Chương 101
Hạnh Dao Vị Vãn
23/12/2019
Edit: Yunchan
Mộ gia không hổ là thế gia đã có rất nhiều năm lịch sử ở Trung Nguyên, trạch viện của Mộ gia cực lớn, tuy năm xưa do không còn Mộ Sơ Lương nên Mộ gia đã xuống dốc dưới ánh mắt người ngoài, nhưng khi vào tới bên trong Vân Khâm mới biết đó chỉ là suy nghĩ thiển cận mà thôi.
Quãng thời gian không có Mộ Sơ Lương mọi sự vụ trong Mộ gia cũng được xử lý vô cùng gọn ghẽ, mà người xử lý tất cả chẳng ai khác ngoài Phương Vọng.
Nghĩ tới đây Vân Khâm không khỏi nhìn Phương Vọng lâu hơn, nhủ bụng thảo nào Mộ Sơ Lương tín nhiệm Phương Vọng như thế, cũng khó tránh Phương Vọng trung thành với Mộ Sơ Lương như thế, tình cảm giữa hai chủ bộc họ có lẽ không phải là thứ mà người ngoài có thể nói rõ trong dăm ba câu được.
Dĩ nhiên Phương Vọng không biết suy nghĩ của Vân Khâm, y dãn nàng đi dạo trong nhà một vòng, thậm chí còn ghé qua nơi ở của Mộ Sơ Lương. Lúc Vân Khâm vào phòng Mộ Sơ Lương mới biết nơi đây được quét tước vô cùng sạch sẽ, như để nghênh đón Mộ Sơ Lương về nhà bất cứ lúc nào vậy.
Mà bên trong tủ còn đặt rất nhiều đồ lặt vặt, ví như thiết kiếm nhỏ xíu được đúc bằng tay, còn vài pho tượng gỗ nhỏ quái dị, có cái xiên xẹo cũng có cái rất tinh xảo. Vân Khâm nhìn thoáng qua là biết chúng được được ai tạo ra, nên không cầm lòng được đứng ở cạnh tủ đánh giá một cách nghiêm túc.
Phương Vọng ở bên cười nói: “Những thứ này được thiếu gia làm hồi bé, còn khá nhiều thứ được thiếu gia giữ lại.”
Vân Khâm cũng mỉm cười, vừa theo Phương Vọng ra ngoài vừa nghe y bắt đầu bôi đen mặt mũi của Mộ Sơ Lương, kể lại chuyện hắn chống đối Mộ lão gia lúc nhỏ, và rất nhiều chuyện phá phách khác nữa.
Vân Khâm biết Mộ Sơ Lương hồi bé rất bướng, cũng từng tưởng tưởng trong đầu khá nhiều lần, nhưng khi chính tai nghe kể thì lại là chuyện khác, sau đó liên tưởng tới Mộ Sơ Lương đứng đắn chững chạc chẳng moi ra được một tật xấu nào hiện tại mà thấy thú vị hết sức.
Hai người đi một đoạn, cuối cùng cũng tới ngoài căn mật thất mà người Mộ gia luyện công, Phương Vọng dẫn nàng tới đây rồi không đi tiếp nữa, chỉ lắc đầu nói: “Nơi đây là cấm địa của Mộ gia, trừ lão già và thiếu gia ra thì không ai được phép đi vào, và ta cũng thế, nhưng Vân Khâm cô nương thì khác, ta nghĩ thiếu gia đã nói cho cô nương chuyện ở đây thì ắt hẳn bên trong sẽ có thứ thiếu gia mong cô nhìn thấy.”
Vân Khâm khẽ gật đầu, nói vài câu với Phương Vọng rồi quay gót bước vào trong mật đạo.
Mật đạo này khơi lại ký ức của Vân Khâm trên đảo Doanh
Châu, nó hệt như Mộ Sơ Lương đã miêu tả, hẹp dài và âm u chẳng khác nào mật đạo ở Doanh Châu.
Vân Khâm đi dọc theo mật đạo mờ tối, thi thoảng trên vách đá dọc đường sẽ thắp lên một ngọn đèn, hoa văn trên tường đá rất đẹp, trông như đã có tuổi đời rất lâu. Vân Khâm cứ đi mãi như thế, lắng nghe tiếng bước chân mình gõ cồm cộp bên trong mật đạo mà như quay lại cái đêm cõng Mộ Sơ Lương đi dò dẫm bên trong mật đạo Doanh Châu rất lâu về trước.
Chẳng biết phải đi bao lâu, rốt cuộc Vân Khâm cũng đi tới đầu cuối của con đường mờ tối.
Cuối con đường này có một gian thạch thất, so với mật đạo lập lòe ánh sáng thì nơi này sáng hơn rất nhiều, Vân Khâm im lặng bước vào trong, vì đã quen với bóng tối nên khi đối diện với ánh đèn sáng lóa trong phòng, Vân Khâm phải giơ hai tay lên để che mắt lại.
