Chương 318: Thư Của Chân Kỳ Sĩ
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
17/09/2021
Thật sự là không thể liên hệ núi thịt cường tráng kia, với que củi gió thổi qua là có thể ngã xuống đất trước mặt này.
Bỗng dưng nhớ tới Tiểu Chúc Chúc.
Động tác của Chân Tiểu Tiểu lập tức trở nên ôn nhu, lấy ra một khối bánh táo mà các đệ tử Cự Thần Tông nhiệt tình đưa tặng từ trong túi trữ vật, nhanh chóng và tinh chuẩn nhét vào miệng nam tử đang khóc thét.
“Ngoan, ăn một chút đi, ngày mai tỷ dẫn ngươi đi huyện Đông Hương, tìm vị đại phu cẩn thận kiểm tra.”
Đều là hài tử được cha mẹ sinh ra, có người bị sét đánh choáng váng, có người mài đao đến si ngốc, chỉ cần mình có năng lực, gặp phải luôn là nhịn không được muốn giúp đỡ một phen.
Mẹ nó!
Đây là điểm tâm gì? Sao mà mềm xốp như thế? Vào miệng là tan, hương thơm phác mũi?
Người tự xưng que củi Thang Khải, một khi nếm vị đồ ăn là đôi mắt nhỏ lập tức sáng vèo vèo, vội vã nhét toàn bộ đồ ngọt vào miệng!
Chỉ là vẫn chưa gặm hai miếng.
Hắn đột nhiên thò tay moi đồ ăn trong miệng ra ngoài ném ở bên đường, trên hai má dính rất nhiều vụn đường, nhưng cứ như vậy quỳ rạp dưới mặt đất, gân yết hầu, ra sức gào khóc.
Bộ dáng nước mắt tuôn trào như suối phun kia, tựa hồ càng thương tâm hơn lúc trước.
Nhà……
Nơi nào còn có nhà?
Đầu bếp, kiệu phu, tiểu thiếp, tôi tớ, phụ thân … tất cả đều không còn nữa!
“Sao ngươi lại lãng phí lương thực?”
Thấy điểm tâm bị vứt ở bên đường, Chân Tiểu Tiểu có chút đau lòng, thương cảm que củi mắc bệnh cũng không nhẹ, đồng thời nhịn không được nhớ tới rất nhiều điểm tốt của Tiểu Chúc Chúc.
Trên đời có muôn vàn ưu điểm, song nàng thưởng thức nhất là tính ăn cơm thống khoái, không hề kén ăn của đồng bọn!
“Chân Tiểu Tiểu, ta thật sự là Thang Khải! Khi trước vì sao ta có thể biết Chân Kỳ Sĩ nhất định sẽ không về nữa, mà tới cửa đoạt tiệm? Chính là bởi vì ta mua chuộc được tiểu nhị nhà ngươi nha!”
Nước mắt chảy xuống trên mặt que củi nhanh chóng tích thành hai dòng suối nhỏ dưới mặt đất!
Muốn chứng minh lời của mình, hắn đột nhiên móc ra một phong thư bèo nhèo dúm dó từ trong ngực, dí tới trước chóp mũi Chân Tiểu Tiểu.
“Lúc đi, cha ngươi có để lại thư với tiền cho ngươi, thư bị ta ra giá cao mua, còn bạc thì bị tên tiểu nhị lòng dạ hiểm độc kia cuốn đi toàn bộ rồi oa!”
Thư?
Hai con ngươi Chân Tiểu Tiểu bỗng dưng cứng đờ, tuy rằng cánh tay nam tử run rẩy vô cùng kịch liệt, nhưng nàng liếc mắt một cái đã thấy rõ chữ viết quen thuộc trên đó.
“Gửi nữ nhi thân yêu của ta.”
Phanh!
Không chút do dự nện xuống một quyền, đập ngã que củi chưa nói hết lời.
Chân Tiểu Tiểu vội vàng đoạt lấy lá thư trong tay người ngất.
Khoảnh khắc chạm vào mặt giấy, ngón tay nàng cầm lòng không đậu mà có chút run rẩy.
Nguyên lai, khi nhị cha rời khỏi có để lại tin tức.
“Ta liền nói sao! Sao có thể không rên một tiếng đã bỏ nhà đi? Ta liền nói sao! Bạc trong nhà nào có mọc chân được, sao có thể vô duyên vô cớ mất tích toàn bộ?”
Vì tâm địa thiện lương nên Chân Tiểu Tiểu chưa từng nghĩ đến, nam tiểu nhị của quán trọ nhìn qua có vẻ trung thực, thế nhưng là tên trộm đáng chết!
Mẹ nó!
Trộm bạc thì thôi đi, còn lấy giá cao bán lời nhắn của nhị cha cho Thang Khải, hại nàng lo lắng nhiều ngày như vậy.
Lá thư bị Thang Khải xé mở từ sớm, rút ra một tờ giấy mỏng ở bên trong, Chân Tiểu Tiểu vội vã lật xem.
“Tiểu Tiểu, khi ngươi nhìn thấy phong thư này, cha đã đi rồi. Cha có chút việc rất quan trọng, cần mình đích thân đi giải quyết, nói không chừng sẽ không trở về nữa.”
“Năm nay ngươi tròn mười sáu, phải chăm sóc cho mình thật tốt, không cần nhớ mong vi phụ. Gian khách điếm này, và cả chút bạc trong ngăn tủ là toàn bộ tài sản hiện tại của vi phụ, đều đưa ngươi hết coi như của hồi môn.”
Vô lương! Nhị cha a a a!
Như thế là thực sự muốn đi luôn mà!
Giọng điệu không có một chút đường sống có thể thương lượng.
Mang theo loại quyết tuyệt ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau phiêu bạt giang hồ vĩnh viễn không gặp lại!
_NL_
Nhóc con nhà ta năm nay bốn tuổi. Hiện tại trước khi đi ngủ cũng sẽ bắt chước theo ta, cùng nhau đọc sách. Hắn đọc truyện tranh, ta đọc tiểu thuyết, dựa vào bên nhau, cảm giác thực ấm áp!
(Kỳ thật là: rốt cuộc lão tử không phải kể chuyện xưa nữa! Ban ngày gõ chữ, buổi tối còn phải soạn cảnh Ultraman dẫn theo hắn bay khắp trời. Mỗi ngày đều không thể lặp lại chuyện cũ, nhóm tế bào não của ta quả thực là mỗi ngày chết một lần! PS: Trong tưởng tượng của nhãi con tự xưng là chiến sĩ quả chanh này, đã thiết kế kỹ càng tỉ mỉ các loại vũ khí hạng nặng cho chính mình sử dụng, đồng bạn người máy có thể biến thân, với ba loại hình dáng biến hình của áo giáp).
Bỗng dưng nhớ tới Tiểu Chúc Chúc.
Động tác của Chân Tiểu Tiểu lập tức trở nên ôn nhu, lấy ra một khối bánh táo mà các đệ tử Cự Thần Tông nhiệt tình đưa tặng từ trong túi trữ vật, nhanh chóng và tinh chuẩn nhét vào miệng nam tử đang khóc thét.
“Ngoan, ăn một chút đi, ngày mai tỷ dẫn ngươi đi huyện Đông Hương, tìm vị đại phu cẩn thận kiểm tra.”
Đều là hài tử được cha mẹ sinh ra, có người bị sét đánh choáng váng, có người mài đao đến si ngốc, chỉ cần mình có năng lực, gặp phải luôn là nhịn không được muốn giúp đỡ một phen.
Mẹ nó!
Đây là điểm tâm gì? Sao mà mềm xốp như thế? Vào miệng là tan, hương thơm phác mũi?
Người tự xưng que củi Thang Khải, một khi nếm vị đồ ăn là đôi mắt nhỏ lập tức sáng vèo vèo, vội vã nhét toàn bộ đồ ngọt vào miệng!
Chỉ là vẫn chưa gặm hai miếng.
Hắn đột nhiên thò tay moi đồ ăn trong miệng ra ngoài ném ở bên đường, trên hai má dính rất nhiều vụn đường, nhưng cứ như vậy quỳ rạp dưới mặt đất, gân yết hầu, ra sức gào khóc.
Bộ dáng nước mắt tuôn trào như suối phun kia, tựa hồ càng thương tâm hơn lúc trước.
Nhà……
Nơi nào còn có nhà?
Đầu bếp, kiệu phu, tiểu thiếp, tôi tớ, phụ thân … tất cả đều không còn nữa!
“Sao ngươi lại lãng phí lương thực?”
Thấy điểm tâm bị vứt ở bên đường, Chân Tiểu Tiểu có chút đau lòng, thương cảm que củi mắc bệnh cũng không nhẹ, đồng thời nhịn không được nhớ tới rất nhiều điểm tốt của Tiểu Chúc Chúc.
