Chương 45: Từ Từ, Còn Một Viên
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
26/06/2021
"Chuyện gì vậy? Lại có thể thành đan!"
Nhìn viên đan màu đỏ nhảy ra khỏi đỉnh, bốn tên đệ tử đan duyên còn đang cười giống như bị người ta tát một cái từ phía sau, ngơ ngác há hốc miệng, có vẻ không thể tin được.
“Lạc Nhĩ sư huynh, không phải huynh vừa nói vị nhạt như nước sao?!” Một giọng điệu không cam lòng vang lên.
"Nói thì nói như vậy, nhưng các ngươi chẳng lẽ quên mất, vị nhạt như nước, còn có một khả năng khác. . ."
Lạc Nhĩ chưa kịp nói hết lời thì đã bị một âm thanh vui vẻ cắt ngang "Đan tới!".
Thấy cách làm của đệ tử tuy rằng thô kệch, nhưng cũng hoàn thành nhiệm vụ, Hoàng Dược lão cười khanh khách ngoắc ngoắc viên đan đỏ, muốn cầm trong tay cẩn thận đánh giá phẩm chất của nó.
Tu sĩ Trúc Cơ có thể phóng xuất linh khí, việc lấy đồ vật ở khoảng cách xa đương nhiên rất dễ dàng. Đáng tiếc, trước khi đan dược rơi vào tay hắn, một bóng đen to lớn đột nhiên vọt ra từ đám người.
Bóng đen như con dơi giang hai cánh vút qua đỉnh đầu các đệ tử, mở miệng rộng nuốt trọn viên đan đang lơ lửng giữa không trung vào bụng!
"Mẹ kiếp! Đan đâu? Có chuyện gì vậy?"
"Là Chu Châu! Đan bị hắn ăn rồi!"
Cộp cộp cộp cộp!
Cằm của các đệ tử Thất Diệp Cốc đồng loạt rơi độp xuống đất, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiểu Chúc Chúc đang chóp chép đứng giữa quảng trường.
Thơm!
Vẫn là đồ ăn Tiểu Tiểu làm ngon. . . Chỉ là thật keo kiệt, viên thuốc cỏ này bé thế, không thể to hơn một chút sao, nếu không, nấu cho ta một nồi khác?
Người nào đó không ý thức được mình sắp bị ánh mắt của mọi người chọc chết, còn chảy nước miếng nhìn Chân Tiểu Tiểu, tính toán dùng vẻ mặt đáng thương đổi thức ăn.
“Cái thùng cơm vô dụng nhà ngươi, không thể nhịn chút sao?” Chân Tiểu Tiểu đập con dao phay xuống bàn, hai tay chống nạnh tức giận.
“Tiểu Tiểu nhặt được tên dở hơi này ở đâu? Sắp có người chết rồi!” Tử Hoàn dở khóc dở cười.
Lúc trước còn vui mừng Tiểu Tiểu trưởng thành hơn nhiều, không bướng bỉnh nữa, hiện tại mới phát hiện, đó là vì nàng dẫn theo bên cạnh một tên càng có khả năng gây họa!
Thật vất vả mới luyện ra viên đan đầu tiên, cứ như vậy đã không còn nữa.
“Xong rồi, biểu tình của sư phụ không bình thường! Nhất định sẽ phạt Chu sư đệ đi trông coi rừng Hắc Điền!” Mồ hôi Tương Khiêm chảy ròng ròng như thác, trên mặt xuất hiện dấu hiệu mất nước.
Hoàng Dược lão ngồi đần người tại chỗ, một lúc sau mới phản ứng lại, tiếng thét chói tai lập tức vang tận mây xanh!
"Dùng gậy đánh chết hắn, tên nghiệt đồ ngu ngốc!"
Thấy Hoàng Dược lão tức giận đến mức nhảy dựng lên trên ghế thái sư, Chân Tiểu Tiểu hoảng sợ vội vàng nhảy ra vẫy vẫy tay.