Rồi nàng nghe thấy một giọng nói, giọng nói đó khá quen, nhưng hình như không lớn thế này, nàng nghe giọng nói đó trêu chọc: “Để ta đoán thử xem là ai tới nào, là Mộ Sơ Lương hay là đời sau của Mộ gia?”
Khi giọng nói kia dứt lời thì mắt cũng Vân Khâm cũng đã quen với ánh sáng, thế là nàng thả tay xuống để nhìn rõ toàn cảnh căn phòng và cả cái người vừa nói chuyện ấy nữa.
Tới khi thấy rõ rồi Vân Khâm bỗng ngẩn ngơ.
Căn phòng này nom rất quen, chỉ liếc sơ qua là Vân Khâm nhận ra ngay, vì vào lần đầu tiên Phong Diêu Sở mò tới Không Thiền phái đã dẫn Vân Khâm tới căn mật thất của Mộ Sơ Lương ở Không Thiền phái, hơn nữa còn kể cho nàng nghe bí mật và tuổi thơ dữ dội của Mộ Sơ Lương. Sau đó Vân Khâm đã bắt tay vào điều tra về Thập Châu từ căn mật thấy ấy, vả lại còn lợi dụng nói ấy để liên lạc với nội ứng, biết những chuyện sắp xảy đến cho Trung Nguyên.
Có lúc Vân Khâm còn ở lì trong đó cả đêm để đọc những bức thư mà Mộ Sơ Lương để lại và tin tức mà người ngoài truyền đến, thế nên đối với Vân Khâm nó là một nơi vô cùng quen thuộc.
Mà hôm nay, căn phòng đang bày ra trước mắt nàng này lại giống như đúc với căn mật thất mà Mộ Sơ Lương để lại trong Không Thiền phái, từ cách trưng bày cho tới cấu trúc.
Nhìn nơi này mà Vân Khâm hiểu ra ngay lập tức, nhủ bụng có lẽ Mộ Sơ Lương đã quen với căn phòng này nên lúc thiết kế mật thất ở Không Thiền phái đã bắt chước nguyên xi.
Nhưng thứ khiến Vân Khâm kinh ngạc không phải căn phòng này mà là cái người vừa lên tiếng.
Vì người đó chẳng phải ai khác mà chính là Mộ Sơ Lương.
Một Mộ Sơ Lương chỉ chừng mười tuổi, mi mục cực kỳ quen thuộc, chỉ khác chăng vẫn còn mang nét non nớt, dáng dấp nhỏ nhắn của một đứa trẻ phấn điêu ngọc mài.
Vân Khâm nhất thời hóa đá.
Mà Mộ Sơ Lương mười tuổi cũng giật mình y hệt, nó nhìn Vân Khâm chòng chọc với nét mặt kinh ngạc, cứ trợn mắt nhìn như thế thật lâu mới hoàn hồn lại, rồi nhướng mày cười nói: “Hóa ra là muội.”
Nụ cười này giống y đúc Mộ Sơ Lương mà Vân Khâm thân thuộc.
Nghe câu này thì hình như Mộ Sơ Lương phiên bản nhỏ biết Vân Khâm, còn Vân Khâm cũng từng gặp một Mộ Sơ Lương bản nhỏ tương tự thế này trong động Tử Yên ở hậu sơn Không Thiền phái năm mươi năm trước. Khi đó hai người trò chuyện với nhau một hồi, nhưng vì trận pháp hộ sơn Không Thiền phái khởi động nên động Tử Yên cũng sụp đổ, Vân Khâm những tưởng Mộ Sơ Lương bản nhỏ do Mộ Sơ Lương bản lớn huyễn hóa ra đã mất rồi, không ngờ sau nhiều năm nàng lại được nhìn thấy nó lần nữa.
Thế nên Vân Khâm không cầm lòng được mà bật cười, nhẹ giọng đáp: “Là muội.”
“Đã lâu không gặp.” Ảo ảnh vớ lấy một cái ghế trong mật thất để ngồi xuống rồi lên tiếng chào hỏi Vân Khâm.
Vân Khâm vừa cười vừa nói với giọng nghiêm túc: “Muội với sư huynh thì ngày nào cũng gặp.”
Ảo ảnh khựng lại giây lát như nghe được tin chấn động, đứng bật dậy rồi nhìn chằm chằm Vân Khâm: “Muội bảo… ta còn sống?”
“Ừ.” Vân Khâm gật đầu đáp: “Xảy ra rất nhiều chuyện.”
Vân Khâm không nói ra ngay vì còn đang thắc mắc trong lòng, không hiểu sao ảo ảnh mà mình tận mắt nhìn thấy bị chôn vùi trong sơn động bể tan tành bây giờ lại hiện diện ở đây.
