Chương 33: Tử Hoàn
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
24/06/2021
"Tử Hoàn!"
Thấy rõ người vừa tới, lập tức hai mắt Chân Tiểu Tiểu trừng to như chuông đồng, nàng liều mạng véo cánh tay, sợ mình đang nằm mơ.
Trước đó, khi hai người chia tay ở quê nhà, nàng còn khóc đến mắt sưng to như trái đào, chỉ cảm thấy tông môn tiên nhân đối với mình mà nói thật xa vời, không nghĩ tới chưa đến hai tháng, nàng đã gặp lại Tử Hoàn!
Người cao trên mây, người dưới mặt đất, tình nghĩa gắn bó.
"Tiểu Tiểu!"
Băng sơn mỹ nhân chớp mắt, sự kinh ngạc xẹt qua hai gò má, khóe miệng chợt cong lên!
"Nàng cười!" Đột nhiên nhìn thấy nụ cười thoáng qua, núi băng tan chảy, các đệ tử Thất Diệp Cốc đều đầu váng mắt hoa, say tới mức đứng không vững.
Nếu như lão đạo áo choàng vàng nhìn thấy biểu tình này của Tử Hoàn lại càng không bình tĩnh, dù sao sau khi thu đồ đệ, đây vẫn là lần đầu tiên Tử Hoàn lộ ra nụ cười!
Làm sao có thể không cười chứ?
Trong lòng Tử Hoàn mừng như điên.
Nhớ năm đó. . . . .
Gà béo nhà Lý Đại Tráng, Chân Tiểu Tiểu phá ổ gà, nàng gặm thịt gà!
Tường viện nhà Lưu Tam Mao, Chân Tiểu Tiểu chế thuốc nổ, nàng mang đi chôn!
Chân gãy của Ngô Kiệt Thao, Chân Tiểu Tiểu đào bẫy, nàng kéo đầu dây thừng!
Cùng họa tinh Tiểu Tiểu có ranh giới tiên phàm, trong lòng nàng vẫn luôn tiếc nuối, tuyệt đối không ngờ, Chân nha đầu cũng thật sự lợi hại, tự mình mâm mê mò tới tông môn tu tiên.
Lấy ánh mắt chan chứa đồng tình đánh giá một đám đệ tử Thất Diệp Cốc đứng trước Dược Các, bỗng dưng hoảng hốt, Tử Hoàn dường như thấy được hình ảnh, một đám người bị lửa đốt mông, bị hất tung lên trời nổ thành pháo hoa.
Ánh mắt luyến tiếc đối diện với ánh mắt hồi ức.
Lúc này, hai người đều kích động muốn chạy tới bên nhau, thổ lộ nỗi khổ ly biệt trong lòng, nhưng tất cả mọi xúc động khi tương phùng lại bị tiếng quát của lão đạo áo vàng quyết tuyệt cắt đứt.
"Hoàng mũi to! Nghe nói ngươi mới thu hai đệ tử lợi hại, lão phu bôn ba ngàn dặm, cố ý dẫn theo đồ nhi từ Liên Sơn Phái đến đây xem lễ."
Lão đạo dừng lại, hạ phi kiếm đáp xuống, đồng thời kéo dài hơi hét rõ to, thậm chí vận dụng chân khí để âm thanh của mình nổ vang trong tai mọi người.
Đệ tử xôn xao!
"Chẳng qua chỉ là hai ngu dân nơi hương dã nhập môn, thế mà có cao nhân của Liên Sơn Phái tới dự lễ, thể diện bọn họ cũng thật lớn!" Giọng điệu chua lòm.
"Người này chính là lão thất phu Liên Sơn Phái, Cao Bất Ly mà sư phụ thường nhắc đi nhắc lại phải không?"
"Hư, ngươi nhỏ giọng chút, tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều có thể phóng ra thần thức, nếu như bị Cao tiền bối nghe được, nhất định chém ngươi!"
Người tới quả thực chính là Cao dược sư trong miệng đệ tử, do mấy năm gần đây đan đạo của Liên Sơn được Nhạc Hà thượng tông khen ngợi nhiều lần, nên hắn vô cùng nổi danh.
