Chương 397: Nổ Lầu Này!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
22/10/2021
Phanh!
Vang lớn rung trời!
Lầu phá!
“A!”
Nhìn ánh mặt trời chiếu xuyên qua mái nhà, Ngũ Bách Cân hét thảm một tiếng, mười mấy hàm răng vàng đồng thời hộc ra máu tươi đỏ đậm!
Rút dây động rừng!
Trận pháp khuyết thiếu, cả tòa kiến trúc rốt cuộc không thể ngăn cản chiến tức hỗn loạn đang không ngừng bành trướng ở bên trong.
Thanh âm nổ phá vang lên liên tục ngay sau đó, xu thế đổ vỡ càng ngày càng nghiêm trọng! Từ xa nhìn lại, toàn bộ lầu gỗ tựa như một tòa xếp gỗ dần dần sập xuống, bụi gỗ rơi ào ào từ xà nhà gạch ngói xuống mặt đất, cuốn bay từng đợt cát vàng mù mịt!
“Lầu sụp lầu sụp rồi!”
Người đi đường thi nhau thét chói tai, ngay cả mấy thầy bói ngồi xem tướng số và tu sĩ bán thi thể tinh thú ở hai bên trái phải cũng không khỏi ngừng việc trong tay, nghỉ chân đánh giá.
Lão khất cái trông giữ lầu gỗ ôm đầu chạy trốn.
Đám gã sai vặt giúp lão bản mời chào khách nhân né xa ba thước.
Thanh âm kêu rên thống khổ của Ngũ Bách Cân bị những tiếng thú rống lấn át, truyền ra ngoài một cách đứt quãng.
Bị tiếng nổ lớn hấp dẫn mà đến, đám người khiếp sợ chứng kiến…
Một con Hải Ngưu Thú xanh thẳm như nước biển, đầu trâu đuôi cá, trên đỉnh đầu có chiếc Vương Giả Thứ đang lập loè ánh sáng xanh xốc bay mái nhà vọt ra ngoài.
Ngay sau đó là một con Đại Địa Bạo Hùng, một quyền tiếp một quyền đập nát xà nhà thô to, phảng phất chỉ có huỷ diệt mới có thể phóng thích năng lượng trong người.
Độc Ngô với màu sắc rực rỡ dùng những cái chân dài cào lên gỗ và đá, tiếng vang nhỏ vụn rợn người, nó bò khắp đống đổ nát quanh co khúc khuỷu, rất nhanh chóng nơi thân thể đi qua đều để lại chất dịch ăn mòn.
Một con Huyễn Thiền vỗ cánh bay, đôi cánh mỏng manh cọ xát vào không khí phát ra những sóng âm đáng sợ như độc trùng chui vào trong óc hung hăng gặm cắn thần kinh, khiến người ta mấy lần muốn phát điên!
Ở khoảnh khắc lầu gỗ sụp xuống, mười lăm bóng người uy áp ù ù bất chợt ngự không bay lên, đứng sừng sững trên không trung.
Trong số họ, có người cực lực ngăn cản chiến thú của mình phá hoại bốn phía, có người tò mò quan sát tình hình!
Thật đáng sợ!
Bột phấn xám trắng kia, rốt cuộc là thứ đồ quỷ gì?
Bị bao trùm trong tình cảnh hỗn loạn và cảm xúc hoảng sợ, những vị khách thần bí thậm chí quên không thu hồi pháp bảo linh dược mình đặt ở mây mù để triển lãm chào hàng!
Vô số bảo vật sáng lấp lánh lăn ra, cứ thế rơi rụng trên tầng hai đổ nát như điểm điểm sao trời!
Nhưng lúc này, không một ai dám xâm nhập vào giữa đàn thú phát cuồng lục tìm chúng nó.
“Sau khi cuồng hóa, Lôi Cương của lão tử … sẽ không để lại di chứng gì đi? Là tên chết tiệt nào lấy ra phần dược phấn kia?”
Một đại hán vạm vỡ thân trên trần trụi, trước ngực xăm cái chân gấu to, lo lắng nhìn tinh thú tiên phong của đội quân đập phá dưới chân mình, đột nhiên ánh mắt hắn biến đổi, đánh giá mỗi người ở đây với sát khí ngập tràn.
Nếu hồn thú chủ chiến xảy ra vấn đề gì, hắn phải cho thằng nhãi bán đồ đáng chết đó lấy mạng đền tội!
“Là một tên mặc áo đen!”
“Khốn kiếp! Huỷ lầu của lão tử rồi cứ thế bốc hơi khỏi nhân gian!”
"A a a!"
“Ta muốn giết ngươi!”
Một thanh âm khấp huyết vang lên, nhưng mọi người chỉ nhìn thấy mấy bộ răng giả vàng khè nhảy tưng tưng trên mặt đất, bản thân Ngũ Bách Cân lại vô tung vô ảnh!
“Nên kết thúc!”
Tam Đỉnh trưởng lão bấm ngón tay, một nắm dược phấn nho nhỏ mà thôi, dược tính có mạnh tới mấy, dược hiệu cũng không có khả năng duy trì lâu lắm.
Hắn vừa dứt lời, các đội viên điên cuồng phá phách trên lầu lập tức lần lượt suy yếu rồi ngã xuống.
“Thanh Đàn!”
Tam Đỉnh trưởng lão đi đầu làm gương, vội vã vọt đến bên cạnh tinh thú đầu trâu đuôi cá. Phát hiện Vương Giả Chi Thứ trên đỉnh đầu nó đang chậm rãi biến mất, Tam Đỉnh trưởng lão đau lòng vô cùng, giơ tay áp vào thú hạch của Thanh Đàn!