Và ảo ảnh đã giải thích thắc mắc của nàng ngay sau đó, nó tiện tay chỉ về một hướng rồi chỉ chỉ mình: “Năm xưa Mộ Sơ Lương không chỉ tạo ra một ảo ảnh, bản thân ta rất sợ buồn tẻ, lúc luyện công chẳng ai tán gẫu thật là chán tới phát rầu, thế nên ở mỗi nơi đều có một ảo ảnh để nói chuyện giải sầu.”
Rồi nó giang tay ra, vì Mộ Sơ Lương chính là nó, mà nó lại không hoàn toàn là Mộ Sơ Lương, nên lúc nói chuyện cứ lộn xộn mất trật tự, nhưng nó lại chẳng quan tâm chút nào, cứ nói tiếp: “Động Tử Yên có một ta, Mộ gia cũng có một ta, ta ở động Tử Yên mất rồi thì trí nhớ của nó dĩ nhiên cũng chuyển hết lên cho ta. Nếu bọn ta đều mất hết thì dĩ nhiên trí nhớ của bọn ta sẽ quay lại với Mộ Sơ Lương bản chính.”
Nói xong ảo ảnh nhìn Vân Khâm với vẻ mặt quái đản, háy mắt nói: “Có hiểu không?”
Vân Khâm: “… Cái hiểu cái không.”
“Thôi bỏ đi.” Ảo ảnh xua tay, hỏi tiếp đề tài mà mình thấy hứng thú: “Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, ta thế nào rồi? Tại sao chưa chết?”
Thế là Vân Khâm với ảo ảnh châu đầu vào nói hết những chuyện xảy ra năm mươi năm qua, mà mãi tới giờ này Vân Khâm mới biết tại sao Mộ Sơ Lương năm đó lại tạo ra ảo ảnh này để tán dóc với mình.
Vì nói thật, Mộ Sơ Lương mười tuổi hơn bị om sòm.
Lúc Vân Khâm kể tới đoạn cao trào mình và Mộ Sơ Lương chiến đấu với các cao thủ trên đảo Thập Châu thì ảo ảnh gần như nín thở, mắt nhìn Vân Khâm chằm chằm, mãi tới khi nghe đến đoạn tình hình chuyển biến thì nó mới thở phào một hơi, nhướng mày cười: “Ta biết ngay mình thể nào cũng có cách xử chúng mà.”
Rồi lúc nói tới thân phận thật của Mộ Sơ Lương là Bắc cực Tử Vi đại đế của thần giới, ảo ảnh càng kinh ngạc tới trợn to cả mắt, nói với Vân Khâm bằng giọng khó tin: “Ta là thần? Ta mà là cái loại đồ chơi đó thật à? Ta lợi hại thế thật à?”
Vân Khâm: “…”
Khi thấy Mộ Sơ Lương khôi phục thân phận Vân Khâm còn lấy làm kinh ngạc trong lòng, còn thầm thấy lạ vì Mộ Sơ Lương bình tĩnh tới mức bất thường, bây giờ được chứng kiến phản ứng của ảo ảnh này, Vân Khâm đã đoán được sơ sơ lúc Mộ Sơ Lương trở lại làm thần nội tâm đã bão bùng tới mức nào.
Ảo ảnh đã nghe là không dừng được cứ quấn lấy Vân Khâm hỏi tới, hai người nói mãi nói mãi tới mức tâm trí của ảo ảnh đều đổ dồn vào trong câu chuyện, gần như quên mất nhân vật chính là mình, khi nghe tới đoạn hai người gặp lại nó mới hoàn hồn lại, chớp chớp mắt nói với Vân Khâm: “Vậy là…”
Vân Khâm nhìn nó khó hiểu, hỏi nhỏ: “Sao?”
Ảo ảnh chỉ Vân Khâm rồi chỉ chỉ mình, hỏi: “Vậy là hai chúng ta… ở cạnh nhau? Chúng ta thành thân chưa?”
Chẳng hiểu sao khi nghe Mộ Sơ Lương mười tuổi hỏi vấn đề này má nàng lại đỏ lên, lắc đầu rồi thấp giọng nói: “Vẫn chưa thành thân.”
Ảo ảnh vẫn còn chìm đắm trong nỗi kinh ngạc của bản thân, bẵng qua một lúc mới lẩm bẩm nói: “Tuy có hơi lâu nhưng không ngờ Mộ Sơ Lương lại làm được thật…”
“Cái gì?” Vân Khâm nghe thấy lời ảo ảnh thì buột miệng hỏi.
Ảo ảnh nhoài người qua chiếc bàn trong mật thất, rồi lôi từ đó ra một quyển sách nói: “Ta nhớ, lúc Mộ Sơ Lương vừa biết mình không sống qua ba mươi tuổi đã nổi giận, giận xong rồi cũng chẳng thay đổi được gì, nên đã bắt đầu lên danh sách những điều cần làm khi còn sống.”