Cốc chủ Thất Diệp Cốc và Đại trưởng lão Nguyên Phong đi sau Cao Bất Ly lộ ra nụ cười gượng.
Bởi vì chuyện Hoàng dược lão xích mích với Cao Bất Ly mọi người đều biết.
Bọn họ ngay cả kiểm tra linh căn cũng chưa làm xong, một người đã khoe khoang đệ tử mới thu lợi hại như nào, mà người kia thì không thèm ngủ, đi suốt đêm dẫn theo đệ tử bảo bối của mình đến đây xem lễ (chế giễu).
Lòng hiếu thắng mãnh liệt bực này, nhìn khắp hai tông Thất Diệp Cốc và Liên Sơn Phái, tuyệt đối không ai có thể so sánh.
Cốc chủ thở dài một tiếng, vung bàn tay to, ý bảo bắt đầu trắc linh.
Tuy rằng trong lòng bất mãn hành vi của Hoàng dược sư quá phách lối, nhưng nếu khách nhân từ xa tới đây, Cổ Nhược Kinh vẫn hy vọng hai người Chu Châu và Chân Tiểu Tiểu không làm mọi người thất vọng.
Nghe tiếng ồn ào từ phía Dược Các, càng ngày càng nhiều đệ tử Thất Diệp Cốc vọt tới đỉnh núi, trong đó cũng có các đệ tử mới đã thông qua thí luyện một ngày trước.
Làm việc phải phân rõ nặng nhẹ, thấy lực chú ý của mọi người đặt ở việc kiểm tra linh căn, Chân Tiểu Tiểu đành phải nháy nháy mắt với Tử Hoàn, đẩy ra đám đông tiến đến giữa quảng trường.
Quan hệ của sư phụ hai người dường như không tốt lắm, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hai người âm thầm dùng ánh mắt bày tỏ niềm vui gặp lại trong lòng.
_NL_
Trên đài cao đặt giường ngọc và da thú, mỗ Chúc và mỗ Quang lần lượt ngồi trên chễm chệ trên đó.
Đây. . . Đây là tình huống gì?
Cái Mao lòng dạ hiểm độc bị bó thành thịt ba chỉ, treo ngược trên cây, trong lòng lại đang nghi hoặc.
"Nam phụ thứ nhất có phải đổi thành Tử Hoàn hay không? Ta cảm giác, thời gian nàng lên sân khấu còn nhiều hơn ta!" Dấm chua Lý Quang Quang quơ quơ lang nha bổng.
"Thành thật mà nói, trước khi ta rụng xuống nhà Tử Hoàn, Tiểu Tiểu với nàng, đã thân đến trình độ nào?" Mỗ Chu tuỳ ý gảy gảy quân cờ trong tay, trong mắt lại loé ra ánh sáng hung ác.
Ực. . .
Mao lòng dạ hiểm độc nuốt nuốt nước miếng, cảm giác chỉ cần nói thật, mạng nhỏ của mình chắc chắn sẽ ngỏm củ tỏi.
Nhưng vào lúc này!
Trên không trung hiện ra cái khe màu tím, một đôi bàn tay dài nhỏ và trắng nõn, trong nháy mắt đã cuốn đi Mao lòng dạ hiểm độc!
"Tử hoàn, ngươi dám!" Dấm chua Lý Quang Quang và mỗ Chu trăm miệng một lời hét lớn: "Làm sao ngươi có thể phá vỡ kết giới của chúng ta, bắt tù nhân của chúng ta đi?"
"Vì sao?" Đôi mắt tím xinh đẹp, mi mắt giương lên: "Bởi vì ta là BOSS khuê mật, BOSS khuê mật có hiểu không? Tiểu yêu ma vào tay ta cũng tan thành tro bụi trong nháy mắt, nam nhân thối sao xứng nhảy nhót trước kính chiếu yêu của ta."
"Làm bừa! Bất công! Tẩy chay tác giả vô lương! Lật đổ Mao lòng dạ hiểm độc tuỳ tiện tặng BUG cho hệ thống!"
