Chương 132: Tiễn Khách Nha, Sao Có Thể Không Náo Nhiệt?
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
19/07/2021
Mẹ nó!
Lại thua một tên ngốc?!
“Chúng ta cũng đi!”
Kỷ Thanh Y thiếu chút nữa nghiến nát răng hàm, gọi Đồng Chiến và Hồng Loan, vội vàng chạy nhanh.
Chân trước đám người Kỷ Thanh Y vừa đi xa, chân sau Tiểu Bát Nhãn đã nhảy từ trên một cây cổ thụ cành lá sum xuê xuống.
Trước khi rời đi, Chân Tiểu Tiểu không quên thả nó ra khỏi cục đá hít thở không khí.
Thật chán nha!
Đã phải tạm biệt rồi?
Người ta còn muốn ăn viên thuốc nhỏ!
Lưu luyến nhìn phương hướng Kỷ Thanh Y biến mất, tám tròng mắt nhện hoàng đảo như rang lạc, đột nhiên nhe răng cười dữ tợn, khếch tán uy áp của Thú vương ra khắp rừng.
“Cứu mạng!” Một đệ tử Thất Diệp Cốc đầu bù tóc rối, vội vàng đẩy ra cỏ cây che trước mặt, cảm thấy móng vuốt sắc bén của Thổ Giáp Thú đã ở ngay phía sau, giây tiếp theo sẽ xé ngực mổ bụng mình.
Ơ?
Vương gọi ta?
Móng vuốt giương cao định hạ xuống, nhưng ánh mắt Thổ Giáp Thú đột nhiên biến đổi, bỏ qua con mồi sắp tới tay, quay đầu chạy thẳng.
“Ông trời phù hộ!”
“Chắc hẳn là tiếng kèn tập kết của tông môn dọa lui đám dã thú đáng chết! Ha ha ha ha! Tu sĩ Thất Diệp Cốc ta không mất uy danh, vẫn là sự uy hiếp đáng sợ nhất trong lòng đàn thú Hắc Điền!”
Sống sót sau tai nạn, đệ tử Thất Diệp Cốc đó vô cùng kích động, nước mắt nước mũi giàn giụa, nháy mắt lòng trung thành với tông môn trở nên vững chắc hơn rất nhiều.
Kèn vang lên không đến một canh giờ, liên tục có bóng người lao ra khỏi rừng, nhìn đệ tử trở về, hai mắt đám người Hồ Nhị trưởng lão tối sầm lại.
“Sư phụ! Sư phụ, chúng ta thật thảm oa!”
“Ta không tìm được một cây dược liệu, còn bị con ác thú kia lột sạch pháp bảo!”
“Pháp bảo đã là gì? Ta mất cả túi trữ vật! Trong đó có tiền cưới lão bà ta tích cóp năm năm a a a!”
“Lão bà á? Ta gặp phải một con sâu lông biến thái, nằng nặc đòi làm lão bà của ta đấy! Oa a a! ”
Tiếng la tiếng khóc hỗn loạn, người sau gào thảm hơn người trước, mãi đến khi một thanh âm bi phẫn vang lên, mọi người mới miễn cưỡng ngừng nước mắt.
Bọn họ đánh giá hán tử kia, áo quần rách rưới, khuôn mặt tiều tụy, lập tức lộ ra biểu tình “ngươi thắng”.
Hơn hai mươi ngày trước, tất cả đệ tử Thất Diệp Cốc đều khí phách hăng hái, quần áo hoa lệ, nhưng lúc này lại quần rách áo tơi, mặt mày tái mét, trong cuộc đời yên bình phẳng lặng có thêm rất nhiều chuyện xưa đau thương.
“Xem ra trận thú loạn lần này … thực sự có chút nghiêm trọng…”
Mồ hôi lạnh trên trán Hồ Nhị trưởng lão nhỏ từng giọt từng giọt.
“Đáng được ăn mừng chính là, chúng nó không thừa thắng đuổi theo.”
Vì sao không tới?
Bởi vì được Thú vương triệu hoán, hiện tại tất cả yêu thú cao giai trong rừng đang vây quanh Tiểu Bát Nhãn.
Bên trái có Độc Nhãn Lang bầu bạn, bên phải có Đại Hoa Mãng đợi lệnh, chờ đội hình oai phong nhất của mình tập kết xong, Tiểu Bát Nhãn run run cái mông núng nính, tung tăng dạo bước, mục tiêu là khu đất ngoài rừng.
Lạp lạp lạp!
Khách vất vả tới đây một chuyến, làm sao có thể vội vàng rời đi như thế?
Cần hân hoan đưa tiễn mới đúng, nhất định phải náo nhiệt!
Pháo nhỏ đâu, lôi hết ra! Pháo hoa đâu, nổ cho ta!
"Thanh âm gì vậy?”
Bên ngoài cánh rừng, Hồ Nhị trưởng lão đột nhiên giật giật lỗ tai, trên mặt hiện lên biểu tình hồ nghi .
“Hình như là… tiếng sóng?”
Hoàng Dược lão trả lời theo bản năng, nói xong, mặt lập tức nhúm nhó, hận không thể cắn chết Hồ Nhị trưởng lão.
“Mẹ nó! Ngươi là đồ miệng quạ đen! Không nói lời nào thì chết à? Không thừa thắng đuổi theo là ý gì? Ngươi xem ngươi xem … Chúng nó thật sự tới!”
Mọi người nghe thấy, tiếng đàn thú lao nhanh, vang dội như sóng vỗ bờ!
“Sư phụ, sư phụ cứu ta a a !”
Lúc này, hơn nửa số đệ tử Thất Diệp Cốc vẫn chưa kịp ra khỏi rừng, nhưng phía sau bọn hắn lại đột nhiên xuất hiện đại quân độc thú hung tàn.
Chạy trốn chậm, trực tiếp bị bầy Độc Nhãn Lang dẫn đầu đá vào vũng bùn, tận tình giẫm đạp.
Bạch Cốt Phong đè đám đệ tử trên mặt đất, tỉ mỉ đắp một loạt cục thịt lên lưng lên mặt bọn họ.
“Cố ý! Tuyệt đối là cố ý!”
Nhìn động tác uyển chuyển thong dong của nhóm độc thú, các trưởng lão Thất Diệp Cốc đứng trước cấm trận tức tới run người, rồi lại thương mà không giúp gì được.
Tuy nhiên, sự căm phẫn nộ trong lòng bọn họ rất nhanh đã biến thành hoảng sợ, bởi vì yêu thú kéo đến … càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều!
Lại thua một tên ngốc?!
“Chúng ta cũng đi!”
Kỷ Thanh Y thiếu chút nữa nghiến nát răng hàm, gọi Đồng Chiến và Hồng Loan, vội vàng chạy nhanh.
Chân trước đám người Kỷ Thanh Y vừa đi xa, chân sau Tiểu Bát Nhãn đã nhảy từ trên một cây cổ thụ cành lá sum xuê xuống.
Trước khi rời đi, Chân Tiểu Tiểu không quên thả nó ra khỏi cục đá hít thở không khí.
Thật chán nha!
Đã phải tạm biệt rồi?
Người ta còn muốn ăn viên thuốc nhỏ!
Lưu luyến nhìn phương hướng Kỷ Thanh Y biến mất, tám tròng mắt nhện hoàng đảo như rang lạc, đột nhiên nhe răng cười dữ tợn, khếch tán uy áp của Thú vương ra khắp rừng.
“Cứu mạng!” Một đệ tử Thất Diệp Cốc đầu bù tóc rối, vội vàng đẩy ra cỏ cây che trước mặt, cảm thấy móng vuốt sắc bén của Thổ Giáp Thú đã ở ngay phía sau, giây tiếp theo sẽ xé ngực mổ bụng mình.
Ơ?
Vương gọi ta?
Móng vuốt giương cao định hạ xuống, nhưng ánh mắt Thổ Giáp Thú đột nhiên biến đổi, bỏ qua con mồi sắp tới tay, quay đầu chạy thẳng.
“Ông trời phù hộ!”
“Chắc hẳn là tiếng kèn tập kết của tông môn dọa lui đám dã thú đáng chết! Ha ha ha ha! Tu sĩ Thất Diệp Cốc ta không mất uy danh, vẫn là sự uy hiếp đáng sợ nhất trong lòng đàn thú Hắc Điền!”
Sống sót sau tai nạn, đệ tử Thất Diệp Cốc đó vô cùng kích động, nước mắt nước mũi giàn giụa, nháy mắt lòng trung thành với tông môn trở nên vững chắc hơn rất nhiều.
