Chương 27: Biến cố lan tràn
Nguyệt Xuất Vân
21/02/2013
Đêm ngày mười bảy tháng tư, Nguyệt phủ cùng Mạc Vương phủ đều giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng.
Người đến chúc mừng kéo dài không dứt.
Nhưng mà một tin tức không may bỗng nhiên truyền tới, nhanh như gió nháy mắt liền truyền khắp Nguyệt phủ cùng Mạc Vương phủ, tựa như tầng tầng u ám bao lấy mỗi người.
Tin tức đó là Nguyệt Hạ Hương bị cướp đi.
Bởi vì vội vàng chuẩn bị hôn sự vào ngày hôm sau, lại bận rộn tiếp đãi khách nhân, mọi người vậy mà không chú ý tới nhân vật chính.
Ở trong mắt mọi người, đây là lần thứ hai Nguyệt Hạ Hương bị cướp đi. Nhưng thực tế tại Hội Hoa Xuân người bị cướp là Y Vân, vị tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ này trước đây chưa từng trải qua chuyện này, nên trong lòng nàng cũng không biết cái gì là sợ hãi cảnh giác. Nàng thừa dịp mọi người bận rộn, ngồi xe ngựa đến miếu đi lễ tạ thần. Nàng không phải đi một mình, còn có hai nha hoàn Lục Nhi cùng Thanh nhi và thị vệ Nguyệt phủ Vương Trì, Lưu Tư đều đi theo. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nhưng mà, một nén nhang trôi qua, Nguyệt Hạ Hương liền mất tích.
Dù Vương Trì và Lưu Tư đã tìm hết Tự Miếu, vẫn không thấy thân ảnh Nguyệt Hạ Hương, lại càng không thấy kẻ nào khả nghi.
Vài người vội vàng hồi phủ báo tin, Vương phi tương lai mất tích là một việc hệ trọng như thế nào.
Cả Nguyệt phủ cùng Mạc Vương phủ cùng lúc phái ra rất nhiều thị vệ từ trong kinh thành ra vùng ngoại ô tìm kiếm, chính là vẫn như cũ không mảy may một chút tin tức.
Khi tin tức này đến được Tả Tuyết Viện cũng đã là buổi trưa hôm sau, Y Vân đang ở trong phòng đùa nghịch sách bát kỳ trận của mẫu thân.
Vừa mới bày xong, chỉ nghe tiếng Trương mụ ngoài phòng nói: “Vân nhi nha, mau giải trận, ta lại vào không được. Tiểu tổ tông của ta nha, tại sao ngươi và mẫu thân năm đó lại giống nhau đến vậy.” Từ khi Y Vân ở lại Tạ Tuyết Viện, Trương mụ liền dốc hết tâm tư lên người Y Vân. Lão nhân cô độc này, nhiều năm qua lặng lẽ ở lại Tạ Tuyết Viện nhớ đến Nguyệt Như Thuỷ, giờ phút này trong lòng cuối cùng cũng có nơi gởi gắm, tinh thần liến hồi phục.
Y Vân giải trận, để Trương mụ tiến vào,”Trương mụ, bà ngoại tối hôm qua sao lại không tới? Vân nhi muốn đi Thuý Vu Hiên thăm lão nhân gia.”
“Vân nhi nha, ngươi tốt nhất là đừng ra ngoài, trong phủ xảy ra chuyện, hôm nay vốn là ngày tỷ tỷ ngươi thành thân, nhưng hôm qua không biết sao lại bị người bắt đi?”
“A!” Nghe được tin này, tâm Y Vân trong nháy mắt nổi lên từng trận sóng to gió lớn.
Vậy ra hôm nay là ngày mười tám, kỳ thật trong tiềm thức Y Vân muốn quên đi ngày này. Bởi vì tránh né, cho nên nàng chân không bước ra khỏi Tả Tuyết Viện, nàng không muốn ra ngoài chứng kiến toàn cảnh hoan hỷ kia, càng không muốn nhìn thấy gương mặt Nguyệt Hạ Hương tràn đầy hạnh phúc. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Vốn tưởng rằng nàng có thể yên lặng trốn tránh ngày này, lại không ngờ vậy mà đã xảy ra chuyện.
