Chương 15: Tâm hồn thiếu nữ
Nguyệt Xuất Vân
21/02/2013
Y Vân nhìn biểu tình ngây thơ, nghĩ thầm công chúa này thật sự là được nuông chiều làm hư, người trong hoàng thất có lẽ đều như vậy, chủ ý của nàng thì không ai có thể phản đối, bất quá Y Vân lại càng ngày càng thích vị công chúa tuỳ hứng mà thẳng thắn này. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nàng không có một chút nào cao ngạo, luôn miệng kêu Y Vân tỷ tỷ, dầu sao nàng cũng là một công chúa cô độc, sống trong hoàng cung đại điện, người với người ở nơi đó rất khó trở thành bằng hữu, từ lúc cứu Y Vân, liền một lòng cùng với mình thành bằng hữu.
Y Vân đáp ứng, nàng quyết định không cần phải phụ lòng tốt của công chúa, nhưng bản thân Y Vân biết đây chỉ là cái cớ nàng tự thuyết phục mình, kỳ thật chính nàng vẫn là vì muốn nhìn thấy Long Mạc.
“Công chúa, ngươi làm sao biết ta là nữ nhân. Quần áo trên người ta là ai thay?”
“Này nha,” Công chúa nũng nịu cười, “Tỷ tỷ ngươi là lo lắng ta cho nam tử hội thay y phục cho ngươi liền phát hiện ngươi là nữ tử à? Không phải, kỳ thật, trên người ngươi ướt đẫm, ta đã sớm hoài nghi ngươi là nữ, nào có nam nhân mà dáng người lả lướt như vậy, lại có nam tử nào dung mạo lại tuyệt mỹ đến thế. Sau khi ngự y bắt mạch cho ngươi, mới xác định người thật là nữ nhân. Yên tâm đi, y phục là do Úc nhi thay, tỷ tỷ thân thể quý giá như vậy sao có thể tuỳ tiện để nam nhân xem qua?” Tiếng nói công chúa tuy rằng thanh thuý nhưng liên tu không ngừng.
“Là như thế này nha, công chúa,……”Y Vân vừa định nói, liền bị nàng ngăn lại.
“Không cần một câu công chúa, hai câu công chúa, ta gọi ngươi tỷ tỷ, gọi ta Thanh nhi đi.”
“Điều này sao có thể, Y Vân nào dám làm tỷ tỷ của công chúa, công chúa vẫn nên gọi thẳng tên của ta thì hơn.” Nàng là một nha hoàn, không muốn làm tỷ tỷ công chúa, cũng không tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ, nàng chỉ muốn yên phận sống tốt là được.
Chính là thế sự trêu người, nàng thật không nên yêu thương Long Mạc.
Hắn là hoàng tử cao quý, hơn nữa lại là vị hoàng tử được hoàng thượng yêu quý nhất, hắn cũng là người mà hầu hết nữ tử trong kinh thành mơ tưởng, hắn lại là vị hôn phu tương lai của tiểu thư Nguyệt Hạ Hương.
Nàng cùng hắn chính là hai đường thẳng song song, cho dù kéo mãi kéo mãi cũng không thể gặp nhau.
Y Vân khẽ hạ mi, giấu đi dòng lệ đau buồn nơi khoé mắt.
Trong sơn động, Y Vân từng hạ quyết tâm không được khóc, nhưng không biết vì sao khi nghĩ đến Long Mạc, lòng nàng lại đau như vậy. Hình ảnh hắn cứ thế đi vào trái tim nàng, để rồi từ từ tra tấn, giày vò nàng.
“Tỷ tỷ, ngươi có tâm sự, vì sao không nói cho Thanh nhi. Có phải hay không chuyện tình cảm?” Long Thanh Tâm ánh mắt vụt sáng, tựa như một búp bê đáng yêu, nàng ghé vào bên giường , lẳng lặng nhìn Y Vân, ánh mắt tinh quái.
Y Vân mỉm cười, nhẹ gõ vào đầu công chúa, tuy rằng nàng là chủ tử nhưng không hiểu vì sao Y Vân xem nàng như muội muội của mình.
“Tiểu nha đầu, ngươi biết cái gì là tình cảm sao?”