Kèn vang lên không đến một canh giờ, liên tục có bóng người lao ra khỏi rừng, nhìn đệ tử trở về, hai mắt đám người Hồ Nhị trưởng lão tối sầm lại.
“Sư phụ! Sư phụ, chúng ta thật thảm oa!”
“Ta không tìm được một cây dược liệu, còn bị con ác thú kia lột sạch pháp bảo!”
“Pháp bảo đã là gì? Ta mất cả túi trữ vật! Trong đó có tiền cưới lão bà ta tích cóp năm năm a a a!”
“Lão bà á? Ta gặp phải một con sâu lông biến thái, nằng nặc đòi làm lão bà của ta đấy! Oa a a! ”
Tiếng la tiếng khóc hỗn loạn, người sau gào thảm hơn người trước, mãi đến khi một thanh âm bi phẫn vang lên, mọi người mới miễn cưỡng ngừng nước mắt.
Bọn họ đánh giá hán tử kia, áo quần rách rưới, khuôn mặt tiều tụy, lập tức lộ ra biểu tình “ngươi thắng”.
Hơn hai mươi ngày trước, tất cả đệ tử Thất Diệp Cốc đều khí phách hăng hái, quần áo hoa lệ, nhưng lúc này lại quần rách áo tơi, mặt mày tái mét, trong cuộc đời yên bình phẳng lặng có thêm rất nhiều chuyện xưa đau thương.
“Xem ra trận thú loạn lần này … thực sự có chút nghiêm trọng…”
Mồ hôi lạnh trên trán Hồ Nhị trưởng lão nhỏ từng giọt từng giọt.
“Đáng được ăn mừng chính là, chúng nó không thừa thắng đuổi theo.”
Vì sao không tới?
Bởi vì được Thú vương triệu hoán, hiện tại tất cả yêu thú cao giai trong rừng đang vây quanh Tiểu Bát Nhãn.
Bên trái có Độc Nhãn Lang bầu bạn, bên phải có Đại Hoa Mãng đợi lệnh, chờ đội hình oai phong nhất của mình tập kết xong, Tiểu Bát Nhãn run run cái mông núng nính, tung tăng dạo bước, mục tiêu là khu đất ngoài rừng.
Lạp lạp lạp!
Khách vất vả tới đây một chuyến, làm sao có thể vội vàng rời đi như thế?
Cần hân hoan đưa tiễn mới đúng, nhất định phải náo nhiệt!
Pháo nhỏ đâu, lôi hết ra! Pháo hoa đâu, nổ cho ta!
"Thanh âm gì vậy?”
Bên ngoài cánh rừng, Hồ Nhị trưởng lão đột nhiên giật giật lỗ tai, trên mặt hiện lên biểu tình hồ nghi .
“Hình như là… tiếng sóng?”
Hoàng Dược lão trả lời theo bản năng, nói xong, mặt lập tức nhúm nhó, hận không thể cắn chết Hồ Nhị trưởng lão.
“Mẹ nó! Ngươi là đồ miệng quạ đen! Không nói lời nào thì chết à? Không thừa thắng đuổi theo là ý gì? Ngươi xem ngươi xem … Chúng nó thật sự tới!”
Mọi người nghe thấy, tiếng đàn thú lao nhanh, vang dội như sóng vỗ bờ!
“Sư phụ, sư phụ cứu ta a a !”
Lúc này, hơn nửa số đệ tử Thất Diệp Cốc vẫn chưa kịp ra khỏi rừng, nhưng phía sau bọn hắn lại đột nhiên xuất hiện đại quân độc thú hung tàn.
Chạy trốn chậm, trực tiếp bị bầy Độc Nhãn Lang dẫn đầu đá vào vũng bùn, tận tình giẫm đạp.
Bạch Cốt Phong đè đám đệ tử trên mặt đất, tỉ mỉ đắp một loạt cục thịt lên lưng lên mặt bọn họ.
“Cố ý! Tuyệt đối là cố ý!”
Nhìn động tác uyển chuyển thong dong của nhóm độc thú, các trưởng lão Thất Diệp Cốc đứng trước cấm trận tức tới run người, rồi lại thương mà không giúp gì được.
Tuy nhiên, sự căm phẫn nộ trong lòng bọn họ rất nhanh đã biến thành hoảng sợ, bởi vì yêu thú kéo đến … càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.