Ảo ảnh giơ giơ quyển sách trong tay với vẻ rất chi là đắc ý: “Mục tiêu ta đặt ra lúc nhỏ, bây giờ đều thực hiện được hết rồi.”
Vân Khâm thật tình không ngờ Mộ Sơ Lương lúc bé còn có bí mật này, chỉ nghĩ khi ấy hắn còn bé mà lại nhận được một tin sét đánh, nên thấy đau lòng mà thôi. Bây giờ nhìn thấy bản ghi chép mà Mộ Sơ Lương bé nhỏ gửi tới bản thân mai sau, nhủ thầm đó chính là con đường hắn phải đi trong tương lai mà lòng lại quặn thắt.
Vân Khâm nhìn quyển sách ấy mà thấp giọng hỏi: “Muội xem qua một cái được không?”
Ảo ảnh gật đầu, cười đắc ý: “Muội là nương tử tương lai của ta nên cứ việc đọc thoải mái.”
Vân Khâm bị một câu chẳng nể nang của nó chọc cho đỏ cả mặt, nhận lấy quyển sách rồi cúi đầu đọc từng câu từng chữ.
Phần lớn trong đó viết về trật tự thiên hạ, Trung Nguyên thái bình.
Vân Khâm nhớ Mộ Sơ Lương từng nói đây là trách nhiệm của Mộ gia và cũng là của đại sư huynh Không Thiền phái, từ rất lâu về trước Mộ Sơ Lương đã luôn bôn ba vì nó, cho tới giờ vẫn vậy.
Bên cạnh đó chỉ còn lại vài chuyện nhỏ nhặt lặt vặt, ví như nhất định phải tới hồ Tinh Sương Không Thiền phái bơi thử một lần, nhất định hôm nào đó phải thừa dịp Mai Nhiễm Y ngủ mà viết bậy lên mặt y, rồi phải thả một quả lựu đạn vào trong cái lò luyện đan của Cẩn Phi Yên, phải tráo quyển sách mà phu tử Mộ Thâm Viện hay đọc thành Diễm Phương lục, đại loại thế.
Vân Khâm đọc mà cười ngất, tới khi đọc đến điều cuối cùng mới hiểu được ý của ảo ảnh.
Điều cuối cùng viết là, muốn khi mình còn sống có thể gặp được cô nương mình thích.
Chẳng biết lúc đó Mộ Sơ Lương nghĩ tới điều gì, có lẽ là do dự một lát sau đó lại dùng mực bôi mất hai chữ cô nương, sau đó ghi đè lên mấy chữ vừa bôi, đổi thành “Cô nương xinh đẹp”.
Vân Khâm: “…”
Tâm tư thiếu niên quả là phức tạp nhạy cảm, nhất là vị sư huynh này của nàng.
*
Trong khi đó ở Không Thiền phái, Mộ Sơ Lương vốn là thần hồn tại thân nên dù bị thọc hai nhát kiếm vào ngực thì sau vài ngày điều dưỡng vẫn khỏe lại rất nhanh, hôm nay đã không cần ai dìu đỡ cũng có thể tự đứng dậy đi lại được.
Thành ra trong lúc đi lang thang, hắn vô tình đi tới căn nhà nhỏ bên cạnh kiếm trì.
Ngụy Chước trồng khá nhiều dược liêu bên ngoài căn nhà nhỏ, lúc này đang cúi đầu quan sát chúng, khi thấy Mộ Sơ Lương tới thì buột miệng nói: “Ngươi khỏe lại cũng nhanh thật.”
Mộ Sơ Lương miễn ý kiến về vấn đề này mà chỉ tán gẫu mấy câu, lúc nói tới hành tung của Vân Khâm, Ngụy Chước mới nói: “Ta nghe Canh trưởng lão truyền tin về bảo đáng ra hôm nay Vân Khâm sẽ trở về, nhưng hình như cô ấy gặp được hạ nhân của nhà ngươi ở Thập Châu, cho nên đưa người đó về Mộ gia trước, chắc bây giờ còn đang ở Mộ gia.”
Nghe thế Mộ Sơ Lương mới đáp một tiếng, đang định nói thêm gì nữa thì lại sực nhớ tới chuyện gì, người bỗng cứng đờ ra, còn trút ra một tiếng thở dài thật khẽ.
Ngụy Chước nhìn điệu bộ của hắn thì ra vẻ quan tâm: “Ngươi bị gì thế?”
Mộ Sơ Lương giở giọng rầu rĩ: “Ta thấy… hình như sư muội đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi.”
Ngụy Chước: “???”
Bản thân hắn lúc mười tuổi đích thị có một thứ không nên thấy, Mộ Sơ Lương thở than trong lòng, bây giờ chỉ mong mình đừng nói bậy bạ gì thôi.