“Ta là không hiểu, vì sao con người khi nhắc đến tình cảm liền không bình thường. Nhị hoàng huynh ta chính là ví dụ điển hình. Y Vân tỷ ngươi không biết chứ hai ngày trước, khi Nguyệt tiểu thư bị cướp đi, Nhị hoàng huynh ta tựa như người mất hồn, ta chưa bao giờ thấy huynh ấy như vậy. Suốt một đêm không chợp mắt, không ngừng phái người đi tìm, sau lại nghe nói nhận được thư tín, bảo hoàng huynh phải đến chỗ nào đấy để chuộc người? Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng hôm sau hoàng huynh nhất nhất muốn một mình đi phó ước. Sau đó Nguyệt phủ phái người đến thông báo, Nguyệt tiểu thư đã được cứu trở về, huynh ấy liền vội vàng chạy qua. Hôm nay lại đến Nguyệt phủ, thật không biết bộ dạng Nguyệt tiểu thư kia xinh đẹp như thế nào, lại khiến Nhị hoàng huynh mê đắm như vậy. Nghe nói nàng là kinh thành đệ nhất mỹ nữ cũng là đệ nhất tài nữ. Chẳng lẽ so với tỷ tỷ ngươi còn mỹ hơn sao?”
Long Thanh Tâm đang thao thao bất tuyệt, tuyệt nhiên không phát hiện sắc mặc Y Vân đã muốn trở nên trắng bệch.
Nàng nghĩ mãi vẫn không rõ tại sao Long Mạc lại không đến, nguyên tưởng rằng thân phận của nàng bị tiết lộ, lại như thế nào không nghĩ tới chính tiểu thư âm thầm ra tay, tiểu thư thế nào lại từ bỏ nàng. Tiểu thư đương nhiên không phải được người cứu trở về, nàng vốn không bị cướp mà người thay nàng chịu hạn chính là tiểu nha hoàn này, tiểu thư làm như vậy, chỉ là sợ, sợ Long Mạc một khi cứu người ra phát hiện đó không phải nàng mà là tiểu nha hoàn. Tiểu thư sợ sự thật sẽ bị bại lộ.
Y Vân trong lòng nổi lên từng đợt thương cảm, uổng cho nàng có tâm thay tiểu thư suy nghĩ, thế nhưng người lại nhẫn tâm không màng đến sự sống chết của mình.
Mặc dù đã biết tiểu thư rất lâu nhưng Y Vân thật khó có thể tưởng tượng, tiểu thư vì hạnh phúc của mình mà hy sinh tính mạng người khác.
Hận? Y Vân như cũ không hận nàng, chỉ thấy thật đáng buồn thay tiểu thư, nếu tình cảm chỉ dựa vào lừa dối mà có, thì liệu nó có sâu sắc, có chân thật và có thể duy trì được bao lâu?
“Tỷ tỷ ngươi không sao chứ?” Long Thanh Tâm lo lắng nói, đôi mắt tràn đầy quan tâm.
“Ta không sao. Không cần lo lắng, chỉ có chút choáng váng thôi.”
Tiểu cung nữ Úc nhi vén rèm đi đến, theo sau là mấy cung nữ bê chén đĩa, bày ra một bàn ăn thịnh soạn.
Y Vân mang tâm trạng phiền muộn, miễn cưỡng dùng bữa.
Sau khi ăn xong, công chúa muốn cùng nàng bên ngoài ngao du, Y Vân tuy thân mình còn có chút suy yếu nhưng cũng không đáng ngại.
Nàng vẫn một thân nam trang, Thanh Tâm có hỏi qua, Y Vân tỷ, sao không thay quần áo? Trên người ngươi chính là y phục của Nhị hoàng huynh ta.
Y Vân nói không cần thay đổi, cứ để như vậy đi, đổi đi đổi lại thực phiền toái.
Kỳ thật nàng rất lưu luyến mùi hương Long Mạc còn lưu lại, đó là hơi thở là hương vị chỉ riêng của hắn.
Ngoại viện, ánh nắng tươi sáng, xuân sắc mơn mỡn, gió xuân nhè nhẹ tô điểm cho hoa viên, không khí thoảng hương hoa theo xuân phong ngấm vào lòng người.
Hương hoa thu hút từng đàn ong mật, hút lấy mật hoa, lưu luyến không rời.
Cảnh đẹp như tranh, nhưng Y Vân đều không có tâm tình thưởng thức.
“Y Vân tỷ ta muốn trở về lấy giá vẽ, ngươi ở chỗ này chờ ta.” Bởi vì không có cung nữ theo hầu, Thanh Tâm liền chính mình trở về.
Y Vân từ trên mặt đất nhặt lên một đoá hoa chưa tàn, một tiểu ong mật cư nhiên bay đến, Y Vân si ngốc nhìn nó ở trên tay nàng vội đến vội đi. Có lẽ chỉ có chúng mới không có ưu sầu.