Thấy rõ người vừa tới, lập tức hai mắt Chân Tiểu Tiểu trừng to như chuông đồng, nàng liều mạng véo cánh tay, sợ mình đang nằm mơ.
Trước đó, khi hai người chia tay ở quê nhà, nàng còn khóc đến mắt sưng to như trái đào, chỉ cảm thấy tông môn tiên nhân đối với mình mà nói thật xa vời, không nghĩ tới chưa đến hai tháng, nàng đã gặp lại Tử Hoàn!
Người cao trên mây, người dưới mặt đất, tình nghĩa gắn bó.
"Tiểu Tiểu!"
Băng sơn mỹ nhân chớp mắt, sự kinh ngạc xẹt qua hai gò má, khóe miệng chợt cong lên!
"Nàng cười!" Đột nhiên nhìn thấy nụ cười thoáng qua, núi băng tan chảy, các đệ tử Thất Diệp Cốc đều đầu váng mắt hoa, say tới mức đứng không vững.
Nếu như lão đạo áo choàng vàng nhìn thấy biểu tình này của Tử Hoàn lại càng không bình tĩnh, dù sao sau khi thu đồ đệ, đây vẫn là lần đầu tiên Tử Hoàn lộ ra nụ cười!
Làm sao có thể không cười chứ?
Trong lòng Tử Hoàn mừng như điên.
Nhớ năm đó. . . . .
Gà béo nhà Lý Đại Tráng, Chân Tiểu Tiểu phá ổ gà, nàng gặm thịt gà!
Tường viện nhà Lưu Tam Mao, Chân Tiểu Tiểu chế thuốc nổ, nàng mang đi chôn!
Chân gãy của Ngô Kiệt Thao, Chân Tiểu Tiểu đào bẫy, nàng kéo đầu dây thừng!
Cùng họa tinh Tiểu Tiểu có ranh giới tiên phàm, trong lòng nàng vẫn luôn tiếc nuối, tuyệt đối không ngờ, Chân nha đầu cũng thật sự lợi hại, tự mình mâm mê mò tới tông môn tu tiên.
Lấy ánh mắt chan chứa đồng tình đánh giá một đám đệ tử Thất Diệp Cốc đứng trước Dược Các, bỗng dưng hoảng hốt, Tử Hoàn dường như thấy được hình ảnh, một đám người bị lửa đốt mông, bị hất tung lên trời nổ thành pháo hoa.
Ánh mắt luyến tiếc đối diện với ánh mắt hồi ức.
Lúc này, hai người đều kích động muốn chạy tới bên nhau, thổ lộ nỗi khổ ly biệt trong lòng, nhưng tất cả mọi xúc động khi tương phùng lại bị tiếng quát của lão đạo áo vàng quyết tuyệt cắt đứt.
"Hoàng mũi to! Nghe nói ngươi mới thu hai đệ tử lợi hại, lão phu bôn ba ngàn dặm, cố ý dẫn theo đồ nhi từ Liên Sơn Phái đến đây xem lễ."
Lão đạo dừng lại, hạ phi kiếm đáp xuống, đồng thời kéo dài hơi hét rõ to, thậm chí vận dụng chân khí để âm thanh của mình nổ vang trong tai mọi người.
Đệ tử xôn xao!
"Chẳng qua chỉ là hai ngu dân nơi hương dã nhập môn, thế mà có cao nhân của Liên Sơn Phái tới dự lễ, thể diện bọn họ cũng thật lớn!" Giọng điệu chua lòm.
"Người này chính là lão thất phu Liên Sơn Phái, Cao Bất Ly mà sư phụ thường nhắc đi nhắc lại phải không?"
"Hư, ngươi nhỏ giọng chút, tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều có thể phóng ra thần thức, nếu như bị Cao tiền bối nghe được, nhất định chém ngươi!"
Người tới quả thực chính là Cao dược sư trong miệng đệ tử, do mấy năm gần đây đan đạo của Liên Sơn được Nhạc Hà thượng tông khen ngợi nhiều lần, nên hắn vô cùng nổi danh.
