Chương 251: Thanh Linh Đan
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
29/08/2021
“Mọi người không nên chán nản, trước bình minh là khoảnh khắc hắc ám nhất, bởi vì hắc ám sợ hãi giây tiếp theo sẽ bị ánh mặt trời chiếu sáng!”
Đôi tay Chân Tiểu Tiểu khép lại trong tay áo, biểu tình ung dung, một lần nữa thành công hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Nghe nàng nói như vậy, Phòng trưởng lão Cự Thần Tông hổ thẹn không thôi, chính mình đã trăm tuổi, thế mà không thông thấu bằng một thiếu nữ sao?
“Nào nào nào, tất cả các vị tiền bối Trúc cơ kỳ đều tới chỗ ta nhận một viên đan dược, tuy rằng dược lực không mạnh như Khất Nguyên Đan, nhưng Thanh Linh Đan đủ giúp các ngươi khôi phục một chút tu vi.”
Vừa nói chuyện, Chân Tiểu Tiểu vừa móc ra mấy bình dược từ trong tay áo.
Thật là phải thành tâm cảm tạ Hoàng mũi to nha!
Nếu không phải hắn suốt ngày cắt xén nguyệt cung của tu sĩ Thất Diệp Cốc, cũng sẽ không thể tích góp được nhiều đan dược như vậy.
Nếu không phải hắn đặt toàn bộ gia sản vào túi Phong Tuyết Hành Thuyền, Chân Tiểu Tiểu cũng sẽ không thể được kế thừa di sản hậu hĩnh như vậy.
Ân sư nha!
Xưa nay tấm lòng chưa bao giờ chân thành đến thế, Chân Tiểu Tiểu nhìn núi xanh xa xa, trong mắt ngấn lệ, hạ quyết tâm tới tết Trung Nguyên rằm tháng bảy, nhất định phải đốt một tờ giấy vàng cho lão nhân gia hắn.
“Thanh Linh Đan!”
Ánh mắt mọi người ở đây lập tức thay đổi, khi nhìn Chân Tiểu Tiểu thì thân thiết từ ái như nhìn cháu gái nhà mình.
Trên đời làm sao lại có một thiếu nữ đáng yêu như thế?
“Nha đầu, một viên quá ít, ba viên, không! Năm viên, có hay không? Cho lão phu năm viên, ngày sau trả cho ngươi gấp mười lần, còn cộng thêm một kiện pháp bảo. Thế nào?”
Nụ cười trên mặt các trưởng lão Phục Hổ Đường ngọt đến độ nhỏ ra mật.
“Phi! Pháp bảo tính cái gì? Lão phu nhận ngươi làm đệ tử truyền thừa, dù sao Phi Long Quan đã bị xoá tên, hiện tại sáu người các ngươi đều là tán tu, tán tu không tốt nha, tán tu không có tiền đồ nha! Cho ta năm viên đan, các ngươi sáu người, đều thu!”
“Mẹ nó, sáu người bọn họ, một cái là kiếm tử, một cái là thiếu nữ thiên tài khế ước tinh thú Nửa bước Khai quang, một cái có thân thể cường hãn vô địch, vô luận là ai, thả tới bất kỳ môn phái nào đều là đệ tử truyền thừa! Lời như thu đồ đệ mà ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra? Ta nhớ lúc đuổi các nàng ra cửa, ngươi gào hăng nhất mà!”
Châm chọc lẫn nhau để tranh giành Thanh Linh Đan trong tay Chân Tiểu Tiểu, các trưởng lão Phục Hổ Đường thiếu chút nữa xắn tay áo đánh lên.
Cái gì?
Còn từng bị đuổi?
Đệ tử Cự Thần Tông một đầu dấu chấm hỏi, lập tức bị Đường Lương kéo sang một bên, thêm mắm thêm muối, than thở khóc lóc, kỹ càng tỉ mỉ miêu tả một phen.
Sau khi biết được trước lúc thú loạn xảy ra sáu người Phi Long Quan phải chịu ủy khuất như thế nào, trong mắt các trưởng lão và đệ tử của Cự Thần Tông cơ hồ đều phun ra lửa!