"Đừng đừng đừng! Còn một viên! Ở đây còn một viên!"
Vừa dứt lời, trong đan lô quả nhiên bay ra viên đan đỏ thứ hai!
Làm sao vẫn còn?!
Hai mắt Hoàng Dược lão chợt lóe, nhanh chóng dùng linh khí quấn chặt viên đan dược thứ hai. Luồng khí trắng mờ nhạt bao quanh đan dược đang nhô lên từ trong bụng đỉnh, hoàn toàn chặt đứt khả năng tên ngốc lại đoạt đan trước miệng hổ.
Một phần dược liệu, mà có thể luyện ra hai viên đan đỏ!
Điều này ngoài sức tưởng tượng!
Khó trách vị nhạt như nước! Bởi vì người luyện đan khống chế lửa tỉ mỉ, hao phí rất ít, giữ lại toàn bộ dược tính trong đan dược!
Lúc trước mọi người còn cảm thấy hành vi dùng dao thái rau đập dược liệu của Chân Tiểu Tiểu cực kỳ thô lậu, bây giờ ánh mắt nhìn nàng đều thay đổi!
"Chẳng lẽ. . ." Ai đó hai mắt sáng ngời, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư: "Dùng dao bếp xử lý dược liệu, sẽ khiến dịch cây Đại Trường Xuân được ép ra cô đặc và tinh khiết hơn? Hay! Sau này ta cũng phải dùng dao thái rau thử một lần!"
Vì câu nói này, trong mười ngày tới, dao phay được bán sạch ở chợ ngoài cốc.
"Vớ vẩn!" Việt Hồng Quang cào rách da đầu: "Đây nhất định là ăn may! Nàng rõ ràng chỉ là dân thường!"
_NL_
Hôm nay nhiều kim phiếu, tặng một con dao thái rau mới ra ở chợ ngoài Thất Diệp Cốc ~ chém trùng chém rắn, chém tiểu nhân, chém phản diện, không nói giỡn.
Nhìn viên đan màu đỏ nhảy ra khỏi đỉnh, bốn tên đệ tử đan duyên còn đang cười giống như bị người ta tát một cái từ phía sau, ngơ ngác há hốc miệng, có vẻ không thể tin được.
“Lạc Nhĩ sư huynh, không phải huynh vừa nói vị nhạt như nước sao?!” Một giọng điệu không cam lòng vang lên.
"Nói thì nói như vậy, nhưng các ngươi chẳng lẽ quên mất, vị nhạt như nước, còn có một khả năng khác. . ."
Lạc Nhĩ chưa kịp nói hết lời thì đã bị một âm thanh vui vẻ cắt ngang "Đan tới!".
Thấy cách làm của đệ tử tuy rằng thô kệch, nhưng cũng hoàn thành nhiệm vụ, Hoàng Dược lão cười khanh khách ngoắc ngoắc viên đan đỏ, muốn cầm trong tay cẩn thận đánh giá phẩm chất của nó.
Tu sĩ Trúc Cơ có thể phóng xuất linh khí, việc lấy đồ vật ở khoảng cách xa đương nhiên rất dễ dàng. Đáng tiếc, trước khi đan dược rơi vào tay hắn, một bóng đen to lớn đột nhiên vọt ra từ đám người.
Bóng đen như con dơi giang hai cánh vút qua đỉnh đầu các đệ tử, mở miệng rộng nuốt trọn viên đan đang lơ lửng giữa không trung vào bụng!
"Mẹ kiếp! Đan đâu? Có chuyện gì vậy?"
"Là Chu Châu! Đan bị hắn ăn rồi!"
Cộp cộp cộp cộp!
Cằm của các đệ tử Thất Diệp Cốc đồng loạt rơi độp xuống đất, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiểu Chúc Chúc đang chóp chép đứng giữa quảng trường.
Thơm!