Mộ gia không hổ là thế gia đã có rất nhiều năm lịch sử ở Trung Nguyên, trạch viện của Mộ gia cực lớn, tuy năm xưa do không còn Mộ Sơ Lương nên Mộ gia đã xuống dốc dưới ánh mắt người ngoài, nhưng khi vào tới bên trong Vân Khâm mới biết đó chỉ là suy nghĩ thiển cận mà thôi.
Quãng thời gian không có Mộ Sơ Lương mọi sự vụ trong Mộ gia cũng được xử lý vô cùng gọn ghẽ, mà người xử lý tất cả chẳng ai khác ngoài Phương Vọng.
Nghĩ tới đây Vân Khâm không khỏi nhìn Phương Vọng lâu hơn, nhủ bụng thảo nào Mộ Sơ Lương tín nhiệm Phương Vọng như thế, cũng khó tránh Phương Vọng trung thành với Mộ Sơ Lương như thế, tình cảm giữa hai chủ bộc họ có lẽ không phải là thứ mà người ngoài có thể nói rõ trong dăm ba câu được.
Dĩ nhiên Phương Vọng không biết suy nghĩ của Vân Khâm, y dãn nàng đi dạo trong nhà một vòng, thậm chí còn ghé qua nơi ở của Mộ Sơ Lương. Lúc Vân Khâm vào phòng Mộ Sơ Lương mới biết nơi đây được quét tước vô cùng sạch sẽ, như để nghênh đón Mộ Sơ Lương về nhà bất cứ lúc nào vậy.
Mà bên trong tủ còn đặt rất nhiều đồ lặt vặt, ví như thiết kiếm nhỏ xíu được đúc bằng tay, còn vài pho tượng gỗ nhỏ quái dị, có cái xiên xẹo cũng có cái rất tinh xảo. Vân Khâm nhìn thoáng qua là biết chúng được được ai tạo ra, nên không cầm lòng được đứng ở cạnh tủ đánh giá một cách nghiêm túc.
Phương Vọng ở bên cười nói: “Những thứ này được thiếu gia làm hồi bé, còn khá nhiều thứ được thiếu gia giữ lại.”
Vân Khâm cũng mỉm cười, vừa theo Phương Vọng ra ngoài vừa nghe y bắt đầu bôi đen mặt mũi của Mộ Sơ Lương, kể lại chuyện hắn chống đối Mộ lão gia lúc nhỏ, và rất nhiều chuyện phá phách khác nữa.
Vân Khâm biết Mộ Sơ Lương hồi bé rất bướng, cũng từng tưởng tưởng trong đầu khá nhiều lần, nhưng khi chính tai nghe kể thì lại là chuyện khác, sau đó liên tưởng tới Mộ Sơ Lương đứng đắn chững chạc chẳng moi ra được một tật xấu nào hiện tại mà thấy thú vị hết sức.
Hai người đi một đoạn, cuối cùng cũng tới ngoài căn mật thất mà người Mộ gia luyện công, Phương Vọng dẫn nàng tới đây rồi không đi tiếp nữa, chỉ lắc đầu nói: “Nơi đây là cấm địa của Mộ gia, trừ lão già và thiếu gia ra thì không ai được phép đi vào, và ta cũng thế, nhưng Vân Khâm cô nương thì khác, ta nghĩ thiếu gia đã nói cho cô nương chuyện ở đây thì ắt hẳn bên trong sẽ có thứ thiếu gia mong cô nhìn thấy.”
Vân Khâm khẽ gật đầu, nói vài câu với Phương Vọng rồi quay gót bước vào trong mật đạo.
Mật đạo này khơi lại ký ức của Vân Khâm trên đảo Doanh
Châu, nó hệt như Mộ Sơ Lương đã miêu tả, hẹp dài và âm u chẳng khác nào mật đạo ở Doanh Châu.
Vân Khâm đi dọc theo mật đạo mờ tối, thi thoảng trên vách đá dọc đường sẽ thắp lên một ngọn đèn, hoa văn trên tường đá rất đẹp, trông như đã có tuổi đời rất lâu. Vân Khâm cứ đi mãi như thế, lắng nghe tiếng bước chân mình gõ cồm cộp bên trong mật đạo mà như quay lại cái đêm cõng Mộ Sơ Lương đi dò dẫm bên trong mật đạo Doanh Châu rất lâu về trước.
Chẳng biết phải đi bao lâu, rốt cuộc Vân Khâm cũng đi tới đầu cuối của con đường mờ tối.
Cuối con đường này có một gian thạch thất, so với mật đạo lập lòe ánh sáng thì nơi này sáng hơn rất nhiều, Vân Khâm im lặng bước vào trong, vì đã quen với bóng tối nên khi đối diện với ánh đèn sáng lóa trong phòng, Vân Khâm phải giơ hai tay lên để che mắt lại.
