Chương 244: Thập Viêm Đạm Quỷ
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
27/08/2021
Đối thủ đáng ghét!
Kiếm Xỉ Hổ Tranh vô cùng tức giận.
Một cái đầu trọc sau khi dung hợp với Xích Ban thực lực rốt cuộc đến Khai quang Hậu kỳ đã đủ phiền chán, lại nhảy ra một lão già thối áo trắng dung hợp với Tuyết Viên Khai quang, thực lực cao tới Khai quang Sơ Kỳ.
Còn để cho người ta đánh nữa không?
Mùi hương lúc trước đích xác mê người, chẳng qua cũng không nồng đậm như vậy. Con sâu thèm ăn trong đầu giờ tỉnh một nửa rồi.
Ngay lúc Hổ Tranh chần chờ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi cá âm dương xoay tròn!
Một đen một trắng, giống như cá chép uốn lượn trong suối nước, đầu đuổi theo đuôi, khiến người khác lập tức chìm vào một dòng xoáy nhỏ.
Đùi gà!
Đôi mắt Hổ Tranh trố lồi ra hốc mắt!
Mẹ nó!
Thật mê người à nha! Dường như nháy mắt con sâu thèm ăn trong đầu tỉnh táo hoàn toàn, ầm ĩ thét chói tai!
Cho ta ăn!
Con ngươi của Kiếm Xỉ Hổ Tranh thình lình trợn tròn, dốc hết toàn lực!
Rống!
Một tiếng gào rống lảnh lót của Thú hoàng xé rách đêm tối, cái đuôi to lớn của nó nhanh chóng tụ lực, một kích đập nát lớp phòng hộ của trưởng lão Cự Thần Tông, quét lão bay ngang ra hơn trăm mét!
Đồng thời, cắn một ngụm vào Bá Vương Liệt Thương của Võ Đường chủ!
“Xích Diễm Bạo!”
“Lưu Hỏa Tiễn!”
Thúc dục hai loại thần thông hệ hoả liên tiếp, đốt miệng Hổ Tranh trơ trọi một mảnh, nhưng răng nanh hạ xuống đỉnh đầu, lại không lui một bước!
Bà nội nó! Con thú này không sợ chết hả?!
Miệng mở rộng cắn nuốt liệt hoả trên thân thương, răng nanh dữ tợn phiếm xanh nhỏ tí tách một giọt lại một giọt nọc độc, sâu trong cổ họng tích tụ thú hỏa xanh nhạt!
Võ Đường chủ kinh hãi rùng mình, nhanh chóng rút ra pháp khí thượng phẩm của bản thân, liên tục lùi bước!
Cuồng phong tụ hợp từ bốn phía.
Cỏ dại và cổ thụ đồng loạt uốn cong về một hướng.
Ánh mắt của mọi người và tinh thú đều bị Hổ Tranh hấp dẫn, bởi vì trên người nó bất chợt dâng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, giống một ngọn lửa đỏ rực giữa đêm đen xán lạn tới cực điểm, như quân lâm thiên hạ khinh thường đạp toàn bộ tia sáng ảm đạm trong trời đất xuống dưới chân, dù là huỳnh hỏa hay lưu diễm!
“Thật mạnh! Võ Đường chủ bị đánh lui rồi!”
“Phòng trưởng lão cũng vậy kìa!”
Một luồng cảm xúc hoảng sợ nhanh chóng lan tràn giữa các đệ tử.
“Võ Đường chủ!” Lão giả dung hợp với thần uy của Tuyết Viên nổi giận gầm lên một tiếng.
“Đã biết!” Ánh mắt Vũ Võ âm ngoan, hắn còn có một chiêu chưa dùng đến, đây là át chủ bài mạnh nhất của một tu sĩ Khai quang Trung kỳ như hắn, nếu không thể dứt khoát trọng thương đối thủ, chính mình sẽ mất đi chiến lực trong khoảng thời gian ngắn!
“Thập Viêm Đạm Quỷ!”
