Chương 25: Sư Phụ Tiên Nhân, Người Ta Tới Đây!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
22/06/2021
Thật đáng sợ, nàng vẫn là người sao?
Dương Cốc Vũ phát hiện trước đây mình thật ấu trĩ, hối hận sắp khóc luôn.
“Ngươi … Ngươi thắng! Ta phục rồi! Tiếp tục đi về phía trước, vượt qua mấy người nữa, ngươi chính là người đứng nhất.” Dương Cốc Vũ vừa thở hổn hển vừa cổ vũ Chân Tiểu Tiểu, cũng yên lặng ghi nhớ tên nàng vào trong lòng.
“Đứng nhất? Đứng nhất cái gì?” Tiểu Tiểu cảm thấy lời nói của đối phương càng ngày càng cổ quái.
“Chính là đứng nhất cuộc thí luyện thu đồ đệ của Thất Diệp Cốc đó! Chỉ cần vượt qua ngọn núi này là sẽ trở thành đệ tử của tiên nhân, mà danh hiệu đứng đầu có thể đạt được vô số lợi ích không thể tưởng tượng được.”
Dương Cốc Vũ nghe câu hỏi của Chân Tiểu Tiểu mà sững người, bắt đầu có chút do dự, nhớ lại bộ dạng của Chân Tiểu Tiểu lúc mới gặp, đột nhiên nàng nghĩ tới một sự thật đáng sợ…
“Tiên nhân? !”
Miếng bánh cuối cùng trên tay Chân Tiểu Tiểu rơi “lạch bạch” xuống đất, chỗ sâu trong hai mắt bắn ra ánh sáng mãnh liệt, không khác chút nào ánh mắt cá sấu khi nhìn khối phân!
“Đừng nói ngươi không biết…”
Dương Cốc Vũ còn muốn hỏi, đáng tiếc lời chưa ra khỏi miệng đã cảm giác được một trận gió đáng sợ đột nhiên vụt lên bên cạnh, trực tiếp đẩy mình ngã xuống đất.
“Ta đã nói ngọn núi này kỳ quái rồi mà! Sư phụ tiên nhân! Người ta tới đây! Người ta chính là đệ tử nhỏ thân ái trên đầu quả tim lão nhân gia ngài đây, nếu có người dám bắt nạt ta, ngài nhất định phải bảo vệ ta nha a a a!”
Trong nháy mắt, bóng dáng Chân Tiểu Tiểu đã lướt qua tầng tầng bóng cây, biến mất sau những vách đá nhấp nhô.
“Thứ bậc lại tăng lên rồi.”
Trên bình nguyên dưới chân núi, tiếng hô kinh ngạc vang lên liên tục, so với Chân Tiểu Tiểu thì những thiếu niên trong mười vị trí đầu thực sự không đáng chú ý.
Trong số bọn họ, có người đã vỡ nát đầu gối, máu thịt lẫn lộn, ánh mắt tan rã, chỉ dựa vào bản năng để bò về phía trước, có người vừa khóc vừa cười, vì thể lực bị tiêu hao quá độ mà ngón tay cấu chặt vào núi, điên cuồng chửi rủa, như làm trò hề.
Chỉ có thiếu nữ tới muộn này, đôi chân nhỏ thoăn thoắt, nhanh nhẹn nhưng mạnh mẽ, càng chạy càng vui vẻ, cuối cùng còn cười sang sảng.
Nụ cười của nàng cảm nhiễm tất cả mọi người ở đây.
Đây mới là ý chí và cốt cách của đệ tử tiên môn.
Đương nhiên có người vui vẻ, cũng có người càng ngày càng buồn phiền…
Sắc mặt nhà cái đã chuyển từ xanh tím sang trắng bệch, ánh mắt liên tục dòm lên đám người ăn mặc hoa lệ trên lầu gỗ.
Với tư thế mạnh như vũ bão của nha đầu kia, đệ tử Việt thị hiện đang dẫn đầu rốt cuộc có đáng tin hay không?
Sau khi do dự một lúc lâu, hắn vẫn mặt dày mày dạn, chắn lại ánh nắng sớm chiếu tới mặt Xư Lí Thần Quang.
“Lý… Lý công tử. Vừa rồi ngài cược, thiếu nữ đến trễ và nam tử cháy đen đều. . . đều đứng nhất, thiếu một người. . . không được tính.”
“Mẹ nó! Ngươi không biết xấu hổ đúng không? Đã đổi một lần rồi, Lý công tử đã cho phép rồi, lại vẫn đổi lần thứ hai?” Quần chúng ăn dưa cũng nhìn không được nữa, chỉ vào nhà cái chửi ầm lên.
“Nha đầu kia thì thôi đi? Nhưng nam tử cháy đen còn không nằm trong mười vị trí đầu! Ngươi rõ ràng là đang bắt nạt người mà!”
“Có người làm ăn như vậy sao? Uy tín danh dự trăm năm đều bị ngươi vứt sạch trong hôm nay rồi!”
Vốn dĩ mọi người còn có lời càng khó nghe hơn, nhưng bị Xư Lí Thần Quang phất tay áo ngăn lại.
“Không sao, đều đứng nhất thì đều đứng nhất! Dựa theo lời này, cho ta. . . cược thêm một ngàn lượng hoàng kim.”
Xư Lí Thần Quang hùng hổ quăng ngân phiếu ra, hắn không tin, hôm nay không tiêu được tiền?
Đạo lý nhân quả, đốt tiền chính là một cách thức giải nạn kỳ dị, Xư Lí Thần Quang được tính ra rằng, sẽ gặp tình kiếp của mình ở Đông Linh, cho nên mới trở thành phú hào vung tiền như rác, lấy phương thức mất tiền hao bạc xui xẻo, triệt tiêu kiếp nạn có thể rơi xuống người mình trong tương lai.
