Chương 1312: Tại Sao Chỉ Có Bảy Người?
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
08/01/2023
Ôi trời ạ!
Mặc dù đã sớm nhận được đưa tin của Nam Cung tiên sinh nhưng sau khi phong trần mệt mỏi hạ xuống đỉnh núi, Vạn Thủy Dung và Vân Trì lão tổ vẫn không tránh khỏi kinh ngạc và khiếp sợ.
Trước vách tường Thần Phong, ba đoàn sáng màu vàng đen lấm tấm dưới ánh chiều tà phản xạ có vẻ thật u ám và âm trầm!
Chúng nó tựa như cực hạn của nhân loại khi tưởng tượng về hai chữ “khủng bố”.
Không giống dã thú đi săn, sẽ đột nhiên từ góc khuất nào đó nhảy ra 'răng rắc' một tiếng cắn đứt cổ con mồi.
Chúng yên lặng đứng ở nơi ngươi tùy thời đều có thể nhìn thấy, trầm mặc song không ngừng nhắc nhở thế nhân rằng: “Ta tới… Ta tới đây……”
Điều khiến con người tuyệt vọng không phải tử vong, mà là quá trình chờ đợi dài lâu và dày vò.
Tuy nhiên, mọi người lại hoàn toàn bó tay hết cách lực bất tòng tâm trước loại tra tấn tinh thần này!
Không ai có thể ngờ được Bắc Nham sẽ xuất hiện ba vị man tổ Hóa thần, đối mặt với đội ngũ cường đại như vậy cho dù hiện tại chí tôn Vô Cương và Lập Tuyết đều còn sống, thì đây cũng là một cuộc chiến khó liệu thắng bại!
Hơn nữa xem mức độ nghiêm trọng của vết nứt, chỉ sợ còn chưa đến ngày mai, đợt viện quân Nguyên anh cảnh đầu tiên và vị man tổ Bắc Nham thứ nhất đã phá giới bích bước qua rồi!
Từ thời điểm Liên Tử Trạc suất quân tiến vào Vẫn Thần Sơn tới hiện tại đã trôi qua khoảng mười hai mười ba canh giờ, giữa ngọn núi và vách tường Thần Phong, trên băng nguyên chồng chất vô số thi thể man thú.
Biết sẽ phải chặn đánh man tổ có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào, Liên Tử Trạc không dám sử dụng đại chiêu quá thường xuyên, đồng thời sau khi phát hiện không thể dùng lượng lớn thú triều để che giấu bí mật ba đại man tổ sắp hiện thế, đối phương liền dứt khoát giảm bớt số man thú phái ra, cứ thế công khai tiếp tục phá giới bích, làm cho những tiếng ''răng rắc răng rắc'' đáng sợ kia không ngừng vang vọng trong đầu người Đông Linh như từng hồi chuông tang.
Dù sao thám báo đã truyền tin về, hiện Đông Linh có duy nhất một vị chí tôn Hóa thần hơn nữa tuổi còn rất non trẻ.
Vì tránh cho nhóm man tu chịu chết vô ích, đến tận lúc này, đám người Liên Tử Trạc vẫn chưa nhìn thấy một bóng dáng người sống nào, xuyên qua khe nứt tràn vào Đông Linh quấy nhiễu và chém giết hoàn toàn chỉ có man thú … Một đợt nối tiếp một đợt, thi thể chất đống trên mặt đất. Thậm chí che kín nền tuyết trắng.
Xử lý lũ man thú đó không cần chí tôn ra tay, các võ sĩ Hắc Khải của Chiến Thần Điện dư sức ứng phó.
Nghe được tiếng xé gió liền biết Vạn Thủy Dung và Vân Trì lão tổ đã tới đúng hạn, trên gò má xanh mét của Liên Tử Trạc cuối cùng cũng xuất hiện một tia vui mừng, nhưng khi ánh mắt hắn liếc đến đoàn người phía xa hai đồng tử lập tức co rút kịch liệt lại thành một điểm nhỏ!
