Chương 12: Sự Khinh Thường Của Cao Thủ
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
20/06/2021
Không tốt, là tu sĩ luyện thể được Thang gia mời tới bằng số tiền lớn!
Tâm trạng mọi người mới vừa vui sướng sảng khoái lại nhanh chóng chùng xuống, lo lắng cho an nguy của Chân Tiểu Tiểu.
Chỉ là ra ngoài hai ngày, quay về Đông Hương thì thấy ông chủ mình một người bị điên, một người đã ngốc, Long Viễn hiển nhiên phẫn nộ!
Rốt cuộc tiền công tháng này, còn chưa thanh toán a a a!
Đáng chết, cánh tay thật to!
Nhìn cánh tay vĩ đại của người tới, trong lòng Chân Tiểu Tiểu run cầm cập, đột nhiên bắt đầu có chút nghĩ mà sợ, còn may bản thân vận khí tốt, vừa rồi người này vắng mặt, nếu không chỉ sợ không đến gần Thang Khải được nửa thước, đã bị một cái tát chụp chết.
“Tiểu Chúc Chúc ở đâu?”
Vẻ mặt trang nghiêm, Chân Tiểu Tiểu hét lớn tên của Tiểu Chúc Chúc!
“Ngao ngao!”
Vẫn luôn ngồi trên nóc nhà xem náo nhiệt, tên ngốc đột nhiên nhảy xuống, uy vũ đứng bên cạnh Chân Tiểu Tiểu, dáng người cao lớn khiến Chân Tiểu Tiểu trông càng thêm nhỏ xinh.
Lúc này, các bá tánh mới kinh ngạc phát hiện, đi cùng Chân Tiểu Tiểu lại là một người quái dị, toàn thân cháy đen, trên đầu không một cọng tóc, mặt sưng phù như heo!
Chẳng những khuôn mặt hắn xấu xí, mà đôi mắt sưng húp cũng vô cùng đáng sợ.
“Trời ạ! Người này là quỷ hay là yêu?”
“Là Hắc Vô Thường tới lấy mạng, ngao ngao!” Lập tức sắc mặt mọi người trắng bệch.
Ông trời của ta ạ! Nhiệm vụ này có chút khó, muốn thêm bạc!
Đột nhiên nhìn thấy Tiểu Chúc Chúc, Long Viễn không khỏi trượt chân suýt ngã, cơ bắp cũng run lên ba hồi.
Bá tánh vô tri chỉ biết, đồng bạn của Chân Tiểu Tiểu xấu xí khó coi, nhưng tu sĩ luyện thể lại biết, người có thể chịu đựng lôi hỏa rèn luyện mà không chết, thì ý chí và thể chất sẽ mạnh mẽ bao nhiêu! Dùng phương thức cực đoan như này để rèn luyện thân thể, quả thực còn điên cuồng hơn so với thuật luyện thể đáng sợ nhất trong sư môn!
Dù sao, nếu hắn bị thương đến mức đó, thì chỉ có nằm bẹp.
“Tại hạ Long Viễn, kế danh đệ tử của Tà Long tông, xin hỏi các hạ … xưng hô như thế nào?”
Lấy mắt thường để phán đoán, tên lôi hoả tu sĩ này có vẻ khá ngang ngược, chắc chắn không phải dạng hiền lành, cho nên giọng điệu nói chuyện của Long Viễn lập tức mềm ba phần.
Không đáng vì chủ cũ đã si ngốc mà chọc tổ ong vò vẽ chứ?
Vẫn nên trước tiên thăm dò tình hình, lại tính tiếp.
Long Viễn cẩn thận cúi đầu, chắp tay thi lễ, không muốn có sự mạo phạm trong hành động của mình, làm hết theo quy tắc, hắn lại ngẩng đầu lên, phát hiện hai người đối diện … Ơ? Không thấy!
Ở đâu? Ở đâu? Nhìn xung quanh.
Mẹ nó!
Ở nơi rất xa, hai cái chấm đen gần như đã biến mất giữa trời đất.
Trong nháy mắt, mặt Long Viễn nghẹn thành màu cà tím.
Bọn chuột nhắt! Ngươi dám trốn?
Dường như cuối cùng cũng phản ứng lại, ngay khi Long Viễn muốn nắm quyền đuổi theo, đột nhiên những âm thanh cảm khái lại bay tới bên tai.
“Khinh thường … Là vị cao thủ kia khinh thường.”
Quần chúng nhao nhao dùng ánh mắt sùng kính nhìn theo Chân Tiểu Tiểu đã cưỡi Hắc Vô Thường dữ tợn kia đi xa, trong lòng bội phục sát thủ đoạn hàng yêu phục ma của nàng. Chính vì thế, vẻ mặt bọn họ nhìn Long Viễn càng thêm khinh miệt.
Kẻ địch mà Tiểu Tiểu khinh thường ra tay, nhất định không có gì đặc biệt, thực lực như rác, nhìn thì cánh tay thô to, thực tế còn không giỏi chịu đánh bằng Thang Khải đi?
Đúng, sự thật chính là như thế!
Hắn là cái tên lừa đảo! Xem thường chúng ta ở huyện Đông Hương không hiểu việc đời, dùng ít chiêu trò ngụy trang thành tu sĩ luyện thể.
Bị ánh mắt mọi người khinh bỉ, cười nhạo, tấm lưng thẳng tắp của Long Viễn càng ngày càng cong, cho đến khi tự tin hoàn toàn bị đè bẹp.
Những ngu dân đó chắc chắn không biết lôi hỏa tu sĩ kia lợi hại như thế nào, mới dám dùng ánh mắt như thế khinh thường ta, ta vừa rồi mẹ nó bị cửa kẹp đầu, thế nhưng cho rằng hắn sợ không dám chiến!
Thật là đáng sợ! Về sau tuyệt đối không xúc động như thế!
Yên lặng ghi tạc khuôn mặt đáng sợ của Tiểu Chúc Chúc vào trong lòng, Long Viễn hạ quyết tâm, nếu gặp lại, nhất định phải đi đường vòng.
_NL_
Mỗ Mao thật vất vả trốn đi từ trong tay thần tử, hung tợn nghiến răng, nếu gặp lại, nhất định phải đi đường vòng.
“Tên ngốc! Ngươi cho rằng khôi phục chân thân, thì ngày tháng sẽ tốt đẹp? Ta muốn ngươi ngày ngày đau khổ truy thê!”
Không nên đắc tội ta, xem đôi mắt nhỏ long lanh của ta ==+
Tâm trạng mọi người mới vừa vui sướng sảng khoái lại nhanh chóng chùng xuống, lo lắng cho an nguy của Chân Tiểu Tiểu.
Chỉ là ra ngoài hai ngày, quay về Đông Hương thì thấy ông chủ mình một người bị điên, một người đã ngốc, Long Viễn hiển nhiên phẫn nộ!
Rốt cuộc tiền công tháng này, còn chưa thanh toán a a a!
Đáng chết, cánh tay thật to!
Nhìn cánh tay vĩ đại của người tới, trong lòng Chân Tiểu Tiểu run cầm cập, đột nhiên bắt đầu có chút nghĩ mà sợ, còn may bản thân vận khí tốt, vừa rồi người này vắng mặt, nếu không chỉ sợ không đến gần Thang Khải được nửa thước, đã bị một cái tát chụp chết.
“Tiểu Chúc Chúc ở đâu?”
Vẻ mặt trang nghiêm, Chân Tiểu Tiểu hét lớn tên của Tiểu Chúc Chúc!
“Ngao ngao!”
Vẫn luôn ngồi trên nóc nhà xem náo nhiệt, tên ngốc đột nhiên nhảy xuống, uy vũ đứng bên cạnh Chân Tiểu Tiểu, dáng người cao lớn khiến Chân Tiểu Tiểu trông càng thêm nhỏ xinh.
Lúc này, các bá tánh mới kinh ngạc phát hiện, đi cùng Chân Tiểu Tiểu lại là một người quái dị, toàn thân cháy đen, trên đầu không một cọng tóc, mặt sưng phù như heo!
Chẳng những khuôn mặt hắn xấu xí, mà đôi mắt sưng húp cũng vô cùng đáng sợ.
“Trời ạ! Người này là quỷ hay là yêu?”
“Là Hắc Vô Thường tới lấy mạng, ngao ngao!” Lập tức sắc mặt mọi người trắng bệch.
Ông trời của ta ạ! Nhiệm vụ này có chút khó, muốn thêm bạc!
Đột nhiên nhìn thấy Tiểu Chúc Chúc, Long Viễn không khỏi trượt chân suýt ngã, cơ bắp cũng run lên ba hồi.
Bá tánh vô tri chỉ biết, đồng bạn của Chân Tiểu Tiểu xấu xí khó coi, nhưng tu sĩ luyện thể lại biết, người có thể chịu đựng lôi hỏa rèn luyện mà không chết, thì ý chí và thể chất sẽ mạnh mẽ bao nhiêu! Dùng phương thức cực đoan như này để rèn luyện thân thể, quả thực còn điên cuồng hơn so với thuật luyện thể đáng sợ nhất trong sư môn!
Dù sao, nếu hắn bị thương đến mức đó, thì chỉ có nằm bẹp.
“Tại hạ Long Viễn, kế danh đệ tử của Tà Long tông, xin hỏi các hạ … xưng hô như thế nào?”
Lấy mắt thường để phán đoán, tên lôi hoả tu sĩ này có vẻ khá ngang ngược, chắc chắn không phải dạng hiền lành, cho nên giọng điệu nói chuyện của Long Viễn lập tức mềm ba phần.
Không đáng vì chủ cũ đã si ngốc mà chọc tổ ong vò vẽ chứ?
Vẫn nên trước tiên thăm dò tình hình, lại tính tiếp.
Long Viễn cẩn thận cúi đầu, chắp tay thi lễ, không muốn có sự mạo phạm trong hành động của mình, làm hết theo quy tắc, hắn lại ngẩng đầu lên, phát hiện hai người đối diện … Ơ? Không thấy!
Ở đâu? Ở đâu? Nhìn xung quanh.
Mẹ nó!
Ở nơi rất xa, hai cái chấm đen gần như đã biến mất giữa trời đất.
Trong nháy mắt, mặt Long Viễn nghẹn thành màu cà tím.
Bọn chuột nhắt! Ngươi dám trốn?
Dường như cuối cùng cũng phản ứng lại, ngay khi Long Viễn muốn nắm quyền đuổi theo, đột nhiên những âm thanh cảm khái lại bay tới bên tai.
“Khinh thường … Là vị cao thủ kia khinh thường.”
Quần chúng nhao nhao dùng ánh mắt sùng kính nhìn theo Chân Tiểu Tiểu đã cưỡi Hắc Vô Thường dữ tợn kia đi xa, trong lòng bội phục sát thủ đoạn hàng yêu phục ma của nàng. Chính vì thế, vẻ mặt bọn họ nhìn Long Viễn càng thêm khinh miệt.
Kẻ địch mà Tiểu Tiểu khinh thường ra tay, nhất định không có gì đặc biệt, thực lực như rác, nhìn thì cánh tay thô to, thực tế còn không giỏi chịu đánh bằng Thang Khải đi?
Đúng, sự thật chính là như thế!
Hắn là cái tên lừa đảo! Xem thường chúng ta ở huyện Đông Hương không hiểu việc đời, dùng ít chiêu trò ngụy trang thành tu sĩ luyện thể.
Bị ánh mắt mọi người khinh bỉ, cười nhạo, tấm lưng thẳng tắp của Long Viễn càng ngày càng cong, cho đến khi tự tin hoàn toàn bị đè bẹp.
Những ngu dân đó chắc chắn không biết lôi hỏa tu sĩ kia lợi hại như thế nào, mới dám dùng ánh mắt như thế khinh thường ta, ta vừa rồi mẹ nó bị cửa kẹp đầu, thế nhưng cho rằng hắn sợ không dám chiến!
Thật là đáng sợ! Về sau tuyệt đối không xúc động như thế!
Yên lặng ghi tạc khuôn mặt đáng sợ của Tiểu Chúc Chúc vào trong lòng, Long Viễn hạ quyết tâm, nếu gặp lại, nhất định phải đi đường vòng.
_NL_
Mỗ Mao thật vất vả trốn đi từ trong tay thần tử, hung tợn nghiến răng, nếu gặp lại, nhất định phải đi đường vòng.
“Tên ngốc! Ngươi cho rằng khôi phục chân thân, thì ngày tháng sẽ tốt đẹp? Ta muốn ngươi ngày ngày đau khổ truy thê!”
Không nên đắc tội ta, xem đôi mắt nhỏ long lanh của ta ==+
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.