“Ngươi như thế nào lại mặc y phục của bổn vương.” Bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng truyền tới.
Tay Y Vân nhẹ run, đoá hoa rớt xuống, tiểu ong mật cũng bay đi mất.
Quay đầu chỉ thấy Long Mạc đứng phía sau, bạch y tung bay, vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Nguyên lai lại là ngươi!” Hàn ý nơi đôi mắt Long Mạc nhìn qua Y Vân, thấy rõ dung mạo nàng không khỏi kinh ngạc.
Y Vân khẩn trương nhớ đến ngày nàng đánh đàn ở Hội hoa xuân, ngày đó Long Mạc cũng ở đấy. Lời của hắn, làm tâm Y Vân run lên.
Chẳng lẽ hắn nhận ra nàng? Thật sự nhận ra nàng sao?
Nhưng mà, từ trong ánh mắt hững hờ của Long Mạc, Y Vân liền hiểu ra.
Hắn không có nhận ra nàng, hắn cũng không thể nhận ra nàng, ở Hội hoa xuân nàng dùng khăn sa che mặt, hắn như thế nào có thể nào nhận ra nàng? Hắn bất quá nhận ra nàng là tiểu nha hoàn Nguyệt phủ mà thôi.
“Vậy ra người Thanh Tâm cứu là ngươi? Việc ngươi mê hoặc Nguyệt phủ tiểu thiếu gia ta đây không tính, thế nào lại còn cải nam trang mê hoặc muội muội bổn vương!” Trong lời nói của hắn không có một chút lưu tình.
Thôi, vốn dĩ Y Vân muốn nói cho hắn biết chính nàng năm đó đã cứu hắn, là tiểu muội muội của hắn, cũng là người đánh đàn ở Hội hoa xuân, nhưng những điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, liệu khi nàng nói ra hắn sẽ tin tưởng sao?
Hắn nhất định sẽ nói nàng lừa hắn, bởi vì nàng muốn câu dẫn hắn. Y Vân nàng từ trước đến nay luôn hiểu đạo lý làm người, sống không thẹn với lòng, cớ sao trong mắt hắn nàng lại là dạng nữ tử chỉ biết dụ dỗ câu dẫn người khác.
“Vương gia, ngươi xem ở bụi hoa kia, ong mật đua nhau bay đến, chẳng lẽ là Hoa nhi câu dẫn chúng nó đến sao?” Ngữ khí nàng lạnh lùng doạ người.
Nàng không có một chút nào cao ngạo, luôn miệng kêu Y Vân tỷ tỷ, dầu sao nàng cũng là một công chúa cô độc, sống trong hoàng cung đại điện, người với người ở nơi đó rất khó trở thành bằng hữu, từ lúc cứu Y Vân, liền một lòng cùng với mình thành bằng hữu.
Y Vân đáp ứng, nàng quyết định không cần phải phụ lòng tốt của công chúa, nhưng bản thân Y Vân biết đây chỉ là cái cớ nàng tự thuyết phục mình, kỳ thật chính nàng vẫn là vì muốn nhìn thấy Long Mạc.
“Công chúa, ngươi làm sao biết ta là nữ nhân. Quần áo trên người ta là ai thay?”
“Này nha,” Công chúa nũng nịu cười, “Tỷ tỷ ngươi là lo lắng ta cho nam tử hội thay y phục cho ngươi liền phát hiện ngươi là nữ tử à? Không phải, kỳ thật, trên người ngươi ướt đẫm, ta đã sớm hoài nghi ngươi là nữ, nào có nam nhân mà dáng người lả lướt như vậy, lại có nam tử nào dung mạo lại tuyệt mỹ đến thế. Sau khi ngự y bắt mạch cho ngươi, mới xác định người thật là nữ nhân. Yên tâm đi, y phục là do Úc nhi thay, tỷ tỷ thân thể quý giá như vậy sao có thể tuỳ tiện để nam nhân xem qua?” Tiếng nói công chúa tuy rằng thanh thuý nhưng liên tu không ngừng.
“Là như thế này nha, công chúa,……”Y Vân vừa định nói, liền bị nàng ngăn lại.
“Không cần một câu công chúa, hai câu công chúa, ta gọi ngươi tỷ tỷ, gọi ta Thanh nhi đi.”
“Điều này sao có thể, Y Vân nào dám làm tỷ tỷ của công chúa, công chúa vẫn nên gọi thẳng tên của ta thì hơn.” Nàng là một nha hoàn, không muốn làm tỷ tỷ công chúa, cũng không tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ, nàng chỉ muốn yên phận sống tốt là được.
