Chương 59: Tin tức của phụ thân
Nguyệt Xuất Vân
24/08/2013
Ngay lúc này, trông hắn không còn vẻ tao nhã, điềm tĩnh như ngày thường. Có lẽ đây mới là con người thật sự của hắn, vẻ mặt dịu dàng ấm áp của hắn chẳng qua chỉ là giả tạo.Y Vân thu lại tầm mắt, tâm tư đau thương, Thương Dung đại ca của nàng đã không còn sao?Nàng chua sót cười, nụ cười vô cùng bi thương, “Thương Dung đại ca! Y Vân luôn xem ngươi là Đại ca đáng kính, ngươi chẳng lẽ không thể buông tha cho ta sao?”Y Vân biết mục đích của Long Phi, nàng không muốn nhìn thấy hắn trách mắng Long Mạc, càng không muốn thấy huynh đệ bọn họ đối địch với nhau. Nhưng nàng biết, một mình nàng không thể ngăn cản được điều này. Nhưng nàng vẫn hy vọng Long Phi có thể buông tha cho nàng, buông tha cho Long Mạc.Đáy lòng Long Phi khẽ động, Y Vân gọi hắn là Thương Dung đại ca, nàng vẫn còn gọi Thương Dung đại ca?Cách xưng hô thế này làm suy nghĩ của hắn có chút rối loạn, nhắc hắn nhớ tới những ngày tháng ở Phồn Hoa Viên, khi đó, nàng luôn tuỳ ý nương tựa vào hắn. Nhưng mà, hắn lại lợi dụng nàng, huỷ đi sự tin cậy thuần khiết của nàng.Buông tha nàng, nhìn nàng được gả cho Long Mạc, không thể nào? Đây chẳng phải là làm trái lại với dự tính ban đầu hay sao, không những không công kích được Long Mạc, thay vào đó còn cắn lại chính mình.“Đại ca,” Long Mạc trầm mặc thật lâu, sau đó cũng lên tiếng, “Ngươi tội gì phải như vậy?”Long Phi kinh ngạc, đôi mắt âm u nhìn vào Long Mạc, ánh mắt kia trầm tĩnh như nước, thuần khiết vô cùng, dường như không hề chứa một chút tạp chất, cũng chính đôi mắt ấy đã khiến Long Phi hết sức hổ thẹn.Chẳng lẽ, hắn đã biết? Biết mình đang luyện Băng Ngưng thần công?Mang theo mười phần nghi ngờ, Long phi hỏi: “Lẽ nào, ngươi đã biết?”Long Mạc ngăn cản Long Phi lui về phía sau thái giám, nói: “Không sai! Ta sớm đã biết, cũng biết rằng môn công phu này của ngươi không thể bỏ dở giữa chừng, cho nên mới không có ngăn cản.”Quả thật, đây là tà công, nếu nửa chừng bỏ cuộc, sẽ bị hàn độc phản công gây ra thương tích. Chỉ khi luyện thành thì mới có thể tuỳ ý sử dụng hàn khí cùng độc khí trong người. Long Mạc, hắn thật sự đã biết từ sớm sao? Vậy thì tại sao hắn lại ra tay cứu giúp vào cái đêm bị ám sát? Hắn không ngăn cản ta luyện công, chẳng lẽ vì nghĩ đến thân thể này ư, chẳng lẽ hắn không sợ, bản thân ta một khi đã luyện thành công phu kia, sẽ chiếm lấy ngôi vị hoàng đế của hắn, sẽ tổn thương đến hắn sao?“Đại ca, ta thà rằng không tranh giành ngôi vị hoàng đế, cũng không muốn nhìn thấy ngươi tổn hại đến bản thân!”Dưới ánh trăng, ánh mắt Long Mạc xa xăm.Gió đêm từng hồi thổi tới, cả ba người như lặng yên trước gió.Im lặng.Chỉ có nhành trúc nhẹ nhành va vào nhau, phát ra âm thanh lách cách, càng lúc lại càng thêm cô quạnh.Lâu thật lâu, thanh âm Long Phi theo gió truyền đến.“Long Mạc, ta không cần ngươi thương xót, nếu còn xem ta là đại ca của ngươi, hãy chân chính cùng ta đọ sức, ta muốn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế từ trong tay ngươi.”Long Phi quá mức cố chấp làm Long Mạc có chút lạnh lùng nói: “Hy vọng đại ca không tiếp tục làm hại đến người vô tội, Vân nhi thì có liên quan gì, ngươi không thể lại tổn thương đến nàng!”