Chương 929: Quét Dọn
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
15/07/2022
“Ba… Ba vị……”
Sa Chi Điệp lắp bắp lên tiếng, chẳng thể nào ngờ được kết cục cuối cùng sẽ thành ra như thế.
“Công lao lần này của ngươi còn lớn hơn tìm được thông đạo không gian Tây Kỳ - Đông Linh, công đủ chuộc tội, ngày sau sẽ không ai truy cứu việc Sa gia ngươi tự ý lấy thánh vật rồi đánh mất ở Đông Linh Giới nữa.”
Giám Hỏa Đô Thống Phong Ngọc Nhi liếc mắt nhìn Sa Chi Điệp mặt mày trắng bệch, bước qua bên cạnh nàng thì nhàn nhạt bổ sung một câu.
“Điệp Nhi, mọi chuyện xảy ra trong động phủ hôm nay cực kỳ quan trọng, ngàn vạn đừng để người thứ sáu biết!”
Giám Hỏa Tư Hoa bà bà cũng theo ba bà lão vội vàng rời đi, khi đẩy cửa lớn động phủ còn không quên nhẹ giọng dặn dò Sa Chi Điệp.
Cái gì?
Công đủ chuộc tội?
Ta chỉ cần một câu này thôi!
Tâm tình vốn có chút mờ mịt thậm chí là thất hồn lạc phách, nhưng nghe Hoa bà bà nói xong Sa Chi Điệp lập tức lấy lại tự tin, bấy giờ mới thoát khỏi trạng thái như đi vào cõi thần tiên, kinh ngạc phát hiện mình vừa thất thố.
Sau đó cuống quít đứng dậy đưa ba vị hỏa tôn quyền cao chức trọng, Dục đại sư và Hoa bà bà ra cửa.
“Quét dọn mấy thứ kia cho sạch sẽ……”
Khoảnh khắc cửa chính mở ra, năm bóng người nhanh chóng biến mất trong gió, điệu thấp đến cơ hồ không thu hút sự chú ý của bất cứ kẻ nào.
Trên bầu trời vẫn thiêu đốt Bách Hoa Địa Hỏa sáng lạn, Bách Hoa Thánh Nữ Nam Đỉnh Lôi Nhụy đã bước xuống xe hoa, dùng thanh âm động lòng người như tiếng chim hoàng oanh của nàng nói gì đó với các con dân đang thành kính quỳ lạy ở Hải Hoàng Thành.
Nhưng giờ phút này Sa Chi Điệp đâu còn tâm tình mà nghe nữa, bởi vì bên tai nàng chỉ quanh quẩn lời dặn dò của Hỏa mẫu Hải Đường.
Quét dọn, quét dọn.
Tự nhiên là chỉ phải thiêu hai tu sĩ Đông Linh kia thành tro cốt, hủy diệt hết thảy dấu vết họ từng tồn tại trên đời.
“Đệ tử … Đã rõ!”
Sửng sốt một lát, Sa Chi Điệp cắn răng nhẹ giọng nói nhỏ.
Tuy nhiên ngay lúc đôi tay nàng vận sức muốn đóng đại môn động phủ, một bóng người lại mạnh mẽ chen vào giữa kẹt cửa, tay chống hai cánh cửa đang dần khép.
Chân Tiểu Tiểu.
“Cơ Nhi, bản thánh nữ đâu có cho gọi ngươi!”
Trước mắt xuất hiện nụ cười tủm tỉm của “Huyết Dạ Cơ”, Sa Chi Điệp vẫn còn đắm chìm trong một loạt khiếp sợ trước đó, ngoại trừ buồn bực quát khẽ một tiếng thì cũng không hề sinh ra tâm đề phòng.
“Không phải bảo ta … Quét dọn à?” Đáy mắt Chân Tiểu Tiểu chớp động tâm tình khác lạ.
“Vô lễ! Lui ra……”
Tiếng quát lớn của Sa Chi Điệp còn chưa kịp bật hết ra khỏi miệng đã thình lình nghênh đón một con dao phay bay thẳng vào mặt!
'Phanh'.