Chính là thế sự trêu người, nàng thật không nên yêu thương Long Mạc.
Hắn là hoàng tử cao quý, hơn nữa lại là vị hoàng tử được hoàng thượng yêu quý nhất, hắn cũng là người mà hầu hết nữ tử trong kinh thành mơ tưởng, hắn lại là vị hôn phu tương lai của tiểu thư Nguyệt Hạ Hương.
Nàng cùng hắn chính là hai đường thẳng song song, cho dù kéo mãi kéo mãi cũng không thể gặp nhau.
Y Vân khẽ hạ mi, giấu đi dòng lệ đau buồn nơi khoé mắt.
Trong sơn động, Y Vân từng hạ quyết tâm không được khóc, nhưng không biết vì sao khi nghĩ đến Long Mạc, lòng nàng lại đau như vậy. Hình ảnh hắn cứ thế đi vào trái tim nàng, để rồi từ từ tra tấn, giày vò nàng.
“Tỷ tỷ, ngươi có tâm sự, vì sao không nói cho Thanh nhi. Có phải hay không chuyện tình cảm?” Long Thanh Tâm ánh mắt vụt sáng, tựa như một búp bê đáng yêu, nàng ghé vào bên giường , lẳng lặng nhìn Y Vân, ánh mắt tinh quái.
Y Vân mỉm cười, nhẹ gõ vào đầu công chúa, tuy rằng nàng là chủ tử nhưng không hiểu vì sao Y Vân xem nàng như muội muội của mình.
“Tiểu nha đầu, ngươi biết cái gì là tình cảm sao?”
“Ta là không hiểu, vì sao con người khi nhắc đến tình cảm liền không bình thường. Nhị hoàng huynh ta chính là ví dụ điển hình. Y Vân tỷ ngươi không biết chứ hai ngày trước, khi Nguyệt tiểu thư bị cướp đi, Nhị hoàng huynh ta tựa như người mất hồn, ta chưa bao giờ thấy huynh ấy như vậy. Suốt một đêm không chợp mắt, không ngừng phái người đi tìm, sau lại nghe nói nhận được thư tín, bảo hoàng huynh phải đến chỗ nào đấy để chuộc người? Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng hôm sau hoàng huynh nhất nhất muốn một mình đi phó ước. Sau đó Nguyệt phủ phái người đến thông báo, Nguyệt tiểu thư đã được cứu trở về, huynh ấy liền vội vàng chạy qua. Hôm nay lại đến Nguyệt phủ, thật không biết bộ dạng Nguyệt tiểu thư kia xinh đẹp như thế nào, lại khiến Nhị hoàng huynh mê đắm như vậy. Nghe nói nàng là kinh thành đệ nhất mỹ nữ cũng là đệ nhất tài nữ. Chẳng lẽ so với tỷ tỷ ngươi còn mỹ hơn sao?”
Long Thanh Tâm đang thao thao bất tuyệt, tuyệt nhiên không phát hiện sắc mặc Y Vân đã muốn trở nên trắng bệch.
Nàng nghĩ mãi vẫn không rõ tại sao Long Mạc lại không đến, nguyên tưởng rằng thân phận của nàng bị tiết lộ, lại như thế nào không nghĩ tới chính tiểu thư âm thầm ra tay, tiểu thư thế nào lại từ bỏ nàng. Tiểu thư đương nhiên không phải được người cứu trở về, nàng vốn không bị cướp mà người thay nàng chịu hạn chính là tiểu nha hoàn này, tiểu thư làm như vậy, chỉ là sợ, sợ Long Mạc một khi cứu người ra phát hiện đó không phải nàng mà là tiểu nha hoàn. Tiểu thư sợ sự thật sẽ bị bại lộ.
Y Vân trong lòng nổi lên từng đợt thương cảm, uổng cho nàng có tâm thay tiểu thư suy nghĩ, thế nhưng người lại nhẫn tâm không màng đến sự sống chết của mình.
Mặc dù đã biết tiểu thư rất lâu nhưng Y Vân thật khó có thể tưởng tượng, tiểu thư vì hạnh phúc của mình mà hy sinh tính mạng người khác.
Hận? Y Vân như cũ không hận nàng, chỉ thấy thật đáng buồn thay tiểu thư, nếu tình cảm chỉ dựa vào lừa dối mà có, thì liệu nó có sâu sắc, có chân thật và có thể duy trì được bao lâu?