Ánh mắt Long Phi phức tạp liếc nhìn Y Vân, trong bóng đêm, nàng xinh đẹp mà hư ảo nhưng cũng lại chân thực nhất.Nàng thiện lương như vậy, sao có thể nói là tổn thương đến nàng? Mà cho dù như thế, hắn cũng sẽ không bỏ qua, ai bảo Long Mạc yêu nàng. Nàng chính là nhược điểm, là điểm yếu của Long Mạc. Đã như thế, sao lại không lợi dụng chứ.Ánh trăng nhàn nhạt, vẻ kiên quyết và cố chấp hiện rõ trên gương mặt Long Phi.Bỏ xuống mặt nạ giả tạo, lúc này Long Phi chân thực đến đau lòng.“Mạc, ta sẽ không buông tay.”Cuối cùng, bọn họ nhìn nhau thật sâu, sau đó hắn chậm rãi rời đi, biến mất trong bóng đêm.Bước chân của hắn có chút loạng choạng, bóng lưng cô đơn nay lại càng thêm cô quạnh.Y Vân không hận Long Phi, chẳng biết vì sao, nhưng không thể hận. Nàng vẫn còn xem hắn là Thương Dung đại ca ở Phồn Hoa Viên, nếu không phải sinh ra trong vương giả, nếu không phải bị sự ưu tú của Long Mạc che lấp, hắn đã không trở nên như vậy.Trong bóng đêm, Long Mạc gắt gao cầm tay Y Vân thật chặt. Hắn sợ, sợ nếu hắn sơ ý buông tay, nàng sẽ biến mất một lần nữa, hay sẽ bị người khác cướp đi.“Nhan Y Vân nghe chỉ!” Thanh âm lanh lảnh của thái giám phá vỡ sự yên tĩnh.Trong đêm, mấy thái giám thân mặc lam y, tay cầm đèn mang chiếu chỉ truyền đến.Y Vân cuống quít quỳ xuống tiếp chỉ.“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Truyền dân nữ Nhan Y Vân vào cung diện thánh, khâm thử.” Giọng nói lanh lảnh kéo dài rồi biến mất trong gió.Trong lòng Y Vân hốt hoảng, đúng như lời Quân Lăng Thiên nói, Hoàng thượng vừa mới tỉnh lại đã cho gọi nàng.Không biết, lần này đi là lành hay dữ? Số phận nào đang chờ đợi nàng. Nhưng, cho dù như thế nào, nàng cũng phải đi, không được chùn bước, lệnh vua không thể làm trái, huống chi, nàng rất muốn nghe thấy tin tức của mẫu thân từ hắn. Dù cho, chỉ là một chút cũng được.Y Vân bình tĩnh, búi lại mái tóc, theo chân thái giám, cùng Long Mạc, hướng tẩm cung Hoàng thượng đi đến.Vầng trăng lặng lẽ mỉm cười nhìn nhân gian, Y Vân thật không biết tối nay rồi sẽ còn xảy ra những chuyện gì.Long Ngâm Điện của Hoàng thượng, hiện tại hoàn toàn yên tĩnh.Lúc Y Vân bước vào thì Hoàng hậu cùng mấy vị phi tử cũng từ bên trong lui ra.Trong nháy mắt, Y Vân cảm thấy ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn nàng, có khinh thường, có ghen tỵ, có thờ ơ, nhưng hơn hết là sự oán hận.Y Vân chắc chắn nàng đã trở thành đối tượng căm thù của mọi người, trong lòng đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.Nghĩ thầm ắt hẳn các vị phi tử đó đều cho rằng Hoàng thượng đã nhìn trúng nàng. Không nhịn được mỉm cười, nụ cười đắng chát trên đầu môi, lời nói của bậc quân vương thật nguy hiểm mà.Lão thái giám Kha Quý tiến lên nghênh đón, hắn hình như sớm đã đoán ra Y Vân chính là tiểu nha hoàn trong Nguyệt Phủ.Nhìn thấy Long Mạc, hắn mỉm cười nói: “Mạc Vương gia, xin người ra ngoài điện chờ, Hoàng thượng chỉ cho gọi Nhan cô nương. Xin Vương gia yên tâm! Sẽ không có việc gì.” Dường như hiểu được sự lo lắng của Long Mạc, hắn chậm rãi nói.Long Mạc lui về phía sau, nhìn Y Vân khẽ gật đầu.Tẩm cung Hoàng thượng được bày trí hoa lệ giàu sang, mùi dược thảo hoà quyện cùng hương trầm tràn ngập, có mấy tiểu thái giám đứng hầu bên trong.Trên long sàng, màn trướng giăng cao, Y Vân nghĩ Hoàng thượng chắc là đang nằm trên giường, nhưng, khi lén nhìn về hướng đó, lại không thấy bóng người.Kha