Y Vân ngay lập tức nghĩ đến, nhất định là hắn, nhất định là do tên Quân Lăng Thiên kia làm.
Hội Hoa Xuân, hắn cho rằng nàng là Nguyệt Hạ Hương, cho nên đem nàng cướp đi. hiện giờ hôn lễ phía trước, hắn lại một lần nữa đem tiểu thư cướp đi, chỉ là lần này người hắn cướp là tiểu thư thật. Xem ra Quân Lăng Thiên này chắc sẽ không bỏ qua, nói không chừng lần trước trên đường từ thanh lâu trở về, người theo hành thích ắt hẳn là người hắn phái tới.
Hắn rốt cuộc là ai? Thân phận Quân Lăng Thiên này như thế nào? Hắn và Long Mạc sao lại có thâm thù đại hận?
Y Vân nghĩ cần phải tìm Long Mạc đem sự tình nói rõ ràng, nàng nhất định phải cứu Nguyệt Hạ Hương, nàng là biểu tỷ của mình, dù cho có điều không phải, nhưng nàng cũng không thể im lặng khi là người biết rõ sự tình. Tuy rằng lần trước khi nàng bị cướp đi, Nguyệt Hạ Hương đối xử với nàng như vậy, nhẫn tâm từ bỏ.
Tốt nhất nên nói cho Long Mạc, Quân Lăng Thiên là cừu nhân của hắn, tên ác ma đó có thể đối với tiểu thư bất lợi. Còn có sơn động lần trước nàng bị giam cũng nên nói cho Long Mạc, mặc dù có thể lúc này họ không có ở đó. Nhưng từ nơi này cũng có thể tra ra ít dấu vết.
Y Vân đã quyết định chủ ý, liền nhờ Trương mụ nói cho Nguyệt lão phu nhân rằng nàng phải ra khỏi phủ.
Trong phủ đã loạn như vậy, sẽ không ai chú ý tới tiểu nha hoàn nàng.
Nguyệt phủ cách Mạc Vương phủ cũng không xa, một lát liền tới.
Mạc Vương phủ khắp nơi dán đầy chữ hỷ đỏ thẫm, ánh nắng chiếu rọi xuống phát ra ánh sáng chói chang, như kim châm lên ánh mắt Y Vân.
Quản gia là bằng hữu của dưỡng nương , Y Vân thuận lợi vào được Vương phủ.*từ bi jo ta sẽ đổi cách xưng hô của Y Vân với mẫu thân Đinh Lang để tránh nhầm lẫn*
Ngoài thư phòng Long Mạc, Đinh Lang cùng Băng Nham đang đứng hầu, vẻ mặt băng lãnh.
“Tiểu muội, sao ngươi lại tới đây?” Đinh Lang hơi ngượng nói, bỗng nhiên có thêm muội muội, Đinh Lang có chút không thích ứng.
“Phong ca ca, ta tìm Vương gia có việc gấp.” Dưỡng nương thường xuyên ở bên tay Y Vân nhắc tới Phong nhi, Y Vân đã sớm thành thói quen gọi hắn Phong ca ca.
“Tiểu muội, có việc gì để khi khác đi, Vương gia đang phát hoả.” Đinh Lang thực lo lắng nói.
“Ta nhất định phải gặp hắn, là quan hệ đến việc tiểu thư bị mất tích.” Y Vân khăng khăng.
“Ai? Tiến vào.”Thanh âm Long Mạc sắc bén mà lãnh khốc, đè nén cơn tức giận, làm cho người khác nghĩ ngay đến núi lửa sắp bùng nổ.
Bây giờ chính là lúc núi lửa đã phun trào, Y Vân cũng không thể không đi vào.
Bên trong, Long Mạc đang quay lưng về phía Y Vân, trong tay hắn, nắm giữ một phong thư.
“Vương gia, Nhan Y Vân bái kiến Vương gia.” Y Vân trầm tĩnh nói.