Đại môn động phủ của Thánh nữ đóng rầm lại, vài đệ tử hỏa mạch Thu Phong giật thót tim vì tiếng vang bất ngờ, nhưng quay đầu đánh giá họ chỉ thấy bóng dáng của Huyết Dạ Cơ - thị nữ trưởng mới được Thánh nữ đại nhân thân phong biến mất phía sau cửa cho nên lập tức nhún vai, một lần nữa đưa ánh mắt cuồng nhiệt lên người Bách Hoa Thánh Nữ Lôi Nhụy đang sừng sững trên trời cao.
A!
Tiếng kêu thảm thiết của Sa Chi Điệp bị trận pháp cách âm giữ lại trong động phủ, không truyền ra ngoài dù chỉ một tia.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi!”
Tinh thạch trong suốt bay ra từ tay áo hóa thành vầng sáng lấp lánh vờn quanh Chân Tiểu Tiểu, đồng thời nhanh chóng thiêu đốt cung cấp nguồn linh khí dồi dào cho nàng.
Trong cơ thể, cá sấu ẩn huyết đã thức tỉnh và tiếp đó là Cự Phúc Oa.
Nhưng lần này, cuối cùng bình cảnh khi dung hợp vô hạn cũng xuất hiện, thời điểm mượn lực của Cự Phúc Oa Chân Tiểu Tiểu không hề được tu vi Nguyên anh bổ trợ như mong muốn.
Chẳng qua uy áp trên người lại đột phá Khai quang trong nháy mắt, tăng cao đến tận Kết đan Sơ kỳ, dường như đây chính là cực hạn mà hiện tại cường độ thân thể nàng có thể thừa nhận!
Toàn thân đau nhức tựa hồ bị xé thành trăm ngàn mảnh, lực lượng Nguyên anh bùng nổ trong cơ thể khiến lần đầu tiên trên người Chân Tiểu Tiểu xuất hiện dấu hiệu hóa thú cực kỳ rõ ràng.
Làn da lưu chuyển hào quang ngũ sắc rực rỡ, đôi mắt đen tròn thì trở nên ngây ngốc đờ đẫn.
Sa Chi Điệp lắp bắp lên tiếng, chẳng thể nào ngờ được kết cục cuối cùng sẽ thành ra như thế.
“Công lao lần này của ngươi còn lớn hơn tìm được thông đạo không gian Tây Kỳ - Đông Linh, công đủ chuộc tội, ngày sau sẽ không ai truy cứu việc Sa gia ngươi tự ý lấy thánh vật rồi đánh mất ở Đông Linh Giới nữa.”
Giám Hỏa Đô Thống Phong Ngọc Nhi liếc mắt nhìn Sa Chi Điệp mặt mày trắng bệch, bước qua bên cạnh nàng thì nhàn nhạt bổ sung một câu.
“Điệp Nhi, mọi chuyện xảy ra trong động phủ hôm nay cực kỳ quan trọng, ngàn vạn đừng để người thứ sáu biết!”
Giám Hỏa Tư Hoa bà bà cũng theo ba bà lão vội vàng rời đi, khi đẩy cửa lớn động phủ còn không quên nhẹ giọng dặn dò Sa Chi Điệp.
Cái gì?
Công đủ chuộc tội?
Ta chỉ cần một câu này thôi!
Tâm tình vốn có chút mờ mịt thậm chí là thất hồn lạc phách, nhưng nghe Hoa bà bà nói xong Sa Chi Điệp lập tức lấy lại tự tin, bấy giờ mới thoát khỏi trạng thái như đi vào cõi thần tiên, kinh ngạc phát hiện mình vừa thất thố.
Sau đó cuống quít đứng dậy đưa ba vị hỏa tôn quyền cao chức trọng, Dục đại sư và Hoa bà bà ra cửa.
“Quét dọn mấy thứ kia cho sạch sẽ……”
Khoảnh khắc cửa chính mở ra, năm bóng người nhanh chóng biến mất trong gió, điệu thấp đến cơ hồ không thu hút sự chú ý của bất cứ kẻ nào.