Quý ở một bên khẽ cười nói: “Hoàng thượng không ở phòng này, mời cô nương theo lão nô.”Y Vân theo sát bên Kha Quý, hướng hậu điện phía sau chủ điện bước đến. Cửa mở ra hậu điện kia rất là bí mật, được giấu sau giá sách. Y Vân kinh hãi, không tự chủ được liền nghĩ ngay đến mật thất ngầm dưới đất của Long Phi, thầm nghĩ vị Hoàng thượng này không phải cũng giống với Long Phi chứ, có bí mật mà không thể cho ai biết. Hay là, hắn muốn đem nàng giam giữ ở nơi này.Kha Quý nhìn ra sự lo lắng của Y Vân, mỉm cười nói: “Cô nương không cần quá lo sợ, Hoàng thượng không có ác ý gì, đây là nơi hoàng thượng gởi gắm tâm tư, ngươi vào rồi sẽ hiểu.”Y Vân chầm chậm bước vào, vừa mới đi tới, liền bất động tại chỗ.Đây là một gian nhà không lớn không nhỏ, nhưng lại treo đầy bức hoạ một nữ tử.Từng bức hoạ từ trên xà nhà rũ xuống, lớn nhỏ đều hoàn toàn giống nhau. Mỗi bức tranh đều vẽ nên dung mạo của một nữ tử. Người vẽ tranh hẳn là một nghệ nhân hội hoạ tài hoa, đường nét lưu loát, bút pháp tinh tế, thần sắc xinh tươi.Nữ tử trong bức tranh một thân váy áo thuần khiết, khi đánh đàn, lúc chơi cờ, khi thì bắt bướm, lúc thì đọc sách, mỉm cười hay ưu sầu, dáng vẻ đều thướt tha, xinh đẹp không gì sách được.Gió nhẹ nổi lên, tất cả bức hoạ từ từ khẽ động, trông chúng như đang sống dậy, vô cùng sinh động, ánh mắt người vì thế mà say mê không thể xa rời.Điều làm Y Vân hoảng sợ không phải vì bức hoạ, mà là người trong những bức tranh đó rất giống nàng, chính là mẫu thân của nàng Nguyệt Như Thuỷ.Ở Tả Tuyết Viện trong Nguyệt phủ, Y Vân đã từng thấy qua một bức hoạ của mẫu thân, không ngờ ở đây lại có cả một căn phòng chứa chân dung của người.Y Vân đang đắm chìm trong thế giới của mẫu thân.Bỗng nhiên một thanh âm ôn hoà truyền đến, “Ngươi rất giống nàng.”Y Vân lúc này mới phát hiện Hoàng thượng đang ở bên trong, ngồi bên cạnh thư án.Tuy thần sắc đau yếu, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.Y Vân vội vàng thi lễ.Hoàng thượng khoát tay áo, nói: “Không cần, ở nơi này, ngươi không cần xem trẫm là Hoàng thượng, ta chỉ là một người trần mắt thịt mà thôi, đã mười mấy năm qua vẫn không thoát được việc bị—-tình cảm—-hành hạ.”Y Vân ngẩn ra, chẳng lẽ, Hoàng thượng thật sự có tình cảm với mẫu thân của nàng? Vị Hoàng thượng này, không phải hắn đã ban cái chết cho mẫu thân sao? Nhưng mà, vì sao lại còn giữ lại nhiều bức hoạ của mẫu thân như vậy. Lẽ nào thật có tình ý với mẫu thân? Cũng có thể là không phải. Có một điều này mà con người luôn luôn mắc phải, cái ta không có được chính là cái tốt nhất. Hoàng thượng sau khi ban cái chết cho mẫu thân, liền hối hận không ngừng, cho nên mới tìm người vẽ ra nhiều bức hoạ như vậy, để xoa dịu nỗi lòng.“Ngươi là nữ nhi của nàng?” Hoàng thượng bỗng nhiên bình tĩnh hỏi han.Y Vân có chút do dự, mẫu thân của nàng vốn là được hoàng thượng ban chết, nếu thừa nhận, chẳng phải nói rằng mẫu thân năm đó vẫn chưa chết. Nàng có nên thú nhận hay không đây?Nhìn thấy Y Vân không nói lời nào, Hoàng thượng nói: “Trẫm biết nàng không chết, nhưng lại chưa bao giờ biết nàng có một nữ nhi, nàng đã có con với hắn! Nhan Hạo, ngươi cuối cùng đã thắng ta nha!”Hoàng thượng từ từ nói, những lời này như trở về thời điểm mười mấy năm trước, nhẹ nhàng mà cô tịch. Mà con người hắn, một thoáng liền giống như già đi mười mấy tuổi.Hoàng thượng thật sự biết mẫu thân không chết, điều càng làm cho Y Vân kinh ngạc chính là Hoàng thượng nhắc đến một cái tên xa lạ—Nhan Hạo!Y Vân ngẩn ra, chẳng lẽ là tên của phụ thân nàng? Y Vân bây giờ mới biết họ của nàng thật sự là họ của phụ thân. Phụ thân là người như thế nào, xem ra Hoàng thượng cũng biết đến.