Cũng chỉ có những thiếu niên nghĩa bạc vân thiên này mới có thể không nhớ hiềm khích cũ tới hỗ trợ, đổi thành chúng ta? A phi! Ngày mai lão tử liền không làm, bàng quan, nhìn toàn bộ Phục Hổ Đường các ngươi bị đốt thành than củi!
Vì đã biết chuyện cũ, tầm mắt mọi người đánh giá Chân Tiểu Tiểu càng thêm kính nể.
Rốt cuộc, ở trong miệng Đường Lương, nàng mới là người dẫn dắt năm người khác của Phi Long Quan.
Cữu Tử Mặc ngơ ngác đứng đầu ngọn gió, nhìn nhìn Chân Tiểu Tiểu được mọi người tâng bốc đến tận trời, lại cúi đầu chăm chú nhìn nhìn ngọn lửa xanh dưới chân núi đang cắn nuốt phòng ốc của đệ tử, trưởng lão.
Quả thực……
Chưa tới một ngày.
Phục Hổ Đường bị Chân Tiểu Tiểu đốt núi, còn mẹ nó là Đường chủ tự mình phóng hỏa.
Tai họa nha!
Tai họa thực đáng sợ!
Nàng cản ta chém giết Hổ Tranh, chính là vì thiếp vàng lên mặt chính mình, tranh thủ cơ hội đốt núi.
Chẳng qua……
Thật chờ mong!
Khóe miệng Cữu Tử Mặc cong lên một nụ cười tà tứ, sỉ nhục hắn, hắn đều có thể tha thứ, nhưng Vũ Võ chửi bới sư môn hắn, chế nhạo các sư đệ hắn, đối xử tàn nhẫn với Hùng bá … Hắn tuyệt không thể chịu đựng!
Chân Tiểu Tiểu, xé hắn!
Ơ?
Làm sao ta cũng âm hiểm như thế?
Thật áy náy nha……
Tựa hồ, ý niệm này và kiếm tâm hạo nhiên của mình, có chút mâu thuẫn.
Ừm, tội ác nho nhỏ như vậy, ngàn vạn không thể để sư tôn chiến thần Vô Cương biết!
Tâm ý đã quyết, Cữu Tử Mặc gắt gao nắm chặt tay.
_NL_
Tiểu Tử Mặc, ngươi biết không, ngươi đã học xấu rồi?
Đôi tay Chân Tiểu Tiểu khép lại trong tay áo, biểu tình ung dung, một lần nữa thành công hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Nghe nàng nói như vậy, Phòng trưởng lão Cự Thần Tông hổ thẹn không thôi, chính mình đã trăm tuổi, thế mà không thông thấu bằng một thiếu nữ sao?
“Nào nào nào, tất cả các vị tiền bối Trúc cơ kỳ đều tới chỗ ta nhận một viên đan dược, tuy rằng dược lực không mạnh như Khất Nguyên Đan, nhưng Thanh Linh Đan đủ giúp các ngươi khôi phục một chút tu vi.”
Vừa nói chuyện, Chân Tiểu Tiểu vừa móc ra mấy bình dược từ trong tay áo.
Thật là phải thành tâm cảm tạ Hoàng mũi to nha!
Nếu không phải hắn suốt ngày cắt xén nguyệt cung của tu sĩ Thất Diệp Cốc, cũng sẽ không thể tích góp được nhiều đan dược như vậy.
Nếu không phải hắn đặt toàn bộ gia sản vào túi Phong Tuyết Hành Thuyền, Chân Tiểu Tiểu cũng sẽ không thể được kế thừa di sản hậu hĩnh như vậy.
Ân sư nha!
Xưa nay tấm lòng chưa bao giờ chân thành đến thế, Chân Tiểu Tiểu nhìn núi xanh xa xa, trong mắt ngấn lệ, hạ quyết tâm tới tết Trung Nguyên rằm tháng bảy, nhất định phải đốt một tờ giấy vàng cho lão nhân gia hắn.
“Thanh Linh Đan!”
Ánh mắt mọi người ở đây lập tức thay đổi, khi nhìn Chân Tiểu Tiểu thì thân thiết từ ái như nhìn cháu gái nhà mình.
Trên đời làm sao lại có một thiếu nữ đáng yêu như thế?