Rồi nàng nghe thấy một giọng nói, giọng nói đó khá quen, nhưng hình như không lớn thế này, nàng nghe giọng nói đó trêu chọc: “Để ta đoán thử xem là ai tới nào, là Mộ Sơ Lương hay là đời sau của Mộ gia?”
Khi giọng nói kia dứt lời thì mắt cũng Vân Khâm cũng đã quen với ánh sáng, thế là nàng thả tay xuống để nhìn rõ toàn cảnh căn phòng và cả cái người vừa nói chuyện ấy nữa.
Tới khi thấy rõ rồi Vân Khâm bỗng ngẩn ngơ.
Căn phòng này nom rất quen, chỉ liếc sơ qua là Vân Khâm nhận ra ngay, vì vào lần đầu tiên Phong Diêu Sở mò tới Không Thiền phái đã dẫn Vân Khâm tới căn mật thất của Mộ Sơ Lương ở Không Thiền phái, hơn nữa còn kể cho nàng nghe bí mật và tuổi thơ dữ dội của Mộ Sơ Lương. Sau đó Vân Khâm đã bắt tay vào điều tra về Thập Châu từ căn mật thấy ấy, vả lại còn lợi dụng nói ấy để liên lạc với nội ứng, biết những chuyện sắp xảy đến cho Trung Nguyên.
Có lúc Vân Khâm còn ở lì trong đó cả đêm để đọc những bức thư mà Mộ Sơ Lương để lại và tin tức mà người ngoài truyền đến, thế nên đối với Vân Khâm nó là một nơi vô cùng quen thuộc.
Mà hôm nay, căn phòng đang bày ra trước mắt nàng này lại giống như đúc với căn mật thất mà Mộ Sơ Lương để lại trong Không Thiền phái, từ cách trưng bày cho tới cấu trúc.
Nhìn nơi này mà Vân Khâm hiểu ra ngay lập tức, nhủ bụng có lẽ Mộ Sơ Lương đã quen với căn phòng này nên lúc thiết kế mật thất ở Không Thiền phái đã bắt chước nguyên xi.
Nhưng thứ khiến Vân Khâm kinh ngạc không phải căn phòng này mà là cái người vừa lên tiếng.
Vì người đó chẳng phải ai khác mà chính là Mộ Sơ Lương.
Một Mộ Sơ Lương chỉ chừng mười tuổi, mi mục cực kỳ quen thuộc, chỉ khác chăng vẫn còn mang nét non nớt, dáng dấp nhỏ nhắn của một đứa trẻ phấn điêu ngọc mài.
Vân Khâm nhất thời hóa đá.
Mà Mộ Sơ Lương mười tuổi cũng giật mình y hệt, nó nhìn Vân Khâm chòng chọc với nét mặt kinh ngạc, cứ trợn mắt nhìn như thế thật lâu mới hoàn hồn lại, rồi nhướng mày cười nói: “Hóa ra là muội.”
Nụ cười này giống y đúc Mộ Sơ Lương mà Vân Khâm thân thuộc.
Nghe câu này thì hình như Mộ Sơ Lương phiên bản nhỏ biết Vân Khâm, còn Vân Khâm cũng từng gặp một Mộ Sơ Lương bản nhỏ tương tự thế này trong động Tử Yên ở hậu sơn Không Thiền phái năm mươi năm trước. Khi đó hai người trò chuyện với nhau một hồi, nhưng vì trận pháp hộ sơn Không Thiền phái khởi động nên động Tử Yên cũng sụp đổ, Vân Khâm những tưởng Mộ Sơ Lương bản nhỏ do Mộ Sơ Lương bản lớn huyễn hóa ra đã mất rồi, không ngờ sau nhiều năm nàng lại được nhìn thấy nó lần nữa.
Thế nên Vân Khâm không cầm lòng được mà bật cười, nhẹ giọng đáp: “Là muội.”
“Đã lâu không gặp.” Ảo ảnh vớ lấy một cái ghế trong mật thất để ngồi xuống rồi lên tiếng chào hỏi Vân Khâm.
Vân Khâm vừa cười vừa nói với giọng nghiêm túc: “Muội với sư huynh thì ngày nào cũng gặp.”
Ảo ảnh khựng lại giây lát như nghe được tin chấn động, đứng bật dậy rồi nhìn chằm chằm Vân Khâm: “Muội bảo… ta còn sống?”
“Ừ.” Vân Khâm gật đầu đáp: “Xảy ra rất nhiều chuyện.”
Vân Khâm không nói ra ngay vì còn đang thắc mắc trong lòng, không hiểu sao ảo ảnh mà mình tận mắt nhìn thấy bị chôn vùi trong sơn động bể tan tành bây giờ lại hiện diện ở đây.
Và ảo ảnh đã giải thích thắc mắc của nàng ngay sau đó, nó tiện tay chỉ về một hướng rồi chỉ chỉ mình: “Năm xưa Mộ Sơ Lương không chỉ tạo ra một ảo ảnh, bản thân ta rất sợ buồn tẻ, lúc luyện công chẳng ai tán gẫu thật là chán tới phát rầu, thế nên ở mỗi nơi đều có một ảo ảnh để nói chuyện giải sầu.”
Rồi nó giang tay ra, vì Mộ Sơ Lương chính là nó, mà nó lại không hoàn toàn là Mộ Sơ Lương, nên lúc nói chuyện cứ lộn xộn mất trật tự, nhưng nó lại chẳng quan tâm chút nào, cứ nói tiếp: “Động Tử Yên có một ta, Mộ gia cũng có một ta, ta ở động Tử Yên mất rồi thì trí nhớ của nó dĩ nhiên cũng chuyển hết lên cho ta. Nếu bọn ta đều mất hết thì dĩ nhiên trí nhớ của bọn ta sẽ quay lại với Mộ Sơ Lương bản chính.”
Nói xong ảo ảnh nhìn Vân Khâm với vẻ mặt quái đản, háy mắt nói: “Có hiểu không?”
Vân Khâm: “… Cái hiểu cái không.”
“Thôi bỏ đi.” Ảo ảnh xua tay, hỏi tiếp đề tài mà mình thấy hứng thú: “Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, ta thế nào rồi? Tại sao chưa chết?”
Thế là Vân Khâm với ảo ảnh châu đầu vào nói hết những chuyện xảy ra năm mươi năm qua, mà mãi tới giờ này Vân Khâm mới biết tại sao Mộ Sơ Lương năm đó lại tạo ra ảo ảnh này để tán dóc với mình.
Vì nói thật, Mộ Sơ Lương mười tuổi hơn bị om sòm.
Lúc Vân Khâm kể tới đoạn cao trào mình và Mộ Sơ Lương chiến đấu với các cao thủ trên đảo Thập Châu thì ảo ảnh gần như nín thở, mắt nhìn Vân Khâm chằm chằm, mãi tới khi nghe đến đoạn tình hình chuyển biến thì nó mới thở phào một hơi, nhướng mày cười: “Ta biết ngay mình thể nào cũng có cách xử chúng mà.”
Rồi lúc nói tới thân phận thật của Mộ Sơ Lương là Bắc cực Tử Vi đại đế của thần giới, ảo ảnh càng kinh ngạc tới trợn to cả mắt, nói với Vân Khâm bằng giọng khó tin: “Ta là thần? Ta mà là cái loại đồ chơi đó thật à? Ta lợi hại thế thật à?”
Vân Khâm: “…”
Khi thấy Mộ Sơ Lương khôi phục thân phận Vân Khâm còn lấy làm kinh ngạc trong lòng, còn thầm thấy lạ vì Mộ Sơ Lương bình tĩnh tới mức bất thường, bây giờ được chứng kiến phản ứng của ảo ảnh này, Vân Khâm đã đoán được sơ sơ lúc Mộ Sơ Lương trở lại làm thần nội tâm đã bão bùng tới mức nào.
Ảo ảnh đã nghe là không dừng được cứ quấn lấy Vân Khâm hỏi tới, hai người nói mãi nói mãi tới mức tâm trí của ảo ảnh đều đổ dồn vào trong câu chuyện, gần như quên mất nhân vật chính là mình, khi nghe tới đoạn hai người gặp lại nó mới hoàn hồn lại, chớp chớp mắt nói với Vân Khâm: “Vậy là…”
Vân Khâm nhìn nó khó hiểu, hỏi nhỏ: “Sao?”
Ảo ảnh chỉ Vân Khâm rồi chỉ chỉ mình, hỏi: “Vậy là hai chúng ta… ở cạnh nhau? Chúng ta thành thân chưa?”
Chẳng hiểu sao khi nghe Mộ Sơ Lương mười tuổi hỏi vấn đề này má nàng lại đỏ lên, lắc đầu rồi thấp giọng nói: “Vẫn chưa thành thân.”
Ảo ảnh vẫn còn chìm đắm trong nỗi kinh ngạc của bản thân, bẵng qua một lúc mới lẩm bẩm nói: “Tuy có hơi lâu nhưng không ngờ Mộ Sơ Lương lại làm được thật…”
“Cái gì?” Vân Khâm nghe thấy lời ảo ảnh thì buột miệng hỏi.
Ảo ảnh nhoài người qua chiếc bàn trong mật thất, rồi lôi từ đó ra một quyển sách nói: “Ta nhớ, lúc Mộ Sơ Lương vừa biết mình không sống qua ba mươi tuổi đã nổi giận, giận xong rồi cũng chẳng thay đổi được gì, nên đã bắt đầu lên danh sách những điều cần làm khi còn sống.”