Long Mạc xoay người lại, cười lạnh nói: “Bổn vương đang muốn đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại đến đây.”
Y Vân kinh ngạc nhìn Long Mạc, vị Đại ca ca này từ nhỏ đã chiếm cứ tâm tư nàng, nam tử này bình thường như mỹ ngọc trong trẻo, lạnh lùng, luôn luôn trấn tĩnh tự nhiên, nội tâm thâm trầm, nhưng lúc này có thể cảm thấy hắn đang tức giận bừng bừng.
Y Vân cảm thấy trong đôi con ngươi hẹp dài đó loé lên tia uy hiếp, đôi môi vẽ ra đường nét cứng ngắc, đã không còn nụ cười khẩy chế giễu ngày xưa, thay vào đó là vẻ tươi cười lãnh khốc. Điều này làm cho tâm Y Vân trong chớp mắt liền nhói lên, Long Mạc như vậy, Đại ca ca như vậy, không phải là người nàng biết. Xem ra việc Nguyệt Hạ Hương bị cướp đi đối với hắn là một đả kích không nhẹ.
“Vương gia, Y Vân là tới nói cho ngươi biết, người cướp đi tiểu thư là cừu nhân của ngươi, ta biết địa điểm bọn họ.”
“Vậy sao? Làm sao ngươi biết?” Long Mạc sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói.
“Ta……….” Y Vân do dự, nên nói hay không người lần trước bị cướp là nàng. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Đang suy tư, Long Mạc cay nghiệt cười nói: “Như thế nào, không nói ra được sao, bởi vì ngươi căn bản cùng bọn họ là một.”
“Cái gì?” Y Vân kinh hãi, lời nói của Long Mạc làm cho Y Vân không kịp phản ứng.
“Ngươi xem đi.” Long Mạc nói xong, cầm lấy phong thư trao cho Y Vân.
Trên giấy nét chữ như rồng bay phượng múa:
Nhanh chóng lấy nha hoàn Nhan Y Vân đổi Nguyệt Hạ Hương. Địa điểm bờ sông Lăng Hà.
Quân Lăng Thiên đề bút
Người đến chúc mừng kéo dài không dứt.
Nhưng mà một tin tức không may bỗng nhiên truyền tới, nhanh như gió nháy mắt liền truyền khắp Nguyệt phủ cùng Mạc Vương phủ, tựa như tầng tầng u ám bao lấy mỗi người.
Tin tức đó là Nguyệt Hạ Hương bị cướp đi.
Bởi vì vội vàng chuẩn bị hôn sự vào ngày hôm sau, lại bận rộn tiếp đãi khách nhân, mọi người vậy mà không chú ý tới nhân vật chính.
Ở trong mắt mọi người, đây là lần thứ hai Nguyệt Hạ Hương bị cướp đi. Nhưng thực tế tại Hội Hoa Xuân người bị cướp là Y Vân, vị tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ này trước đây chưa từng trải qua chuyện này, nên trong lòng nàng cũng không biết cái gì là sợ hãi cảnh giác. Nàng thừa dịp mọi người bận rộn, ngồi xe ngựa đến miếu đi lễ tạ thần. Nàng không phải đi một mình, còn có hai nha hoàn Lục Nhi cùng Thanh nhi và thị vệ Nguyệt phủ Vương Trì, Lưu Tư đều đi theo. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nhưng mà, một nén nhang trôi qua, Nguyệt Hạ Hương liền mất tích.
Dù Vương Trì và Lưu Tư đã tìm hết Tự Miếu, vẫn không thấy thân ảnh Nguyệt Hạ Hương, lại càng không thấy kẻ nào khả nghi.
Vài người vội vàng hồi phủ báo tin, Vương phi tương lai mất tích là một việc hệ trọng như thế nào.
Cả Nguyệt phủ cùng Mạc Vương phủ cùng lúc phái ra rất nhiều thị vệ từ trong kinh thành ra vùng ngoại ô tìm kiếm, chính là vẫn như cũ không mảy may một chút tin tức.