“Nha đầu, một viên quá ít, ba viên, không! Năm viên, có hay không? Cho lão phu năm viên, ngày sau trả cho ngươi gấp mười lần, còn cộng thêm một kiện pháp bảo. Thế nào?”
Nụ cười trên mặt các trưởng lão Phục Hổ Đường ngọt đến độ nhỏ ra mật.
“Phi! Pháp bảo tính cái gì? Lão phu nhận ngươi làm đệ tử truyền thừa, dù sao Phi Long Quan đã bị xoá tên, hiện tại sáu người các ngươi đều là tán tu, tán tu không tốt nha, tán tu không có tiền đồ nha! Cho ta năm viên đan, các ngươi sáu người, đều thu!”
“Mẹ nó, sáu người bọn họ, một cái là kiếm tử, một cái là thiếu nữ thiên tài khế ước tinh thú Nửa bước Khai quang, một cái có thân thể cường hãn vô địch, vô luận là ai, thả tới bất kỳ môn phái nào đều là đệ tử truyền thừa! Lời như thu đồ đệ mà ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra? Ta nhớ lúc đuổi các nàng ra cửa, ngươi gào hăng nhất mà!”
Châm chọc lẫn nhau để tranh giành Thanh Linh Đan trong tay Chân Tiểu Tiểu, các trưởng lão Phục Hổ Đường thiếu chút nữa xắn tay áo đánh lên.
Cái gì?
Còn từng bị đuổi?
Đệ tử Cự Thần Tông một đầu dấu chấm hỏi, lập tức bị Đường Lương kéo sang một bên, thêm mắm thêm muối, than thở khóc lóc, kỹ càng tỉ mỉ miêu tả một phen.
Sau khi biết được trước lúc thú loạn xảy ra sáu người Phi Long Quan phải chịu ủy khuất như thế nào, trong mắt các trưởng lão và đệ tử của Cự Thần Tông cơ hồ đều phun ra lửa!
Cũng chỉ có những thiếu niên nghĩa bạc vân thiên này mới có thể không nhớ hiềm khích cũ tới hỗ trợ, đổi thành chúng ta? A phi! Ngày mai lão tử liền không làm, bàng quan, nhìn toàn bộ Phục Hổ Đường các ngươi bị đốt thành than củi!
Vì đã biết chuyện cũ, tầm mắt mọi người đánh giá Chân Tiểu Tiểu càng thêm kính nể.
Rốt cuộc, ở trong miệng Đường Lương, nàng mới là người dẫn dắt năm người khác của Phi Long Quan.
Cữu Tử Mặc ngơ ngác đứng đầu ngọn gió, nhìn nhìn Chân Tiểu Tiểu được mọi người tâng bốc đến tận trời, lại cúi đầu chăm chú nhìn nhìn ngọn lửa xanh dưới chân núi đang cắn nuốt phòng ốc của đệ tử, trưởng lão.
Quả thực……
Chưa tới một ngày.
Phục Hổ Đường bị Chân Tiểu Tiểu đốt núi, còn mẹ nó là Đường chủ tự mình phóng hỏa.
Tai họa nha!
Tai họa thực đáng sợ!
Nàng cản ta chém giết Hổ Tranh, chính là vì thiếp vàng lên mặt chính mình, tranh thủ cơ hội đốt núi.
Chẳng qua……
Thật chờ mong!
Khóe miệng Cữu Tử Mặc cong lên một nụ cười tà tứ, sỉ nhục hắn, hắn đều có thể tha thứ, nhưng Vũ Võ chửi bới sư môn hắn, chế nhạo các sư đệ hắn, đối xử tàn nhẫn với Hùng bá … Hắn tuyệt không thể chịu đựng!
Chân Tiểu Tiểu, xé hắn!
Ơ?
Làm sao ta cũng âm hiểm như thế?
Thật áy náy nha……
Tựa hồ, ý niệm này và kiếm tâm hạo nhiên của mình, có chút mâu thuẫn.
Ừm, tội ác nho nhỏ như vậy, ngàn vạn không thể để sư tôn chiến thần Vô Cương biết!
Tâm ý đã quyết, Cữu Tử Mặc gắt gao nắm chặt tay.
_NL_
Tiểu Tử Mặc, ngươi biết không, ngươi đã học xấu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.