Vang lớn rung trời!
Lầu phá!
“A!”
Nhìn ánh mặt trời chiếu xuyên qua mái nhà, Ngũ Bách Cân hét thảm một tiếng, mười mấy hàm răng vàng đồng thời hộc ra máu tươi đỏ đậm!
Rút dây động rừng!
Trận pháp khuyết thiếu, cả tòa kiến trúc rốt cuộc không thể ngăn cản chiến tức hỗn loạn đang không ngừng bành trướng ở bên trong.
Thanh âm nổ phá vang lên liên tục ngay sau đó, xu thế đổ vỡ càng ngày càng nghiêm trọng! Từ xa nhìn lại, toàn bộ lầu gỗ tựa như một tòa xếp gỗ dần dần sập xuống, bụi gỗ rơi ào ào từ xà nhà gạch ngói xuống mặt đất, cuốn bay từng đợt cát vàng mù mịt!
“Lầu sụp lầu sụp rồi!”
Người đi đường thi nhau thét chói tai, ngay cả mấy thầy bói ngồi xem tướng số và tu sĩ bán thi thể tinh thú ở hai bên trái phải cũng không khỏi ngừng việc trong tay, nghỉ chân đánh giá.
Lão khất cái trông giữ lầu gỗ ôm đầu chạy trốn.
Đám gã sai vặt giúp lão bản mời chào khách nhân né xa ba thước.
Thanh âm kêu rên thống khổ của Ngũ Bách Cân bị những tiếng thú rống lấn át, truyền ra ngoài một cách đứt quãng.
Bị tiếng nổ lớn hấp dẫn mà đến, đám người khiếp sợ chứng kiến…
Một con Hải Ngưu Thú xanh thẳm như nước biển, đầu trâu đuôi cá, trên đỉnh đầu có chiếc Vương Giả Thứ đang lập loè ánh sáng xanh xốc bay mái nhà vọt ra ngoài.
Ngay sau đó là một con Đại Địa Bạo Hùng, một quyền tiếp một quyền đập nát xà nhà thô to, phảng phất chỉ có huỷ diệt mới có thể phóng thích năng lượng trong người.
Độc Ngô với màu sắc rực rỡ dùng những cái chân dài cào lên gỗ và đá, tiếng vang nhỏ vụn rợn người, nó bò khắp đống đổ nát quanh co khúc khuỷu, rất nhanh chóng nơi thân thể đi qua đều để lại chất dịch ăn mòn.
Một con Huyễn Thiền vỗ cánh bay, đôi cánh mỏng manh cọ xát vào không khí phát ra những sóng âm đáng sợ như độc trùng chui vào trong óc hung hăng gặm cắn thần kinh, khiến người ta mấy lần muốn phát điên!
Ở khoảnh khắc lầu gỗ sụp xuống, mười lăm bóng người uy áp ù ù bất chợt ngự không bay lên, đứng sừng sững trên không trung.
Trong số họ, có người cực lực ngăn cản chiến thú của mình phá hoại bốn phía, có người tò mò quan sát tình hình!
Thật đáng sợ!
Bột phấn xám trắng kia, rốt cuộc là thứ đồ quỷ gì?
Bị bao trùm trong tình cảnh hỗn loạn và cảm xúc hoảng sợ, những vị khách thần bí thậm chí quên không thu hồi pháp bảo linh dược mình đặt ở mây mù để triển lãm chào hàng!
Vô số bảo vật sáng lấp lánh lăn ra, cứ thế rơi rụng trên tầng hai đổ nát như điểm điểm sao trời!
Nhưng lúc này, không một ai dám xâm nhập vào giữa đàn thú phát cuồng lục tìm chúng nó.
“Sau khi cuồng hóa, Lôi Cương của lão tử … sẽ không để lại di chứng gì đi? Là tên chết tiệt nào lấy ra phần dược phấn kia?”
Một đại hán vạm vỡ thân trên trần trụi, trước ngực xăm cái chân gấu to, lo lắng nhìn tinh thú tiên phong của đội quân đập phá dưới chân mình, đột nhiên ánh mắt hắn biến đổi, đánh giá mỗi người ở đây với sát khí ngập tràn.
Nếu hồn thú chủ chiến xảy ra vấn đề gì, hắn phải cho thằng nhãi bán đồ đáng chết đó lấy mạng đền tội!
“Là một tên mặc áo đen!”
“Khốn kiếp! Huỷ lầu của lão tử rồi cứ thế bốc hơi khỏi nhân gian!”
"A a a!"
“Ta muốn giết ngươi!”
Một thanh âm khấp huyết vang lên, nhưng mọi người chỉ nhìn thấy mấy bộ răng giả vàng khè nhảy tưng tưng trên mặt đất, bản thân Ngũ Bách Cân lại vô tung vô ảnh!
“Nên kết thúc!”
Tam Đỉnh trưởng lão bấm ngón tay, một nắm dược phấn nho nhỏ mà thôi, dược tính có mạnh tới mấy, dược hiệu cũng không có khả năng duy trì lâu lắm.
Hắn vừa dứt lời, các đội viên điên cuồng phá phách trên lầu lập tức lần lượt suy yếu rồi ngã xuống.
“Thanh Đàn!”
Tam Đỉnh trưởng lão đi đầu làm gương, vội vã vọt đến bên cạnh tinh thú đầu trâu đuôi cá. Phát hiện Vương Giả Chi Thứ trên đỉnh đầu nó đang chậm rãi biến mất, Tam Đỉnh trưởng lão đau lòng vô cùng, giơ tay áp vào thú hạch của Thanh Đàn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.