Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 100: Ta Nguyện Dâng Lên

Vũ Phiến Hoạ Thuỷ

11/07/2021

Dù sao đi nữa, cuối cùng đã thành công giải quyết một cuộc tập kích của yêu thú vô cùng nguy hiểm.

“Đa đa đa … đa tạ Kỷ Kỷ Kỷ. . . Kỷ sư huynh trượng nghĩa tương trợ!”

Phát hiện người kéo mình trở về từ quỷ môn quan thế mà là thiên chi kiêu tử đại danh đỉnh đỉnh của chủ mạch, Tương Khiêm run đến mức không nói nên lời, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

“Tương sư huynh đừng ngây người, mau đến kiểm tra, vị tiền bối này có sao không?” Chân Tiểu Tiểu thấy mạng nhỏ của Tương Khiêm không đáng ngại, lập tức chạy nhanh tới cạnh Lạc Nhĩ xem xét tình huống.

Nàng nhận ra ông lão hai má sưng đến biến dạng này, đó là giáo tập của Dược Các từng khen Thất Phàm Đan nàng luyện chế thơm nồng như bọc mật.

“Chân sư muội! Mẹ nó, cục thịt này là ai? Chu … Chu sư đệ sao?! Hoá ra hai người các ngươi cũng tới!”

Đôi mắt đờ đẫn của Tương Khiêm dần dần linh động trở lại, sau khi thấy người vừa lao ra bên cạnh Kỷ Thanh Y đúng là Chân Tiểu Tiểu, vành mắt không khỏi hơi ướt át.

Khó trách Kỷ đại sư huynh cao ngạo lạnh nhạt sẽ xuất hiện ở chỗ này, chắc chắn có công lao của sư muội trong đó!

Có điều, cục thịt trắng trắng tròn tròn đi theo Chân sư muội … Nếu không có nụ cười ngốc ngốc kia, thật sự không thể nhận ra là Chu Châu từng cháy đen toàn thân.

Không gặp một tháng, dung mạo thân hình biến đổi nhiều như vậy, nhất định là do … trúng độc! Nhỉ?

“Đừng gọi tiền bối, đều là đệ tử của sư phụ, ngươi có thể gọi sư huynh.”



Không tiếp tục nghiên cứu xem Tiểu Chúc Chúc đã thay đổi thế nào, Tương Khiêm lung tung cào cào đầu, bò tới trước lên tinh thần bắt đầu giải độc cho Lạc Nhĩ.

“Không chết được, nhưng mà hôm nay … yêu thú khắp rừng đặc biệt táo bạo!” Vừa nói chuyện vừa run. Những gì mới gặp được lúc nãy, đủ để trở thành ác mộng đeo bám Tương Khiêm suốt đời.

“Xác thực có vấn đề, số lượng tinh thú Ngưng khí kỳ cao giai lớn hơn nhiều so với dự tính, nói không chừng gần đây nơi này xảy ra dị biến nào đó mà tông môn chưa phát hiện. Hai người các ngươi chỉ có tu vi Ngưng khí tầng bốn tầng năm, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Kỷ Thanh Y hạ xuống từ giữa không trung, ánh sáng trắng chợt lóe lên dưới hố sâu, sau đó hóa thành cây quạt bay vào tay hắn.

Đối lập hoàn toàn với bộ dạng thảm hại của Tương Khiêm, tay áo phiêu phiêu trong gió, Kỷ Thanh Y quả thực là tiên nhân trên đám mây lạc tới nhân gian, phong thái xuất trần, hào quang không thể nhìn thẳng.

“Còn có, vì sao hai người các ngươi lại trêu chọc Thú vương, cẩn thận nói rõ nguyên nhân kết quả.” Bởi đã phát hiện tình hình có chút quái dị, nên Kỷ Thanh Y không quên truy hỏi chi tiết.

Mỗi loài độc trùng dã thú đều có địa bàn riêng, bình thường Thú vương sẽ không tuỳ tiện ra tay, trừ phi có người trộm đồ của nó, hoặc có cường giả tìm tới khiêu khích uy nghiêm của nó.

Rõ ràng … Tương Khiêm và Lạc Nhĩ cũng chẳng có thực lực mạnh tới đâu.

Nhìn biểu tình nghiêm túc trên mặt Kỷ Thanh Y, Chân Tiểu Tiểu không khỏi nheo nheo mắt.

Nhìn qua, vị thiên kiêu này của chủ mạch chỉ là tên sắc lang phong lưu phóng đãng, nhưng mà hiện tại, lại phát hiện một mặt khác của hắn.

Quả thực sáng trong như trăng, lạnh lùng bình tĩnh như đao.

Xem ra, Cốc chủ chọn hắn cho vị trí Thiếu tông cũng không phải không có đạo lý. Muốn cản bước hắn ở cuộc săn thú lần này, tuyệt đối không thể nóng nảy, nhất định phải suy tính kỹ càng mới hành động. Nếu lấy cường chiến cường, để đám tiểu đệ cấp thấp nhào lên từng đống từng đống, vậy thương vong chắc chắn sẽ vô cùng nghiêm trọng.



Tương Khiêm bị ánh mắt sắc bén của Kỷ Thanh Y nhìn chòng chọc, lại bắt đầu run bần bật, lập tức móc ra một tổ ong từ trong tay áo, lắp bắp trình bày: “Ta và Lạc Nhĩ sư huynh tìm được Hách Cột Thạch Đảm, không nghĩ vì thế mà chọc giận đàn ong … Để cảm tạ ơn cứu mạng của Kỷ sư huynh, bỉ nhân nguyện ý dâng tặng.”

Một câu chuyện gặp nạn thật đơn giản.

Chỉ là hời cho Kỷ Thanh Y.

Chân Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn thứ Tương Khiêm lấy ra, đen tuyền như cục đá.

Hoá ra đây cũng là dược liệu?

Bởi vì tổ ong toả ra dược khí cực nhạt, dáng vẻ lại không giống trái cây, cho nên mới trở thành cá lọt lưới sau đợt càn quét lớn kéo dài mấy ngày liền của đám tiểu đệ yêu thú.

Thật không dễ dàng nha!

Chân Tiểu Tiểu cảm thán trong lòng.

Rõ ràng mình đã đào ba thước đất, thế mà vẫn trông nhầm một gốc cây, để cho Tương Khiêm và Lạc Nhĩ tìm được. Năng lực phân biệt linh dược của đệ tử và nguyên lão Dược Các quả thực cao siêu!

_NL_

"Thật quá hâm mộ bản lĩnh của Tương Khiêm sư huynh, ta cũng muốn học nha!" Trong lòng Chân Tiểu Tiểu ==+, ==+, ==+

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Thú Triều Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook