẩy bẩy, khóe miệng sùi bọt mép, ý thức liều mạng phản kháng!
“Vẫn mong chư vị không mở miệng quấy nhiễu.” Trán Dục đại sư đầm đìa mồ hôi, tâm tình cực kỳ khẩn trương.
Đây có lẽ là việc nguy hiểm nhất hắn từng làm từ khi xuất đạo tới nay.
Lần đầu tiên bị nhiều lão đại trực tiếp trói đến Tây Kỳ như vậy.
Trước đó hắn căn bản không biết, thế lực Nam Đỉnh đã xâm chiếm Tây giới phía sau vách tường Thần Phong được hơn hai năm rồi.
Trong thức hải tu sĩ Đông Linh đối diện không có cấm chế gì, tình huống tốt hơn dự tính ban đầu của hắn không ít.
Nhưng không biết vì sao, lần xâm nhập thần thức này vẫn luôn khiến lòng hắn có chút bất an.
Ví dụ như cảm giác phù phiếm khi thần thức tiến sâu vào ký ức đối phương, hơn nữa dòng chảy ký ức còn vừa hỗn loạn vừa đứt đoạn.
Thiên tính của mọi sưu hồn sư đều là cẩn thận từng li từng tí.
Bởi vì ý thức sai lệch sẽ dẫn tới sai một li đi một dặm.
Nhưng sau khi trải qua nhiều lần suy ngẫm và tìm kiếm lặp đi lặp lại mà vẫn hoàn toàn không tìm thấy bất cứ sơ hở nào……
Dục đại sư chỉ có thể bỏ qua phần bất thường trong lòng, làm lơ giác quan thứ sáu, quy tội cho tu sĩ Đông Linh trời sinh đầu óc vốn đã khác biệt với các hỏa tu Nam Đỉnh cao quý.
Được sưu hồn sư nhắc nhở.
Mấy vị hỏa tu lịch luyện dày dặn ở đây lập tức ngậm miệng thậm chí còn thu liễm hỏa uy trên người, đều nhìn chằm chằm vào đoàn mây khói màu xám bốc lên từ đống lửa, hết sức chăm chú.
Chỉ Dục đại sư mới thật sự đáng tin, bởi vì hắn có thể vừa sưu hồn vừa cắt ký ức chân thật từ thức hải người chịu thuật chiếu ra trước mặt người đứng xem trong chốc lát!
Trong căn phòng nhỏ hẹp đứng đầy người.
Thân là chủ chân, Sa Chi Điệp cùng Hoa bà bà với tư cách là nhân chứng lại chỉ có thể hết mực cung kính đứng chờ ở bên ngoài.
Những người đến giám sát sưu hồn lần này đều có lai lịch không đơn giản.
Một là sư phụ của Bách Hoa Thánh Nữ Lôi Nhụy, Hỏa Mẫu Hải Đường nắm chắc thực quyền tại hỏa mạch địa giai đương thời.
Còn có cường giả Nguyên anh Viêm Phương - xuất thân từ Viêm thị vốn là dòng họ cổ, tổ tiên Viêm gia là một trong bảy Hoả tổ của Nam Đỉnh. Nếu so với Viêm thị thì địa vị của Sa gia ở Nam Đỉnh chỉ như một cục than.
Người cuối cùng là tổng chỉ huy của Nam Đỉnh tại Tây Kỳ, đốc thúc tu sĩ hoàn thành các nhiệm vụ mệnh lệnh, Giám Hỏa Đô Thống hỏa mạch địa giai Phong Ngọc Nhi.
Ba người này đại diện cho quyền lực tối cao của thế lực Nam Đỉnh ở Tây Kỳ.
Cho dù có trở lại Nam Đỉnh Giới, ba bà lão cũng là các nhân vật đứng ở đỉnh kim tự tháp.
Nhưng hiện tại các nàng không hề lộ diện cùng Lôi Nhụy tiếp nhận chúng đệ tử cúng bái, mà lặng lẽ tiến vào một gian phòng nhỏ trong động phủ đơn sơ của Sa Chi Điệp.