“Tham kiến chí tôn……”
Còn không chờ tất cả kịp hành lễ, Liên Tử Trạc đã hô lên kinh ngạc cắt ngang thanh âm của mọi người.
“Tại sao chỉ có bảy người?”
Chân Tiểu Tiểu!
Chân Tiểu Tiểu đâu?
Ánh mắt Liên Tử Trạc không ngừng đảo qua đoàn người, nhất thời nửa khắc, trong đầu hiện lên vô số suy đoán không tốt!
“Đúng vậy, sao lại thiếu một người? Hơn nữa … Hơn nữa, Trác Vĩnh Tư tu vi mạnh nhất mười nhận sao lại thành ra thế này?” Có Liên Tử Trạc nhắc nhở, Vân Trì lão tổ xưa nay luôn vân đạm phong khinh cũng lấy một loại ánh mắt khác lạ và tìm tòi đánh giá khuôn mặt u sầu tức giận của Vạn Thủy Dung.
Hiện tại, tuy rằng hai tay Trác Vĩnh Tư đã được cầm máu rịt thuốc nhưng bộ dạng không có tay thêm vào tai mất hẳn một bên, toàn thân còn bị pháp bảo trói chặt, mặt mày tinh thần thác loạn.
Khiến người nhìn cảm thấy cực kỳ ghê sợ!
“Ai……”
Nào biết thế cục chiến trường hiểm trở như vậy?
Mình trót cho Chân Tiểu Tiểu mười lăm ngày để Kết đan!
Bây giờ phải làm sao đây?
Bị hai người hỏi mà không biết nên nói gì cho phải, Vạn Thủy Dung thở dài một tiếng, trực tiếp ném viên Kính Ảnh Thủy Tinh nhận từ tay Chân Tiểu Tiểu cho Liên Tử Trạc và Vân Trì lão tổ, sau đó cầm kiếm xung phong liều chết đơn độc xông vào thú đàn, hét chói tai phát tiết buồn bực trong lòng!
Mặc dù đã sớm nhận được đưa tin của Nam Cung tiên sinh nhưng sau khi phong trần mệt mỏi hạ xuống đỉnh núi, Vạn Thủy Dung và Vân Trì lão tổ vẫn không tránh khỏi kinh ngạc và khiếp sợ.
Trước vách tường Thần Phong, ba đoàn sáng màu vàng đen lấm tấm dưới ánh chiều tà phản xạ có vẻ thật u ám và âm trầm!
Chúng nó tựa như cực hạn của nhân loại khi tưởng tượng về hai chữ “khủng bố”.
Không giống dã thú đi săn, sẽ đột nhiên từ góc khuất nào đó nhảy ra 'răng rắc' một tiếng cắn đứt cổ con mồi.
Chúng yên lặng đứng ở nơi ngươi tùy thời đều có thể nhìn thấy, trầm mặc song không ngừng nhắc nhở thế nhân rằng: “Ta tới… Ta tới đây……”
Điều khiến con người tuyệt vọng không phải tử vong, mà là quá trình chờ đợi dài lâu và dày vò.
Tuy nhiên, mọi người lại hoàn toàn bó tay hết cách lực bất tòng tâm trước loại tra tấn tinh thần này!
Không ai có thể ngờ được Bắc Nham sẽ xuất hiện ba vị man tổ Hóa thần, đối mặt với đội ngũ cường đại như vậy cho dù hiện tại chí tôn Vô Cương và Lập Tuyết đều còn sống, thì đây cũng là một cuộc chiến khó liệu thắng bại!
Hơn nữa xem mức độ nghiêm trọng của vết nứt, chỉ sợ còn chưa đến ngày mai, đợt viện quân Nguyên anh cảnh đầu tiên và vị man tổ Bắc Nham thứ nhất đã phá giới bích bước qua rồi!