Dương Cốc Vũ phát hiện trước đây mình thật ấu trĩ, hối hận sắp khóc luôn.
“Ngươi … Ngươi thắng! Ta phục rồi! Tiếp tục đi về phía trước, vượt qua mấy người nữa, ngươi chính là người đứng nhất.” Dương Cốc Vũ vừa thở hổn hển vừa cổ vũ Chân Tiểu Tiểu, cũng yên lặng ghi nhớ tên nàng vào trong lòng.
“Đứng nhất? Đứng nhất cái gì?” Tiểu Tiểu cảm thấy lời nói của đối phương càng ngày càng cổ quái.
“Chính là đứng nhất cuộc thí luyện thu đồ đệ của Thất Diệp Cốc đó! Chỉ cần vượt qua ngọn núi này là sẽ trở thành đệ tử của tiên nhân, mà danh hiệu đứng đầu có thể đạt được vô số lợi ích không thể tưởng tượng được.”
Dương Cốc Vũ nghe câu hỏi của Chân Tiểu Tiểu mà sững người, bắt đầu có chút do dự, nhớ lại bộ dạng của Chân Tiểu Tiểu lúc mới gặp, đột nhiên nàng nghĩ tới một sự thật đáng sợ…
“Tiên nhân? !”
Miếng bánh cuối cùng trên tay Chân Tiểu Tiểu rơi “lạch bạch” xuống đất, chỗ sâu trong hai mắt bắn ra ánh sáng mãnh liệt, không khác chút nào ánh mắt cá sấu khi nhìn khối phân!
“Đừng nói ngươi không biết…”
Dương Cốc Vũ còn muốn hỏi, đáng tiếc lời chưa ra khỏi miệng đã cảm giác được một trận gió đáng sợ đột nhiên vụt lên bên cạnh, trực tiếp đẩy mình ngã xuống đất.
“Ta đã nói ngọn núi này kỳ quái rồi mà! Sư phụ tiên nhân! Người ta tới đây! Người ta chính là đệ tử nhỏ thân ái trên đầu quả tim lão nhân gia ngài đây, nếu có người dám bắt nạt ta, ngài nhất định phải bảo vệ ta nha a a a!”
Trong nháy mắt, bóng dáng Chân Tiểu Tiểu đã lướt qua tầng tầng bóng cây, biến mất sau những vách đá nhấp nhô.
“Thứ bậc lại tăng lên rồi.”
Trên bình nguyên dưới chân núi, tiếng hô kinh ngạc vang lên liên tục, so với Chân Tiểu Tiểu thì những thiếu niên trong mười vị trí đầu thực sự không đáng chú ý.
Trong số bọn họ, có người đã vỡ nát đầu gối, máu thịt lẫn lộn, ánh mắt tan rã, chỉ dựa vào bản năng để bò về phía trước, có người vừa khóc vừa cười, vì thể lực bị tiêu hao quá độ mà ngón tay cấu chặt vào núi, điên cuồng chửi rủa, như làm trò hề.
Chỉ có thiếu nữ tới muộn này, đôi chân nhỏ thoăn thoắt, nhanh nhẹn nhưng mạnh mẽ, càng chạy càng vui vẻ, cuối cùng còn cười sang sảng.
Nụ cười của nàng cảm nhiễm tất cả mọi người ở đây.
Đây mới là ý chí và cốt cách của đệ tử tiên môn.
Đương nhiên có người vui vẻ, cũng có người càng ngày càng buồn phiền…
Sắc mặt nhà cái đã chuyển từ xanh tím sang trắng bệch, ánh mắt liên tục dòm lên đám người ăn mặc hoa lệ trên lầu gỗ.
Với tư thế mạnh như vũ bão của nha đầu kia, đệ tử Việt thị hiện đang dẫn đầu rốt cuộc có đáng tin hay không?
Sau khi do dự một lúc lâu, hắn vẫn mặt dày mày dạn, chắn lại ánh nắng sớm chiếu tới mặt Xư Lí Thần Quang.
“Lý… Lý công tử. Vừa rồi ngài cược, thiếu nữ đến trễ và nam tử cháy đen đều. . . đều đứng nhất, thiếu một người. . . không được tính.”
“Mẹ nó! Ngươi không biết xấu hổ đúng không? Đã đổi một lần rồi, Lý công tử đã cho phép rồi, lại vẫn đổi lần thứ hai?” Quần chúng ăn dưa cũng nhìn không được nữa, chỉ vào nhà cái chửi ầm lên.
“Nha đầu kia thì thôi đi? Nhưng nam tử cháy đen còn không nằm trong mười vị trí đầu! Ngươi rõ ràng là đang bắt nạt người mà!”
“Có người làm ăn như vậy sao? Uy tín danh dự trăm năm đều bị ngươi vứt sạch trong hôm nay rồi!”
Vốn dĩ mọi người còn có lời càng khó nghe hơn, nhưng bị Xư Lí Thần Quang phất tay áo ngăn lại.
“Không sao, đều đứng nhất thì đều đứng nhất! Dựa theo lời này, cho ta. . . cược thêm một ngàn lượng hoàng kim.”
Xư Lí Thần Quang hùng hổ quăng ngân phiếu ra, hắn không tin, hôm nay không tiêu được tiền?
Đạo lý nhân quả, đốt tiền chính là một cách thức giải nạn kỳ dị, Xư Lí Thần Quang được tính ra rằng, sẽ gặp tình kiếp của mình ở Đông Linh, cho nên mới trở thành phú hào vung tiền như rác, lấy phương thức mất tiền hao bạc xui xẻo, triệt tiêu kiếp nạn có thể rơi xuống người mình trong tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.