Vẫn là đồ ăn Tiểu Tiểu làm ngon. . . Chỉ là thật keo kiệt, viên thuốc cỏ này bé thế, không thể to hơn một chút sao, nếu không, nấu cho ta một nồi khác?
Người nào đó không ý thức được mình sắp bị ánh mắt của mọi người chọc chết, còn chảy nước miếng nhìn Chân Tiểu Tiểu, tính toán dùng vẻ mặt đáng thương đổi thức ăn.
“Cái thùng cơm vô dụng nhà ngươi, không thể nhịn chút sao?” Chân Tiểu Tiểu đập con dao phay xuống bàn, hai tay chống nạnh tức giận.
“Tiểu Tiểu nhặt được tên dở hơi này ở đâu? Sắp có người chết rồi!” Tử Hoàn dở khóc dở cười.
Lúc trước còn vui mừng Tiểu Tiểu trưởng thành hơn nhiều, không bướng bỉnh nữa, hiện tại mới phát hiện, đó là vì nàng dẫn theo bên cạnh một tên càng có khả năng gây họa!
Thật vất vả mới luyện ra viên đan đầu tiên, cứ như vậy đã không còn nữa.
“Xong rồi, biểu tình của sư phụ không bình thường! Nhất định sẽ phạt Chu sư đệ đi trông coi rừng Hắc Điền!” Mồ hôi Tương Khiêm chảy ròng ròng như thác, trên mặt xuất hiện dấu hiệu mất nước.
Hoàng Dược lão ngồi đần người tại chỗ, một lúc sau mới phản ứng lại, tiếng thét chói tai lập tức vang tận mây xanh!
"Dùng gậy đánh chết hắn, tên nghiệt đồ ngu ngốc!"
Thấy Hoàng Dược lão tức giận đến mức nhảy dựng lên trên ghế thái sư, Chân Tiểu Tiểu hoảng sợ vội vàng nhảy ra vẫy vẫy tay.
"Đừng đừng đừng! Còn một viên! Ở đây còn một viên!"
Vừa dứt lời, trong đan lô quả nhiên bay ra viên đan đỏ thứ hai!
Làm sao vẫn còn?!
Hai mắt Hoàng Dược lão chợt lóe, nhanh chóng dùng linh khí quấn chặt viên đan dược thứ hai. Luồng khí trắng mờ nhạt bao quanh đan dược đang nhô lên từ trong bụng đỉnh, hoàn toàn chặt đứt khả năng tên ngốc lại đoạt đan trước miệng hổ.
Một phần dược liệu, mà có thể luyện ra hai viên đan đỏ!
Điều này ngoài sức tưởng tượng!
Khó trách vị nhạt như nước! Bởi vì người luyện đan khống chế lửa tỉ mỉ, hao phí rất ít, giữ lại toàn bộ dược tính trong đan dược!
Lúc trước mọi người còn cảm thấy hành vi dùng dao thái rau đập dược liệu của Chân Tiểu Tiểu cực kỳ thô lậu, bây giờ ánh mắt nhìn nàng đều thay đổi!
"Chẳng lẽ. . ." Ai đó hai mắt sáng ngời, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư: "Dùng dao bếp xử lý dược liệu, sẽ khiến dịch cây Đại Trường Xuân được ép ra cô đặc và tinh khiết hơn? Hay! Sau này ta cũng phải dùng dao thái rau thử một lần!"
Vì câu nói này, trong mười ngày tới, dao phay được bán sạch ở chợ ngoài cốc.
"Vớ vẩn!" Việt Hồng Quang cào rách da đầu: "Đây nhất định là ăn may! Nàng rõ ràng chỉ là dân thường!"
_NL_
Hôm nay nhiều kim phiếu, tặng một con dao thái rau mới ra ở chợ ngoài Thất Diệp Cốc ~ chém trùng chém rắn, chém tiểu nhân, chém phản diện, không nói giỡn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.