Võ Đường chủ nhảy lên cao cao, hai tay giơ quá đỉnh đầu, một đạo lại một đạo vằn hổ đỏ đậm trên người bắt đầu lần lượt thắp sáng, chỉ chớp mắt đã mạ lên thân hắn một tầng lửa vàng rực.
Từ đầu Bá Vương Liệt Thương phụt ra từng đoàn lửa lóa mắt tới cực điểm, nó đập nát sự sợ hãi của mọi người lúc trước khi Hổ Tranh bùng nổ, giống như vầng mặt trời nóng cháy chiếu sáng bóng đêm u tối.
Đứng trên lưng cá sấu yêu, Chân Tiểu Tiểu rụt rụt cổ.
Nguyên lai, thú pháp dung hợp … mạnh mẽ như thế, uy lực của một chiêu tuyệt sát phóng thích ra, vượt xa sự tưởng tượng của nàng.
Nếu Thập Viêm Đạm Quỷ này đánh trúng mình.
Chỉ sợ mới hứng chịu viên đầu tiên, bản thân đã hôi phi yên diệt, ngay cả tro cốt cũng không còn!
Xong đời!
Hổ Tranh phải ngỏm sao? Chân Tiểu Tiểu chán nản xoa tóc.
Trưởng lão áo bào trắng của Cự Thần Tông thấy Hổ Tranh trúng chiêu, lập tức phối hợp với một kích trí mạng của Võ Đường chủ, phóng ra đòn tấn công mạnh nhất của mình!
Thuỷ nhận rơi xuống từ không trung phong tỏa đường lui của Hổ Tranh, khiến thân pháp nó chịu cản trở, chỉ có thể cứng rắn hứng chịu mười viên đạn lửa!
“Ha ha ha ha ha ha!” Hỏa và tuyết tàn sát bừa bãi, tiếng cười càn rỡ của Võ Đường chủ quanh quẩn không gian.
Vốn dĩ, điểm yếu của Thập Viêm Đạm Quỷ chính là khi đối mặt đối thủ có thân pháp mạnh mẽ, thì tỉ lệ đánh trúng rất thấp, nhưng may có Phòng trưởng lão Cự Thần Tông hỗ trợ, vừa lúc phối hợp chặt chẽ với mình!
Kiếm Xỉ Hổ Tranh vô cùng tức giận.
Một cái đầu trọc sau khi dung hợp với Xích Ban thực lực rốt cuộc đến Khai quang Hậu kỳ đã đủ phiền chán, lại nhảy ra một lão già thối áo trắng dung hợp với Tuyết Viên Khai quang, thực lực cao tới Khai quang Sơ Kỳ.
Còn để cho người ta đánh nữa không?
Mùi hương lúc trước đích xác mê người, chẳng qua cũng không nồng đậm như vậy. Con sâu thèm ăn trong đầu giờ tỉnh một nửa rồi.
Ngay lúc Hổ Tranh chần chờ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi cá âm dương xoay tròn!
Một đen một trắng, giống như cá chép uốn lượn trong suối nước, đầu đuổi theo đuôi, khiến người khác lập tức chìm vào một dòng xoáy nhỏ.
Đùi gà!
Đôi mắt Hổ Tranh trố lồi ra hốc mắt!
Mẹ nó!
Thật mê người à nha! Dường như nháy mắt con sâu thèm ăn trong đầu tỉnh táo hoàn toàn, ầm ĩ thét chói tai!
Cho ta ăn!
Con ngươi của Kiếm Xỉ Hổ Tranh thình lình trợn tròn, dốc hết toàn lực!
Rống!
Một tiếng gào rống lảnh lót của Thú hoàng xé rách đêm tối, cái đuôi to lớn của nó nhanh chóng tụ lực, một kích đập nát lớp phòng hộ của trưởng lão Cự Thần Tông, quét lão bay ngang ra hơn trăm mét!
Đồng thời, cắn một ngụm vào Bá Vương Liệt Thương của Võ Đường chủ!
“Xích Diễm Bạo!”
“Lưu Hỏa Tiễn!”
Thúc dục hai loại thần thông hệ hoả liên tiếp, đốt miệng Hổ Tranh trơ trọi một mảnh, nhưng răng nanh hạ xuống đỉnh đầu, lại không lui một bước!