Trên đời có muôn vàn ưu điểm, song nàng thưởng thức nhất là tính ăn cơm thống khoái, không hề kén ăn của đồng bọn!
“Chân Tiểu Tiểu, ta thật sự là Thang Khải! Khi trước vì sao ta có thể biết Chân Kỳ Sĩ nhất định sẽ không về nữa, mà tới cửa đoạt tiệm? Chính là bởi vì ta mua chuộc được tiểu nhị nhà ngươi nha!”
Nước mắt chảy xuống trên mặt que củi nhanh chóng tích thành hai dòng suối nhỏ dưới mặt đất!
Muốn chứng minh lời của mình, hắn đột nhiên móc ra một phong thư bèo nhèo dúm dó từ trong ngực, dí tới trước chóp mũi Chân Tiểu Tiểu.
“Lúc đi, cha ngươi có để lại thư với tiền cho ngươi, thư bị ta ra giá cao mua, còn bạc thì bị tên tiểu nhị lòng dạ hiểm độc kia cuốn đi toàn bộ rồi oa!”
Thư?
Hai con ngươi Chân Tiểu Tiểu bỗng dưng cứng đờ, tuy rằng cánh tay nam tử run rẩy vô cùng kịch liệt, nhưng nàng liếc mắt một cái đã thấy rõ chữ viết quen thuộc trên đó.
“Gửi nữ nhi thân yêu của ta.”
Phanh!
Không chút do dự nện xuống một quyền, đập ngã que củi chưa nói hết lời.
Chân Tiểu Tiểu vội vàng đoạt lấy lá thư trong tay người ngất.
Khoảnh khắc chạm vào mặt giấy, ngón tay nàng cầm lòng không đậu mà có chút run rẩy.
Nguyên lai, khi nhị cha rời khỏi có để lại tin tức.
“Ta liền nói sao! Sao có thể không rên một tiếng đã bỏ nhà đi? Ta liền nói sao! Bạc trong nhà nào có mọc chân được, sao có thể vô duyên vô cớ mất tích toàn bộ?”
Vì tâm địa thiện lương nên Chân Tiểu Tiểu chưa từng nghĩ đến, nam tiểu nhị của quán trọ nhìn qua có vẻ trung thực, thế nhưng là tên trộm đáng chết!
Mẹ nó!
Trộm bạc thì thôi đi, còn lấy giá cao bán lời nhắn của nhị cha cho Thang Khải, hại nàng lo lắng nhiều ngày như vậy.
Lá thư bị Thang Khải xé mở từ sớm, rút ra một tờ giấy mỏng ở bên trong, Chân Tiểu Tiểu vội vã lật xem.
“Tiểu Tiểu, khi ngươi nhìn thấy phong thư này, cha đã đi rồi. Cha có chút việc rất quan trọng, cần mình đích thân đi giải quyết, nói không chừng sẽ không trở về nữa.”
“Năm nay ngươi tròn mười sáu, phải chăm sóc cho mình thật tốt, không cần nhớ mong vi phụ. Gian khách điếm này, và cả chút bạc trong ngăn tủ là toàn bộ tài sản hiện tại của vi phụ, đều đưa ngươi hết coi như của hồi môn.”
Vô lương! Nhị cha a a a!
Như thế là thực sự muốn đi luôn mà!
Giọng điệu không có một chút đường sống có thể thương lượng.
Mang theo loại quyết tuyệt ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau phiêu bạt giang hồ vĩnh viễn không gặp lại!
_NL_
Nhóc con nhà ta năm nay bốn tuổi. Hiện tại trước khi đi ngủ cũng sẽ bắt chước theo ta, cùng nhau đọc sách. Hắn đọc truyện tranh, ta đọc tiểu thuyết, dựa vào bên nhau, cảm giác thực ấm áp!
(Kỳ thật là: rốt cuộc lão tử không phải kể chuyện xưa nữa! Ban ngày gõ chữ, buổi tối còn phải soạn cảnh Ultraman dẫn theo hắn bay khắp trời. Mỗi ngày đều không thể lặp lại chuyện cũ, nhóm tế bào não của ta quả thực là mỗi ngày chết một lần! PS: Trong tưởng tượng của nhãi con tự xưng là chiến sĩ quả chanh này, đã thiết kế kỹ càng tỉ mỉ các loại vũ khí hạng nặng cho chính mình sử dụng, đồng bạn người máy có thể biến thân, với ba loại hình dáng biến hình của áo giáp).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.