Cốc chủ Thất Diệp Cốc và Đại trưởng lão Nguyên Phong đi sau Cao Bất Ly lộ ra nụ cười gượng.
Bởi vì chuyện Hoàng dược lão xích mích với Cao Bất Ly mọi người đều biết.
Bọn họ ngay cả kiểm tra linh căn cũng chưa làm xong, một người đã khoe khoang đệ tử mới thu lợi hại như nào, mà người kia thì không thèm ngủ, đi suốt đêm dẫn theo đệ tử bảo bối của mình đến đây xem lễ (chế giễu).
Lòng hiếu thắng mãnh liệt bực này, nhìn khắp hai tông Thất Diệp Cốc và Liên Sơn Phái, tuyệt đối không ai có thể so sánh.
Cốc chủ thở dài một tiếng, vung bàn tay to, ý bảo bắt đầu trắc linh.
Tuy rằng trong lòng bất mãn hành vi của Hoàng dược sư quá phách lối, nhưng nếu khách nhân từ xa tới đây, Cổ Nhược Kinh vẫn hy vọng hai người Chu Châu và Chân Tiểu Tiểu không làm mọi người thất vọng.
Nghe tiếng ồn ào từ phía Dược Các, càng ngày càng nhiều đệ tử Thất Diệp Cốc vọt tới đỉnh núi, trong đó cũng có các đệ tử mới đã thông qua thí luyện một ngày trước.
Làm việc phải phân rõ nặng nhẹ, thấy lực chú ý của mọi người đặt ở việc kiểm tra linh căn, Chân Tiểu Tiểu đành phải nháy nháy mắt với Tử Hoàn, đẩy ra đám đông tiến đến giữa quảng trường.
Quan hệ của sư phụ hai người dường như không tốt lắm, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hai người âm thầm dùng ánh mắt bày tỏ niềm vui gặp lại trong lòng.
_NL_
Trên đài cao đặt giường ngọc và da thú, mỗ Chúc và mỗ Quang lần lượt ngồi trên chễm chệ trên đó.
Đây. . . Đây là tình huống gì?
Cái Mao lòng dạ hiểm độc bị bó thành thịt ba chỉ, treo ngược trên cây, trong lòng lại đang nghi hoặc.
"Nam phụ thứ nhất có phải đổi thành Tử Hoàn hay không? Ta cảm giác, thời gian nàng lên sân khấu còn nhiều hơn ta!" Dấm chua Lý Quang Quang quơ quơ lang nha bổng.
"Thành thật mà nói, trước khi ta rụng xuống nhà Tử Hoàn, Tiểu Tiểu với nàng, đã thân đến trình độ nào?" Mỗ Chu tuỳ ý gảy gảy quân cờ trong tay, trong mắt lại loé ra ánh sáng hung ác.
Ực. . .
Mao lòng dạ hiểm độc nuốt nuốt nước miếng, cảm giác chỉ cần nói thật, mạng nhỏ của mình chắc chắn sẽ ngỏm củ tỏi.
Nhưng vào lúc này!
Trên không trung hiện ra cái khe màu tím, một đôi bàn tay dài nhỏ và trắng nõn, trong nháy mắt đã cuốn đi Mao lòng dạ hiểm độc!
"Tử hoàn, ngươi dám!" Dấm chua Lý Quang Quang và mỗ Chu trăm miệng một lời hét lớn: "Làm sao ngươi có thể phá vỡ kết giới của chúng ta, bắt tù nhân của chúng ta đi?"
"Vì sao?" Đôi mắt tím xinh đẹp, mi mắt giương lên: "Bởi vì ta là BOSS khuê mật, BOSS khuê mật có hiểu không? Tiểu yêu ma vào tay ta cũng tan thành tro bụi trong nháy mắt, nam nhân thối sao xứng nhảy nhót trước kính chiếu yêu của ta."
"Làm bừa! Bất công! Tẩy chay tác giả vô lương! Lật đổ Mao lòng dạ hiểm độc tuỳ tiện tặng BUG cho hệ thống!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.