Khi tin tức này đến được Tả Tuyết Viện cũng đã là buổi trưa hôm sau, Y Vân đang ở trong phòng đùa nghịch sách bát kỳ trận của mẫu thân.
Vừa mới bày xong, chỉ nghe tiếng Trương mụ ngoài phòng nói: “Vân nhi nha, mau giải trận, ta lại vào không được. Tiểu tổ tông của ta nha, tại sao ngươi và mẫu thân năm đó lại giống nhau đến vậy.” Từ khi Y Vân ở lại Tạ Tuyết Viện, Trương mụ liền dốc hết tâm tư lên người Y Vân. Lão nhân cô độc này, nhiều năm qua lặng lẽ ở lại Tạ Tuyết Viện nhớ đến Nguyệt Như Thuỷ, giờ phút này trong lòng cuối cùng cũng có nơi gởi gắm, tinh thần liến hồi phục.
Y Vân giải trận, để Trương mụ tiến vào,”Trương mụ, bà ngoại tối hôm qua sao lại không tới? Vân nhi muốn đi Thuý Vu Hiên thăm lão nhân gia.”
“Vân nhi nha, ngươi tốt nhất là đừng ra ngoài, trong phủ xảy ra chuyện, hôm nay vốn là ngày tỷ tỷ ngươi thành thân, nhưng hôm qua không biết sao lại bị người bắt đi?”
“A!” Nghe được tin này, tâm Y Vân trong nháy mắt nổi lên từng trận sóng to gió lớn.
Vậy ra hôm nay là ngày mười tám, kỳ thật trong tiềm thức Y Vân muốn quên đi ngày này. Bởi vì tránh né, cho nên nàng chân không bước ra khỏi Tả Tuyết Viện, nàng không muốn ra ngoài chứng kiến toàn cảnh hoan hỷ kia, càng không muốn nhìn thấy gương mặt Nguyệt Hạ Hương tràn đầy hạnh phúc. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Vốn tưởng rằng nàng có thể yên lặng trốn tránh ngày này, lại không ngờ vậy mà đã xảy ra chuyện.
Y Vân ngay lập tức nghĩ đến, nhất định là hắn, nhất định là do tên Quân Lăng Thiên kia làm.
Hội Hoa Xuân, hắn cho rằng nàng là Nguyệt Hạ Hương, cho nên đem nàng cướp đi. hiện giờ hôn lễ phía trước, hắn lại một lần nữa đem tiểu thư cướp đi, chỉ là lần này người hắn cướp là tiểu thư thật. Xem ra Quân Lăng Thiên này chắc sẽ không bỏ qua, nói không chừng lần trước trên đường từ thanh lâu trở về, người theo hành thích ắt hẳn là người hắn phái tới.
Hắn rốt cuộc là ai? Thân phận Quân Lăng Thiên này như thế nào? Hắn và Long Mạc sao lại có thâm thù đại hận?
Y Vân nghĩ cần phải tìm Long Mạc đem sự tình nói rõ ràng, nàng nhất định phải cứu Nguyệt Hạ Hương, nàng là biểu tỷ của mình, dù cho có điều không phải, nhưng nàng cũng không thể im lặng khi là người biết rõ sự tình. Tuy rằng lần trước khi nàng bị cướp đi, Nguyệt Hạ Hương đối xử với nàng như vậy, nhẫn tâm từ bỏ.
Tốt nhất nên nói cho Long Mạc, Quân Lăng Thiên là cừu nhân của hắn, tên ác ma đó có thể đối với tiểu thư bất lợi. Còn có sơn động lần trước nàng bị giam cũng nên nói cho Long Mạc, mặc dù có thể lúc này họ không có ở đó. Nhưng từ nơi này cũng có thể tra ra ít dấu vết.
Y Vân đã quyết định chủ ý, liền nhờ Trương mụ nói cho Nguyệt lão phu nhân rằng nàng phải ra khỏi phủ.
Trong phủ đã loạn như vậy, sẽ không ai chú ý tới tiểu nha hoàn nàng.