“Hoàng thượng, người là nói, người kia chính là phụ thân ta? Hắn là người nơi nào? Y Vân làm sao mới tìm được hắn?”Y Vân nôn nóng hỏi qua, nàng thật không nghĩ tới, có thể biết được tên của phụ thân từ Hoàng thượng. Mẫu thân hẳn là đang ở cùng hắn, nàng nhất định phải xuất cung, nhất định phải tìm thấy bọn họ.“Hoàng thượng, người nói gì đi!”Nhưng mà Hoàng thượng sau khi nói một câu kia, cũng không tiếp tục đáp lại Y Vân. Hai mắt chăm chú nhìn vào bức hoạ, tâm trí dường như đã rơi vào hố sâu hồi ức.Hoàng thượng hình như không chấp nhận được sự thật mẫu thân và phụ thân có hài tử, đôi mắt chậm rãi nhắm chặt lại.Y Vân hoảng sợ, chẳng lẽ? Chẳng lẽ Hoàng thượng lại ngất đi? Bệnh của hắn thật sự nặng như vậy sao?Ở Nguyệt phủ, Y Vân cũng từng nghe mọi người nói qua về Đương kim thánh thượng. Cho nên ở trong ấn tượng của nàng, Hoàng thượng cũng là người sáng suốt oai phong, lúc trẻ xông pha trận mạc, mở rộng biên cương. Vì sao, hiện tại tuổi vẫn chưa gọi là già, mà thân thể lại đau ốm như vậy.Bên trong chỉ có hai người bọn họ, nếu Hoàng thượng không tỉnh lại, chỉ sợ nàng lần này hết đường chối cãi, làm thế nào cũng không thoát khỏi việc bị Hoàng hậu gây khó dễ. E rằng Long Mạc sẽ lại bất chấp mọi thứ để bảo vệ nàng. Hoàng hậu kia nhất định sẽ đem nàng đánh đến chết.Kha Quý nghe tiếng Y Vân hô to, đi đến, cũng không có chút hoảng sợ, hình như đã quá quen thuộc. Gọi tới mấy tiểu thái giám, đỡ Hoàng thượng nằm lên long sàng.“Kha công công, Hoàng thượng là mắc phải bệnh gì?” Y Vân nghi hoặc hỏi.“Bệnh của hoàng thượng là bởi vì trước đây cùng một người luận võ mà bị thương, cô nương có nguyện ý cứu Hoàng thượng?”“Y Vân làm sao có thể cứu Hoàng Thượng? Y Vân không phải thầy thuốc. Nhưng nếu là việc Y Vân làm được, Y Vân nguyện hết sức giúp đỡ.”“Kha Quý tạ ơn cô nương, cô nương trái tim nhân hậu, không so đo thù hận trước đây. Kha Quý thỉnh cầu cô nương đến am ni cô trong cung mời một người. Người kia có khả năng cứu Hoàng Thượng.”“Am ni cô? Kha công công, vì sao người để Y Vân đi, chẳng lẽ những người khác không thể sao?” Y Vân mơ hồ cảm thấy có chút khó hiểu, nếu đơn giản chỉ là đi mời ngươi, ai đi mà không được, hơn nữa là tính mạng của Hoàng thượng, ai dám không tuân chứ?Kha Quý chậm rãi lắc đầu nói: “Mười mấy năm nay, không ai có thể mời được nàng. Nhưng nếu cô nương đi, có lẽ sẽ mời được.”Y Vân có chút mê muội, nàng chưa bao giờ vào cung, cũng không quen biết ai ở am ni cô, vì sao Kha Quý hết lần này đến lần khác nói nàng có thể làm được. Nhưng không biết vì sao, ánh mắt Kha công công lại khiến nàng tin tưởng, bệnh tình hoàng thượng lại nguy kịch như vậy, y vân không thể không đi.“Nhưng mà công công, Y Vân nên tìm người nào? ““Vong tình!” Vong tình, chủ nhân của cái tên này nhất định từng có trắc trở trong tình cảm, nếu không sẽ không lấy một pháp danh như vậy.Nhưng con người thật sự có thể vong tình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.