Ảo ảnh giơ giơ quyển sách trong tay với vẻ rất chi là đắc ý: “Mục tiêu ta đặt ra lúc nhỏ, bây giờ đều thực hiện được hết rồi.”
Vân Khâm thật tình không ngờ Mộ Sơ Lương lúc bé còn có bí mật này, chỉ nghĩ khi ấy hắn còn bé mà lại nhận được một tin sét đánh, nên thấy đau lòng mà thôi. Bây giờ nhìn thấy bản ghi chép mà Mộ Sơ Lương bé nhỏ gửi tới bản thân mai sau, nhủ thầm đó chính là con đường hắn phải đi trong tương lai mà lòng lại quặn thắt.
Vân Khâm nhìn quyển sách ấy mà thấp giọng hỏi: “Muội xem qua một cái được không?”
Ảo ảnh gật đầu, cười đắc ý: “Muội là nương tử tương lai của ta nên cứ việc đọc thoải mái.”
Vân Khâm bị một câu chẳng nể nang của nó chọc cho đỏ cả mặt, nhận lấy quyển sách rồi cúi đầu đọc từng câu từng chữ.
Phần lớn trong đó viết về trật tự thiên hạ, Trung Nguyên thái bình.
Vân Khâm nhớ Mộ Sơ Lương từng nói đây là trách nhiệm của Mộ gia và cũng là của đại sư huynh Không Thiền phái, từ rất lâu về trước Mộ Sơ Lương đã luôn bôn ba vì nó, cho tới giờ vẫn vậy.
Bên cạnh đó chỉ còn lại vài chuyện nhỏ nhặt lặt vặt, ví như nhất định phải tới hồ Tinh Sương Không Thiền phái bơi thử một lần, nhất định hôm nào đó phải thừa dịp Mai Nhiễm Y ngủ mà viết bậy lên mặt y, rồi phải thả một quả lựu đạn vào trong cái lò luyện đan của Cẩn Phi Yên, phải tráo quyển sách mà phu tử Mộ Thâm Viện hay đọc thành Diễm Phương lục, đại loại thế.
Vân Khâm đọc mà cười ngất, tới khi đọc đến điều cuối cùng mới hiểu được ý của ảo ảnh.
Điều cuối cùng viết là, muốn khi mình còn sống có thể gặp được cô nương mình thích.
Chẳng biết lúc đó Mộ Sơ Lương nghĩ tới điều gì, có lẽ là do dự một lát sau đó lại dùng mực bôi mất hai chữ cô nương, sau đó ghi đè lên mấy chữ vừa bôi, đổi thành “Cô nương xinh đẹp”.
Vân Khâm: “…”
Tâm tư thiếu niên quả là phức tạp nhạy cảm, nhất là vị sư huynh này của nàng.
*
Trong khi đó ở Không Thiền phái, Mộ Sơ Lương vốn là thần hồn tại thân nên dù bị thọc hai nhát kiếm vào ngực thì sau vài ngày điều dưỡng vẫn khỏe lại rất nhanh, hôm nay đã không cần ai dìu đỡ cũng có thể tự đứng dậy đi lại được.
Thành ra trong lúc đi lang thang, hắn vô tình đi tới căn nhà nhỏ bên cạnh kiếm trì.
Ngụy Chước trồng khá nhiều dược liêu bên ngoài căn nhà nhỏ, lúc này đang cúi đầu quan sát chúng, khi thấy Mộ Sơ Lương tới thì buột miệng nói: “Ngươi khỏe lại cũng nhanh thật.”
Mộ Sơ Lương miễn ý kiến về vấn đề này mà chỉ tán gẫu mấy câu, lúc nói tới hành tung của Vân Khâm, Ngụy Chước mới nói: “Ta nghe Canh trưởng lão truyền tin về bảo đáng ra hôm nay Vân Khâm sẽ trở về, nhưng hình như cô ấy gặp được hạ nhân của nhà ngươi ở Thập Châu, cho nên đưa người đó về Mộ gia trước, chắc bây giờ còn đang ở Mộ gia.”
Nghe thế Mộ Sơ Lương mới đáp một tiếng, đang định nói thêm gì nữa thì lại sực nhớ tới chuyện gì, người bỗng cứng đờ ra, còn trút ra một tiếng thở dài thật khẽ.
Ngụy Chước nhìn điệu bộ của hắn thì ra vẻ quan tâm: “Ngươi bị gì thế?”
Mộ Sơ Lương giở giọng rầu rĩ: “Ta thấy… hình như sư muội đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi.”
Ngụy Chước: “???”
Bản thân hắn lúc mười tuổi đích thị có một thứ không nên thấy, Mộ Sơ Lương thở than trong lòng, bây giờ chỉ mong mình đừng nói bậy bạ gì thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.