Bà nội nó! Con thú này không sợ chết hả?!
Miệng mở rộng cắn nuốt liệt hoả trên thân thương, răng nanh dữ tợn phiếm xanh nhỏ tí tách một giọt lại một giọt nọc độc, sâu trong cổ họng tích tụ thú hỏa xanh nhạt!
Võ Đường chủ kinh hãi rùng mình, nhanh chóng rút ra pháp khí thượng phẩm của bản thân, liên tục lùi bước!
Cuồng phong tụ hợp từ bốn phía.
Cỏ dại và cổ thụ đồng loạt uốn cong về một hướng.
Ánh mắt của mọi người và tinh thú đều bị Hổ Tranh hấp dẫn, bởi vì trên người nó bất chợt dâng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, giống một ngọn lửa đỏ rực giữa đêm đen xán lạn tới cực điểm, như quân lâm thiên hạ khinh thường đạp toàn bộ tia sáng ảm đạm trong trời đất xuống dưới chân, dù là huỳnh hỏa hay lưu diễm!
“Thật mạnh! Võ Đường chủ bị đánh lui rồi!”
“Phòng trưởng lão cũng vậy kìa!”
Một luồng cảm xúc hoảng sợ nhanh chóng lan tràn giữa các đệ tử.
“Võ Đường chủ!” Lão giả dung hợp với thần uy của Tuyết Viên nổi giận gầm lên một tiếng.
“Đã biết!” Ánh mắt Vũ Võ âm ngoan, hắn còn có một chiêu chưa dùng đến, đây là át chủ bài mạnh nhất của một tu sĩ Khai quang Trung kỳ như hắn, nếu không thể dứt khoát trọng thương đối thủ, chính mình sẽ mất đi chiến lực trong khoảng thời gian ngắn!
“Thập Viêm Đạm Quỷ!”
Võ Đường chủ nhảy lên cao cao, hai tay giơ quá đỉnh đầu, một đạo lại một đạo vằn hổ đỏ đậm trên người bắt đầu lần lượt thắp sáng, chỉ chớp mắt đã mạ lên thân hắn một tầng lửa vàng rực.
Từ đầu Bá Vương Liệt Thương phụt ra từng đoàn lửa lóa mắt tới cực điểm, nó đập nát sự sợ hãi của mọi người lúc trước khi Hổ Tranh bùng nổ, giống như vầng mặt trời nóng cháy chiếu sáng bóng đêm u tối.
Đứng trên lưng cá sấu yêu, Chân Tiểu Tiểu rụt rụt cổ.
Nguyên lai, thú pháp dung hợp … mạnh mẽ như thế, uy lực của một chiêu tuyệt sát phóng thích ra, vượt xa sự tưởng tượng của nàng.
Nếu Thập Viêm Đạm Quỷ này đánh trúng mình.
Chỉ sợ mới hứng chịu viên đầu tiên, bản thân đã hôi phi yên diệt, ngay cả tro cốt cũng không còn!
Xong đời!
Hổ Tranh phải ngỏm sao? Chân Tiểu Tiểu chán nản xoa tóc.
Trưởng lão áo bào trắng của Cự Thần Tông thấy Hổ Tranh trúng chiêu, lập tức phối hợp với một kích trí mạng của Võ Đường chủ, phóng ra đòn tấn công mạnh nhất của mình!
Thuỷ nhận rơi xuống từ không trung phong tỏa đường lui của Hổ Tranh, khiến thân pháp nó chịu cản trở, chỉ có thể cứng rắn hứng chịu mười viên đạn lửa!
“Ha ha ha ha ha ha!” Hỏa và tuyết tàn sát bừa bãi, tiếng cười càn rỡ của Võ Đường chủ quanh quẩn không gian.
Vốn dĩ, điểm yếu của Thập Viêm Đạm Quỷ chính là khi đối mặt đối thủ có thân pháp mạnh mẽ, thì tỉ lệ đánh trúng rất thấp, nhưng may có Phòng trưởng lão Cự Thần Tông hỗ trợ, vừa lúc phối hợp chặt chẽ với mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.