Có thể thấy được, thượng tầng Nam Đỉnh cực kỳ coi trọng mật báo Sa Chi Điệp cung cấp!
Nếu thật sự tồn tại đường ngầm không gian nối liền Tây Kỳ - Đông Linh thì nó tuyệt đối sẽ mang ý nghĩa vượt thời đại!
Một đống lửa cháy bập bùng trên mặt đất!
Ánh lửa thiên xám.
Mượn khói trắng chậm rãi bốc lên từ đống lửa, Dục đại sư tái hiện lại những gì mình thấy trong ký ức của tu sĩ Đông Linh cho ba vị lão đại ở đây xem.
Ban đầu chỉ là khói mờ tầm thường.
Dần dần, sắc xám ngưng ra phong cảnh thiên địa Đông Linh.
“Quả thực là … Sư Tử Sơn của Linh Môn trong truyền thuyết!”
Ánh mắt bà lão Viêm Phương lập tức cứng đờ, chợt nhớ tới cảnh tượng qua lời các bậc tổ tiên từng miêu tả. Núi non hội tụ hoá dáng thú nằm, nam tử cưỡi hùng sư chính là chiến hồn của Đông Linh!
“Nói như vậy, hai người này thật sự là tu sĩ Đông Linh đi lạc?”
Hiển nhiên, bà lão Hải Đường trước đó vẫn còn bảy phần hoài nghi tin tình báo của Sa Chi Điệp, nhưng hiện tại nàng lại nghiêng đầu, nở nụ cười khen ngợi với Sa Chi Điệp đang thấp thỏm đứng chờ ngoài cửa.
Dường như hai chữ “Đông Linh” đã thức tỉnh tiềm thức của người bị sưu hồn.
“Không! Không! Không được xem! Ta … Ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ thông đạo bí mật cho đám hỏa tu Nam Đỉnh đáng chết các ngươi!”
Toàn thân Quý Đồng đều run lẩy bẩy, khóe miệng sùi bọt mép, ý thức liều mạng phản kháng!
“Vẫn mong chư vị không mở miệng quấy nhiễu.” Trán Dục đại sư đầm đìa mồ hôi, tâm tình cực kỳ khẩn trương.
Đây có lẽ là việc nguy hiểm nhất hắn từng làm từ khi xuất đạo tới nay.
Lần đầu tiên bị nhiều lão đại trực tiếp trói đến Tây Kỳ như vậy.
Trước đó hắn căn bản không biết, thế lực Nam Đỉnh đã xâm chiếm Tây giới phía sau vách tường Thần Phong được hơn hai năm rồi.
Trong thức hải tu sĩ Đông Linh đối diện không có cấm chế gì, tình huống tốt hơn dự tính ban đầu của hắn không ít.
Nhưng không biết vì sao, lần xâm nhập thần thức này vẫn luôn khiến lòng hắn có chút bất an.
Ví dụ như cảm giác phù phiếm khi thần thức tiến sâu vào ký ức đối phương, hơn nữa dòng chảy ký ức còn vừa hỗn loạn vừa đứt đoạn.
Thiên tính của mọi sưu hồn sư đều là cẩn thận từng li từng tí.
Bởi vì ý thức sai lệch sẽ dẫn tới sai một li đi một dặm.
Nhưng sau khi trải qua nhiều lần suy ngẫm và tìm kiếm lặp đi lặp lại mà vẫn hoàn toàn không tìm thấy bất cứ sơ hở nào……
Dục đại sư chỉ có thể bỏ qua phần bất thường trong lòng, làm lơ giác quan thứ sáu, quy tội cho tu sĩ Đông Linh trời sinh đầu óc vốn đã khác biệt với các hỏa tu Nam Đỉnh cao quý.
Được sưu hồn sư nhắc nhở.
Mấy vị hỏa tu lịch luyện dày dặn ở đây lập tức ngậm miệng thậm chí còn thu liễm hỏa uy trên người, đều nhìn chằm chằm vào đoàn mây khói màu xám bốc lên từ đống lửa, hết sức chăm chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.