Trên bầu trời vẫn thiêu đốt Bách Hoa Địa Hỏa sáng lạn, Bách Hoa Thánh Nữ Nam Đỉnh Lôi Nhụy đã bước xuống xe hoa, dùng thanh âm động lòng người như tiếng chim hoàng oanh của nàng nói gì đó với các con dân đang thành kính quỳ lạy ở Hải Hoàng Thành.
Nhưng giờ phút này Sa Chi Điệp đâu còn tâm tình mà nghe nữa, bởi vì bên tai nàng chỉ quanh quẩn lời dặn dò của Hỏa mẫu Hải Đường.
Quét dọn, quét dọn.
Tự nhiên là chỉ phải thiêu hai tu sĩ Đông Linh kia thành tro cốt, hủy diệt hết thảy dấu vết họ từng tồn tại trên đời.
“Đệ tử … Đã rõ!”
Sửng sốt một lát, Sa Chi Điệp cắn răng nhẹ giọng nói nhỏ.
Tuy nhiên ngay lúc đôi tay nàng vận sức muốn đóng đại môn động phủ, một bóng người lại mạnh mẽ chen vào giữa kẹt cửa, tay chống hai cánh cửa đang dần khép.
Chân Tiểu Tiểu.
“Cơ Nhi, bản thánh nữ đâu có cho gọi ngươi!”
Trước mắt xuất hiện nụ cười tủm tỉm của “Huyết Dạ Cơ”, Sa Chi Điệp vẫn còn đắm chìm trong một loạt khiếp sợ trước đó, ngoại trừ buồn bực quát khẽ một tiếng thì cũng không hề sinh ra tâm đề phòng.
“Không phải bảo ta … Quét dọn à?” Đáy mắt Chân Tiểu Tiểu chớp động tâm tình khác lạ.
“Vô lễ! Lui ra……”
Tiếng quát lớn của Sa Chi Điệp còn chưa kịp bật hết ra khỏi miệng đã thình lình nghênh đón một con dao phay bay thẳng vào mặt!
'Phanh'.
Đại môn động phủ của Thánh nữ đóng rầm lại, vài đệ tử hỏa mạch Thu Phong giật thót tim vì tiếng vang bất ngờ, nhưng quay đầu đánh giá họ chỉ thấy bóng dáng của Huyết Dạ Cơ - thị nữ trưởng mới được Thánh nữ đại nhân thân phong biến mất phía sau cửa cho nên lập tức nhún vai, một lần nữa đưa ánh mắt cuồng nhiệt lên người Bách Hoa Thánh Nữ Lôi Nhụy đang sừng sững trên trời cao.
A!
Tiếng kêu thảm thiết của Sa Chi Điệp bị trận pháp cách âm giữ lại trong động phủ, không truyền ra ngoài dù chỉ một tia.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi!”
Tinh thạch trong suốt bay ra từ tay áo hóa thành vầng sáng lấp lánh vờn quanh Chân Tiểu Tiểu, đồng thời nhanh chóng thiêu đốt cung cấp nguồn linh khí dồi dào cho nàng.
Trong cơ thể, cá sấu ẩn huyết đã thức tỉnh và tiếp đó là Cự Phúc Oa.
Nhưng lần này, cuối cùng bình cảnh khi dung hợp vô hạn cũng xuất hiện, thời điểm mượn lực của Cự Phúc Oa Chân Tiểu Tiểu không hề được tu vi Nguyên anh bổ trợ như mong muốn.
Chẳng qua uy áp trên người lại đột phá Khai quang trong nháy mắt, tăng cao đến tận Kết đan Sơ kỳ, dường như đây chính là cực hạn mà hiện tại cường độ thân thể nàng có thể thừa nhận!
Toàn thân đau nhức tựa hồ bị xé thành trăm ngàn mảnh, lực lượng Nguyên anh bùng nổ trong cơ thể khiến lần đầu tiên trên người Chân Tiểu Tiểu xuất hiện dấu hiệu hóa thú cực kỳ rõ ràng.
Làn da lưu chuyển hào quang ngũ sắc rực rỡ, đôi mắt đen tròn thì trở nên ngây ngốc đờ đẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.