“Tỷ tỷ ngươi không sao chứ?” Long Thanh Tâm lo lắng nói, đôi mắt tràn đầy quan tâm.
“Ta không sao. Không cần lo lắng, chỉ có chút choáng váng thôi.”
Tiểu cung nữ Úc nhi vén rèm đi đến, theo sau là mấy cung nữ bê chén đĩa, bày ra một bàn ăn thịnh soạn.
Y Vân mang tâm trạng phiền muộn, miễn cưỡng dùng bữa.
Sau khi ăn xong, công chúa muốn cùng nàng bên ngoài ngao du, Y Vân tuy thân mình còn có chút suy yếu nhưng cũng không đáng ngại.
Nàng vẫn một thân nam trang, Thanh Tâm có hỏi qua, Y Vân tỷ, sao không thay quần áo? Trên người ngươi chính là y phục của Nhị hoàng huynh ta.
Y Vân nói không cần thay đổi, cứ để như vậy đi, đổi đi đổi lại thực phiền toái.
Kỳ thật nàng rất lưu luyến mùi hương Long Mạc còn lưu lại, đó là hơi thở là hương vị chỉ riêng của hắn.
Ngoại viện, ánh nắng tươi sáng, xuân sắc mơn mỡn, gió xuân nhè nhẹ tô điểm cho hoa viên, không khí thoảng hương hoa theo xuân phong ngấm vào lòng người.
Hương hoa thu hút từng đàn ong mật, hút lấy mật hoa, lưu luyến không rời.
Cảnh đẹp như tranh, nhưng Y Vân đều không có tâm tình thưởng thức.
“Y Vân tỷ ta muốn trở về lấy giá vẽ, ngươi ở chỗ này chờ ta.” Bởi vì không có cung nữ theo hầu, Thanh Tâm liền chính mình trở về.
Y Vân từ trên mặt đất nhặt lên một đoá hoa chưa tàn, một tiểu ong mật cư nhiên bay đến, Y Vân si ngốc nhìn nó ở trên tay nàng vội đến vội đi. Có lẽ chỉ có chúng mới không có ưu sầu.
“Ngươi như thế nào lại mặc y phục của bổn vương.” Bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng truyền tới.
Tay Y Vân nhẹ run, đoá hoa rớt xuống, tiểu ong mật cũng bay đi mất.
Quay đầu chỉ thấy Long Mạc đứng phía sau, bạch y tung bay, vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Nguyên lai lại là ngươi!” Hàn ý nơi đôi mắt Long Mạc nhìn qua Y Vân, thấy rõ dung mạo nàng không khỏi kinh ngạc.
Y Vân khẩn trương nhớ đến ngày nàng đánh đàn ở Hội hoa xuân, ngày đó Long Mạc cũng ở đấy. Lời của hắn, làm tâm Y Vân run lên.
Chẳng lẽ hắn nhận ra nàng? Thật sự nhận ra nàng sao?
Nhưng mà, từ trong ánh mắt hững hờ của Long Mạc, Y Vân liền hiểu ra.
Hắn không có nhận ra nàng, hắn cũng không thể nhận ra nàng, ở Hội hoa xuân nàng dùng khăn sa che mặt, hắn như thế nào có thể nào nhận ra nàng? Hắn bất quá nhận ra nàng là tiểu nha hoàn Nguyệt phủ mà thôi.
“Vậy ra người Thanh Tâm cứu là ngươi? Việc ngươi mê hoặc Nguyệt phủ tiểu thiếu gia ta đây không tính, thế nào lại còn cải nam trang mê hoặc muội muội bổn vương!” Trong lời nói của hắn không có một chút lưu tình.
Thôi, vốn dĩ Y Vân muốn nói cho hắn biết chính nàng năm đó đã cứu hắn, là tiểu muội muội của hắn, cũng là người đánh đàn ở Hội hoa xuân, nhưng những điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, liệu khi nàng nói ra hắn sẽ tin tưởng sao?
Hắn nhất định sẽ nói nàng lừa hắn, bởi vì nàng muốn câu dẫn hắn. Y Vân nàng từ trước đến nay luôn hiểu đạo lý làm người, sống không thẹn với lòng, cớ sao trong mắt hắn nàng lại là dạng nữ tử chỉ biết dụ dỗ câu dẫn người khác.
“Vương gia, ngươi xem ở bụi hoa kia, ong mật đua nhau bay đến, chẳng lẽ là Hoa nhi câu dẫn chúng nó đến sao?” Ngữ khí nàng lạnh lùng doạ người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.