Nguyệt phủ cách Mạc Vương phủ cũng không xa, một lát liền tới.
Mạc Vương phủ khắp nơi dán đầy chữ hỷ đỏ thẫm, ánh nắng chiếu rọi xuống phát ra ánh sáng chói chang, như kim châm lên ánh mắt Y Vân.
Quản gia là bằng hữu của dưỡng nương , Y Vân thuận lợi vào được Vương phủ.*từ bi jo ta sẽ đổi cách xưng hô của Y Vân với mẫu thân Đinh Lang để tránh nhầm lẫn*
Ngoài thư phòng Long Mạc, Đinh Lang cùng Băng Nham đang đứng hầu, vẻ mặt băng lãnh.
“Tiểu muội, sao ngươi lại tới đây?” Đinh Lang hơi ngượng nói, bỗng nhiên có thêm muội muội, Đinh Lang có chút không thích ứng.
“Phong ca ca, ta tìm Vương gia có việc gấp.” Dưỡng nương thường xuyên ở bên tay Y Vân nhắc tới Phong nhi, Y Vân đã sớm thành thói quen gọi hắn Phong ca ca.
“Tiểu muội, có việc gì để khi khác đi, Vương gia đang phát hoả.” Đinh Lang thực lo lắng nói.
“Ta nhất định phải gặp hắn, là quan hệ đến việc tiểu thư bị mất tích.” Y Vân khăng khăng.
“Ai? Tiến vào.”Thanh âm Long Mạc sắc bén mà lãnh khốc, đè nén cơn tức giận, làm cho người khác nghĩ ngay đến núi lửa sắp bùng nổ.
Bây giờ chính là lúc núi lửa đã phun trào, Y Vân cũng không thể không đi vào.
Bên trong, Long Mạc đang quay lưng về phía Y Vân, trong tay hắn, nắm giữ một phong thư.
“Vương gia, Nhan Y Vân bái kiến Vương gia.” Y Vân trầm tĩnh nói.
Long Mạc xoay người lại, cười lạnh nói: “Bổn vương đang muốn đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại đến đây.”
Y Vân kinh ngạc nhìn Long Mạc, vị Đại ca ca này từ nhỏ đã chiếm cứ tâm tư nàng, nam tử này bình thường như mỹ ngọc trong trẻo, lạnh lùng, luôn luôn trấn tĩnh tự nhiên, nội tâm thâm trầm, nhưng lúc này có thể cảm thấy hắn đang tức giận bừng bừng.
Y Vân cảm thấy trong đôi con ngươi hẹp dài đó loé lên tia uy hiếp, đôi môi vẽ ra đường nét cứng ngắc, đã không còn nụ cười khẩy chế giễu ngày xưa, thay vào đó là vẻ tươi cười lãnh khốc. Điều này làm cho tâm Y Vân trong chớp mắt liền nhói lên, Long Mạc như vậy, Đại ca ca như vậy, không phải là người nàng biết. Xem ra việc Nguyệt Hạ Hương bị cướp đi đối với hắn là một đả kích không nhẹ.
“Vương gia, Y Vân là tới nói cho ngươi biết, người cướp đi tiểu thư là cừu nhân của ngươi, ta biết địa điểm bọn họ.”
“Vậy sao? Làm sao ngươi biết?” Long Mạc sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói.
“Ta……….” Y Vân do dự, nên nói hay không người lần trước bị cướp là nàng. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Đang suy tư, Long Mạc cay nghiệt cười nói: “Như thế nào, không nói ra được sao, bởi vì ngươi căn bản cùng bọn họ là một.”
“Cái gì?” Y Vân kinh hãi, lời nói của Long Mạc làm cho Y Vân không kịp phản ứng.
“Ngươi xem đi.” Long Mạc nói xong, cầm lấy phong thư trao cho Y Vân.
Trên giấy nét chữ như rồng bay phượng múa:
Nhanh chóng lấy nha hoàn Nhan Y Vân đổi Nguyệt Hạ Hương. Địa điểm bờ sông Lăng Hà.
Quân Lăng Thiên đề bút
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.