Từ thời điểm Liên Tử Trạc suất quân tiến vào Vẫn Thần Sơn tới hiện tại đã trôi qua khoảng mười hai mười ba canh giờ, giữa ngọn núi và vách tường Thần Phong, trên băng nguyên chồng chất vô số thi thể man thú.
Biết sẽ phải chặn đánh man tổ có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào, Liên Tử Trạc không dám sử dụng đại chiêu quá thường xuyên, đồng thời sau khi phát hiện không thể dùng lượng lớn thú triều để che giấu bí mật ba đại man tổ sắp hiện thế, đối phương liền dứt khoát giảm bớt số man thú phái ra, cứ thế công khai tiếp tục phá giới bích, làm cho những tiếng ''răng rắc răng rắc'' đáng sợ kia không ngừng vang vọng trong đầu người Đông Linh như từng hồi chuông tang.
Dù sao thám báo đã truyền tin về, hiện Đông Linh có duy nhất một vị chí tôn Hóa thần hơn nữa tuổi còn rất non trẻ.
Vì tránh cho nhóm man tu chịu chết vô ích, đến tận lúc này, đám người Liên Tử Trạc vẫn chưa nhìn thấy một bóng dáng người sống nào, xuyên qua khe nứt tràn vào Đông Linh quấy nhiễu và chém giết hoàn toàn chỉ có man thú … Một đợt nối tiếp một đợt, thi thể chất đống trên mặt đất. Thậm chí che kín nền tuyết trắng.
Xử lý lũ man thú đó không cần chí tôn ra tay, các võ sĩ Hắc Khải của Chiến Thần Điện dư sức ứng phó.
Nghe được tiếng xé gió liền biết Vạn Thủy Dung và Vân Trì lão tổ đã tới đúng hạn, trên gò má xanh mét của Liên Tử Trạc cuối cùng cũng xuất hiện một tia vui mừng, nhưng khi ánh mắt hắn liếc đến đoàn người phía xa hai đồng tử lập tức co rút kịch liệt lại thành một điểm nhỏ!
“Tham kiến chí tôn……”
Còn không chờ tất cả kịp hành lễ, Liên Tử Trạc đã hô lên kinh ngạc cắt ngang thanh âm của mọi người.
“Tại sao chỉ có bảy người?”
Chân Tiểu Tiểu!
Chân Tiểu Tiểu đâu?
Ánh mắt Liên Tử Trạc không ngừng đảo qua đoàn người, nhất thời nửa khắc, trong đầu hiện lên vô số suy đoán không tốt!
“Đúng vậy, sao lại thiếu một người? Hơn nữa … Hơn nữa, Trác Vĩnh Tư tu vi mạnh nhất mười nhận sao lại thành ra thế này?” Có Liên Tử Trạc nhắc nhở, Vân Trì lão tổ xưa nay luôn vân đạm phong khinh cũng lấy một loại ánh mắt khác lạ và tìm tòi đánh giá khuôn mặt u sầu tức giận của Vạn Thủy Dung.
Hiện tại, tuy rằng hai tay Trác Vĩnh Tư đã được cầm máu rịt thuốc nhưng bộ dạng không có tay thêm vào tai mất hẳn một bên, toàn thân còn bị pháp bảo trói chặt, mặt mày tinh thần thác loạn.
Khiến người nhìn cảm thấy cực kỳ ghê sợ!
“Ai……”
Nào biết thế cục chiến trường hiểm trở như vậy?
Mình trót cho Chân Tiểu Tiểu mười lăm ngày để Kết đan!
Bây giờ phải làm sao đây?
Bị hai người hỏi mà không biết nên nói gì cho phải, Vạn Thủy Dung thở dài một tiếng, trực tiếp ném viên Kính Ảnh Thủy Tinh nhận từ tay Chân Tiểu Tiểu cho Liên Tử Trạc và Vân Trì lão tổ, sau đó cầm kiếm xung phong liều chết đơn độc xông vào thú đàn, hét chói tai phát tiết buồn bực trong lòng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.